Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 247 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

247 Chương 247 Vạn Vũ Đế Vương

“Ta xxx nhà ngươi!”

Sau khi mắng chửi tên nào đó một câu, Trần An Vĩ lúc này rốt cuộc hít sâu một hơi, trong tình cảnh Sở Thiên Nhã đã hôn mê, khảo nghiệm còn muốn hắn giúp nàng luyện hóa Dạ Hàn Băng Liên, rốt cuộc chỉ có một cách.

“Lạnh…” Sở Thiên Nhã run cầm cập, vô thức nép người vào lòng ngực ấm áp của Trần An Vĩ, nhẹ rên một tiếng.

Trần An Vĩ biết không thể chần chừ, hắn nhanh chóng dùng Xích Viêm Nguyên Lực bao trùm lấy cơ thể hai người, nhiệt độ của nó khiến cái lạnh giá của không gian khảo nghiệm giảm bớt đi đôi chút.

Nhưng đồng thời cũng khiến y phục hai người cháy thành tro bụi.

Ực!

Trần An Vĩ thầm nuốt nước bọt khi ngọc thể trắng muốn của Sở Thiên Nhã hiện ra trước mặt.

Thân thể thon gọn cùng đôi bầu ngực sữa to tròn nảy nở rung động theo từng nhịp thở, hai cái nhũ hoa đỏ thẳm như anh đào vểnh cao trước mặt hắn, xương quai xanh kết hợp cùng xương cánh bướm tạo thành một kiệt tạc của tạo hóa nằm gọn trong vòng tay của hắn.

Phía dưới là vòng eo nhỏ nhắn trơn trượt cùng tấm lưng trần lả lướt xuống bờ mông tròn trịa kiêu ngạo tạo thành đường cong chữ S đầy mê người.

Chân dài thẳng tắp không chút tì vết, hai bắp đùi non vô thức khép lại che đi địa phương tư mật chỉ dành riêng cho nam nhân nào may mắn chiếm được trái tim nàng.

Làn da vốn trắng muốt nay không biết do lạnh quá hay nóng quá mà dần trở nên đỏ ửng, Trần An Vĩ càng nhìn càng mê mẩn.

“Ưm…” Sở Thiên Nhã run lên một tiếng, toàn thân không còn mảnh vải khiến nàng càng bị không khí lạnh nơi này thẩm thấu nhiều hơn, nhưng cùng lúc đó nàng cũng cảm nhận được sự ấm áp đang bao trùm quanh thân.

Nàng không biết đó là gì, nhưng nàng không thể kiềm chế được bản thân muốn tận hưởng nhiều hơn nữa.

Cảm nhận được giai nhân vô thức nép vào vòng tay mình, Trần An Vĩ dịu dàng vuốt mái tóc của nàng, nhẹ thủ thỉ “Thiên Nhã, từ hôm nay trở đi, nàng là của ta rồi!”

Dứt lời, Trần An Vĩ liền nhắm thẳng đôi môi thon nhỏ của nàng mà hôn xuống, hai tay không chút chần chừ hướng về phía hai bộ vị mẫn cảm của giai nhân mà bắt đầu xoa nắn.

“Ưm…” Sở Thiên Nhã rên nhẹ một tiếng, không biết là rên rỉ vì đau đớn hay vì thư sướng.

Trần An Vĩ vẫn tiếp tục công việc của mình, sau chút nhẹ nhàng nhấm nháp tư vị ngon ngọt của giai nhân, hắn bắt đầu gia tăng kích thích.

Đầu lưỡi như tiểu xà lách nhẹ qua đôi hàm răng trắng nõn thẳng tắp của nàng mà tiến vào khám phá bên trong khoang miệng của giai nhân.

Hai tay liên tục đảo qua lại trên cơ thể nàng, xoa nắn từ đôi bầu ngực sữa tới đôi bờ mông kiêu ngạo, biến chúng nó thành muôn hình vạn trạng, thỉnh thoảng lại ghé qua trêu chọc hạt lê nhỏ nhắn trên tiểu nguyệt của nàng.

“Ưm… ư…” Sở Thiên Nhã rên hừ hừ, toàn thân cảm thấy nóng như lửa đốt, cảm giác lạnh lẽo trước đó biến đi đâu mất, tiểu nguyệt vô thức rỉ ra một dòng nước ấm.

Trần An Vĩ vẫn liên tục thám hiểm bên trong khoang miệng của nàng, hút hết cam lộ ngon ngọt của giai nhân, sẵn tiện truyền qua miệng nàng chỗ dịch thủy nồng đậm khí tức cương dương.

“Ưm…” Cảm nhận dịch thủy kì lạ trong miệng, Sở Thiên Nhã vậy mà vô thức nuốt nó xuống, lại rên nhẹ một tiếng.

Trần An Vĩ bất chợt cười tà một tiếng, đặt nàng nằm lên chiếc giường nệm đã chuẩn bị sẵn, rồi cầm lấy tay nàng đặt lên tiểu huynh đệ cứng nóng như thanh thép nung của mình.

“Nóng quá… ấm áp quá…” Sở Thiên Nhã trong cơn mê mang, cảm nhận được sự ấm áp truyền về từ bàn tay, nàng vô thức nắm lại tay nhỏ, muốn mãi mãi giữ lấy chút ấm áp kia.

“Đừng vội, nó là của nàng!” Trần An Vĩ thấy hành động của giai nhân, mỉm cười thủ thỉ vào tai nàng.

Sở Thiên Nhã như hiểu được mà gật gật đầu nhỏ, bàn tay hành động theo bản năng mà sờ nắn khắp côn thịt của hắn, dường như là muốn cảm nhận thêm sự “ấm áp” mà nó mang lại.

Bản thân hắn cũng không nhàn rỗi, sau khi kích thích cho phía trên của giai nhân, hạ thân cũng không thể bỏ qua.

Hướng mắt nhìn xuống u cốc đang rỉ mật của Sở Thiên Nhã, Trần An Vĩ không nhịn được đưa mũi vào hít một hơi, cảm nhận được mùi hương thanh mát tỏa ra từ nhục động, Trần An Vĩ bắt đầu tiến công.

Đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào chọc ngoáy bên trong nhục động, liên tục kích thích u cốc của nàng rỉ ra thánh thủy.

“Ưm…” Sở Thiên Nhã bị kích thích liên tục, toàn thân trở nên nóng ran, hạ thân vô thức uốn éo theo từng nhịp đánh lưỡi của nam nhân.

Nhận thấy hạ thân của nàng đã ướt đẫm, sẵn sàng để xâm nhập, Trần An Vĩ nhẹ nhàng đưa tiểu huynh đệ vào cửa mình của nàng, khẽ cọ xát một chút rồi dùng sức muốn đâm vào.

Ót!

“Ư…” Sở Thiên Nhã cau mày vì đau đớn, cảm xúc phình trướng kì lạ dưới thân khiến nàng khó chịu, u cốc liên tục co bóp như muốn đào thải vật thể lạ.

“Hừ…” Trần An Vĩ không nhịn được rên lên một tiếng, hắn còn chưa tiến vào lút cán mà u cốc của nàng đã co bóp chật khít khiến tiểu huynh đệ của hắn không thể tiến vào thêm.

Hít sâu một hơi, Trần An Vĩ ngả người hôn lên môi nàng, hai tay xoa bóp bầu ngực sữa giúp nàng xoa dịu đau đớn, phía dưới lại nhẹ nhàng rút côn thịt ra gần hết, rồi lại dùng sức thúc mạnh.

Ót!

“Á…” Sở Thiên Nhã đau đớn quá đỗi vô thức hét lên một tiếng, hai hàng thanh lệ trào ra khiến Trần An Vĩ nhìn thấy mà đau xót.

“Bảo bối ngoan, sẽ không đau nữa!” Trần An Vĩ dịu dàng thủ thỉ, Phục Mệnh Thiên Mộc lại một lần nữa được điều động, xoa dịu cơn đau đớn vì phá thân cho Sở Thiên Nhã.

Hai tay vẫn luân phiên xoa nắn bầu ngực sữa, liên tục tạo ra khoái cảm giúp nàng quên dần nỗi đau.

Mãi cho tới khi Sở Thiên Nhã dần thả lỏng người, cũng không còn cảm thấy đau đớn, ngược lại còn vô thức uốn éo vòng eo một cách nhẹ nhàng, Trần An Vĩ mới dừng lại.

Kiềm chế cảm giác thư sướng từ động tác vô thức của giai nhân, Trần An Vĩ bắt lấy Dạ Hàn Băng Liên đang lơ lửng bên cạnh. Hiện tại khảo nghiệm đã thay đổi, vì vậy chỉ cần hắn và Sở Thiên Nhã sẵn sàng, nó sẽ để hai người luyện hóa.

Không chần chừ, Trần An Vĩ đem Dạ Hàn Băng Liên nuốt vào.

Bản thể của Dạ Hàn Băng Liên là một đóa hoa sen màu xanh lam đậm, cứ ứng với mỗi canh giờ tính từ lúc mặt trời mọc tới nửa đêm, màu sắc của nó sẽ càng đậm hơn tương ứng với việc sức mạnh của nó cũng tăng lên.

Đỉnh điểm chính là vào nửa đêm, khi sức mạnh của Dạ Hàn Băng Liên ở mức cao nhất.

Và không may cho Trần An Vĩ, hiện tại chính là ban đêm.

Dạ Hàn Băng Liên ở trạng thái mạnh nhất tiến vào cơ thể hắn lập tức phóng thích sức mạnh, muốn đem thể nổi của hắn đóng băng từ trong ra ngoài.

Băng Hỏa Luân Hồi Diễm đương nhiên không chậm trễ, bản năng hộ chủ được thực thi, nhanh chóng đem uy áp Hỗn Độn Thuộc Tính của mình trấn xuống, ngăn cản Dạ Hàn Băng Liên.

Nhưng sức mạnh của một loại Dị Băng có chủ nhân là Nguyên Tôn cường giả vẫn rất khác biệt.

Nếu như hiện tại, đối mặt với nó là một Băng Hỏa Luân Hồi Diễm không có chủ nhân, hay nói cách khác là không phải giới hạn sức mạnh của mình theo tu vi của chủ nhân, thì Dạ Hàn Băng Liên đương nhiên không thể kháng cự.

Ngược lại tình thế thay đổi, nó đang cực kì mạnh mẽ, vì vậy không còn e sợ trước một Băng Hỏa Luân Hồi Diễm phải giới hạn sức mạnh của mình ở Nguyên Hoàng cảnh.

Lại nói, Dị Thuộc Tính hay Hỗn Độn Thuộc Tính đều cực kì mạnh mẽ. Bản thân chúng nó đúng là có thể giúp chủ nhân trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng mà tu vi của chủ nhân cũng ảnh hưởng không nhỏ tới sức mạnh của chúng nó.

Ví dụ, bằng một cách thần kì nào đó mà trên hai người khác nhau lại tồn tại cùng một loại Dị Thuộc Tính, tu vi kẻ nào cao hơn, Dị Thuộc Tính của hắn đương nhiên cũng sẽ mạnh hơn người còn lại.

Cho dù có là Hỗn Độn Thuộc Tính cũng không ngoại lệ.

Vì vậy, một Dạ Hàn Băng Liên ở trạng thái mạnh nhất, từng có chủ nhân đạt Nguyên Tôn cảnh, đương nhiên có thể chống lại sự áp chế của một Hỗn Độn Thuộc Tính của Trần An Vĩ chỉ mới đạt Nguyên Hoàng Đỉnh Phong.

Bất quá, đừng nói là Dạ Hàn Băng Liên, dù cho có là một loại Hỗn Độn Thuộc Tính khác, thì kết cục cũng chỉ có một.

“Ngoan ngoãn cho ta!” Trần An Vĩ hừ lạnh một tiếng, Dị Năng – Quy Nhất của Vô Thượng lập tức được kích hoạt.

Quy Nhất đem lại cho hắn khả năng chưởng khống mọi loại lực lượng trong thiên địa, chỉ cần là lực lượng của thiên địa, đều sẽ phải chịu quyền điều khiển của hắn, đó cũng là lý do vì sao hắn có thể sử dụng bất kì lực lượng nào mà không sợ hết Nguyên Lực.

Vô Thượng kích hoạt, Băng Hệ Nguyên Lực mà Dạ Hàn Băng Liên tỏa ra liền trở thành lực lượng của hắn, lập tức bị Lam Băng Nguyên Lực hấp thu.

Dạ Hàn Băng Liên muốn phản kháng nhưng vô pháp làm được vì bản thân nó không còn chút Nguyên Lực nào, chỉ có thể bất lực để nam nhân luyện hóa.

Nhưng Trần An Vĩ đương nhiên sẽ không ích kỉ mà luyện hóa một mình, ngược lại hắn đem gần như toàn bộ lực lượng của Dạ Hàn Băng Liên tiến vào cơ thể Sở Thiên Nhã.

Có một điều khiến Trần An Vĩ cảm thấy nuối tiếc chính là hắn và Sở Thiên Nhã tiếp xúc chưa lâu, nên không hề có cảm tình với nhau, vì vậy không thể kích hoạt Dị Năng thứ hai của Vô Thượng – Tâm Ý Tương Liên.

Tâm Ý Tương Liên giúp Trần An Vĩ có thể chia sẻ Dị Thuộc Tính cho các nữ nhân của mình thông qua việc song tu, nhờ đó tạo ra một mối liên kết giữa hắn và các nàng.

Chỉ cần trong lòng luôn có nhau, Tâm Ý Tương Liên sẽ luôn tồn tại và trở nên mạnh mẽ hơn.

Đáng tiếc hiện tại chỉ có thể giúp nàng luyện hóa theo cách này, bất quá Trần An Vĩ tin tưởng ngày sau mình sẽ có cơ hội thiết lập Tâm Ý Tương Liên với nàng.

Lực lượng của Dạ Hàn Băng Liên được hắn điều động một cách chậm rãi tiến vào cơ thể Sở Thiên Nhã, giúp nàng dần thích ứng được với lực lượng của nó, theo đó cũng khiến tu vi nàng dần tăng lên.

“Ưm…” Lực lượng dần được khôi phục cũng khiến Sở Thiên Nhã bắt đầu tỉnh lại.

Nhìn thấy mình đang nằm dưới thân một nam nhân, toàn thân không một mảnh vải, dưới hạ thân còn truyền đến cảm giác thư sướng nhè nhẹ khiến Sở Thiên Nhã không thể tin vào mắt mình.

“Ngươi…” Nhìn kĩ dung mạo của tên nam nhân đang ra vào bên trong cơ thể mình, Sở Thiên Nhã muốn nói gì đó, lại bị hắn ngậm chặt bờ môi, lời nói ra tới miệng cũng vì thế mà bị ép trở lại.

“Ưm… ngươi… mau dừng lại…” Sở Thiên Nhã cố ngăn bản thân chìm vào khoái cảm mà Trần An Vĩ mang lại, vừa đứt quãng nói.

“Ta dừng lại, nàng sẽ lập tức bị bạo thể!” Trần An Vĩ truyền âm một câu, cũng không bất ngờ khi nàng lại tỉnh dậy ngay lúc này.

Sở Thiên Nhã muốn lên tiếng, nhưng đột nhiên lại cảm nhận được lực lượng trong cơ thể lại đang dần khôi phục, tu vi cũng dần phá vỡ tầng xiềng xích cuối cùng mà bắt đầu đột phá.

Biết được đây là lực lượng của Dạ Hàn Băng Liên đang được hắn truyền qua, Sở Thiên Nhã trong lòng tràn ngập phức tạp, nhưng cũng không kém phần ủy khuất.

Nàng bị hắn lấy đi thứ quý giá nhất, nhưng lại chỉ có thể để mặc nam nhân này muốn làm gì thì làm. Là một nữ nhân, làm sao có thể không cảm thấy uất ức?

Trần An Vĩ như cảm nhận được tâm tình của giai nhân, động tác dần trở nên mạnh bạo hơn, hắn muốn nàng không được phép nghĩ linh tinh, hắn muốn nàng biết, từ ngày hôm nay trở đi, nàng chính là nữ nhân của Trần An Vĩ hắn.

“A… ưm… chậm… chậm lại đi…” Sở Thiên Nhã liên tục bị nam nhân trùng kích, khoái cảm ập tới dồn dập khiến nàng không kịp chuẩn bị tâm lý, những suy nghĩ lung tung liền bị sung sướng chi phối.

“Không được nghĩ lung tung, từ bây giờ, nàng chính là nữ nhân của ta!” Trần An Vĩ bá đạo tuyên bố, hạ thân liên tục thúc lút cán.

“Ưm… ưm…” Đầu óc dần trở nên trống rỗng, cảm giác thứ sướng dần xâm chiếm cơ thể nàng khiến Sở Thiên Nhã không còn quan tâm điều gì nữa.

Trước đó lúc hôn mê, nàng đã bị Trần An Vĩ liên tục kích thích, đem cơ thể đạt đến trạng thái dễ dàng giao hợp nhất, hiện tại khi bị nam nhân bá đạo xâm chiếm, Sở Thiên Nhã đương nhiên không chịu nổi. Rất nhanh đã bị Trần An Vĩ làm cho tiết thân.

Sở Thiên Nhã nhắm chặt mắt thở hổn hển, nhìn cũng không muốn nhìn Trần An Vĩ, càng không muốn nói chuyện với nam nhân này.

Trần An Vĩ nhìn biểu cảm của nàng, dù trong lòng thương xót nhưng ngoài mặt lại không thể biểu đạt cảm xúc gì.

Bởi vì nếu bây giờ hắn biểu lộ cảm xúc gì khác, nàng chắc chắn sẽ không tin tưởng mà buông bỏ đề phòng với hắn.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Trần An Vĩ đã biết Sở Thiên Nhã là một nữ nhân lý trí, nhưng cũng vô cùng bướng bỉnh. Nếu hiện tại hắn mềm mỏng với nàng, nàng sẽ lại giống như Á Huyền Ngân lúc trước, coi chuyện này như không có gì. Như vậy chỉ sợ sau này hắn không còn cơ hội tiến gần hơn.

Vì vậy Trần An Vĩ phải ra vẻ bá đạo, một đường cường ngạnh tiến vào trái tim nàng, để lại ấn tượng không thể quên trong tim nàng, lúc đó hắn mới có cơ hội. Không chần chừ, hạ thân lại dùng sức thúc mạnh một cái, tiểu huynh đệ lại một đường thẳng tiến tới tận cùng hoa tâm của giai nhân.

“Á ưm…” Bất chợt bị nam nhân thúc mạnh, Sở Thiên Nhã không nhịn được rên lên một tiếng, ánh mắt trừng trừng nhìn hắn.

Không bỏ lỡ cơ hội, Trần An Vĩ nhắm thẳng đôi môi đỏ thắm của nàng mà hôn xuống, đồng thời cũng điều chỉnh tư thế nằm xuống bên cạnh nàng, vòng tay ôm lấy ngọc thể của giai nhân vào lòng.

Dịu dàng nhưng tràn đầy bá đạo nói “Thiên Nhã, ta biết mọi chuyện xảy ra đường đột, chúng ta cũng chỉ gặp nhau hai lần. Nhưng hiện tại nàng đã là nữ nhân của ta rồi, vì thế chuyện của nàng cứ để ta xử lý!”

“Ngươi… ai thèm là nữ nhân của ngươi!” Sở Thiên Nhã hừ một tiếng, nàng mới không cần là nữ nhân của hắn.

“Thế ai đang kết hợp cùng ta?” Trần An Vĩ bình thản hỏi một câu, nhưng hạ thân lại liên tục thúc mạnh theo từng chữ hắn nói.

“Ưm… ư… ngươi…” Sở Thiên Nhã cắn chặt răng để không rên lên thành tiếng, ánh mắt trừng trừng nhìn hắn, nước mắt chực chờ tuôn rơi.

Trần An Vĩ giật mình, chợt ý thức được mình đã quá đà, vội vàng ôm chặt lấy ngọc thể của nàng vào lòng, vừa vuốt ve tấm lưng trần của nàng, vừa thủ thỉ “Thiên Nhã ngoan, là ta sai rồi, ta không nên đối xử với nàng như vậy!”

Sở Thiên Nhã bất ngờ trước hành động của hắn, nàng đúng thật là cảm thấy ủy khuất, nhưng tuyệt sẽ không khóc trước mặt hắn. Không ngờ nam nhân này lại đột nhiên thay đổi thái độ đi dỗ dành nàng.

Với trí thông minh của nàng, đương nhiên hiểu ra nãy giờ hắn chỉ đang giả vờ, nhưng điều đó lại càng khiến nàng không kiềm được mà bật khóc.

“Huhu, nam nhân tồi, ăn hết của ta lại hành động như vậy!” Sở Thiên Nhã lúc này lại như trẻ con, vừa đấm bùm bụp vào ngực hắn vừa khóc.

Trần An Vĩ để mặc cho nàng đánh, ánh mắt tràn ngập thương xót nhìn nàng, hắn quả thực đã quá trớn rồi.

“Thiên Nhã ngoan, ta thương!” Nhẹ giọng hôn lên trán nàng, Trần An Vĩ dỗ dành tiểu giai nhân trong lòng.

Mải khóc trong vòng tay của nam nhân, Sở Thiên Nhã đã không nhận ra trái tim mình vậy mà đánh chậm đi một nhịp…

-----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.