Trở về truyện

Trúng Độc - Chương 2: Gặp Gỡ Vào Mười Năm Trước

Trúng Độc

2 Chương 2: Gặp gỡ vào mười năm trước

Một nữ nhân mặc váy sa màu đỏ thẫm, trang điểm tỉ mỉ, trên đầu đội nón trùm sa cùng màu váy áo đi theo thái giám đến một cung điện được bao bọc bởi rất nhiều trọng binh.

Từ xa đã có thể nghe thấy những tiếng gầm như dã thú phát ra từ cung điện, mỗi âm thanh đều chứa đựng nỗi đau không thể hóa giải cùng khát vọng khôn nguôi.

Nữ nhân vừa nghe thấy âm thanh đó liền biết đối phương đã trúng Phản Phúc Trầm, một loại xuân dược có độc tính cực mạnh, loại độc này khiến nam nhân sẽ chìm đắm trong nhục dục, nhưng cũng sống không bằng chết. Sau khi trúng độc này, nam nhân sẽ ở trên giường lần này mạnh mẫu thân hơn lần trước, thậm chí còn có sức chịu đựng đáng kinh ngạc hơn, nhưng nam nhân này cuối cùng sẽ vì sức cùng lực kiệt và băng huyết mà chết, đây là một phương thức hạ độc rất bỉ ổi.

Theo lời của thái giám tổng quản, vị Thái tử này đã phải chịu đựng độc tố Phản Phúc Trầm giày vò như vậy đã hơn nửa năm, nếu là người bình thường thì sẽ thâu hoan hưởng lạc trong vòng bảy đến mười ngày rồi kiệt lực mà chết. Chỉ có hoàng gia thân thích có đủ nguồn lực, thượng phẩm đan dược mới có thể kéo dài mạng của Thái Tử được đến nửa năm.

Chỉ là loại độc này càng để lâu thì càng khó xử lý, ngay cả nàng, con gái của người từng được tôn là Độc Vương, cũng cảm thấy khó giải quyết.

Đúng vậy, nàng không ai khác chính là con gái của Độc Vương khét tiếng giang hồ - Thích Giáng Nhiễm.

Tuy nhiên, nàng không nhận được nhiều sự coi trọng như vị Thái tử bị trúng hoan độc này, đơn giản vì nàng không phải là con gái do chính thất sinh ra, mà là con gái của Độc vương và người hầu trong phủ.

Mà bất hạnh hơn là khi nàng vẫn còn trong bụng mẹ, phụ thân nàng đã coi mẫu thân nàng thành dược nhân mà hạ độc, kết quả là thời điểm sinh hạ nàng, cơ thể mẫu thân nàng đã nhiễm độc nặng, không thể cứu chữa.


Khi nàng lớn lên, nàng nghe người ta nói rằng phụ thân nàng đã mổ bụng mẫu thân đang hấp hối của nàng mới đưa nàng đến được với thế giới này, nhưng nguyên nhân cũng chỉ bởi vì nàng là dược nhân quan trọng của ông ta.

Để làm chấn động giang hồ, gây dựng tên tuổi của bản thân, phụ thân nàng đã lén hạ đủ loại thuốc độc những nữ nhân mang thai con của ông ta, mà nàng là một trong số ít những đứa trẻ sống sót sau những lần hạ độc đó, những đứa trẻ khác đều chết yểu khi chưa đầy tháng.

Mặc dù sự tồn tại của nàng rất hiếm và quý giá, nhưng vì tham vọng của ông ta, phụ thân nàng không hề thương xót nàng và những huynh đệ tỷ muội cũng được sinh ra bằng phương pháp như vậy.

Vừa chào đời, ngụm chất lỏng đầu tiên mà đứa trẻ được uống không phải là sữa mẹ, mà là sữa có pha thuốc độc.

Khoảng thời gian đó, nhiều huynh đệ tỷ muội đã tự sát vì không chịu nổi nỗi đau đớn do độc tố mang lại, hoặc là vì độc tố quá mạnh nên trúng độc mà chết.

May mắn là nàng đã nhận được rất nhiều kháng thể chống lại chất độc từ trong bụng nên khả năng chống lại chất độc của nàng mạnh mẽ hơn những huynh đệ tỷ muội khác. Máu của nàng trở thành thần dược giải được vạn độc, mà phụ thân nàng coi nàng thành một thứ vũ khí lợi hại để ông ta uy chấn giang hồ và giám sát nàng rất cẩn thận.

Chỉ là khi độ tuổi gia tăng, ý chí của nàng cũng bắt đầu độc lập suy nghĩ, nàng mệt mỏi khi phải suốt ngày vùng vẫy giữa ranh giới cận kề cái chết chỉ để sống sót, bởi vì phụ thân nàng thường xuyên cắt lấy máu nàng để luyện chế thuốc độc hoặc thuốc giải, hoặc là bơm chất độc mới vào người nàng để hành hạ nàng.

Nàng càng mệt mỏi khi các huynh đệ tỷ muội của nàng luôn tìm cách hãm hại, tàn sát lẫn nhau vì để sinh tồn làm hài lòng phụ thân của họ, hơn nữa sau khi biết mẫu thân mình bị phụ thân mình coi như một công cụ rồi giết chết một cách tàn nhẫn, nàng càng kiên quyết muốn rời đi.


Cho nên nàng nhân lúc ông ta không để ý đã trốn thoát, nhưng từ khi sinh ra và lớn lên, nàng chưa bao giờ được ra khỏi căn nhà giam cầm mình, cho nên khi thoát khỏi được căn nhà đó, nàng lại giống như một con thỏ con không hiểu sự đời bị bỏ rơi giữa thảo nguyên, hoàn toàn mất phương hướng.

Rất nhanh sau đó, nàng lại bị phụ thân mình tìm thấy.

Lúc đó phụ thân nàng tức giận không kìm được dùng roi quất lên người nàng, đánh đến nỗi khắp người nàng lằn chằng chịt vết roi, ngay cả khuôn mặt giống mẫu thân bảy tám phần của nàng cũng không thoát được đòn roi ấy.

Bởi vì cái roi kia đã được phụ thân nàng tẩm thuốc độc, cho nên những vết thương trên người nàng không thể lành lặn lại như trước nữa, ông ta làm vậy là để buộc nàng phải hứa sau này sẽ không bỏ trốn nữa.

Nhưng nàng thực sự mệt mỏi vì cuộc sống hôm nay thử thuốc độc này, ngày mai lại thuốc độc khác, cho nên nàng thà để vết thương mưng mủ, đau rát như lửa đốt cũng không muốn cầu xin tha thứ.

Phụ thân nàng thấy nàng thà chết chứ không chịu khuất phục, đang định bắt nàng trở về, nuôi nhốt trong ngục tối như súc vật thì tình cờ bị sư phụ của nàng bắt gặp. Sư phụ nàng là người trước giờ luôn thích đối đầu với phụ thân nàng, hơn nữa cũng hay công khai thóa mạ ông ta.

Khi đó, sư phụ của nàng đang trên đường dẫn các sư huynh sư tỷ của nàng đến một ngôi làng bị dịch bệnh để chữa bệnh thì tình cờ nhìn thấy phụ thân nàng đang tàn bạo hành hạ nàng.


Đời này sư phụ của nàng ghét nhất là những kẻ bắt nạt kẻ yếu nhất trong cuộc đời nàng, vì vậy bà đã quên mất lời hứa với sư công, không nhịn được đưa tay giải cứu nàng.

Hơn nữa bà đã “ngứa mắt” phụ thân của nàng từ lâu, nên đã ra lệnh cho các sư huynh ra tay cứu vớt nàng, nhưng việc này cũng khiến tình cảm giữa nàng và phụ thân rạn nứt.

Phụ thân nàng đã nhiều lần phái người đến ám sát sư phụ của nàng, nhưng sư phụ và sư công của nàng sinh sống được bố trí một tầng chướng khí dày đặc không ai có thể giải được, nên sau vài năm, phụ thân nàng đã bỏ cuộc.

Trong khoảng thời gian này, sư phụ và sư công đã dùng hơi ấm để bù đắp tình cảm gia đình mà nàng không có được trong mười năm qua, đồng thời dạy nàng cách sử dụng thân thể mang đầy độc tố của nàng để cứu người.

Sau đó trong một lần đấu đá nội bộ, phụ thân nàng cũng mất đi sự ủng hộ của gia tộc do thiếu chính trực về mặt đạo đức, một tháng sau, trong một lần sơ sẩy của hộ vệ, ông ta bị một người nào đó trong giang hồ giết chết ở một nơi hoang dã, hóa thành cô hồn dã quỷ.

Về phần nàng thì ba năm sau, nàng nhận được sự chấp thuận của sư phụ và bắt đầu đi khắp nơi hành nghề y, chữa trị cho những nữ nhân bị cầm tù, mất đi sự tự do.

Nhưng nàng không ngờ lần này mình lại gặp phải một trường hợp bệnh trạng khó giải quyết như vậy, lại là một nam nhân, việc này khiến cho một lang y chỉ khám bệnh cho nữ nhân trong suốt ba năm qua gặp phải nan đề.

Nhưng sư phụ của nàng luôn nói với nàng rằng, đứng trước mặt bệnh nhân, lang y chẳng hề phân biệt đối phương là nam nữ, bọn họ đều là những người phải chịu đựng đau đớn vì bệnh tật giày vò, vì lời nói của sư phụ, nàng vốn định xoay người chuẩn bị rời đi, lại phá lệ nói rằng nàng biết chất độc này là gì, hơn nữa còn biết cách phá giải.

Có lẽ hôm nay là một thử thách không thể trốn tránh trong cuộc đời nàng rồi!

"Công công, tạm thời dừng bước ở đây đã đi! Ta đã biết Thái tử điện hạ trúng phải loại độc gì. Là hoan độc phải không?"

Vị thái giám dẫn đường này không thể tin nổi mở to mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang bị màn sa màu đỏ thẫm che khuất của Thích Giáng Nhiễm.

Thích Giáng Nhiễm không để tâm đến phản ứng kinh ngạc của thái giám, yêu cầu giấy mực rồi nhanh chóng viết ra tất cả những thứ nàng cần, đồng thời yêu cầu không ai được vào xem hoặc làm phiền nàng trong quá trình điều trị.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.