Trở về truyện

Trúng Độc - Chương 1: Mười Năm Chờ Đợi (H)

Trúng Độc

1 Chương 1: Mười năm chờ đợi (H)

Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá lớn bằng một ngôi nhà dân đang dừng giữa một khu rừng hẻo lánh, xung quanh là màn sương khói yên lặng nhẹ nhàng phiêu phiêu theo gió.

Đứng cạnh xe ngựa là mấy tên thị vệ cưỡi ngựa đen, toàn thân mặc trang phục màu đen, trên người đeo trường kiếm, chứng minh rõ ràng rằng người ngồi trong chiếc xe ngựa kia không phải người giàu có thì cũng là quý tộc.

Không sai! Chủ nhân của cỗ xe này chính là Hàn Kỵ Uyên, người chỉ cần động một ngón tay là cũng có thể khiến một nửa Nam Cương này rung chuyển.

Hắn vốn là hoàng đế của Tĩnh Thủy, một trong năm quốc gia hùng mạnh nhất ở Nam Cương, sau này vì chán ngấy những luật lệ cứng nhắc và cuộc sống đầy âm mưu trong triều, nên hắn đã tính kế, lừa lọc đệ đệ ruột thông minh giỏi mưu tính mới tròn mười tám tuổi của mình. Bất chấp tâm nguyện của đệ đệ, hắn kiên quyết nhường ngôi cho hắn ta, sau đó tự phong tước hiệu Giang vương gia rồi rời cung, sống một cuộc sống nhàn rỗi xa hoa, vô lo vô nghĩ.

Chỉ cần nhìn lượng nhân mã đang vây quanh cỗ xe của hắn là có thể thoáng thấy được, Mức độ xa hoa của cỗ xe ngựa này không hề thua kém quy mô chuyến du ngoạn của hoàng đế.

Nhưng lúc này, bên trong cỗ xe sang trọng lại không ngừng vang lên tiếng cầu cứu xin tha của một nữ nhân, nhưng những hộ vệ đứng xung quanh đều ngoảnh mặt làm ngơ, như thể những âm thanh lọt vào tai họ chỉ là tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót trong rừng vậy, một chuyện vô cùng bình thường mà thôi.

Bọn họ đều đứng thẳng tắp như những tượng đá, không hề có ý định giải cứu, để mặc cho tiếng la hét trong xe ngựa càng thêm dồn dập.

Bởi vì họ đều biết, nếu lúc này có ai cả gan quấy rầy thì tương đương với việc họ đã từ bỏ cuộc sống này rồi.


Suy cho cùng, người gây ra những tiếng kêu la kia chính là chủ nhân của họ, bọn họ chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi.

Sống không vì mình, trời tru đất diệt, chuyện nào ít có hại hơn thì làm chuyện đó, đều là người thông minh nên đương nhiên họ chọn cách mắt điếc tai ngơ, phớt lờ mọi động tĩnh trong xe, để mặc cho bên trong tiếp tục lăn lộn.

Lúc này, phía sau tấm màn trắng bên trong xe ngựa, mơ hồ có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, trong không khí tràn ngập một mùi hương ám muội khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Nữ nhân bị đè lên giường, đầu tóc rối bù, đôi mắt ngấn những giọt lệ trong suốt, trên thân thể đầy vết sẹo cũ mới chồng chéo lên nhau, càng rõ hơn là những giọt mồ hôi pha lê đang lăn dài trên cơ thể, thấm ướt cả giường đệm dưới thân.

Làn da không hoàn hảo đầy những dấu hôn và dấu tay đỏ tím, hầu như không có bộ phận nào hoàn hảo, nam nhân đang nằm dưới cơ thể nàng còn đang không ngừng chế tạo, để lại thêm vài dấu vết ở bên trong đùi nàng, vết đỏ bá đạo khiến nàng vặn vẹo, nước mắt bất lực lã chã rơi, không ngừng cầu xin nam nhân thương xót.

"Đừng… đừng … tiếp tục … ta không thể chịu đựng được nữa … ưm ..."

Nữ nhân yếu ớt đá chân, chống đỡ những lần xỏ xuyên tưởng chừng như không ngừng nghỉ của nam nhân, nhưng thứ nàng nhận được lại là những cú đâm mãnh liệt hơn, khiến nàng càng rơi vào trạng thái điên cuồng dữ dội hơn.

Cơ thể nàng đã bị nam nhân này chiếm đoạt gần một ngày trời, nàng vốn là cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng có thể khiến nàng rơi vào cao trào không thể khống chế, không thể thoát ra, thậm chí có mấy lần không kịp hô hấp mà ngất lịm đi.


Nhưng Nam nhân đáng ghét trước mặt vẫn không buông nàng ra, không ngừng vuốt ve làn da khắp người nàng, hai ngón tay thon dài không ngừng hoạt động trong lỗ nhỏ vốn đã sưng đỏ và không ngừng phun ra thứ dịch trắng đặc đặc sệt … ác ý thọc vào rút ra khiến cơ thể nàng co rút từng hồi.

"Kỵ Uyên … nhanh quá... đừng... đừng làm nữa... ahhhhhh..."

Chẳng lẽ chất độc mấy năm trước vẫn chưa được giải trừ hết sao? Bằng không sao hắn vẫn có thể liên tục cương cứng như vậy, lần này đã là lần thứ ba rồi, hắn còn chưa đủ thỏa mãn sao?

Chỉ với màn dạo đầu và sự dịu dàng sau đó thôi đã khiến nàng xụi lơ không thể cử động một ngón tay, chứ đừng nói đến sự chiếm hữu mạnh mẽ và những đòn tấn công xâm chiếm bằng toàn bộ tinh lực, khiến nàng không cách nào chống đỡ được.

Lúc này, khóe mắt anh vô tình liếc nhìn cự long hung dữ vừa to vừa dài, lại cứng ngắc màu tím đen phủ đầy mạch máu giữa chân hắn.

Tưởng tượng đến cảm giác khi cự long xâm nhập vào cơ thể mình, nàng sợ hãi ngồi dậy muốn chạy trốn, nhưng chưa kịp chạy vào bước đã bị nam nhân phía sau bắt được, kéo lại rồi đè dưới thân.

“Muốn chạy đi đâu?” Nam nhân hỏi bên tai nàng.


Giọng nói nghe rất trầm và mê người, nhưng nếu cẩn thận nghe kỹ sẽ thấy đầy nguy hiểm.

"Kỵ Uyên, ta mệt rồi. Thế là đủ rồi. Ngài có thể cho ta ngủ một giấc được không?" Nàng cầu xin.

Nhưng lời cầu xin của nàng cũng không đổi lại được chút thương tiếc nào của nam nhân, ngược lại nàng bị nam nhân lật người, từ phía sau xâm nhập vào cơ thể nàng, khôi phục lại mối liên kế hoàn hảo giữa hai người cách đây không lâu.

"Nàng mệt rồi... nhưng ta còn chưa làm gì… nàng không cảm nhận được con cặc của ta vẫn còn cứng ngắc không muốn mềm đi sao? Chỉ cần nó mềm ra, ta sẽ cho nàng đi ngủ… Ta ngủ cùng nàng..."

Nói xong, hắn gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu chiếm lấy cô, mỗi lần ra vào đều sâu hơn và nặng nề hơn lần trước, đến nỗi cơ thể nàng gần như rã rời, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi dính vào tấm lưng ướt át, tạo thành một vẻ đẹp hoang dại, hoàn toàn làm mê hoặc ánh mắt của nam nhân và khiến hắn càng khao khát nàng hơn.

Hai bầu vú mềm mại đầy dấu hôn, phần thân dưới và mông dưới vốn đã đỏ tươi do va chạm của nam nhân giờ lại đỏ tươi như đóa hồng đỏ nở buổi sớm mai.

Giương mắt lên nhìn trận chiến kịch liệt này kết thúc, những vết bầm tím này có khi phải kéo dài một đoạn thời gian dài mới hết được.

Chỉ là đối với mãnh thú phía sau nữ nhân mà nói, màu đỏ tươi này chỉ là chiến tích bù đắp cho mười năm tìm kiếm, không hề có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, bởi vì sự trống trải trong mười năm qua quá lớn, và khoái cảm mãnh liệt này vẫn chưa đủ để lấp đầy mười năm tháng mờ mịt và cô đơn của hắn.

Hắn muốn nhiều hơn... nhiều hơn nữa...

Sự tàn bạo của hắn vẫn như cũ, tiếng bạch bạch hai cơ thể va chạm không ngừng vang lên, tiếng nước nhớp nháp vang lên như một khúc nhạc du dương.

Khi tình cảm mãnh liệt không ngừng lớn dần, suy nghĩ của hai người bắt đầu phiêu đãng, quay về một ngày nào đó của mười năm trước, ngày mà hai người không hề quen biết nhau lại bị bắt buộc gặp gỡ nhau…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.