112 Chương 112 Vạn Vũ Đế Vương
“Đây là…” Hai nữ Âu Dương Kỳ Hân và Á Huyền Ngân nhìn thấy nữ nhân trước mặt, cảm nhận khí tức trên người nàng tỏa ra, nhất thời trợn trừng mắt khó tin nhìn nàng.
Nhìn thấy biểu hiện của hai nữ, Trần An Vĩ khó hiểu nhìn các nàng không hiểu vì sao khi nhìn thấy Cổ Tự Thư, hai nữ lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Mà Cổ Tự Thư vừa ra khỏi Bát Diện Thạch, bắt gặp ánh mắt của hai nữ thì không hiểu chuyện gì, chỉ có thể nhìn lấy nam nhân bên cạnh nàng như muốn hỏi “Bộ mặt thiếp có dính cái gì sao?”
“Có!” Như hiểu được suy nghĩ của Cổ Tự Thư, Trần An Vĩ nhẹ giọng thủ thỉ vào tai nàng khiến giai nhân thắc mắc nhìn hắn, bàn tay nhỏ còn vô thức sờ sờ lên mặt.
“Có gì chứ! Chàng lừa thiếp!” Sờ một lúc lâu những vẫn không tìm ra thứ gì, Cổ Tự Thư hờn dỗi nhìn hắn nói.
“Ưm…” Dứt lời, đôi môi kiều diễm của nàng đã bị nam nhân chiếm lấy mà nhấm mút.
“Lưu manh!” Hai nữ Âu Dương Kỳ Hân lúc này mới hoàn hồn thì nhìn thấy hành động của hắn, hai nữ gắt lên một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác, nhưng đôi gò má lại không tự chủ mà đỏ ửng.
“Trên mặt nàng… có nụ hôn của ta!” Một lúc lâu sau, Trần An Vĩ mới buông tha cho tiểu giai nhân trong lòng, nhẹ giọng thủ thỉ.
“Chàng thật là…” Cổ Tự Thư nghe lời nói của hắn thì đánh yêu vào ngực hắn một cái, dù lời nói có chút hờn dỗi nhưng khóe môi kiều diễm vô thức cong lên chứng tỏ tâm trạng rất vui của nàng.
Nàng có thể không vui sao? Từ sau khi tiến vào Bát Diện Thạch, nàng đã liền bế quan, mặc dù đã là Ngũ Tinh Nguyên Tông cảnh, nhưng nàng vẫn muốn đề thăng thực lực để khi tiến vào bí cảnh có thể giúp đỡ cho nam nhân này.
Lúc này, cảm nhận thực lực có thăng tiến, nàng mới truyền ý niệm cho hắn muốn ra ngoài, nàng nhớ hắn muốn điên rồi. Vừa ra ngoài lại được nam nhân trong lòng âu yếm, nàng sao có thể không vui cho được?
“Nguyên Tôn cảnh?” Bất chợt nàng nhìn thấy hai nữ nhân trước mặt, ánh mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn lấy Á Huyền Ngân, không hiểu lý do vì sao hắn có thể quen biết được một vị Nguyên Tôn cảnh.
Bắt gặp ánh mắt phức tạp kia của nàng ấy khi nhìn lấy nam nhân này, Cổ Tự Thư liếc xéo hắn một cái, trong lòng tự hỏi “Lại thêm nữ nhân bị rời vào ma trảo của hắn sao?”
Rồi nàng lại nhìn qua nữ nhân bên cạnh, nhẹ gật đầu một cái xem như chào hỏi, nàng cũng có nghe Trần An Vĩ nói về nữ nhân này.
Âu Dương Kỳ Hân, Tiểu Thư của Đan Các, trình độ luyện đan không hề tầm thường mặc dù tuổi tác còn rất trẻ. Hơn nữa nàng ấy còn có khả năng nâng cao phẩm chất của Đan Dược thông qua luyện đan.
“Rất không tồi!” Cổ Tự Thư quan sát nàng, mỉm cười thầm nhủ. Tài năng tìm kiếm nữ nhân của nam nhân này vẫn luôn tốt như vậy, vừa tìm được một Nguyên Tôn cảnh, vừa tìm được một Luyện Đan Sư thiên tài.
Mà dựa theo thần thức của nàng, vị Nữ Nguyên Tôn cảnh này toàn thân tỏa ra khí tức của Đan Dược, xem chừng cũng là một vị Luyện Đan Sư rồi.
Trong lúc Cổ Tự Thư đánh giá hai nữ, đương nhiên Âu Dương Kỳ Hân và Á Huyền Ngân cũng đưa mắt đánh giá nữ nhân trước mặt.
Ngay từ giây phút nàng xuất hiện, hai nữ đã phát hiện ra nữ nhân này không tầm thường, toàn thân tỏa ra khí tức của các loại cổ tự thần bí cao thâm, dù đã nỗ lực che giấu bằng thủ đoạn cao cấp không kém.
Nhưng đối với hai nữ, như thế là chưa đủ để qua mắt được các nàng. Nhất là khi hai nữ đã từng tiếp xúc với loại khí tức này trước đó không ít lần.
“Nàng là Khí Văn Sư?” Âu Dương Kỳ Hân và Á Huyền Ngân đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc thốt lên.
Thân là người của Đan Các, một trong các thế lực cự đầu của vũ trụ, các nàng đã từng tiếp xúc những vị cường giả được người đời mệnh danh là Khí Văn Sư, bọn hắn sở hữu sức mạnh từ những loại văn tự hùng mạnh với đủ mọi khả năng.
Không những thế, bọn hắn còn sở hữu một loại lực lượng vô cùng hùng mạnh, khiến những loại Nguyên Lực bình thường gặp nó cũng vô thức bị giảm đi vài phần sức mạnh. Nó được gọi là Khí Văn Chi Lực.
“Hắn vậy mà có nữ nhân là Khí Văn Sư?” Hai nữ nhớ lại hành động âu yếm nhỏ của Trần An Vĩ cùng nữ nhân trước mặt này, trong lòng kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.
Đặc biệt là Á Huyền Ngân, nàng nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, trong lòng không biết tại sao lại có chút chua chua.
Ở phía bên này, nghe câu nói của hai nữ, Trần An Vĩ cùng Cổ Tự Thư sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên không hề nghĩ tới hai nữ phản ứng mạnh mẽ như vậy là vì phát hiện ra thân phận Khí Văn Sư của Cổ Tự Thư.
“Hai nàng biết Khí Văn Sư?” Trần An Vĩ nhìn hai nữ dò hỏi.
“Ta và Huyền Ngân tỷ từng tiếp xúc không ít đối tác là Khí Văn Sư! Trong đó, lớn nhất phải kể đến một thế lực mang tên Viễn Thánh Khí Văn Tông, bọn hắn là một cộng đồng bao gồm vô vàn Khí Văn Sư từ khắp nơi trên vũ trụ hợp thành.”
“Bất quá, đó là thế lực lớn, còn tại An Nam Tinh Cầu này, Khí Văn Sư cực kì hiếm thấy, không nghĩ tới ngươi lại có nữ nhân mang thân phận này.” Âu Dương Kỳ Hân ý vị thâm trường nhìn hắn nói.
“Điều đó cũng đồng nghĩa với việc ngươi và nàng ấy sau này phải cực kì cẩn thận, Khí Văn Sư luôn là những nhân vật được nhắm tới hàng đầu ở mọi thế lực.” Á Huyền Ngân cũng nhanh chóng tiếp lời.
“Kẻ nào dám động vào nữ nhân của ta, sẽ chỉ có duy nhất một kết cục mà thôi!” Trần An Vĩ nghe thấy lời nói của hai nữ, chỉ mỉm cười nhàn nhạt nói.
Cổ Tự Thư nghe vậy, nhẹ nắm lấy tay hắn, ánh mắt nhu tình như nước nhìn hắn thủ thỉ “Thiếp tin chàng!”
Âu Dương Kỳ Hân và Á Huyền Ngân hai nữ nhìn thấy tình cảnh này thì ánh mắt lóe lên dị sắc, không biết là suy nghĩ gì.
“Ngươi không sợ?” Á Huyền Ngân suy nghĩ một chút, không nhịn được mà hỏi. “Có nữ nhân mang thân phận nhạy cảm như vậy, ngươi không sợ chính mình sẽ gặp phải nguy hiểm sao?”
“Sao ta phải sợ?” Trần An Vĩ trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng là nữ nhân của hắn có được không? “Nam nhân mà không bảo vệ được cho nữ nhân của mình thì ta thà chết còn hơn!”
“Đừng nói bậy!” Cổ Tự Thư nghe lời nói của hắn thì véo tay hắn một cái, ánh mắt hờn dỗi liếc hắn, nàng không thích hắn nói gở như vậy.
Trần An Vĩ mỉm cười hôn lên trán giai nhân một cái trấn an, rồi bất chợt vòng tay ôm lấy Á Huyền Ngân mà hôn một cái “Nàng cũng là nữ nhân của ta, nàng nói thế là sợ ta không bảo vệ được nàng sao?”
“Đừng, ngươi mau thả ta ra, Kỳ Hân còn đang ở đây!” Á Huyền Ngân bị hắn ôm bất chợt thì luống cuống đẩy hắn ra, thật không nghĩ có ngày một cường giả Nguyên Tôn cảnh như nàng lại không thể đẩy nổi nam nhân chỉ mới Nhị Tinh Nguyên Vương cảnh này.
“Thì đã sao? Nàng ấy mà dám ngăn cản ta với nàng, ta sẽ thu luôn!” Trần An Vĩ trừng mắt nhìn nàng nói.
“Ngươi…” Á Huyền Ngân nghe câu nói của hắn, chợt ngẩn ra, dường như chủ ý này cũng không tệ đi. Nàng biết tên nam nhân trước mặt này có nhiều nữ nhân, cũng từng nhìn thấy cách hắn đối xử với các nữ nhân của mình, cho nên cũng không sợ hắn thiên vị bất kì ai.
Lại thêm hắn là một yêu nghiệt, tương lai cùng tiền đồ vô cùng sáng lạn. Chỉ mới hai mươi tuổi đã đạt thành tựu khiến các thiên tài khác phải ganh tỵ. Theo nhận xét của nàng, kể cả các thiên tài của các thế lực cự đầu cũng ít có ai sánh bằng hắn.
Nếu có thể cùng tỷ muội thân thiết gả cho một nam nhân như vậy, âu cũng là một điều may mắn đi!
Khoan đã, nàng đang nghĩ cái gì vậy chứ, hắn còn chưa thu được nàng đâu.
“Vô sỉ!” Nàng gắt một câu rồi dùng lực đẩy hắn ra, dứt khoát quay đi không chú ý tới tên nam nhân đáng ghét này.
“Chàng thật là, cái tính thích trêu chọc nữ nhân vẫn không từ bỏ!” Cổ Tự Thư ở bên phía này thu hết tình cảnh kia vào mắt, dở khóc dở cười nói.
“Hắc hắc!” Trần An Vĩ cười cười nhìn nàng, bàn tay hư hỏng lại len lén mà bóp lấy đôi bờ mông kiều nộn của giai nhân một cái, khiến Cổ Tự Thư vừa thẹn vừa giận nhìn hắn.
Ở phía bên này, Âu Dương Kỳ Hân cũng nhìn thấy tình cảnh này, còn nghe cả lời nói của hắn, trong lòng thầm mắng một tiếng “Phong lưu!”
Rồi lại nhìn sang nữ nhân bên cạnh, ánh mắt thắc mắc nhìn nàng hỏi “Tỷ với hắn là như thế nào?”
“Ta…” Á Huyền Ngân nghe hỏi thì ngập ngừng nhìn nàng, gương mặt bỗng chốc đỏ ửng “Chuyện này… chuyện này kể ra dài lắm, đợi sau khi tìm được cha mẹ muội, ta sẽ kể muội nghe!”
Âu Dương Kỳ Hân nghe vậy, ánh mắt bán tin bán nghi nhìn nàng chằm chằm, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng. Hồi lâu sau, nàng mới thu lại ánh mắt, nhẹ gật đầu tỏ ý cho qua.
“Hai tiểu nha đầu!” Bất chợt lúc này, giọng nói già nua trầm ổn quen thuộc vang lên khiến Âu Dương Kỳ Hân và Á Huyền Ngân ánh mắt kinh ngạc nhìn về một phía.
Cách Trần An Vĩ và tam nữ không xa, một vết nứt không gian chợt hiện ra, từ trong đó một lão giả thân khoác bạch y chạm rãi bước ra.
“Tham kiến Dược Chương trưởng lão!” Nhìn thấy ông, hai nữ lập tức cúi người hành lễ, giọng nói vui vẻ không che giấu.
Mà đồng dạng, Trần An Vĩ và Cổ Tự Thư nhìn thấy hai nữ hành lễ thì cũng không chậm trễ mà cúi người chào một tiếng.
“Ừm!” Dược Chương chỉ nhìn lấy tiểu tử trước mặt một lúc, chợt kinh ngạc nhìn về phía nữ nhân bên cạnh hắn, miệng lẩm bẩm “Cổ Tự Tộc?”
Hiển nhiên với kiến thức thâm hậu sống đã lâu của mình, ông làm sao có thể không nhận ra khí tức trên người của tiểu nha đầu trước mặt này. Ánh mắt có ý cười nhìn lấy Trần An Vĩ, truyền âm nói “Tiểu tử ngươi có nữ nhân như vậy không biết là phúc hay là họa nha!”
“Ý tiền bối là?” Trần An Vĩ nhìn ông thắc mắc hỏi, không hiểu lý do gì khiến Dược Chương trưởng lão lại nói lời này.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng cười ẩn ý của ông, cùng câu nói “Cố gắng lên, trọng trách ngươi đang gánh vác rất lớn!”
Lời nói của ông khiến Trần An Vĩ vô thức nhớ lại lời nói của vị tiền bối mà hắn đã gặp trong lần tham dự Bách Long Hội Tụ. Khi đó người cũng nói một câu “Ngươi phải trưởng thành nhanh hơn!”
“Liệu có ý gì nhỉ?” Trần An Vĩ trong lòng suy nghĩ, nhưng dù có suy nghĩ như thế nào, hắn vẫn không hiểu được lời nói của tiền bối là như thế nào. Một lúc sau, hắn lắc đầu, đã không nghĩ ra thì không nghĩ nữa.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Bất chợt lúc này, hàng loạt tiếng động lớn van lên, từ vị trí khe nứt, một cái Không Thời Loạn Lưu xuất hiện rồi dần mở rộng ra.
“Mở rồi! Mở rồi!” Nhìn thấy nó, chúng cường giả có mặt tại nơi này hô hấp liền trở nên dồn dập.
Đúng vậy, cái Không Thời Loạn Lưu chính là lối vào bí cảnh kia, nơi chứa đựng vô vàn cơ duyên khiến Hỏa Hệ tu sĩ phải thèm muốn. Thậm chí kể cả tu sĩ không tu Hỏa Hệ Nguyên Lực cũng muốn tranh đoạt một phen.
Bởi vì đây là bí cảnh của một vì Hỏa Hệ Nguyên Tôn cảnh kiêm Tôn Sư cấp bậc Luyện Đan Sư.
Chúng cường giả đang muốn dẫn thế lực của mình tiến vào, thì chợt trong không gian đột nhiên xuất hiện một cái Đại Trảo phô thiên cái địa từ đâu lao tới khiến bọn hắn phải dừng lại.
Chưa hết, từ trong không gian đột nhiên vang vọng lên tiếng quát ồm ồm trầm thấp của nam nhân “Nhân Tộc đáng chết, mau rời khỏi nơi này cho bổn Sư!”
“Kẻ nào?” Chúng cường giả tức giận quát lên một tiếng, bọn hắn đường đường là một thế lực chi chủ, không thì cũng là một nhân vật cấp cao tại thế lực của bọn hắn.
Ngày thường luôn được người người nể trọng, chưa bao giờ có người dám dùng giọng điệu lên mặt như vậy để nói chuyện với bọn hắn. Thế nhưng hôm nay lại có người dám nói chuyện như vậy, bọn hắn làm sao có thể không tức giận.
Chúng cường giả vừa dứt lời, từ trong không gian bước ra một thân ảnh nam tử lực lưỡng với cơ bắp cuồn cuộn, sau lưng hắn là đôi cánh đại bàng to lớn màu vàng kim pha lẫn ánh đỏ hồng của lửa, gương mặt vẫn là của nhân loại, nhưng kỳ lạ là hắn lại có bờm, trên bờm lại hừng hực hỏa diễm đang bùng cháy.
“Yêu Tộc?” Nhìn thấy thân ảnh này, chúng cường giả càng giận dữ hơn, một Yêu Tộc lại dám ngăn cản bọn hắn tại nơi này?
“Không ngờ nơi này lại xuất hiện loài Yêu Thú này!” Ảnh Nhi lại chú ý tới ngoại hình của tôn Yêu Tộc vừa xuất hiện.
Yêu Tộc, là từ dùng để chỉ chung cho những giống loài không phải nhân loại nhưng vẫn có khả năng nói chuyện và hóa hình thành nhân loại. Bên trong Yêu Tộc có rất nhiều tộc Yêu Thú lớn nhỏ khác nhau cùng tạo thành.
“Hắn có gì đặc biệt sao?” Trần An Vĩ nghe lời nói của nàng thì thắc mắc hỏi.
“Đây là chủng tộc Yêu Thú lai giữa Kim Sí Đại Bằng Điểu và Xích Mao Sư, một loài sư tử tinh thông Hoả Hệ.” Ảnh Nhi cũng không để hắn chờ lâu mà nói.
“Bản thân mang ưu điểm của cả cha lẫn mẹ như khả năng điều động Kim Hệ Nguyên Lực và Hoả Hệ Nguyên Lực thượng thừa, khả năng ngự không cũng không thua kém ai!”
“Bọn hắn chính là Xích Mao Đại Bằng Sư.”
“Ồ ra là vậy!” Nghe Ảnh Nhi nói, Trần An Vĩ hứng thú nhìn lấy nam tử Xích Mao Đại Bằng Sư trước mặt.
“Tinh! Phát động nhiệm vụ Thượng phẩm Mục Tiêu – Thuyết phục!” Bất chợt lúc này âm thanh máy móc của Hệ Thống lại vang lên bên tai Trần An Vĩ.
Sau khi đọc thông tin nhiệm vụ, Trần An Vĩ sắc mặt đen như đít nồi nhìn lấy tiểu nha đầu Ảnh Nhi đang che miệng cười khúc khích.
“Hệ thống gian thương!” Trong lòng khẽ rủa một tiếng, Trần An Vĩ cũng không tiếp tục để ý tới nữa.
Ở phía bên này, không để ý tới phản ứng của đám người, nam tử Xích Mao Đại Bằng Sư nhanh chóng vận dụng Nguyên Lực muốn thi triển công kích.
"Thôi mà cha!" Bất chợt ngay lúc này, một giọng nhẹ nhàng ấm áp vang lên khiến đám đông vô thức cảm thấy rất thư thái trong người.
"Được rồi! Nghe lời con" Nghe thấy giọng nói của nữ nhi, Xích Mao Đại Bằng Sư nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn hừng hực lửa nhìn lấy đám người, hừ lạnh một tiếng rồi dẫn theo đám người sau lưng tiến vào bí cảnh.
"Hừ, tưởng thế nào!" Chúng cường giả nhìn thấy tình cảnh này cũng hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng nhanh chóng dẫn theo đoàn người của mình mà tiến vào bí cảnh.
Hiển nhiên đám người ở đây đều là lão quái thành tinh, chẳng ai muốn tiêu hao lực lượng trước khi vào bí cảnh cả.
Trần An Vĩ nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt lấp loé như thể phát hiện ra điều gì, sau đó nhẹ giọng nói "Chúng ta cũng đi thôi!"
Rồi liền ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của mấy nữ mà tiến vào bí cảnh.
-----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花