297 Chương 297 Vạn Vũ Đế Vương
Nhạc Yên Ngọc và Hoàng Quân Dao ở trong lòng của nam nhân, nghe hắn hỏi liền đem tất cả những gì mình gặp được trong Nguyệt Ám Tháp lấy ra.
Địa Anh Dũng cũng không chần chừ mà lấy ra những loại công pháp cùng linh thảo mà mình đã tìm thấy trong Nhật Quang Tháp, kể cả những cổ tịch ghi chép về sự hình thành của Quang Ám Tiên Cung cũng vậy.
Trần An Vĩ nhìn hai đống vật phẩm trước mặt mình mà âm thầm cảm thán, quả nhiên là Thánh cấp thế lực có khác, nội tình sâu không thể đong đếm.
“Số vật phẩm chúng ta chia đều, dù sao cũng là ngươi tìm thấy!” Trần An Vĩ ngỏ ý muốn chia cho Địa Anh Dũng một nửa, dù sao cũng nhờ có người em vợ này mà hắn mới đạt được nhiều vật phẩm như thế này.
“Haha, đạt tới tầng thứ như ta và tỷ tỷ, những thứ này đã không còn quá trọng rồi, tỷ phu cứ giữ lấy mà dùng!” Địa Anh Dũng sảng khoái cười haha nói.
Trần An Vĩ nghe vậy thoáng nghĩ ngợi, lời của Địa Anh Dũng nói cũng có phần hợp lý, bởi lẽ hắn là người đã từng chinh chiến trong công cuộc gìn giữ và bảo vệ An Nam Tinh Cầu vào gần một triệu năm về trước, cùng với Nhạc Yên Ngọc và nhiều người khác.
Tu vi của bọn hắn tuy hiện tại chỉ thể hiện ra là Đỉnh Phong Nguyên Tôn cảnh, cảnh giới thực sự là gì còn chưa biết, nhưng có thể chắc chắn rằng đạt tới tầng thứ đó, những công pháp và linh thảo đạt Tôn cấp, Quân cấp này đã không còn tác dụng quá lớn.
Vì vậy hắn cũng không khách sáo mà thu lấy tất cả.
Đám linh thảo thì trồng vào Linh Thảo Điền, phạm vi của nó một lần nữa lại được mở rộng, tuy vậy vẫn chẳng là gì so với diện tích rộng lớn của Bát Diện Thạch đã đạt Quân cấp Hạ phẩm.
Sau đó lại đem những nguyên liệu luyện khí cất sang một bên, chờ khi nào Hạ Tuyết trở thành Tôn Sư cấp bậc Luyện Khí Sư sẽ đưa cho nàng sử dụng.
“Ngươi đúng là sát tinh của nữ nhân mà!” Bất chợt lúc này, bên tai Trần An Vĩ lại vang lên tiếng nói yêu kiều ngang ngạnh của Hoàng Quân Dao.
Nhìn đến mới thấy ánh mắt của nàng lúc này đã dính chặt vào nữ nhân sau lưng hắn, Trần An Vĩ âm thầm vỗ trán, vội truyền âm giới thiệu “Đây là Hạ Tuyết, là người sau này sẽ trở thành Thánh Sư cấp bậc Luyện Khí Sư mà ta đã từng nói!”
Hoàng Quân Dao lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn hắn có chút bất mãn hỏi “Tại sao nàng lại ở đây?”
Trần An Vĩ nhìn thấy tia bất mãn trong ánh mắt của nàng, không nhịn được bật cười “Nàng đây là đang ghen sao?”
“Hứ, ta mới không ghen!” Hoàng Quân Dao bĩu mỗi, khoanh tay trước ngực nhìn hắn yêu kiều nói.
“Được được, nàng không ghen!” Trần An Vĩ âm thầm buồn cười, miệng nói không ghen nhưng cả gò má lẫn tai đều đang đỏ ửng lên thế kia cơ mà.
Bất quá hắn cũng không vạch trần, ngược lại lên tiếng giải thích “Nàng ấy trong lúc chạy trốn sát thủ vô tình tìm được đường vào Quang Ám Tiên Cung, muốn luyện hóa Quang Ám Chi Viêm nhưng đã bị ta ngăn cản kịp thời.”
Tiếp theo sau đó, hắn cũng không giấu giếm hai nữ những chuyện đã xảy ra, từ việc Quang Ám Chi Viêm từng là một loại Hỗn Độn Thuộc Tính, tới việc đã gặp được anh linh của vị nữ quốc chủ kia, rồi gặp sát thủ đến truy sát Hạ Tuyết.
Thậm chí đến cả một lần suýt chết vì Dụng Huyết Phân Đa Bào kia, Trần An Vĩ cũng không giấu hai nữ. Hắn không muốn giữa hai bên tồn tại bất kì bí mật nào, như vậy sẽ rất dễ ảnh hưởng tới tình cảm giữa hắn và chúng nữ.
Hai nữ vừa nghe, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ vừa biến đổi, nhưng sau đó đều nhất loại nhìn hắn bằng ánh mắt hờn dỗi pha chút áy náy. Nam nhân này trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng các nàng lại không thể ở bên cạnh hắn, lỡ như hắn xảy ra chuyện, làm sao các nàng có thể chịu nổi?
Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của hai nữ mà âm thầm cảm động, ôm lấy hai người các nàng hôn một cái, nhẹ giọng thủ thỉ “Bảo bối ngoan, nam nhân của các nàng không phải đã hoàn hảo vô hại rồi sao?”
Hai nữ nghe lời nói của hắn, vừa định gật đầu thì lại nhận ra nam nhân đáng ghét này vừa chiếm tiện nghi của mình, đồng loạt đẩy đánh lên ngực hắn nói “Nghĩ hay lắm, ai là nam nhân của chúng ta?”
“Haha, không phải người đang ôm các nàng đây sao?” Trần An Vĩ ngược lại không buông tha, vòng tay ôm hai nữ chặt hơn, buông lời trêu chọc.
“Hứ, vô sỉ!” Nhạc Yên Ngọc bĩu mỗi nói, khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên.
“Vô lại!” Hoàng Quân Dao cũng không nhân nhượng mắng, khóe môi cũng bất giác mỉm cười.
Trần An Vĩ lại trêu chọc hai nữ thêm mấy câu, lúc này mới đi vào chuyện chính.
“Trước mặt là cánh cửa đi xuống tầng thứ ba của Quang Ám Chủ Điện, không biết sẽ có bẫy rập hay cơ quan gì, nhất định phải cẩn thận!” Trần An Vĩ lên tiếng nói.
Địa Anh Dũng và tam nữ đồng loạt gật đầu.
Lúc này Trần An Vĩ mới đưa tay đẩy cánh cửa bước vào, bốn người theo sau.
Quả đúng như lời của vị Quang Ám Quốc Chủ đã nói, bên trong tầng ba này là một vùng không gian trống rỗng không có thứ gì ngoại trừ hai kiện vật phẩm được đặt tại trung tâm căn phòng.
Sau khi phát hiện không có thứ gì bất thường, Trần An Vĩ và đám người lúc này mới tạm thời an tâm bước vào, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn xung quanh như muốn chắc chắn hơn.
Bước đến trung tâm của vùng không gian, trước mắt Trần An Vĩ và đám người, hai kiện vật phẩm cuối cùng cũng hiện ra.
Chỉ thấy chúng nó là hai kiện quyển bí kíp cổ xưa với những nét chữ như rồng bay phượng múa và những hình vẽ được khắc họa tỉ mỉ trên trang đầu tiên thể hiện phần nào nội dung của nó.
Một trong hai quyển bí kíp này có hình vẽ một vị tu sĩ một tay chưởng khống Ám Hệ Nguyên Lực đen kịch huyền bí, một tay chấp chưởng Quang Hệ Nguyên Lực trong sáng mờ ảo.
Nhìn sơ qua đã biết quyển bí kíp này dành cho những tu sĩ có thể tu luyện Quang Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực. Cũng không thể nghi ngờ rằng nó chính là công pháp trấn cung của Quang Ám Tiên Cung.
Tên của nó cũng được ghi ngay trang đầu, Quân cấp Hạ phẩm Công Pháp – Quang Ám Độc Tôn Công!
Quyển bí kịp còn lại lại đơn giản hơn rất nhiều, nó chỉ có hình vẽ một vị nam tử thể hình lực lưỡng tay cầm búa, gõ liên tục lên một khối nguyên liệu nóng đỏ.
Theo như lời nói của Quang Ám Quốc Chủ, đây là đúc kết kinh nghiệm luyện khí cả đời của nàng, vì nghĩ tới ngày sau sẽ xuất hiện một người khác sở hữu Nhật Nguyệt Bách Khí Thể nên đã viết ra nhằm chờ đợi người hữu duyên.
Nàng đặt tên cho nó là Bách Khí Toàn Thư!
Khi nhìn thấy nó, Hạ Tuyết như nhìn thấy vị tiền bối đã cất công giúp đỡ mình hấp thu Xích Diệp Ly, còn hi sinh phần lực lượng cuối cùng để bảo vệ tính mạng của mình, khóe mắt bất giác cảm thấy cay cay.
Trần An Vĩ như hiểu tâm trạng của giai nhân, nhẹ nhàng mà ôn nhu ôm lấy nàng, để đầu nàng tựa lên ngực mình, tay vuốt mái tóc xuôn mượt của nàng như an ủi.
Sau một thoáng bình ổn tâm trạng, Hạ Tuyết rốt cuộc cũng cảm thấy khá hơn, tuy nhiên cảm xúc hiện tại có phần bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng nhỏ giọng cảm ơn Trần An Vĩ rồi nhanh chóng rời khỏi vòng tay của nam nhân.
Trần An Vĩ mỉm cười chỉ về phía Bách Khí Toàn Thư và Quang Ám Độc Tôn Công, nói “Đó là thứ tiền bối đã để lại cho nàng, nàng có muốn tự tay lấy nó xuống không?”
Hạ Tuyết nghe vậy không do dự gật đầu, nàng hiện tại đang không biết bắt đầu luyện khí từ đâu, có Bách Khí Toàn Thư mà tiền bối để lại, con đường này sẽ được rút ngắn không ít, cớ gì mà không lấy?
Trần An Vĩ làm động tác mời, vẻ mặt cực kì trang trọng của hắn khiến chúng nữ được một màn cười vui vẻ.
Hạ Tuyết cũng mỉm cười bước tới gần Bách Khí Toàn Thư và Quang Ám Độc Tôn Công, bàn tay ngọc vươn ra muốn lấy hai kiện vật phẩm này xuống.
“Chết!”
Đúng lúc này, một giọng nói thanh lanh vô cùng vang vọng không gian, kèm theo đó là một cái hắc trảo phô thiên cái địa không biết từ đâu xuất hiện nhắm thẳng vào người Hạ Tuyết.
Trần An Vĩ và đám người tròng mắt co rút, hiển nhiên dù đã nghĩ tới sẽ còn bẫy rập nhưng lại không thể nghĩ rằng thế công này lại triệt để và mạnh mẽ tới như vậy.
Cứ như thể nó không phải được bố trí từ trước mà do có người mới thi triển ra vậy!
Nhưng đã không còn thời gian để suy nghĩ về những chuyện này nữa, bởi vì cái hắc trảo kia đã áp sát rất gần, chỉ còn chút nữa thôi Hạ Tuyết sẽ bị nó nghiền nát.
Địa Anh Dũng là người hành động sớm nhất, hắn nhanh chóng kết ấn, vô tận Thổ Hệ Nguyên Lực trong không gian được triệu hoán mà về, hội tụ vào hai cánh tay lực lưỡng của hắn.
“Đại Địa Nham Tương Thuẫn!”
Gầm lớn một tiếng đầy khí thế, Địa Anh Dũng đấm mạnh hai tay xuống mặt đất, tạo ra những cơn địa chấn lan tràn tới vị trí của Hạ Tuyết, hình thành nên một bức tường bằng dung nham chắn trước mặt nàng.
Oành!
Hắc trảo va chạm trực diện với Địa Địa Nham Tương Thuẫn, lực lượng lập tức trở nên xung đột mà nổ tung, bức tường bằng dung nham được dựng nên cũng không chịu nổi mà vỡ vụn.
Rất may mắn, Hạ Tuyết vẫn được bảo vệ mà không xây xước chút nào.
“Kẻ nào ở đó? Mau ra mặt!” Nhờ vào Địa Tâm Nhãn, Địa Anh Dũng rất nhanh đã phát hiện ra một vùng không gian bất bình thường đang bị Ám Hệ Nguyên Lực bao phủ, liền đoán ra kẻ bí ẩn đang ẩn nấp bên trong.
“Hừ, ngoại tặc, xâm phạm đến lãnh địa của Quang Ám Tiên Quốc ta còn làm ra vẻ như đàng hoàng lắm!” Ẩn trong vùng không gian bị hắc ám bao trùm, giọng nói thanh lãnh kia một lần nữa vang lên.
Nhưng ngoài giọng nói thì Trần An Vĩ và đám người vẫn không thể thấy được kẻ nào đã ra tay đánh lén mình. Hiển nhiên là kẻ đó không có ý định ra mặt!
Ngược lại, vừa dứt lời, kẻ thần bí lại một lần nữa điều động Nguyên Lực, lần này không phải là hắc trảo nữa, mà là…
Ó!
Theo sau tiếng gáy kiệt ngạo bất tuần là một thân ảnh phượng hoàng đen kịch đang tung cánh khắp không gian, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo cùng hờ hững nhìn xuống Trần An Vĩ và đám người như nhìn những sinh vật nhỏ bé không đáng quan tâm.
Không để đám người có cơ hội phản ứng, Hắc Phượng Hoàng một lần nữa gáy to, thân ảnh gần như lập tức biến mất.
Một lần nữa xuất hiện đã là bên cạnh Hạ Tuyết, cặp móng vuốt to lớn giương ra, muốn một trảo chảm rọc cơ thể nàng.
“Cẩn thận!” Trần An Vĩ đã rút kinh nghiệm, Thiên Địa Dạ Hành cùng Tốc Văn lập tức được triển khai, đôi chân khẽ động, thân ảnh cũng đã xuất hiện bên cạnh Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết vĩ tu vi còn thấp nên đối với nàng mọi chuyện vừa diễn ra đều rất nhanh, mãi cho tới khi nhìn thấy Trần An Vĩ đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, gắt gao ôm chặt lấy cơ thể mình, nàng mới kịp phản ứng.
Phập!
“Tiểu Vĩ!” Bên tai vọng lên âm thanh máu thịt bị rạch đứt, Hạ Tuyết bàng hoàng nhìn lấy nam nhân trước mặt.
Hắn bị móng vuốt của một tôn phượng hoàng đen kịch cắm sâu vào lưng, thậm chí móng vuốt còn đâm xuyên qua lồng ngực hắn, nhưng trên môi vẫn luôn nở nụ cười nhìn nàng.
“Nàng… không sao chứ?” Trần An Vĩ không để ý vết thương của mình, một mực lo lắng cho giai nhân trong lòng mình.
“Ta… ta không sao, ngươi mau trị thương đi!” Hạ Tuyết gấp gáp nói, nhìn thấy hắn bị thương vì mình, không hiểu sao trong lòng nàng lại xuất hiện một nỗi sợ vô hình.
Nàng dường như sợ nam nhân này gặp chuyện, sợ hắn bị thương. Chính vì vậy mà hiện tại, nàng vừa lo lắng vừa hốt hoảng muốn giúp hắn tìm đan dược trị thương.
Địa Anh Dũng, Nhạc Yên Ngọc và Hoàng Quân Dao cũng hốt hoảng không thôi, vội vàng thi triển công kích nhắm vào Hắc Phượng Hoàng, đem nó đánh đuổi đi.
Nhìn thấy tôn Hắc Phượng Hoàng kia hiện tại đang giao chiến cùng ba vị cường giả, Trần An Vĩ lúc này mới tạm thời yên tâm mà ngả người vào vòng tay của Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết vừa mừng vừa lo, gối đầu hắn lên cặp đùi thon của mình, mặt khác lại lục tìm trong nhẫn trữ vật của mình những viên đan dược trị thương.
Những năm qua sống chật vật khắp chốn, nàng đều phải nhờ số đan dược trị thương này mới có thể sống sót qua những lần bị trọng thương. Chúng và cả chiếc nhẫn trữ vật kia đều là của mẫu thân nàng để lại cho nàng.
“Ngươi mau nuốt nó xuống đi!” Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng nàng cũng tìm ra một viên Trị Thương Đan, đưa cho hắn.
Đây cũng là viên Trị Thương Đan cuối cùng của nàng, dù đẳng cấp của nó không cao lắm, nhưng ít nhất vẫn có thể giúp nam nhân này khôi phục một phần.
Trần An Vĩ nhìn thấy vẻ mặt lo sợ cùng hốt hoảng của nàng mà trong lòng tê rần, không muốn làm nàng thêm lo lắng nên cũng nuốt xuống viên Trị Thương Đan này.
“Đừng lo, ta không sao rồi!” Phục dụng Trị Thương Đan xong, hắn vươn tay vuốt ve gò má của nàng, nhẹ giọng thủ thỉ “Sau này cuộc sống của nàng cũng sẽ không phải lo lắng nữa! Chỉ cần cười cho ta ngắm nhìn là được!”
Hạ Tuyết trong lòng có chút vui vẻ vì lời nói của hắn, cũng rất phối hợp mà mỉm cười nhìn hắn, chỉ bất quá, vẻ lo lắng trên gương mặt nàng vẫn không giảm bớt.
Bởi vì sau khi phục dụng Trị Thương Đan, thương thế của hắn vẫn không giảm đi là bao. Lỗ hổng trước ngực vẫn to khủng bố, Ám Hệ Nguyên Lực còn vương trên đó đang liên tục bào mòn cơ thể hắn, khiến Trần An Vĩ mất đi sinh cơ từng chút một.
“Như vậy mà còn bảo không sao?” Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Trần An Vĩ, nam nhân này thương thế nặng như vậy nhưng vẫn lên tiếng an ủi nàng.
Trần An Vĩ cười làm lành, Phục Mệnh Thiên Mộc từ trong cơ thể nhanh chóng tiến ra. Trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Tuyết, vết thương trên người hắn bắt đầu được chữa lành.
Vừa trị thương, hắn vừa đưa mắt quan sát tôn Hắc Phượng Hoàng, có thể một mình đối chiến với ba vị cường giả trên Nguyên Thánh cảnh, chứng tỏ chủ nhân của nó cũng thật không tầm thường.
Gương mặt hắn dần ngưng trọng, trong đầu liên tục suy nghĩ đối sách.
Hạ Tuyết dường như cũng nhận ra vấn đề, vì vậy mặc dù trong lòng đang xuất hiện một cảm xúc không rõ tên, nàng vẫn hiểu chuyện mà giữ im lặng, không làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của nam nhân.
Trần An Vĩ sau một thoáng suy nghĩ liền nảy sinh một ý định táo bạo.
Hắn muốn kiểm chứng một vài thứ, tuy nhiên để làm được điều đó thì cần có một sự chuẩn bị nhất định nha.
---------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言