148 Chương 148 Vạn Vũ Đế Vương
Ngay khi Hồn Thuẫn và Hồn Địa của Hồn Tinh Huy sụp đổ, toàn thân hắn vô lực khuỵu xuống đất, mà ở trước mặt hắn, một cái Thôn Hồn Tiễn hướng thẳng đầu hắn mà lao tới, như thể muốn lấy mạng hắn vậy.
Bất quá, đương nhiên Trần An Vĩ sẽ không làm vậy, hắn chỉ hướng cái Thôn Hồn Tiên kia về phía Hồn Tinh Huy, dường như đang chờ đợi một điều gì đó.
Ngay thời khắc hắn buông tay, Thôn Hồn Tiễn lấy tốc độ khủng bố lao tới Hồn Tinh Huy trong ánh mắt không cam tâm của hắn.
Đám người những tưởng tên này sẽ bị Thôn Hồn Tiễn của Trần An Vĩ đả thương, thì bất chợt một thân ảnh lập tức xuất hiện chắn trước mặt hắn. Mà khi nhìn thấy thân ảnh đó, Trần An Vĩ nhếch miệng cười đầy ý vị.
Thôn Hồn Tiễn theo ý niệm của hắn, không những không giảm tốc độ, mà còn gia tăng tốc độ lao thẳng vào thân ảnh kia.
“KHÔNG!” Hồn Tinh Huy gào lên một tiếng tê tâm liệt phế nhìn lấy thân ảnh trước mặt bị Thôn Hồn Tiễn đâm vào, hắn nhào đến ôm lấy thân ảnh trước mặt, ánh mắt đau khổ nhìn lấy thân ảnh đã nhắm mắt bất động kia.
“Thủy Nhi, muội tỉnh lại đi, đừng làm sư huynh sợ mà!” Hồn Tinh Huy gào thét tên của nữ nhân nọ, một bộ dạng đau khổ tột cùng, mà không hề hay biết rằng, nữ nhân gọi Thủy Nhi kia lại đang phải nhịn cười.
Đúng vậy, nàng phải cố gắng lắm mới nhịn được cười khi nhìn thấy bộ dạng này của hắn. Hứ ai bảo cứ luôn miệng nói rằng hắn chỉ xem nàng như muội muội, giờ nàng giả chết cho hắn xem.
Đồng thời, nàng lại âm thầm hướng tới Trần An Vĩ giơ ngón tay cái bội phục, cũng nhờ nam nhân này để nàng có cơ hội thực hiện kế hoạch này a…
Phải nói khả năng quan sát của hắn phải đạt tới tầng thứ trưởng bối, giữa lúc chiến đấu mà vẫn có thể vừa chỉ dạy Hồn Tinh Huy, vừa có thể chú ý tới Hồn Thủy nàng.
Không biết vô tình hay cố ý, hắn lại đưa ra chủ ý nhờ nàng đóng một màn kịch, vừa hay lại có thể khiến Hồn Tinh Huy nhận ra tình cảm của mình dành cho nàng.
Hồn Thủy không biết vì sao hắn có thể nhìn ra chuyện này, nhưng nghĩ tới chuyện hắn có thể dễ dàng khiến công chúa yêu hắn tới chết đi sống lại, thậm chí tu luyện Hậu Hồn Kinh vì hắn, nàng không nghĩ nhiều liền gật đầu.
Quả nhiên kế hoạch của Trần An Vĩ hiệu quả, chỉ nhìn thấy biểu hiện của Hồn Tinh Huy là nàng nhận ra tình cảm hắn dành cho nàng.
Hồn Tinh Huy vẫn không biết mình bị Trần An Vĩ và Hồn Thủy hợp tác diễn kịch, hắn chỉ biết rằng, tận mắt nhìn thấy người con gái mình yêu vì mình mà chết điều đó khiến hắn đau đớn tột cùng.
Giờ phút này đây, hắn mới nhận ra hắn yêu nàng biết nhường nào. Từng dòng ký ức chạy qua đầu hắn như một thước phim quay chậm, hai đôi mắt bất chợt đỏ ngầu nhìn lấy Trần An Vĩ.
Nhưng ngay khi Hồn Tinh Huy vừa định di chuyển, thì một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đã đặt lên gương mặt góc cạnh nam tính kia mà vuốt ve, giọng nói cùng nụ cười quen thuộc bất chợt vang lên bên tai khiến hắn bừng tỉnh.
“Nè, muội chưa có chết, huynh làm gì xúc động vậy nha?” Hồn Thủy tinh nghịch nhìn hắn nói “Hay là… huynh yêu ta sao?”
Hồn Tinh Huy sững sờ nhìn lấy nữ nhân đang nằm trong vòng tay mình, trái ngược với thân thể bất động ban nãy, nàng lúc này lại vô cùng khỏe mạnh, hệt như trước đó người đỡ thay hắn cái Thôn Hồn Tiễn kia không phải là nàng vậy.
“Muội… muội còn sống?” Hồn Tinh Huy không dám tin đưa tay lên chạm vào bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cảm nhận được xúc cảm mềm mại của bàn tay nữ nhân ấy, mọi cảm xúc tiêu cực dường như tan biến.
Hắn bất chợt ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn đó, miệng thầm nhủ “Từ giờ ta sẽ không bao giờ để mất muội lần nào nữa!”
Hồn Thủy ngẩn người một lúc vì hành động của hắn, rồi cũng nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân, miệng thủ thỉ “Muội vẫn ở đây chứ có đi đâu đâu mà!”
Tận hưởng chút xúc cảm mềm mại và hương thơm dịu ngọt của giai nhân, Hồn Tinh Huy không nhịn được mà muốn hôn lấy bờ môi kiều diễm của người con gái hắn yêu, chỉ là…
“E hèm!” Trần An Vĩ khóe môi giật giật nhìn lấy tình cảnh trước mặt, cái này là trả đũa ta lúc nãy phát cẩu lương cho ngươi phải không?
Hồn Tinh Huy bừng tỉnh, ánh mắt tràn ngập đề phòng nhìn lấy nam nhân trước mặt này, ẩn ẩn bên trong ánh mắt đó là một chút sát ý và hận ý không khó để nhìn thấy.
Hồn Thủy phì cười, trong lòng lại vui như nếm mật, biểu hiện như vậy chứng tỏ hắn thực sự muốn bảo vệ nàng. Nhẹ nhàng kéo tay hắn, Hồn Thủy dịu dàng nói “Huynh phải cảm tạ hắn nha!”
Rồi bất giác nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình và Trần An Vĩ mới đây…
…
Hồn Thủy lo lắng nhìn lấy Hồn Tinh Huy chiến đấu với Trần An Vĩ, cứ mỗi lần nhìn thấy hắn bị Trần An Vĩ áp đảo, lòng nàng vô thức bị bóp nghẹt, nhìn thấy hắn đau đớn nàng nhiều lần muốn tiến lên chăm sóc cho hắn.
Nàng yêu hắn, yêu hắn rất nhiều, chỉ là tên nam nhân đáng ghét đó lại chỉ coi nàng là sư muội.
“Cô nương này, nàng yêu hắn sao?” Bất chợt, giọng nói Trần An Vĩ lại vang lên trong đầu nàng, khiến Hồn Thủy vô cùng bất ngờ nhìn lấy hắn, chỉ thấy hắn cũng mỉm cười nhìn mình.
“Sao ngươi hỏi vậy?” Hồn Thủy không chậm trễ liền trả lời, giọng điệu nghiêm túc lạnh lùng không che giấu.
“Ánh mắt nàng nói lên tất cả!” Trần An Vĩ nhàn nhạt trả lời, khi nói tới đây, đã là lúc hắn ngưng tụ Thôn Hồn Tiễn muốn đánh vào Hồn Tinh Huy đang suy yếu khuỵu gối trước mặt.
“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy tình cảnh này, Hồn Thuy thầm hốt hoàng, bất quá giọng nói càng lạnh lẽo hơn. “Đừng ỷ ngươi là nam nhân của công chúa thì có thể tùy tiện giết người của Hồn Tộc!”
Trong người âm thầm vận chuyển lực lượng, chỉ cần Trần An Vĩ có ý đồ muốn giết nam nhân của nàng, nàng sẽ liều với hắn.
“Haha, bình tĩnh đi, ta chỉ muốn giúp hai người thành đôi mà thôi!” Trần An Vĩ bất giác bật cười, nữ nhân này cũng thật thẳng thắn nha. Dĩ nhiên hành động của nàng sao có thể qua được mắt hắn.
“Ý ngươi là sao?” Hồn Thủy trong lòng khẽ run lên, bất quá ngoài mặt vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
“Cứ thử thì sẽ biết nha!” Trần An Vĩ cười lên tiếng, rồi đồng thời thả tay, Thôn Hồn Tiễn lấy tốc độ khủng bố lao về phía Hồn Tinh Huy.
Hồn Thủy sắc mặt đại biến, Phiêu Hồn Bộ Pháp kích hoạt tới cực hạn, rất nhanh đã kịp chắn trước mặt Hồn Tinh Huy trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn.
Cứ tưởng sẽ phải trọng thương thậm chí có thể chết, thì ngay giây phút Thôn Hồn Tiễn sắp chạm vào người nàng, Trần An Vĩ bất chợt hóa giải công kích, thần bí truyền âm “Giả vờ chết, và nàng sẽ nhìn thấy điều nàng muốn!”
Hồn Thủy nửa tin nửa ngờ nhìn lấy Trần An Vĩ, nhưng nghĩ tới việc hắn chẳng có lý do gì để lừa mình, lại nghĩ tới việc có thể biết được tình cảm của Hồn Tinh Huy dành cho mình.
“Dù sao cũng đáng để thử!” Nàng thầm nghĩ, vì thế liền nhanh chóng phối hợp với hắn mà giả chết.
Và kết quả như hiện tại…
Nghe lời kể của Hồn Thủy, Hồn Tinh Huy không nhịn được mà kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại trừng mắt nhìn nàng. “Sau này không cho phép mạo hiểm như vậy, lỡ như hắn không kịp thu tay thì biết làm sao?”
“Ta… chỉ tại huynh mãi không chịu thật lòng, nên ta mới phải làm cách này chứ bộ!” Hồn Thủy bị nam nhân trách, nhất thời hờn dỗi nói.
Hồn Tinh Huy ngẩn người, chợt ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mảnh mai của tiểu sư muội nhà mình, hôn lên trán nàng thủ thỉ “Sư muội ngốc! Người ta yêu thương nhất là nàng!”
“Hihi, nói ra như vậy có phải nhanh hơn không, sư huynh đúng là ngốc! Người ta chờ huynh nói câu này lâu lắm rồi đó!” Hồn Thủy cười nói, vòng tay ôm lấy nam nhân cũng siết chặt hơn.
Trần An Vĩ và đám người chứng kiến tình cảnh này, nhất thời khóe môi co giật, thầm mắng hai người có thể ra chỗ khác phát cẩu lương được không a? Hơn nữa, tên kia, không phải ngươi vẫn đang chiến đấu sao?
“Hihi!” Chợt bên cạnh Trần An Vĩ lại vang lên tiếng cười khúc khích khiến hắn phải liếc nhìn.
Chỉ thấy Hồn Tử Huyên đang che miệng cười duyên bên cạnh hắn, một bộ trêu chọc hắn bị người ta cho ăn cơm cún. Ai bảo ngày thường thích cho cẩu độc thân ăn cẩu lương lắm mà.
“Ưm…”
Trần An Vĩ thấy nữ nhân này cứ cười trêu chọc mình mãi, hắn quyết định ôm lấy thân thể thon thả đó, nhắm ngay bờ môi kiểu diễm của nàng mà hôn xuống.
Đám người xém chút nổi cáu mà đánh hai cặp đôi trước mặt, bốn người các ngươi có thôi ngay không hả?
Nhận ra mình có hơi quá trớn, Hồn Tinh Huy liền thả Hồn Thủy ra, mà Trần An Vĩ cũng đồng dạng buông tha cho thê tử nhà mình, trước khi thả nàng ra hắn còn lưu luyến nhéo nhéo hai bên má của nàng khiến giai nhân bĩu môi hờn dỗi.
“Đa tạ sư phụ đã chỉ dạy thời gian qua!” Hồn Tinh Huy chợt quỳ một chân hành lễ, hướng Trần An Vĩ nói.
Đám người nhất thời ngơ ngác vì hai chữ sư phụ mà Hồn Tinh Huy vừa nói, mà Hồn Thủy cùng Hồn Tử Huyên cũng không giấu nổi kinh ngạc nhìn lấy Trần An Vĩ.
“Ách…” Trần An Vĩ bất đắc dĩ lắc đầu, lực lượng trong cơ thể ùa ra, nhanh chóng đem Hồn Tinh Huy đỡ lấy “Những việc ta vừa làm còn rất xa mới xứng với hai chữ sư phụ. Mọi chuyện ngươi đạt được ngày hôm nay đều là do ngươi tự mình đạt được, không cần đa tạ ta!”
“Không, nếu không có lời chỉ dạy của sư phụ, ta cũng không thể tiến bộ nhiều như vậy!” Hồn Tinh Huy mặc kệ ánh mắt cổ quái của đám người nhìn mình, hắn lại hành lễ.
Trần An Vĩ vuốt mũi, cuối cùng hít sâu một hơn nói “Cứ xem như ta hỗ trợ bằng hữu của mình là được rồi! Bây giờ, còn một chiêu cuối cùng, ngươi cũng không thể kéo dài mãi để đám người kia chờ đợi nhỉ?”
Hồn Tinh Huy lúc này mới bừng tỉnh, nhìn lấy đám thiên tài cùng trang lứa với mình đang thèm thuồng nhìn lấy đám Pháp Bảo kia, hắn nhất thời cười gượng, lại phát hiện ra điều gì, nhất thời kinh ngạc nhìn Trần An Vĩ.
“Hồn Thủy là do ta cố tình để nàng ấy xen vào, nên đương nhiên cũng được tính vào thành tích của ngươi!” Trần An Vĩ đương nhiên biết tên này nghĩ gì, lại cười bí hiểm nhìn hắn.
Chẳng biết vì sao, Hồn Tinh Huy lại cảm thấy rùng mình trước nụ cười đầy bí hiểm kia, bất quá rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh “Được, vậy chúng ta kết thúc chuyện này!”
Dứt lời, Hồn Tinh Huy định điều động Hồn Lực, thì một bàn tay nhỏ nhắn bất chợt đặt lên vai hắn, kèm theo giọng nói mềm mại bất chợt vang lên bên tai khiến hắn bất ngờ.
“Để thiếp giúp chàng!” Hồn Thủy mỉm cười dịu dàng nhìn hắn nói. Nàng nhìn thấy hắn chiến đấu với tên này, nhất thời cảm thấy hứng thú với thực lực thực sự của hắn, vì vậy liền ngỏ ý hỗ trợ.
Hồn Tinh Huy đưa mắt nhìn nàng, rồi lại nhìn Trần An Vĩ, hiển nhiên đây vốn là một trận đơn đấu, nếu hắn có Hồn Thủy hỗ trợ, như thế cũng quá không công bằng với tên này nha.
“Haha, ngươi có Hồn Hậu, không lẽ ta không có hay sao?” Trần An Vĩ bật cười, nhìn lấy Hồn Tử Huyên bên cạnh.
“Sẵn sàng chưa?” Hồn Tử Huyên hiểu ý nhìn lấy cặp tình nhân trước mặt nói.
Hai người đồng loạt gật đầu, Hồn Thủy nhanh chóng thi triển Hậu Hồn Kinh liên kết linh hồn của hai người, tu vi mặc dù không thay đổi nhưng Hồn Lực lại có thể được cả hai người cùng điều động, thậm chí bình thường khi tu luyện còn có thể tu luyện nhanh hơn.
“Tới đi!” Hồn Tinh Huy nhìn Trần An Vĩ hét lớn.
“Cẩn thận nhé!” Trần An Vĩ cười bỏ lại một câu, rồi vẻ mặt cợt nhả nhanh chóng biến mất, mà thay vào đó là sự nghiêm túc đến cực điểm.
Hai tay cấp tốc vũ động, từ cơ thể hắn, hai luồng khí tức hùng mạnh bất chợt ùa ra, mái tóc đen tuyền vốn có bất chợt đổi màu thành đỏ rực như máu, y phục cũng chuyển thành đen kịch như hắc ám vô tận.
“Bí Thuật – Sát Chiến Thống Vạn Quân!”
Trần An Vĩ kích hoạt Bí Thuật, Sát Ý và Chiến Ý quét ngang xung quanh khiến đám người sắc mặt kịch biến, những kẻ có tâm cảnh yếu ớt một chút liền bị Sát Ý ảnh hưởng, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
Một thanh binh khí đỏ rực xen lẫn đen kịch xuất hiện trên tay hắn, nó giống hệt Đế Vương Kiếm xuất hiện trước đó, nhưng khác là nó không phải dạng kiếm, mà là một thanh trường cung.
Về bản chất, Đế Vương Kiếm và thanh trường cung này là một, bởi vì Trần An Vĩ lợi dụng sự ảnh hưởng của Sát Ý và Chiến Ý lên lực lượng bản thân vào thời điểm bị mất kiểm soát vì Sát Chiến Thống Vạn Quân mà tạo ra chúng.
Nên có thể nói rằng, trên tay hắn vẫn là Đế Vương Kiếm, chỉ là ở một hình thái khác mà thôi. Và lúc này đây, Trần An Vĩ quyết định đặt cho chúng một cái tên khác, Đế Vương Chi Binh.
Lý do là bởi, Trần An Vĩ muốn bản thân tinh thông ít nhất hai loại binh khí, có đánh gần lại cũng có đánh xa.
Tránh việc sau này khi hắn và chúng nữ gặp đối thủ chuyên sử dụng cung hoặc những kẻ chuyên ở phía sau quăng phù lập trận như Phù Sư và Chiến Trận Sư, mà bản thân lại chỉ có thể bó tay.
Có thể sử dung cung sẽ là một lợi điểm lớn có thể giải quyết không ít phiền toái. Thậm chí có thể hỗ trợ các bảo bối ở khoảng cách xa nha.
Lúc này đây, cầm lấy Đế Vương Cung trong tay, một cái Thôn Hồn Tiễn lập tức hội tụ. Thôn Hồn Tiễn dường như cũng bị ảnh hưởng bởi Sát Chiến Thống Vạn Quân, nó không còn màu trắng bạc vốn có của Hồn Lực mà trở nên đen kịch đỏ ngầu như máu.
Hồn Tử Huyên cũng không chậm trễ liền sử dụng Hậu Hồn Kinh phụ trợ cho phu quân nhà mình.
Thôn Hồn Tiễn có Sát Ý và Chiến Ý, lại thêm Hồn Hậu hỗ trợ, lúc này đây nhìn nó cực kì hung lệ, không gian bên cạnh cũng bị lực lượng bên trong nó chấn đến run rẩy.
Viết thì lâu nhưng thực chất mọi chuyện lại xảy ra rất nhanh chóng, không tới ba hơi thở, Trần An Vĩ và Hồn Tử Huyên đã làm xong tất cả, và hắn đã buông tay.
Thôn Hồn Tiễn rời cung, lấy tốc độ khủng bố không thể hình dung mà lao tới Hồn Tinh Huy trong ánh mắt kinh dị của toàn trường.
Hồn Khắc Hòa và Hồn Mỹ Yên vừa xuất hiện chứng kiến tình cảnh này cũng vô thức rùng mình, cảm tưởng cái Thôn Hồn Tiễn kia có thể lấy mạng bản thân nếu không cẩn thận.
“Hắn thực sự… chỉ là một thiếu niên chưa hai mươi sao?” Hai người nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương sự khó tin tưởng.
Thật không thể ngờ có một ngày hai người bọn hắn có thể gặp được một thiên tài trẻ tuổi như vậy. Không chỉ tu Hồn, hắn còn tu Nguyên, bản thân là Khí Văn Sư.
Những tưởng như thế đã hết, bây giờ hai người còn nhìn thấy hắn tu luyện được hai loại Ý khó luyện bậc nhất, lại sở hữu Bí Thuật kinh khủng như vậy, cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú khiến cả những lão quái vật cũng phải ghen tỵ.
Nhìn thấy hắn giáo huấn đám hậu bối trong gia tộc, hai người bất giác cảm thấy vui mừng, nhất thời chờ mong kết cục của trận chiến này…
----------------------
Tác: Tiểu tử kia, lăn về đây làm main cho ông! Chú bỏ việc hơi lâu rồi đấy!
TAV: Tác tha cho em, để em nghỉ mấy chương đi mà :(
Tác: Hửm, vậy ta đem nữ nhân của mi cho người khác luôn nhé?
TAV: Đừng mà!!!
Tác: Muộn rồi! Hắc hắc!
---------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花