Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 333 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

333 Chương 333 Vạn Vũ Đế Vương

Tại một vùng địa phương nào đó vô định…

Một tòa cung điện tinh xảo trắng muốt lơ lửng giữa không gian, xung quanh nó là tầng tầng lớp lớp Thời Không Chi Lực bao phủ, khiến cho bất kì ai dù đứng bên cạnh cũng không thể phất hiện ra tòa cung điện này.

Trên chiếc giường ngọc trắng muốt như tuyết trong căn phòng cao nhất của tòa cung điện, một vị tuyệt sắc giai nhân đang an tường say giấc, bên cạnh nàng là một tiểu loli nhỏ xíu đang an tĩnh ngồi bên cạnh.

Nếu như Trần An Vĩ có mặt tại nơi này, hắn sẽ ngay lập tức nhận ra nữ nhân này là người mà hắn đang tìm kiếm đến nổi điên.

Đúng vậy, nàng chính là Lục Thanh Vân.

Ngay lúc này, đôi mắt tuyệt mĩ của nàng khẽ nhiu, một cảm giác choáng váng ập đến nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, Lục Thanh Vân mở lấy đôi mắt đẹp, nhẹ nhàng ngồi dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Chào mừng trở về, thưa chủ nhân!” Tiểu loli nhìn thấy nàng đã tỉnh dậy, liền lên tiếng. Dù lời nói có vẻ bình thản và lạnh nhạt, nhưng không khó để nghe ra sự vui mừng của nàng.

Lục Thanh Vân nghe tiếng liền đưa mắt nhìn nàng, khẽ gật đầu dường như chẳng có gì bất ngờ khi nhìn thấy tiểu loli.

Bước xuống giường, nàng lại hỏi “Không Nhi, kiếp này bổn tọa đã ngủ bao lâu rồi?”

Tiểu loli tên Không Nhi được hỏi liền lên tiếng “Thưa chủ nhân, dựa theo thời gian của một kiếp, lần này người đã ngủ 260917 năm, không nhiều cũng không ít, chỉ vừa đủ để đột phá Nguyên Quân cảnh!”

“Là vậy sao?” Lục Thanh Vân lên tiếng, dường như cũng chẳng mấy để tâm tới kết quả này.

“Chủ nhân, những kiếp trước của người đều đạt tới đỉnh cao của tu luyện, kiếp này vì gặp một chút sự cố nguy hiểm tới tính mạng nên Không Nhi đã tự ý đưa người về!” Không Nhi lại lên tiếng, giọng điệu thoáng ẩn chứa một tia lo lắng, nàng sợ chủ nhân của nàng nổi giận.

“Không sao, tu luyện vốn là nên gặp khó khăn!” Lục Thanh Vân ngược lại chỉ lắc đầu, dường như cũng không để tâm lắm.

Hay nói đúng hơn là…

“Không Nhi, ta có phải đã quên thứ gì không?” Lục Thanh Vân nhàn nhạt hỏi.

Không Nhi thoáng kinh ngạc, nàng không nghĩ chủ nhân sau một kiếp này lại đột nhiên thay đổi tính cách, phải biết trước đó người không cho phép nàng lợi dụng quyền năng của Xuyên Không Hệ Thống mỗi khi đi lịch kiếp.

Thậm chí còn tự mình xóa bỏ trí nhớ, biến thành một con người hoàn toàn mới trong mỗi kiếp.

Chỉ là ở tại kiếp này, nàng cảm nhận được nhiều hơn một Hệ Thống cùng tồn tại, vì thế bất chấp chủ nhân có thể nổi trận lôi đình, nàng vẫn luôn quan sát tới an nguy của người.

Vậy mà hiện tại không những không bị trách phạt, chủ nhân dường như chẳng mấy để tâm?

“Là do nam nhân kia sao?” Không Nhi tay nhỏ vuốt cằm, mải mê suy nghĩ.

“Không Nhi!” Lục Thanh Vân không thấy tiếng trả lời, nhất thời nhíu mày, giọng điệu cũng lạnh đi vài phần “Không nghe bổn tọa hỏi sao?”

Không Nhi vội lên tiếng “Thưa chủ nhân, người không quên gì cả, mọi kí ức của người vẫn luôn được Không Nhi lưu trữ cẩn thận!”

Nàng quyết định không nói cho chủ nhân biết, bởi vì duyên số của cả hai đã tận, cho dù có nhớ đến cũng không ích lợi gì, chi bằng xóa bỏ kí ức kia, coi nhau như không tồn tại chẳng phải sẽ tốt hơn?

Bất chợt, một cỗ uy áp hùng mạnh phủ xuống, nó khủng khiếp tới nỗi vậy mà có thể tác động tới Không Nhi.

Không Nhi không kịp phòng bị, nhất thời bị cỗ uy áp kia trấn xuống, thân ảnh nhỏ nhắn quỳ một chân trước mặt Lục Thanh Vân.

“Nói! Ngươi giấu bổn tọa điều gì?” Lục Thanh Vân hờ hững lên tiếng.

“Không Nhi không giấu người điều gì!” Không Nhi cắn răng, giọng điệu non nớt có phần kiên cường lên tiếng.

“Trong lúc bổn tọa lịch kiếp, có phải đã từng có nam nhân nào động vào cơ thể này?” Lục Thanh Vân lại lên tiếng, giọng điệu trở nên lạnh lẽo tới cùng cực.

Không Nhi tròng mắt thoáng co rút, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, lắc đầu nói “Thời Không Điện canh phòng cẩn mật, mỗi tầng đều được bố trí Thời Không Quy Tắc riêng biệt, muốn tiến vào trừ khi nhận được sự đồng ý của chủ nhân, bằng không Không Nhi có thể chắc chắn, không có bất kì ai tiến vào đây!”

Lục Thanh Vân ánh mắt lóe lên dị sắc, lại lên tiếng “Vậy tại sao bổn tọa lại mang thai?”

“Mang thai?” Không Nhi trong lòng dậy sóng, điều này không thể nào.

Chẳng lẽ…

“Chủ nhân, Không Nhi thất trách, hãy để ta loại bỏ nó cho người!” Không Nhi lên tiếng, nội tâm liên tục chấn động, nàng đang nghĩ tới một khả năng vô cùng hi hữu, thậm chí có thể gọi là bất khả thi.

“Không cần, bổn tọa sẽ giữ nó, sau này nó chính là Điện Chủ kế nhiệm của Thời Không Điện!” Lục Thanh Vân lắc đầu, tay ngọc vuốt ve bụng mình, khóe môi khẽ cong lên.

Nàng tính tình lạnh nhạt, bao năm qua không tiếp xúc với bất kì nam nhân nào, lại chẳng quan tâm tới thứ gọi là tình yêu, cứ nghĩ sẽ sống như vậy tới cuối đời, định kì đi lịch kiếp, tìm hiểu thú vui trần gian, vậy mà hiện tại ông trời lại đem đến cho nàng một thiên thần nhỏ.

Tuy không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng nàng sẽ yêu thương đứa bé này.

“Không được, đứa bé này không phải sinh mệnh thuộc về nơi này, một khi sinh ra sẽ bị quy tắc thiên địa giáng xuống, cho dù là chủ nhân cũng sẽ không thoát khỏi!” Không Nhi vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

“Ngươi đã biết những gì?” Lục Thanh Vân đương nhiên không bỏ qua lời nói của nàng.

Không Nhi biết mình vừa lỡ lời liền lên tiếng “Không có, Không Nhi chỉ muốn nhắc nhở người!”

Lục Thanh Vân nhìn sâu nàng thêm một chút, dường như trong đầu đang nghĩ gì đó, sau một lúc liền lên tiếng “Nếu không còn gì khác, cứ quyết định như vậy!”

“Chủ nhân!!!” Không Nhi hối hoảng.

“Ý bổn tọa đã quyết!” Lục Thanh Vân lên tiếng, một bộ không cho phép từ chối, lúc này sự chú ý cũng dồn về phía tiểu thiên thần trong bụng, khóe môi khẽ cong lên.

Không Nhi nhìn vị chủ nhân như băng sơn lãnh diễm của mình nay lại nở nụ cười tràn đầy mẫu tính, miệng nhỏ khẽ thở dài đầy bất lực “Đứa bé này… không biết là phúc hay là họa…”

Trở lại với tình hình trên An Nam Tinh Cầu, mọi thứ vẫn hỗn loạn như trước, chiến sự ngày một căng thẳng hơn.

Phốc! Phốc! Phốc!!!

Liên tục vang lên những tiếng hộc máu thổ huyết trên khắp Nhật Nguyệt Đại Lục, từng tên địch nhân như tờ giấy vụn, dễ dàng bị Trần An Vĩ gặt mất đầu, máu huyết chảy thành sông.

Tất cả địch nhân từ Nguyên Đế Đỉnh Phong trở xuống đều bị hắn một kích tước đoạt sinh cơ, như một vị tử thần hờ hững giữa chốn nhân gian, nhẹ nhàng gặt hái thành quả của mình.

Không biết có phải bị ảnh hưởng từ loại quy tắc thần bia vừa giáng xuống hay không, những kẻ này lại yếu như giấy mỏng, kể cả Nguyên Thánh cảnh cường giả cũng chỉ còn lại một nửa thực lực, số lượng lại giảm đi hơn phân nửa, khiến Trần An Vĩ dễ dàng diệt trừ.

Trần An Vĩ đứng đó nhìn thấy khung cảnh Nhật Nguyệt Đại Lục đã bình yên trở lại mà lòng không vui vẻ nổi, Đế Vương Chi Liêm lơ lửng bên cạnh, nó như quân thần trung thành nịnh hót Đế Vương của mình.

Trần An Vĩ không mảy may quan tâm, ánh mắt lúc này của hắn dường như đang nhìn về nơi nào đó xa lắm, trong đầu hiện lên từng mảng kí ức về bà cả của mình. Càng nhớ tới nàng, hắn lại càng đau đớn.

“AAAAAAAAA…” Trần An Vĩ nắm lấy Đế Vương Chi Liêm, lực lượng dồn nén tới cực hạn, thống khổ gầm lên một tiếng chém mạnh về phía trước

RẮC!

Nhát chém ẩn chứa sự phẫn nộ, sự bất lực và vô vàn áy náy được hắn chém ra, lực lượng ẩn chứa bên trong đồng loạt bạo phát. Đế Vương Chi Liêm như chia đôi bề mặt tinh cầu, không gian nứt vỡ liên tục nhìn cực kì đáng sợ.

Chúng nữ nhìn tình cảnh này, hai tay che miệng để ngăn tiếng nấc nghẹn, bởi vì các nàng cũng vừa biết chuyện, biết nam nhân này hiện tại đang đau lòng đến nhường nào.

Trần An Vĩ vẫn cứ chém, vẫn liên tục gầm thét mặc cho tinh cầu đang liên tục bị hắn phá hủy, mà cứ mỗi nhát chém được vung ra, chính hắn cũng nhận phản phệ không hề nhẹ.

“Phu quân, chàng mau dừng lại đi, nếu còn tiếp tục, không chỉ tinh cầu bị phá hủy mà chàng cũng sẽ chết!” Chúng nữ vội tiến đến giữ chặt lấy nam nhân, cố nén đau lòng, nghẹn ngào nói.

Trần An Vĩ khựng lại, đưa mắt nhìn đến từng gương mặt tuyệt mĩ đang đau lòng vì hắn, một chút lý trí quay trở lại, lại ngoảnh mặt về phương xa, lên tiếng “Các bảo bối, các nàng… có thể để ta một mình không? Có thể… để ta phát tiết một chút được không? Chỉ một chút thôi…”

Chúng nữ nghe câu nói đầy tang thương u buồn của hắn mà bật khóc, các nàng cũng rất đau lòng vì chuyện của bà cả.

Từ lâu Lục Thanh Vân đã có một vị trí rất quan trọng trong lòng các nàng, nếu không nhờ sự bao dung vô bờ bến của nàng, chúng nữ đã không thể ở bên cạnh nam nhân này. Hiện tại nàng lại xảy ra chuyện sống chết không rõ nhưng các nàng chỉ có thể bất lực mà không thể giúp được gì. Cảm giác đó, các nàng cũng đau đớn không kém.

Chúng nữ là tỷ muội chung chồng còn thấy đau lòng, huống hồ gì Trần An Vĩ mang danh là phu quân của Lục Thanh Vân, cảm giác đó không chỉ là đau lòng, mà còn là bất lực, là áy náy.

Nâng lên Đế Vương Chi Liêm, Trần An Vĩ lại bắt đầu hội tụ lực lượng.

“Haizz…” Bất chợt lúc này, một tiếng thở dài vang lên, một nam tử tuấn lãng mang đôi mắt hắc bạch phân minh cùng nụ cười tà mị đột ngột hiện ra trước mặt Trần An Vĩ.

Nam tử nhẹ nhàng phất tay, Đế Vương Chi Liêm đã tan biến, mà hắn cũng dần mất đi ý thức.

“Tại sao... lại ngăn cản ta…” Trước khi mất đi ý thức Trần An Vĩ chỉ kịp lẩm bẩm, hai hàng lệ nóng bất giác tuôn rơi.

“Phu quân!!!” Chúng nữ thấy vậy hốt hoảng đỡ lấy hắn, đem Trần An Vĩ vây kín, ánh mắt cực độ đề phòng nhìn lấy nam tử trước mặt.

Lạc Nam có chút ngoài ý muốn nhìn một màn này, bất quá chỉ mỉm cười lên tiếng “Đừng lo lắng, hắn chỉ nhận phản phệ mà bất tỉnh thôi! Nghỉ ngơi chút sẽ không sao!”

“Ngươi là ai?” Chúng nữ vẫn đề phòng nhìn hắn, lạnh lùng hỏi.

“Ách... ta chỉ là bằng hữu của hắn mà thôi!” Lạc Nam vuốt mũi, không nghĩ tới chúng nữ lại bảo bọc Trần An Vĩ như vậy. Nhưng mà… nghĩ lại mới thấy chúng nữ của hắn chẳng phải cũng như vậy sao?

Chúng nữ cảm nhận được nam tử này không có ác ý, tạm thời tin tưởng mà đưa Trần An Vĩ trở về.

Bên trong tiềm thức của Trần An Vĩ…

Đập vào mắt hắn là một vùng không gian màu trắng xóa, không có bất kì thứ gì tồn tại ở nơi này, chỉ một mình hắn, không biết là đang đứng hay đang lơ lửng ở nơi này.

Trần An Vĩ lững thững bước đi, bản thân cũng chẳng quan tâm vì sao mình lại xuất hiện nơi này.

“Hihi…” Bất chợt một giọng cười khúc khích quen thuộc vang lên khiến Trần An Vĩ như không tin vào tai mình, đôi chân theo bản năng mà tự bước đi, hay nói đúng hơn thì hiện tại hắn đang chạy luôn rồi.

“Vân Nhi…” Nhìn thấy thân ảnh kiều diễm quen thuộc trước mắt, Trần An Vĩ như người mù nhìn thấy ánh sáng, gương mặt tràn đầy hớn hở như trẻ con tìm được món đồ đã mất từ lâu, hắn muốn tiến đến, muốn giang tay ôm lấy thê tử của mình.

Nhưng mà…

Lục Thanh Vân lại như ảo cảnh mà biến mất trước mặt hắn.

Trần An Vĩ nhìn quanh, ánh mắt thất vọng tốt độ khi không nhìn thấy nàng, hóa ra… thứ hắn nhìn thấy chỉ là những mảnh kí ức mà hắn có với nàng.

“Ha, đây là nam nhân đã khiến chủ nhân của ta điên đảo sao? Cũng chỉ có vậy mà thôi!” Giữa lúc hắn đang lạc lõng, một giọng nói đầy vẻ khinh thường vang lên trong đầu khiến Trần An Vĩ bất chợt hoàn hồn.

“Là ai?” Đề cao cảnh giác Trần An Vĩ nhìn quanh, đây là tiềm thức của hắn, theo lý mà nói chỉ có hắn được xuất hiện nơi này, vậy mà hiện tại một giọng nói lạ xuất hiện, chứng tỏ kẻ đến không tầm thường.

“Công tử cẩn thận!” Khiến hắn bất ngờ chính là ngay cả Ảnh Nhi cũng xuất hiện, hơn nữa vẻ ngây thơ thường ngày đã biến mất, thay vào đó là gương mặt ngưng trọng tốt độ.

“Ồ vậy mà là Nguyệt Ảnh ngươi!” Giọng nói kia một lần nữa vang lên, lần này là vô tận hứng thú.

Trần An Vĩ ở một bên đứng nhìn mà cảm thấy đại não của mình có phần không đủ dùng. Kẻ thần bí kia không những có thể tiến vào tiềm thức của hắn, lại còn có thể nhìn thấy cả Ảnh Nhi sao?

Phải biết Ảnh Nhi là khí linh của Hệ Thống, không phải người được Hệ Thống lựa chọn hoặc cũng sở hữu Hệ Thống sẽ không nhìn thấy.

Như vậy có nghĩa là...

“Kẻ đến cũng sở hữu Hệ Thống?” Trần An Vĩ nhìn Ảnh Nhi, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

“Còn nghiêm trọng hơn!” Ảnh Nhi phun ra bốn chữ, rồi lại hướng về phía đối diện lên tiếng “Ra mặt đi!”

Không gian thoáng rung động, một nữ nhân nhỏ nhắn như tiểu loli nhẹ nhàng xuất hiện, trên thân khoác lấy bộ y phục có hoạ tiết đồng hồ, xung quanh được gia trì Thời Không Chi Lực khiến cả hai người không thể nhìn rõ mặt.

Tiểu loli dùng ánh mắt hờ hững nhìn hai người trước mặt, khi nhìn tới Trần An Vĩ, sự khinh thường nơi đáy mắt càng được thể hiện rõ.

“Xuyên Không Hệ Thống!” Ảnh Nhi cảm nhận được khí tức quen thuộc, sắc mặt liền thay đổi, ngưng trọng nói.

“Xin chào, đã lâu không gặp, Nguyệt Ảnh Hệ Thống!” Tiểu loli lạnh nhạt mỉm cười, lời nói nhã nhặn lịch sự vô cùng.

Nhưng ở đây không có ai là kẻ ngu, Trần An Vĩ và Ảnh Nhi đều biết ẩn sâu đằng sau sự nho nhã đó của nàng chính là một sự nguy hiểm chết người.

“Thôi nào, đề phòng làm gì chứ? Nếu ta muốn, các ngươi đã một đi không trở lại rồi!” Tiểu loli bật cười lên tiếng, ánh mắt vẫn luôn quan sát Trần An Vĩ, giọng điệu tràn ngập mỉa mai và khinh thường.

Trần An Vĩ dĩ nhiên là cảm nhận được ánh mắt và sự khinh thường của nàng, nhưng với trạng thái hiện tại, hắn chẳng còn tâm trí đâu mà để ý những ánh mắt người dưng thế này.

“Thôi nói nhảm đi, Không Nhi ngươi đến đây làm gì?” Ảnh Nhi ngắt lời, giọng điệu không chút cảm xúc lên tiếng.

“Ồ, tới để nhắc nhở ngươi, nên quản tốt chủ nhân của mình. Hắn nghĩ mình xứng với chủ nhân của ta sao?” Không Nhi lên tiếng, nàng có thể nể mặt Trần An Vĩ và những người khác vì đã chăm sóc cho chủ nhân, nhưng nếu tên này dám có ý đồ với người, nàng sẽ không chút lưu tình mà xử lý hắn.

“Chủ nhân của ngươi?” Ảnh Nhi thoáng kinh ngạc “Chủ nhân của ngươi là ai?”

“Haha, quên nhanh như vậy sao?” Không Nhi bật cười, gằn từng chữ nói “Chủ nhân của ta, là Thời Không Điện Chủ – Lục Thanh Vân!”

Oành!

Trần An Vĩ và Ảnh Nhi đồng loạt ngơ ngác, không thể tin được điều mình vừa nghe.

Lục Thanh Vân của Lục Gia vừa biến mất, Không Nhi đã lập tức xuất hiện, nói chủ nhân của mình lại chính là Thời Không Điện Chủ, điều kì lạ hơn nữa chính là nữ nhân này vậy mà cũng mang tên Lục Thanh Vân.

Liệu có phải…

Trần An Vĩ siết chặt nắm tay, hắn có cảm giác mình sắp biết được một bí mật động trời nào đó...

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.