330 Chương 330 Vạn Vũ Đế Vương
Bộp! Bộp!
Nhìn thấy nam tử trước mặt, động tác của nữ nhân bất chợt khựng lại, những nén hương trên tay đã rơi xuống đất từ bao giờ, tay ngọc vô thức che miệng nhỏ, khóe mắt chực chờ hàng lệ nóng.
“Làm sao… làm sao… lại giống nhau như vậy?” Thân thể nhỏ nhắn lảo đảo đứng không vững, nàng dường như không tin vào mắt mình.
Nam tử trước mặt… thật giống với một người mà nàng đã từng quen biết.
Hắn vốn là trẻ mồ côi, được gia tộc của bằng hữu nàng nhận nuôi vào lúc còn nhỏ xíu. Khi nàng gặp hắn lần đầu tiên, hai người đã mười tuổi, cùng với người bằng hữu kia và bạn thân của nàng, bốn người hợp thành một nhóm hai nam hai nữ nổi nhất thời bấy giờ.
Ban đầu nàng đối với hắn cũng chỉ là hứng thú của trẻ con khi có bạn chơi mới, nhưng khi hai người lớn dần, hắn cũng đã mở lòng với nàng hơn, thì thứ tình cảm trẻ con đó cũng lớn dần bên trong nàng.
Đến năm hai người được mười tám tuổi, gia tộc nàng xảy ra chuyện nên nàng phải từ biệt nam nhân đó.
Bẵng đi một thời gian, nàng và hắn đột nhiên mất liên lạc.
Mãi cho đến khi nhận được thông tin tổ đội của hắn trong một lần làm nhiệm vụ đã gặp nạn, cả hắn, bạn thân của nàng và người bằng hữu kia đều tử trận, nàng mới biết mình đã mất đi ba người quan trọng nhất của mình.
Nàng đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại bọn hắn, cho tới khi nàng vô tình trở về quê hương, cũng chính là An Nam Tinh Cầu, gặp được một nữ nhân có gương mặt cực kì giống với người bạn thân trước kia của nàng.
Hai người đã nhanh chóng trở thành hảo bằng hữu, hiện tại dù sự vụ tại thân rất nhiều nhưng đôi khi vẫn liên lạc.
Cứ nghĩ như thế đã là ông trời thương nàng, nhưng hiện tại, khi nàng đang thực hiện công việc của mình mỗi một vạn năm tại Vĩnh Thế Chi Lăng này, nàng một lần nữa gặp được người giống hắn.
“Ảo giác sao…” Nữ nhân đưa tay dụi mắt, mới giật mình phát hiện hai hàng thanh lệ đã chảy dài trên má từ bao giờ.
Cười giễu trong lòng, hai người hiện tại là người của hai thế giới, nàng gặp được người giống bạn thân kiếp trước của mình đã là sự trùng hợp hi hữu rồi, nào dám đòi hỏi có thể gặp lại hắn?
Cùng lúc đó, Trần An Vĩ cũng rơi vào hồi ức.
Từng đoạn kí ức của kiếp trước như thước phim quay chậm hiện lên trong đầu hắn, hắn cuối cùng cũng đã biết tên nàng, cái tên mà khi nhận được sợi dây chuyền của nàng hắn đã không thể nghe thấy mặc dù bản thân vẫn nhớ rất rõ.
Và hơn thế nữa, một đoạn kí ức mới được truyền vào đại não khiến hắn không khỏi bất ngờ, trong lòng hoài nghi mình nhìn lầm.
Đó là vào một ngày đẹp trời tại vùng không gian quen thuộc mà hắn vẫn luôn sinh sống trong tiền kiếp.
Bầu trời trong xanh, khí hậu cực đẹp, nhưng tiếc thay lòng người lại không mấy vui vẻ. Bởi vì ngày hôm nay là ngày mà hắn phải từ biệt một người bạn.
Một người con gái đã luôn bên cạnh hắn từ khi hai người còn nhỏ xíu, dùng danh nghĩa bạn thân để giúp đỡ hắn, sau đó còn giới thiệu cho hắn bạn thân của mình, để hai người có cơ hội thành đôi.
Trần An Vĩ đứng đó, nhìn lấy cảnh một nhóm bốn người hai nam hai nữ đang ở sân bay mà trong lòng ngổn ngang cảm xúc, một người trong số đó mặc lấy âu phục màu đen có gương mặt giống y đúc với hắn. Lý do rất đơn giản, bởi đó chính là hắn của tiền kiếp.
Trên kia là những dòng suy nghĩ khi hắn xem lại đoạn kí ức này, còn ở vào thời điểm đó, hắn chỉ hơi buồn vì phải từ biệt một người đã gắn bó nhiều năm mà thôi.
Mà phải chăng chính vì vậy nên lúc đó hắn đã bỏ qua một chi tiết quan trọng.
Bốn người ở phía xa không hề biết sự tồn tại của một Trần An Vĩ khác, lúc này mọi thứ vẫn tiếp diễn theo đúng trình tự của nó.
“Linh Lung, cậu sang bên đó nhất định phải giữ gìn sức khỏe đó!” Giọng nói trong trẻo năng động của một thiếu nữ vang lên, Trần An Vĩ nhìn người đó mà ánh mắt trở nên nhu hòa.
Đó không ai khác chính là Tiểu Vân, người yêu của hắn ở tiền kiếp. Nàng và Lục Thanh Vân hiện tại giống nhau tới nỗi khi hắn nhận lại kí ức, Trần An Vĩ suýt lầm tưởng rằng nàng cũng xuyên không tới đây.
“Bảo trọng!” Hai cậu thanh niên không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười nhìn lấy thiếu nữ được gọi là Linh Lung nói ra hai chữ.
Thiếu nữ Linh Lung nhìn về phía ba người bạn của mình mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng bỏ lại một câu “Các cậu cũng vậy!”
Trước khi lên máy bay, nàng quay lại nhìn ba người bạn của mình một lần cuối, ánh mắt dừng lại ở Trần An Vĩ lâu thêm một chút, khóe môi mấp máy như muốn nói điều gì đó.
Ba người trong đoạn kí ức không một ai nhận ra điều nàng đã nói, chỉ có Trần An Vĩ hiện tại vẫn dùng ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn nàng.
Bởi vì hắn biết nàng đã nói điều gì.
Trong kiếp sống đó, nàng đã hi sinh quá nhiều cho hắn, chỉ để nhận lại hai chữ “bạn thân” mà hắn lại không hề biết tâm ý của nàng.
Thực ra cũng không thể trách Trần An Vĩ được.
Kiếp sống đó, mọi thứ đều khác biệt, quan niệm mọi người về nhân sinh cũng khác biệt, rơi vào tình cảnh đó dù làm thế nào cũng sẽ có người đau khổ. Linh Lung biết điều đó, nên đã chọn chôn chặt tình cảm của mình, lựa chọn rời đi, âm thầm ở phía sau chúc phúc cho hai người.
Trần An Vĩ của hiện tại cũng biết điều đó, nhưng biết thì làm sao? Hắn chỉ càng thấy áy náy hơn mà thôi.
Nhưng mà may mắn cho hắn, kiếp sống này mọi thứ đã khác, không còn bị gò bó bởi quan niệm gì gì đó nữa. Tất cả chỉ phụ thuộc vào hai chữ thực lực.
Có thực lực, ngươi muốn làm gì cũng được, kẻ nào không phục, giết!
Nếu kiếp trước đã cô phụ tâm ý của nàng, vậy thì kiếp này, hắn sẽ dùng cả đời bù đắp cho nàng, bất kể là Linh Lung trước mặt có phải Linh Lung mà hắn từng biết hay không!
“Gặp lại nàng không biết là may hay rủi, công tử vẫn nên cẩn thận thì hơn!” Bất chợt lúc này, giọng nói có chút ngưng trọng của Ảnh Nhi lại vang lên, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Gặp lại? Ý nàng là…” Trần An Vĩ nghe trong lời nói của nàng, dường như đoán ra được điều gì, liền hỏi, trong lòng dâng lên một cảm giác vui vẻ không nói nên lời.
Ảnh Nhi gật đầu, vẻ mặt vẫn không thay đổi, ngưng trọng nói “Nàng cũng giống như công tử, cũng đều xuyên không tới đây! Ta biết nàng là bằng hữu, nhưng vẫn phải nhắc nhở công tử, nếu nàng đã có thể xuyên không tới đây, không loại trừ khả năng kẻ thù kiếp trước của ngươi cũng có thể!”
Trần An Vĩ gật đầu, đột nhiên nhớ ra kẻ bí ẩn mà mình đã gặp nhiều lần trước đó, liền hỏi “Vậy còn tên thần bí luôn gây chuyện với ta thì sao?”
Ảnh Nhi lắc đầu, áy náy nói “Chuyện này Ảnh Nhi không biết, xung quanh hắn dường như được một tồn tại nào đó bảo vệ, cả ta và Hệ Thống đều không thể biết được điều gì!”
Hít!
Trần An Vĩ hít một ngụm lãnh khí, trên thế gian này thật sự có tồn tại khiến Hệ Thống không thể nhìn thấy hay sao?
Ảnh Nhi lên tiếng nói “Nguyệt Ảnh Hệ Thống cũng không phải vạn năng, càng không phải độc nhất, vẫn còn có rất nhiều tồn tại khác mạnh mẽ hơn nó. Hơn nữa, Nguyệt Ảnh Hệ Thống hiện tại chỉ miễn cưỡng xem như trẻ sơ sinh nếu so với những Hệ Thống khác, điển hình như Hệ Thống của vị tiền bối kia!”
“Nếu vị kia không chủ động để lộ ra khí tức, ta thậm chí không thể phát hiện ra sự tồn tại của y!”
Vị tiền bối mà nàng đang nói đến chính là người đã giao khẩu quyết của Đế Hồn Kinh cho Trần An Vĩ. Nàng có thể cảm nhận được Hệ Thống của y mạnh mẽ hơn mình rất nhiều lần.
Trần An Vĩ lại nhận được tri thức mới, càng lúc càng mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Không tiếp tục nói chuyện với Ảnh Nhi, hắn dời sự chú ý đến nữ nhân mình đã cô phụ ở kiếp trước.
Kiếp này hắn nhất định sẽ bù đắp cho nàng.
Nhìn thấy nàng rơi lệ, Trần An Vĩ theo bản nàng tiến lại gần, trong lúc nàng không chú ý đã vươn tay ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của giai nhân, dịu dàng nói “Linh Lung, cuối cùng cũng tìm được nàng rồi, lần này không cho phép nàng rời đi nữa!”
Đúng vậy, kiếp trước hắn đã không ngăn cản nàng rời đi, kiếp này, hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra!
Triệu Linh Lung kinh ngạc trước hành động của hắn, ánh mắt vẫn tràn ngập khó tin nhìn gương mặt quen thuộc bất chợt xuất hiện trước mặt mình, càng kinh ngạc hơn khi nam nhân trước mặt biết tên của mình, kinh ngạc hơn nữa chính là lời nói của hắn vậy mà lại khiến nàng cảm thấy bình yên đến lạ.
Kinh ngạc tới nỗi cái miệng nhỏ của nàng đã há to, thân thể cứng đờ không biết phải làm gì, hai tay buông thõng để mặc Trần An Vĩ ôm lấy.
Trần An Vĩ nhìn thấy điệu bộ của nàng, cảm thấy cực kì dễ thương, không nhịn được bật cười.
Tiếng cười của hắn khiến Triệu Linh Lung giật mình, hai tay nhỏ đẩy mạnh, muốn vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của nam nhân, nội tâm dậy sóng không thôi.
Nam nhân này thật kì lạ, mang gương mặt giống người đó thì cũng thôi, vì sao lại hành động giống như thể đã quen biết nàng từ lâu, lại còn nói gì như nàng đã rời bỏ hắn vậy?
Trần An Vĩ nào để nàng toại nguyện, vòng tay càng lúc càng siết chặt, mặc cho nàng vùng vẫy như thế nào cũng không thể thoát ra.
“Ngươi…” Triệu Linh Lung thật sự tức giận, tay ngọc nâng lên, Lôi Hệ Nguyên Lực cấp tốc hội tụ, muốn một chưởng trấn xuống.
Nhưng Trần An Vĩ lại nhanh hơn một bước, một tay vẫn ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, một tay khác bắt gọn đôi tay ngọc, lên tiếng đe dọa “Nàng mà không an phận, đừng trách ta chiếm tiện nghi!”
Nói rồi còn giả vờ tiến sát lại gần, động tác như muốn hôn.
Triệu Linh Lung bất giác nhắm nghiền mắt đẹp, trong lòng vậy mà lại dâng lên cảm giác chờ mong, cơ thể cũng yên tĩnh trở lại.
Trần An Vĩ cười trộm, nàng đây là nghiện mà còn ngại này.
Hôn lên trán nàng một cái, Trần An Vĩ ôn nhu nói “Vậy mới ngoan!”
Triệu Linh Lung mở mắt, lúc này mới phát hiện bản thân thất thố, nhất thời hụt hẫng mà tức giận, nàng càng vùng vẫy kịch liệt hơn.
Trần An Vĩ lần này không ngăn cản nàng, chỉ dịu dàng mỉm cười nhìn lấy thân ảnh nhỏ nhắn vì xấu hổ mà chạy vội đi, khóe miệng khẽ nhếch “Lần này nàng đừng hòng rời khỏi tầm mắt của ta!”
Quả thật đúng vậy, Triệu Linh Lung cũng không chạy được bao lâu đã nhìn thấy hắn tiếp tục xuất hiện trước mặt.
Vài lần như vậy khiến nàng bực bội, không thèm để ý tới hắn nữa.
Nhưng tên này dường như không có ý định rời đi, nàng đi đến đâu hắn cũng đều theo tới đó, nàng thắp hương cho các vị tiền bối, hắn cũng ở bên cạnh, nàng tu luyện cũng nhìn thấy hắn ngồi trước mặt.
“Ngươi không có việc gì để làm sao?” Thắp nén hương cuối cùng, Triệu Linh Lung bất mãn quay lưng nhìn lấy tên nam nhân vô sỉ nào đó đang nhàn nhã ngồi trên ghế, ánh mắt vẫn luôn nhìn mình.
“Có nha!” Trần An Vĩ mỉm cười nói “Công việc của ta là ngắm nhìn nàng!”
Triệu Linh Lung da mặt mỏng, nghe hắn nói vậy gương mặt đã ửng đỏ, ấp úng lên tiếng “Ngươi… ngươi vô sỉ!”
Dứt lời liền ngự không bay đến một vùng khác bên trong lăng, tiếp tục công việc của mình, mặc kệ tên nam nhân vô sỉ này, trong lòng càng lúc càng chắc chắn hắn không phải người kia.
Người đó sẽ không bao giờ vô sỉ tới mức bám lấy nàng không buông, đuổi không đi như vậy. Hắn tính cách lạnh nhạt, kiệm lời, nàng hỏi gì trả lời đó, đa số thời gian đều dùng hết cho công việc, nào có chút chú ý tới nàng?
Trần An Vĩ mỉm cười nhìn theo bóng lưng của nàng, hắn làm sao không biết suy nghĩ của nàng. Nếu không phải nhờ có Hệ Thống, hắn cũng cảm thấy cực kì khó tin khi nghĩ rằng Linh Lung cũng là người xuyên không.
Vài ngày sau đó, Trần An Vĩ vẫn luôn bên cạnh Triệu Linh Lung, nàng đi đâu hắn theo đó, đôi lúc lại cùng nàng thắp hương cho các tiền bối, thỉnh thoảng cũng trêu chọc nàng khiến giai nhân vừa xấu hổ vừa giận dỗi.
“Nói mới nhớ, làm sao ngươi biết được tên ta?” Triệu Linh Lung ôm gối ngồi cạnh Trần An Vĩ, thắc mắc hỏi.
Nàng đã luôn muốn hỏi nam nhân này, nếu không phải người kia, thì hắn và nàng rõ ràng chỉ mới lần đầu gặp mặt, nàng có thể thấy hắn giống người đó, nhưng hắn tuyệt nhiên sẽ thấy nàng lạ mặt chứ nhỉ?
Trần An Vĩ mỉm cười, tay theo bản năng vuốt ve mái tóc màu thạch anh tím của nàng, mặt không chút đổi sắc nói “Nó đã nói cho ta!”
“Nó?” Triệu Linh Lung nghiêng đầu, thắc mắc hỏi.
“Đây!” Trần An Vĩ lấy ra chiếc dây chuyền mình luôn đem bên người, trên mặt dây chuyền có khắc chữ Linh Lung, cho thấy nó thuộc sở hữu của nàng.
“A… nó là của ta…” Triệu Linh Lung nhìn thấy sợi dây chuyền, vui mừng tới nỗi nhảy cẫng lên, vươn tay muốn lấy lại nó.
Nhưng Trần An Vĩ là một tên ranh ma vô liêm sỉ, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng đưa nó cho nàng, ngược lại còn nhân lúc nàng vươn người qua mà ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của giai nhân, kéo nàng vào lòng.
“Ngươi… ngươi mau thả ta ra, mau trả sợi dây chuyền cho ta!” Triệu Linh Lung hốt hoảng nửa muốn vùng vẫy thoát ra, nửa muốn lấy lại sợi dây chuyền, tiến không được mà lùi cũng không xong.
“Nhờ có nó ta mới tìm được nàng, trả lại cho nàng để rồi nàng lại chạy đi thì ta biết tìm nàng ở đâu!” Trần An Vĩ ôm Triệu Linh Lung, vòng tay càng lúc càng siết chặt, lời nói ra đầy thâm tình mật ý.
Triệu Linh Lung lần đầu nhìn thấy nam nhân như vậy, trong lòng thật sâu rung động, cảm thấy hắn cũng thật đáng thương, cơ thể vô thức ngồi im trong lòng hắn.
Đưa tay vuốt ve gương mặt giống với người kia của hắn, dù biết rằng nam nhân này không phải người đó, nhưng nàng lại không tự chủ mà muốn lại gần nam nhân này.
“Ngươi… vì sao lại như đã từng quen biết ta?” Nhỏ giọng lên tiếng, ánh mắt nàng nhìn hắn dường như chất chứa sự phức tạp mà ngay cả bản thân nàng cũng không hề biết.
Trần An Vĩ mỉm cười, vuốt ve mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói “Bởi vì ta có một giấc mộng!”
“Mộng?” Triệu Linh Lung thắc mắc.
“Giấc mộng trong đó ta và nàng ở bên nhau, cùng làm mọi thứ, ngày ngày có nhau, một khung cảnh cực kì hạnh phúc!” Trần An Vĩ cười cười, gẩy gẩy mũi quỳnh của nàng nói.
“Ngươi… không đứng đắn! Ta đang nói chuyện nghiêm túc mà!” Triệu Linh Lung biết mình lại bị hắn trêu chọc, tức giận nói.
“Ta nói hoàn toàn là sự thật, cũng là hoàn toàn nghiêm túc!” Trần An Vĩ nhìn nàng bằng ánh mắt chân thành và trân trọng, kiên định lên tiếng.
“Hứ, mặc kệ ngươi!” Triệu Linh Lung bật người đứng dậy, gương mặt ửng đỏ như gấc mà quay người vội vã rời đi.
Trần An Vĩ mỉm cười, cũng không đuổi theo nàng, ngược lại lấy ra đan đỉnh, bắt đầu chuẩn bị đúc lại thân thể cho hai nữ.
Triệu Linh Lung từ xa đứng nhìn, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn lẩm bẩm “Sợi dây chuyền đó vốn không hề có khắc tên ta, chuyện này… thực sự là định mệnh sao?”
---------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言