Trở về truyện

Trúng Độc - Chương 03: Kinh Nhờn

Trúng Độc

3 Chương 03: Kinh nhờn

Sau khi được hoàng đế chấp thuận, nàng tiến vào cung điện nơi ngoài cửa có trọng binh bao vây kia.

Vừa bước vào đại sảnh, Thích Giáng Nhiễm đã bị hương an thần nồng đặc bên trong làm cho bị sặc, ho khan hai tiếng.

Rõ ràng là những thái y trong cung đã sớm tuyệt vọng, chỉ dùng một lượng lớn hương an thần để trấn áp Hàn Kỵ Uyên khi hắn phát tác hiệu dược, nhằm giảm bớt đau đớn vì không thể phát tiết dục vọng cho hắn.

Tuy nhiên, hiệu quả của hương an thần cũng đang dần mất đi tác dụng, bởi vì hắn đã tỉnh lại, tỉnh lại vì hắn đang phải chịu đựng đau đớn vì dục vọng không cách nào được thỏa mãn.

Thích Giáng Nhiễm lần lượt dập tắt các bình huân hương, nàng vốn định gọi người bên ngoài đi vào mang hết chúng ra ngoài, nhưng nàng chợt nhớ ra rằng thủ vệ bên ngoài đều là người bình thường, hoàn toàn không có khả năng kháng cự bách độc như nàng, một khi vào trong này, chỉ cần hít phải một hơi là sẽ ngất xỉu, thậm chí là mất mạng, nên nàng chỉ có thể tự tay đậy lại những bình huân hương đồng kia rồi bê ra ngoài đưa cho những hộ vệ đang đứng bên ngoài chờ lệnh, đồng thời lệnh cho họ giúp nàng điều chế huân hương khác.

Trong khi chờ hương đến, nàng đi đến cạnh nam nhân đang nằm trên giường băng, toàn thân Hàn Kỵ Uyên trần trụi, các mạch máu trên cơ thể sưng phồng lên đỏ chót.

Nhìn thấy Thích Giáng Nhiễm đến gần, hắn điên cuồng kéo còng tay và gông cùm đang trói buộc mình, muốn lao về phía nàng, ánh mắt hung ác trừng trừng nhìn nàng như hận không thể lập tức đè nàng xuống dưới thân mình, dùng cự long vốn đã ngẩng cao đầu và đau đớn của mình xỏ xuyên vào huyệt đạo mềm mại và ấm áp của nàng, để đổi lấy sự thoải mái nhất thời của mình.

Thích Giáng Nhiễm không quan tâm đến đôi mắt đang trừng lớn, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của hắn, lấy kim châm mà nàng vẫn luôn mang theo bên người ra, nhúng vào thuốc mê do nàng đặc chế rồi châm vào hôn huyệt của hắn, Hàn Kỵ Uyên lập tức hôn mê.


Lúc này nàng mới cởi bỏ chiếc mũ sa trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt chằng chịt vết sẹo, không có chỗ nào nguyên vẹn, mỗi vết sẹo chồng chéo lên nhau đều mang màu tím đen kì lạ, khiến khuôn mặt nàng trông như ma quỷ, vô cùng đáng sợ, trẻ em vô tình nhìn thấy khuôn mặt của nàng đều sẽ la khóc thất thanh, còn người lớn thì lập tức bỏ chạy.

Những vết thương này là do năm đó phụ thân nàng gây ra, mặc dù lúc đó sư phụ đã chữa lành vết thương cho nàng, nhưng bà lại không thể làm mờ màu sắc của độc tố còn tồn đọng trong vết sẹo.

Đây là lý do tại sao sau này nàng luôn đội nón sa trên đầu, vì sợ làm mọi người sợ hãi.

Mà lúc đó nàng chọn màu đỏ thẫm không chỉ vì đó là tên của chính nàng mà còn là màu mà sư phụ của nàng đã chọn khi giúp nàng chọn quần áo lần đầu tiên.

Nàng sẽ không bao giờ quên những lời sư phụ đã nói với nàng, nói rằng nàng khoác lên thân mình màu đỏ thẫm, toàn thân giống như hải đường quả tỏa hương thơm khắp bốn phía, khiến cho người người yêu thích, từ lúc đó nàng đã yêu màu đỏ thẫm, và nó cũng trở thành thứ gắn liền với danh hiệu để nàng hành tẩu giang hồ - Giáng Y Diệu Thủ.

Đặt chiếc nón sa lên một góc bàn trà, nàng quay người, hạ tấm rèm giữa vách ngăn vòm tròn sau lưng xuống, che kín mọi thứ trong phòng, khiến người ở bên ngoài không thể nhìn trộm được.

Bởi vì chỉ có như vậy thì nàng mới có thể yên tâm bắt mạch cho Hàn Kỵ Uyên và chẩn đoán chính xác bệnh trạng hiện tại của hắn.

Nhưng vừa chạm đến mạch của hắn, trái tim nàng không khỏi trầm xuống.


Ôi! Không còn nhiều ngày nữa.

Đầu này đang nghĩ cách giải độc cho Hàn Kỵ Uyên, đang định thu tay lại thì cổ tay đột nhiên có cảm giác căng cứng.

Vừa quay đầu nhìn lại, nàng đã bị một cỗ lực mạnh kéo lại, trong nháy mắt, nàng đã ngã nằm trên lồng ngực gầy gò của Hàn Kỵ Uyên, đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu hung hãn do dục cầu bất mãn của hắn.

Hơi thở nam tính trầm đục của hắn phả mạnh vào sống mũi và môi nàng, trao đổi hơi thở ấm nóng với hơi thở của nàng, bầu không khí vô cùng ái muội và nóng bỏng.

Trước đây nàng chưa bao giờ gần gũi với nam nhân như vậy, đại não hoảng hốt một lúc, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, bởi vì bàn tay kia của Hàn Kỵ Uyên đã hung hăng bóp mạnh ngực phải của nàng, khiến nàng vô cùng đau đớn, nước mắt nhanh chóng dâng lên vòng quanh hốc mắt, nàng cũng giãy giụa trong đau đớn.

Nàng tự hỏi làm thế nào mà mê dược do nàng đặc chế lại có thể hết tác dụng nhanh như vậy. Bởi vì trước đây chỉ cần một châm cắm xuống, một người khỏe như trâu phải cũng ngủ ba mươi năm tiếng mới tỉnh lại, sao còn chưa đầy nửa khắc mà hắn đã tỉnh lại rồi!

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?


Khi nàng đang loay hoay suy nghĩ vì sao mê dược của nàng lại không có tác dụng với Hàn Kỵ Uyên thì bên tai nàng đột nhiên vang lên tiếng quần áo rách, ngực phải trong chốc lát lạnh buốt, một bàn tay thon dài nóng bỏng thâm nhập vào bên trong yếm đào của nàng, hắn túm lấy ngực phải của nàng mà xoa nắn, khiến đầu óc nàng bỗng nhiên trống rỗng.

Nguy cơ thất thân khiến sự bình tĩnh ban đầu của nàng biến thành hoảng sợ, nhưng nàng không dám kêu cứu, bởi vì kết cục hiện tại của nàng lúc này đều là do sự phán đoán sai lầm và chủ quan của nàng mà ra, gọi lính canh bên ngoài vào đây không những không cứu được nàng, mà việc nàng thất thân cũng sẽ bị truyền rộng ra ngoài. Như thế chỉ khiến bản thân chật vật và mất mặt hơn.

Y thuật của sư phụ và sư công của nàng vốn vang danh khắp chốn thiên hạ, mà nàng lại được bọn họ chỉ tay truyền dạy y thuật, nếu để chuyện mất mặt như thế này bị lan truyền ra ngoài, nàng thật sự không gánh vác nổi.

Sau mấy lần cố gắng giãy giụa, nàng vẫn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp mạnh mẽ khác thường của Hàn Kỵ Uyên, ngực phải của nàng bị hắn dùng lực càng lớn niết mạnh đau hơn, cơn đau khiến mồ hôi lạnh của nàng túa ra.

Nếu như mê dược do nàng đặc chế không có hiệu quả, vậy nàng chỉ có thể...

Nàng dùng răng cắn chặt môi dưới thâm tím của mình, một dòng máu đỏ tím lập tức trào ra.

Thích Giáng Nhiễm nhân lúc hắn cúi người tấn chạm tới bên ngực còn lại của nàng, nàng đã rướn người, dùng đôi môi dính máu của mình hôn lên má hắn, để lại một vệt máu đỏ tím trên mặt hắn.

Khi nàng ngẩng đầu chuẩn bị rời môi, để cho chất độc trong máu của nàng thẩm thấu qua da, tiến vào cơ thể hắn, thì lòng bàn tay to lớn vốn đang nắm cổ tay nàng của Hàn Kỵ Uyên đột nhiên buông lỏng, đang lúc nàng nghĩ bản thân có thể trốn thoát thì bàn tay to lớn vừa mới buông lỏng không biết từ lúc nào đã di chuyển sang giữ lấy cái ót của nàng, ép đầu nàng cúi xuống, khiến môi nàng thay đổi phương hướng, hôn thẳng lên đôi môi lạnh lẽo của Hàn Kỵ Uyên.

Mà hắn cũng thừa dịp nàng mở miệng định mắng hắn mà vươn đầu lưỡi xâm nhập vào miệng nàng, khuấy động mật ngọt bên trong khoang miệng nàng, Thích Giáng Nhiễm không kịp phòng bị, đầu lưỡi bị buộc quấn lấy đầu lưỡi của hắn, cùng nhau nếm vị tanh ngọt của máu nàng.

Nàng lắc đầu muốn chạy trốn, nhưng đôi tay của Hàn Kỵ Uyên lại cứng như thiết bản, giam cầm hai má nàng, khiến nàng mất đi khả năng trốn tránh, buộc nàng phải thừa nhận nụ hôn thô bạo triền miên của hắn.

Theo nụ hôn của hắn càng sâu, não bộ của nàng lại càng trống rỗng hơn, bởi vì hắn giống như một tên thổ phỉ, cướp đoạt đi mọi cơ hội thở dốc của nàng, khiến đại não nàng choáng váng vì thiếu oxy, khiến nàng không còn sức lực để vùng vẫy. Cơ thể nàng cũng vì vậy mà mềm nhũn ngã ngồi ở trên giường, kề sát vào khuôn ngực gầy gò chưa trưởng thành của Hàn Kỵ Uyên, có thể cũng rung động theo từng hơi thở của hắn.

Chương kế tiếp

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.