Trở về truyện

Tuyệt Thế Ma Đình - Chương 33 Tuyệt Thế Ma Đình

Tuyệt Thế Ma Đình

33 Chương 33 Tuyệt Thế Ma Đình

Lại tiếp tục 3 tháng nữa đi qua.

Dạ Nguyệt lúc này đã ở Duyên Hoa Tẩy Tẫn nửa năm.

Trong nửa năm thực lực của Dạ Nguyệt tăng cường bao nhiêu, hắn so với nửa năm trước căn bản không có mạnh lên.

Điều duy nhất mạnh lên là cầm đạo.

Trong Tiên Âm Động, tiếng đàn nhè nhẹ vang lên.

Sau 3 tháng thời gian ở Duyên Hoa Tẩy Tẫn, đây là lần đầu tiên Dạ Nguyệt mang đàn đi ra ngoài.

Tất nhiên cây đàn của Dạ Nguyệt, không phải là Ngân Nguyệt Huyền Cầm, đây chỉ là một cây huyền cầm bình thường có thể tùy tiện mua được nơi thành thị.

Cũng là từ rất lâu rồi, bên sau hậu sơn Duyên Hoa Tẩy Tẫn vang lên tiếng đàn.

Tiếng đàn của Dạ Nguyệt không có lực sát thương, cũng không thể nào thay đổi tâm tình con người bất quá lại làm nữ nhân vốn đang đi ngang qua Duyên Hoa Tẩy Tẫn lại chú ý đến hắn không thôi.

Trong mắt Lý Hàn Y, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy nhạc khúc này.

" Không lẽ đây chính là cầm công trong truyền thuyết".

Tại sao nói là truyền thuyết? Đơn giản bởi nàng chưa từng nhìn thấy cầm công thực sự bao giờ.

Trong thiên hạ này người sử dụng cầm công cũng không nhiều, dẫn đến hiện nay rất khó gặp được loại thủ đoạn này.

Lý Hàn Y chỉ đơn giản bị sự tò mò ảnh hưởng, nàng thực sự muốn biết cầm công trong truyền thuyết có cỡ nào đáng sợ.

Vì vậy, nàng chậm rãi lại đằng sau 10 mét lặng lẽ lắng nghe tiếng đàn của Dạ Nguyệt

Ở hậu sơn Duyên Hoa Tẩy Tẫn, khi tiếng đàn của Dạ Nguyệt dừng lại.

Lý Hàn Y đôi mắt xinh đẹp khẽ mở ra, nhìn vào bòng lưng của Dạ Nguyệt, cổ họng nàng khe khẽ run lên.

“Khúc nhạc thật buồn... bất quá ta thật thích...Khúc nhạc này tên là gì?”.

Nghe thấy giọng nói sau lưng, Dạ Nguyệt đã sớm không cảm thấy bất ngờ, từ thời điểm đối phương tiến tới đây cảm giác lực siêu phàm của hắn đã sớm phát hiện sự xuất hiện của đối phương rồi.

Chỉ là không cảm nhận được sát ý của đối phương, e rằng nghe thấy tiếng đàn bị hấp dẫn tới đây mà thôi, nên hắn mỉm cười.

" Bi Hoan Ly Hợp Khúc, khúc nhạc này gọi là Bi Hoan Ly Hợp Khúc”.

Lý Hàn Y lằng lặng nhẩm theo vài lần, sau đó ánh mắt nàng sáng lên.

“ Bi Hoan... Bi Hoan Ly Hợp Khúc... tên thật hay”.

" Ta tên là Dạ Nguyệt! Còn Tỷ tỷ tên là gì ". Dạ Nguyệt quay người lại, lặng lẽ hỏi thăm đối phương.

Chỉ thấy ở dưới trạng thái Thị Giác Thượng Đế nhìn thấy một người mặc áo trắng đeo khăn che mặt màu xám xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Nửa năm qua Dạ Nguyệt cũng không phải ở không, ngoài trừ tu luyện Cầm Công ra, hắn còn không ngừng thâm nhập tìm hiểu về ma chủng.

Từ sau khi Tà Đế Hưỡng Vũ Điền hy sinh chính mình, vì Dạ Nguyệt ngưng tụ ma chủng, cái ma chủng này là bởi vì không có đầy đủ năng lượng bổ sung, mà lâm vào trong ngủ say.

Nhưng Dạ Nguyệt vẫn có thể sử dụng một số công nhận của ma chủng, điển hình là kết hợp Kenbunshoku Haki và Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp sáng tạo ra một loại võ học tên Thị Giác Thượng Đế.

Lý Hàn Y chậm rãi thu lại tinh thần, thần sắc lạnh lùng nhìn hắn:" Ngươi rõ ràng không nhìn thấy, tại sao lại biết ta là con gái".

Khi nói chuyện nàng thậm chí còn dùng nội lực thay đổi thanh dây, khiến cho giọng nói trở lên khàn đặc, khó mà phận biệt.

" Nhưng tỷ tỷ rõ ràng là con gái mà". Dạ Nguyệt cười bồi nói.

Lúc này, Lý Hàn Y mới để ở bên trong Dạ Nguyệt có một thanh kiếm cắm xuống đất, đây là một thanh kiếm tổng chiều dài ít nhất 2m, chuôi kiếm của thanh kim loại đặt vuông góc với lưỡi kiếm, nằm giữa lưỡi kiếm và cán kiếm.

Là một bộ phận của kiếm để bảo vệ tay giống như vành kiếm rất dài, mang hình dạng của một thanh thánh giá với lưỡi kiếm màu đen tuyền ánh lên thứ ánh sáng huyền bí, ma mị và cong vút lên ở cuối lưỡi.

Nhìn chung, thanh đao trông giống như một cây thánh giá lớn màu đen, với đường cong nhẹ của cuối lưỡi kiếm.

Để cho Lý Hàn Y kinh ngạc là thanh kiếm này tản ra mãnh liệt sát ý, giống như có vô số oan hồn chết dưới thanh kiếm này.

" Thanh kiếm này là của ngươi". Lý Hàn Y nhướng mày hỏi.

" Đúng vậy! Nó tên là Vĩnh Hằng Chi Dạ, tỷ tỷ có muốn ngồi xuống đây không, ta muốn đàn một bản nữa cho ngươi nghe".

" Không cần!! Ta đối với cái cầm công của ngươi không có hứng thứ, ngược lại đối với kiếm pháp của ngươi có hứng thú hơn".

Kiếm bị nàng cầm trên tay, thân kiếm loé lên một vầng trắng sáng.

Kiếm tên Thiết Mã Băng Hà đứng hạng thứ năm trong thiên hạ thập đại danh kiếm.

Kiếm nó là thế gian chí hàn chi kiếm, nguyên phong trên đỉnh nói Côn Lôn, từng được tuyệt thế Côn Lôn Kiếm Tiên sử dụng, truyền thuyết Kiếm Tiên lưu lại trong một toà đại trận.

Mà Lý Hàn Y đã phá giải được tuyệt thế kiếm trận đó, chặt đứt trăm năm băng phong lấy đi tuyệt thế chi kiếm, nếu xét riêng về kiếm thôi đứng đầu trong Ngũ Đại Kiếm Tiên.

Lý Hàn Y vung trường kiếm:" Ta là Lý Hàn Y đến từ Tuyết Nguyệt Lâu, ta muốn hỏi kiếm của ngươi".

Trong mắt của nàng kiếm là trên hết, những thứ còn lại cũng không hề quan trọng nữa, chính vì toàn tâm toàn ý đối đái kiếm như thế mà nàng chỉ bằng 27 tuổi trở thành kiếm tiền trẻ tuổi nhất thiên hạ lấy hiệu Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên.

Lại càng không cần phải nói vừa rồi nàng cảm nhận được mãnh liệt sát khi từ thanh kiếm kia.

Mặc dù trên người thiếu niên này không có một tia sát ý ở trên người.

Nhưng theo kinh nghiệm Lý Hàn Y dám khẳng định thiếu niên này không có đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy, nên mới nổi lên khiêu chiến chi ý.

" Lý Hàn Y của Tuyết Nguyệt Lâu, mấy chứ này đặt chung với nhau nghe hơi lạnh đấy, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng gảy đàn của ta đấy nhé".

Khi Nguyệt Hoa đưa ra bài học đầu tiên cho Dạ Nguyệt thì đã nói cho hắn biết, một cường giả chân chính, đầu tiên phải học được cách khống chế chính mình.

Nhất là tâm tình và khí tức.

So với nửa năm trước so sánh thì lúc này Dạ Nguyệt đã xảy ra sự biến hóa long trời lở đất.

Đó là biến hóa của khí chất.

Từ trên người hắn, không còn dù chỉ là một tia sát khí lan tràn ra, mà lại thay vào đó từng tia lừa biếng khí chất.

Cũng không phải nói rằng sát khí của hắn có được từ Tử Vong Chi Đô đã hoàn toàn biến mất, mà đó chính là được cất giấu sâu thẳm bên trong.

Không biết có phải nửa năm nay hắn đã sớm quen cuộc sống yên bình như thế này hay là bị ma chủng ảnh hưởng mà Dạ Nguyệt đối với nữ nhân trước mắt không lên nổi một tia chiến ý.

" Nói nhảm nhiều vậy, đỡ kiếm ". Lý Hàn Y nổi giận quái.

Dạ Nguyệt chỉ cảm thấy hoa mắt, một thanh trường kiềm hàn khí bức người đã đến trước người.

Bất quá tốc độ này vần chưa vượt qua cảm giác lực siêu phàm của hắn, chỉ thấy Dạ Nguyệt bàn tay đập xuống mặt đất, mượn lực lộn một vòng trên không trung tránh né lấy trường kiếm.

Nhưng đàn cũng không may mắn như thế, bị một kiếm của Lý Hàn Y chém thành mảnh vụn rơi lả tả dưới đất.

" Này thì ở đó mà đàn ". Lý Hàn Y cười lạnh một tiếng.

Dạ Nguyệt nhìn xem cây đàn bị phá hủy không khỏi một trận đau lòng.

Dù sao nó cũng đã đi theo hắn hơn một tháng nay, con người có phải cỏ cây đâu mà không có tình cảm.

Dạ Nguyệt không khỏi có một tia tức giận, phanh một chân bước ra, thế mà cứ thế mà ở đươi mặt đất dấm một dấu chân, toàn bộ thân hình sinh ra mạnh đại lực trùng kích, thân thể như bồn lôi tiến lên.

Một cái quả đấm to đập tới, không khí trong quanh bị gạt ra, gào thét dung động.

Ầm!

Quyền đầu đánh trung thân thể Lý Hàn Y, nhưng Dạ Nguyệt không có quá mức vui mừng, chỉ thấy thân ảnh của Lý Hàn Y dần trở lên mơ hồ tan biến trong không khí.

Dạ Nguyệt rút Vĩnh Hằng Chi Dạ ra khỏi mặt đất, quay người lại nhìn Lý Hàn Y không biết lúc nào đã đứng trên mái nhà.

Lý Hàn Y vung lên trường kiếm:" Ta có một kiếm, kiếm tên Nguyệt Tịch Hoa Thần".

Khác với chiêu kiếm vừa rồi của Lý Hàn Y, chiêu kiếm này rất đẹp, rất mềm mại, rất chậm chạp, như làn khói bếp từ từ dâng lên, trong làn khói là hơi ấm nhẹ nhàng, như hoa tươi sớm mai, vầng trăng buổi tối, ôn nhu tới cực điểm, khiến người ta chỉ muốn say chết trong đó.

Chiêu kiếm cực kỳ đẹp đẽ cũng cực kỳ nguy hiểm, nhiều đoá cây anh đào từ hư vô trong hiện ra, tạo thành rừng rạp Đào Lâm trải rộng hoàn vũ.

“Ta ban cho ngươi, thiên đao vạn sáng tạo chi hình, ngươi có thể chống được tới, bàn lại khác.”

Một giây sau.

Một rừng rạp hoa anh đào mỹ lệ, trong nháy mắt hóa thành hàng vạn cánh hoa anh đào, hoa anh đào vây quanh Lý Hàn Y nhẹ nhàng nhảy múa, đẹp tới mức không thể tả nổi.

“Một kiếm của Kiếm Tiên...Lưu truyền cả ngàn đời.”

Ở trên sân thượng Duyên Hoa Tẩy Tẫn, Nguyên Hiên cũng bị cảnh tưởng trước mắt thu hút, thầm khen một tiếng.

" Đẹp quá".

Dưới trạng thái Thị Giác Thượng Đế, Dạ Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thầm than một tiếng.

Hoa anh đào xoay quanh phạm vi không ngừng mở rộng, nhẹ nhàng từ Dạ Nguyệt bên cạnh bay đi.

Bởi vì cảm giác lực của Dạ Nguyệt quá cao, vô ý thức tránh né những thứ này hoa anh đào.

Nhưng hoa anh đào số lượng thực sự quá nhiều, tại Dạ Nguyệt tránh né phía dưới, vẫn còn có chút hoa anh đào êm ái xẹt qua thân thể của hắn.

Theo sát lấy, màu lam quần áo trong từ giữa đó bể ra, một cỗ thân thể hoãn mỹ đến từng cm xuất hiện trước mặt Lý Hàn Y.

Dạ Nguyệt bắp thịt tuy rằng xem như không khoa trương, lại cầu kinh có lực, đường cong phi thường hoàn mỹ, trên người hắn mỗi một khối thịt phối hợp hợp lý.

Không có một chút thịt thừa, chỗ cần to thì to, cái kia tiểu địa phương lại rất nhỏ, toàn bộ thân hình xem ra quả thực hoàn mỹ vô khuyết trình độ.

Nhiều một phần thịt thì quá béo, thiếu một phần thịt thì quá gầy.

Nhìn xem cỗ thân thể như thượng đế kiệt tác Dạ Nguyệt, Lý Hàn Y xuất hiện hai đóa diễm lệ đỏ ửng.

Nhưng cái này cũng không hề là làm cho chú ý điểm của nàng kết thúc.

Chân chính để cho tại chỗ nàng tại chú ý, là Dạ Nguyệt thân trên thêm ra hơn vô số đạo hồng ấn.

Không tệ, hồng ấn.

“Sách, ta bộ quần áo này mới lần đầu tiên mặc, nàng phá cho ta hỏng.”

Dạ Nguyệt lấy tay sờ hạ thân bên trên quần áo trong, ngữ khí có chút đáng tiếc nói.

Không biết có phải là ảo giác hay không, khi Lý Hàn Y ở đây phát hiện, theo Dạ Nguyệt chạm đến, trên lồng ngực những cái kia dấu đỏ vậy mà nhỏ một chút.

Thấy cảnh này, Lý Hàn Y trong mắt toát ra rung động màu sắc, phải biết những cánh hoa anh đào này đều là do kiếm khí của nàng biến thành.

Đừng nói thân thể làm bằng màu thịt, liền xem như cứng rắn như sắt thép cũng có thể dễ dàng cắt ra.

Nhưng hôm nay, nàng lại phát hiện một người không dùng bất kì ngoại công, bằng vào nhục thân cứng rắn đỡ được.

Đây quả thực lòi đâu một con quái vật, mà từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ nghe nói.

" Ta còn không tin hàng ngàn hàng vạn cánh hoa của còn không phá được cái phá phòng ngự của ngươi".

Lý Hàn Y ngữ điệu băng lãnh, tiện tay hươ ra kiếm trong tay chuôi.

Chung quanh quanh quẩn hoa anh đào phảng phất đột nhiên có linh hồn, đi theo cái này Lý Hàn Y trường kiếm nhanh chóng chuyển động đứng lên.

" Đi".

Đếm không hết hoa anh đào hội tụ thành đoàn, giống như là biển gầm hướng Dạ Nguyệt mãnh liệt đánh tới!

Đếm không hết hoa anh đào hội tụ thành đoàn, giống như là biển gầm hướng Dạ Nguyệt mãnh liệt đánh tới!

" Trảm".

Dạ Nguyệt thần sắc nghiêm nghị, hai tay cầm lấy Vĩnh Hằng Chi Dạ, từ trên trời chém xuống.

Màu u lam lưỡi đao xẹt qua đại khí, không khách khí cách không vung lên mà ra.

“Xoẹt!”

Hào quang màu lam nhạt, chiếu sáng cả bầu trời.

Trong khoảnh khắc.

Một đạo đáng sợ vô cùng màu lam nhạt cực lớn trảm kích, trực tiếp liền xé rách đại khí.

Bá khí tuyệt luân, không thể ngăn cản.

Thẳng tắp chém về phía phía trước!

Oanh!!!

Dạ Nguyệt lục sắc đao mang cùng Lý Hàn Y Nguyệt Tịch Hoa Thần ở trên đường gặp nhau

Oanh

Nhất thời, hậu sơn bốn phía lập tức phát ra khủng bố tiếng nổ mạnh.

Kèm theo tiếng oanh minh, kịch liệt lực trùng kích theo bọn nó trung tâm tản mát ra, đem mọi thứ xung quanh đều thổi bay.

Dạ Nguyệt cùng Lý Hàn Y tương hỗ đối lập, một hồng một xanh hai đoàn tia sáng không ngừng va chạm với nha, không khí từng trận phát run.

Phanh, hai thanh trường kiếm đụng nhau, thật sự lực lượng truyền đến riêng phần mình trong thân thể.

Trừ hai thanh trường kiếm va chạm địa phương bắn ra một cái mặt phẳng bên ngoài, không khí chung quanh cũng cùng một chỗ sôi trào lên.

Trong khoảnh khắc gió lớn càn quét, mắt trần có thể thấy sóng xung kích một vòng một vòng khuếch tán ra, quấn lấy lục sắc đao hình cùng vô số hoa anh đào thành một cự hình vòng rồng, bao phủ tại cả hậu viện, tựa như là thế gian nhất là thê mỹ ly biệt bức tranh.

Chờ đến khi vòi rồng biến mất, hai thân ảnh dần dần hiện ra.

Lý Hàn Y hoàn toàn như trước đây mặc một thân áo trắng, trên tay vẫn cầm Thiết Hàn Băng Mã, tư thế oai hùng làm người ta ngạt thở.

Khi nhìn lên trên, màu trắng mặt lạ không biết lúc nào rơi xuống đất, để lộ một đôi mắt như đại dương to tròn, mũi nhỏ cao thẳng, má hồng như hoa, đôi môi chín mộng khẽ mở, để lộ từng viên răng ngọc ngà, thổ khí như lan, trên thân ẩn chứa từng tia khí chất tiên khí lượn lờ...

Trái lại Dạ Nguyệt, đầu tóc rối bời, chẳng những nửa người trên quần áo cũng bị mất, hạ thân quần cũng rách tung toé, bàn chân để trần...

Mặc dù hình tượng mười phần thê thảm như vậy nhưng trên người Dạ Nguyệt lại không hề có một tia vết thương nào.

" Tỷ Tỷ...".

" Ngươi...".

Hai người nhìn nhau một hồi, đồng thanh lên tiếng.

Bởi vì mặt nạ bị vỡ trong trận chiến, Lý Hàn Y thần sắc có chút mất tự nhiên, ngữ khí hời hợt nói.

" Ngươi nói trước đi".

" Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi xinh đẹp như vậy, tại sao lúc nào cũng đeo mặt nạ che đi khuôn mặt của mình?". Dạ Nguyệt có chút nghi vấn hỏi.

Lý Hàn Y cũng không trả lời câu hỏi của Dạ Nguyệt mà đặt một vấn đề khác để lẩn tránh.

" Vậy trên người ngươi ta không cảm nhận được một tia nội lực cũng như ngoại công, tại sao thân thể lại cứng rắn như vậy".

Dạ Nguyệt cũng không có giấu diễm, thành thật trả lời.

" Đó là do ta từ nhỏ đã sở hữu thiên phú mình đồng da sắt vô luận đao kiếm cũng khó có thể làm bị thương ta".

Nhục thân của hắn quá trâu bò, Lý Hàn Y mặc dù ỷ vào nội lực Đại Tông Sư Đỉnh Phong cùng kiếm pháp cao siêu của mình mới có thể áp chế được Dạ Nguyệt, nhưng muốn lấy mạng hắn là điều không thể.

Nàng thề đây cũng là lần đầu tiên nàng chiến đấu biệt khuất như vậy.

Phải biết thanh kiếm trong tay nàng không phải thanh kiếm bình thường mà là danh kiếm đứng hạng thứ 5 trong Danh Kiếm Bảng.

Là Thần Binh không phải nghi ngờ chém sắt như chém bùn vậy mà không thể kích thương dù chỉ một nhát lên người của Dạ Nguyệt.

Liền biết nhục thân hắn mạnh mẽ như nào, tuyệt đối là một tên hình người giáp sắt.

Nghĩ đến đây, biết tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa, Lãnh Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt một cái, ý vị thâm trường nói:

“Ta vẫn sẽ tiếp tục tìm đến ngươi, đá mài dao của ta!”

Nói xong, Lý Hàn Y thu hồi Thiết Hàn Băng Mã thu hồi vào bao vận dụng khi công, bay mất dạng.

“Cái gì? đá mài dao?” Dạ Nguyệt một mặt mộng bức, xém chút nữa không nhịn được phun máu.

Nữ nhân này xem hắn là đá mài dao của nàng?

Một thanh dao muốn sắt bén cần có đá mài, ý của Lý Hàn Y chính là xem hắn như công cụ luyện tập, để nàng có thể thông qua trận chiến với hắn trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.

Dám xem hắn là công cụ tập luyện, lần sau gặp lại nhất định phải tét cái mông tròn lẳn của nàng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.