Trở về truyện

Trở Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết Sex - Chương 14: Vậy Không Bằng Trực Tiếp Đến Khách Sạn?

Trở Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết Sex

14 Chương 14: Vậy không bằng trực tiếp đến khách sạn?

Thật ra nghĩ lại, cũng không biết có phải do liên kết nhân vật hay không, từ lúc cô học năm nhất đã bắt đầu chú ý đến Tống Xán Nhiên, nhìn thấy hắn ở sân bóng liền bất giác bước vào cùng các nữ sinh khác cổ vũ cho hắn, ngẫu nhiên gặp trên đường liền muốn ở trước mặt hắn có cảm giác tồn tại.

Những việc như vậy xảy ra rất nhiều, việc đánh cược là bắt đầu từ học kỳ này, cùng bạn cùng phòng trò chuyện, bọn họ đột nhiên nói bọn họ đã làm nhiều chuyện như vậy nhưng không biết khi nào mới có thể theo đuổi được Tống Xán Nhiên.

Sau đó cô bỗng chốc nói, bản thân trong một tháng nhất định sẽ làm được, nếu làm không được sẽ mời bạn cùng phòng một tháng trà sữa, sau đó cô thật sự đã theo đuổi được hắn trong vòng một tháng.

Trở về hiện tại, Hạ Hi nhận thức được rằng bản thân ở trước mặt Thẩm Dịch Bạch nghĩ đến Tống Xán Nhiên có chút không đúng.

"Đi thôi, tôi đưa em về ký túc xá." Thẩm Dịch Bạch cầm lấy cặp sách của cô.

"Tôi tự cầm là được." Nói rồi Hạ Hi định lấy lại cặp sách của mình.

Tay của cô bị Thẩm Dịch Bạch nắm lấy, ánh mắt lộ ra ý cười, "Đây là chuyện tôi nên làm mà."

Trên đường trở về ký túc xá, hắn cũng không buông tay cô ra, mấy lần cô muốn thoát ra nhưng đều thất bại, sức lực của hắn quả thật rất lớn, sau đó cô cảm thấy bản thân đã nhận thức rõ được một chút, không chỉ sức mạnh lớn, tinh lực cũng rất tốt.


"Tuần sau em sẽ bắt đầu lớp song học vị đúng không?" Thẩm Dịch Bạch đột nhiên hỏi.

Cô thở dài một tiếng nói: "Đúng vậy, vốn dĩ tôi đã xé tờ đơn rồi vứt vào thùng rác, nhưng vẫn xin thành công."

Trong thời khóa biểu thứ bảy sẽ không bao giờ trống nữa, nó đã bị lớp song học vị lấp đầy rồi, ngày thứ bảy tuyệt vời của cô mất rồi, chính là tại cái cốt truyện đáng ghét ấy, cứ phải bắt cô cùng Tống Xán Nhiên cùng học lớp ấy.

"Tôi cũng chọn rồi, vậy nên cuối tuần chúng ta có thể ở bên nhau."

Hạ Hi kinh ngạc nhìn hắn, "Cậu không phải... không cần thiết...."

Nếu như Hạ Hi nhớ không nhầm, trong cốt truyện Thẩm Dịch Bạch không có học lớp song học vị, hắn là một nghệ thuật gia tương lai, làm sao có thể cùng cô học lớp tiếng Pháp hoàn toàn không liên quan gì chứ?

"Tôi muốn cùng em lên lớp, lần này, không được không để ý đến tôi nữa đâu." Thẩm Dịch Bạch cười cười đem balo trả lại cô, "Mau lên đi."

"Được......"


Cô vội vàng rời đi, chỉ nghe giọng nói của hắn cũng khiến cô cảm thấy nhịp tim không thể khống chế nổi, làm gì có ai mới bắt đầu đã bày tỏ vì muốn làm bạn trai nên mới tiếp cận cô chứ, đều che giấu không kịp, đợi đến khi tình cảm đạt đến một mức độ nhất định rồi mới mượn đó tỏ tình được không?

Mới bắt đầu đã vạch sẵn đường thế này, cũng quá đáng sợ rồi!

Lúc cô trở về ký túc xá, trong phòng chỉ có hai người, không có Cố Niệm Niệm, nói không chừng là đang học, cô cũng không nghĩ nhiều. Nhưng mãi đến lúc chuẩn bị tắt đèn vẫn không thấy Cố Niệm Niệm đâu.

"Niệm Niệm đâu? Sao vẫn chưa về?" Hạ Hi hỏi.

Trưởng ký túc nói: "Tớ gửi tin nhắn cho cậu ấy rồi, nhưng chưa trả lời."

Hạ Hi liên tục gọi điện thoại, nhưng không có ai nghe máy, đây quả thật quá kỳ quái, bình thường cô ấy dù cho có bận giờ này cũng sẽ trở về, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Cô gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng không phải không có người tiếp mà là câu "Số điện thoại mà bạn gọi đã tắt máy."


Cái này thật sự không đúng!

"Cậu ấy trước khi ra ngoài có nói là đi làm gì không?" Hạ Hi hỏi.
Một người bạn khác chuẩn bị đi ngủ ngáp một cái, "Hình như bạn trai cũ đến tìm cậu ấy."

Bạn trai cũ? Sở Hình?

Trưởng ký túc dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, "Lúc chiều khi cậu ấy ra ngoài có nói sẽ về ngay."

Nhưng bây giờ vẫn chưa trở về, nhưng cô lại không có phương thúc liên lạc của Sở Hình, trưởng ký túc cũng không có, mặc dù bọn họ cũng thường nhận được một vài ân huệ nhỏ của Sở Hình, nhưng cũng không cần thiết phải thêm bạn bè, đều rất tự giác bảo trì khoảng cách.

Nhưng cũng không đúng, nhìn Sở Hình chỉ giống một tiểu bạch thỏ, sẽ không có khả năng làm điều gì quá đáng, còn có hắn ta hôm nay cũng còn có cốt truyện cần phải theo, đoán chừng sau khi cùng Cố Niệm Niệm nói vài câu liền phải đi.

Trưởng ký túc nói: "Chúng ta ra ngoài tìm cậu ấy đi, nếu như không được nữa chúng ta nói với giáo viên một tiếng?"
"....... cậu là muốn Cố Niệm Niệm bị phạt cảnh cáo sao?"

Buổi tối không trở về nếu như không bị tra ra sẽ không có việc gì, nhưng một khi bị phát hiện, liền trực tiếp bị phạt cảnh cáo, bị xử phạt thì đến học bổng cũng không nhận được, Cố Niệm Niệm mà biết được chuyện học bổng trở nên xa vời, nhất định sẽ đau lòng đến chết.

Một bạn cùng phòng khác đã ngồi dậy thay quần áo, "Chúng ta ra ngoài tìm trước đi, có thể là điện thoại hết pin, chỉ là nói chuyện với bạn trai cũ đau lòng quá mà thôi, đừng nghĩ theo hướng xấu."

Ba người lặng lẽ trèo từ ban công xuống lầu ký túc xá, may mắn là lầu hai nên cũng không nguy hiểm.

Học viện đại học S rất lớn, buổi tối người trên đường cũng ít, trường học so với bên ngoài đương nhiên an toàn, nhưng Hạ Hi lại luôn cảm thấy có người đi theo cô, thật sự rất đáng sợ.

Hạ Hi tìm một lượt các ghế dài bên đường vẫn không tìm thấy Cố Niệm Niệm, rốt cuộc cũng không biết được cô ấy đi đâu, nếu không có ở đây thì tiếp theo phải đi đâu tìm bây giờ?

Nhóm chat gửi đến tin nhắn, nói lầu học bên này đã khóa rồi, căn bản không vào được, không có cách nào tìm người, lầu thí nghiệm thì có thể vào nhưng cũng không tìm được người.

Hạ Hi đưa tay gõ vài chữ, nói bản thân ở đây cũng không tìm được ai.

Không biết có phải vì xem nhiều phim kinh dị không, cô luôn cảm thấy đã sắp nửa đêm rồi, âm khí ở đây có chút nặng, đặc biệt nơi này còn nhiều cây khiến người khác phải sợ hãi.

"Hạ Hi."

Cả người cô run rẩy, điện thoại suýt chút rơi xuống đất, cô gần như sắp òa khóc, nhưng rất nhanh liền nhận ra đây là giọng của Thẩm Dịch Bạch.
Quay đầu nhìn quả thật là Thẩm Dịch Bạch, đèn pin của điện thoại vẫn còn sáng, nhìn thấy cô tối như vậy còn ở bên ngoài run rẩy, nét mặt viết rõ ba từ không vừa ý.

"Trễ như vậy rồi sao em còn ở ngoài, gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao?"

Cô ngập ngừng, "Tôi......"

"Sao vậy?"

"Bạn cùng phòng của tôi giờ này vẫn chưa về, gọi điện không ai bắt, sau đó lại trực tiếp tắt máy, lo lắng cậu ấy xảy ra chuyện nên mới ra ngoài tìm."

"Lỡ như cô ấy chỉ là điện thoại hết pin hay về nhà một chuyến thì sao?" Thẩm Dịch Bạch muốn dùng sức bẹo má cô.

Hạ Hi vội vã lắc đầu, "Cậu ấy là kiểu người cứ đúng mười một giờ là phải về ký túc xá, trước đây chưa từng có ngoại lệ, dù có trễ một chút cũng sẽ nói với bọn tôi, nhưng từ chiều đến giờ vẫn không thấy cậu ấy đâu."
Đây không phải là một quyển tiểu thuyết kinh dị, đây chỉ là một quyển Mary Sue ngọt văn, làm sao lại có nhân vật bị bắt cóc cơ chứ?

"Vậy tôi cùng em đi tìm." Thẩm Dịch Bạch nắm lấy tay cô, "Không được buông tay, nếu không tôi liền bế em về ký túc xá."

Đầu Hạ Hi có chút nóng, hỏi: "Ký túc xá của ai?"

Hắn không nhịn được cười, "Vậy không bằng trực tiếp đem em đến khách sạn."

"......" Mặt cô thật sự càng ngày càng đỏ rồi.

[Lời của tác giả]

Thẩm Dịch Bạch: Muốn ăn thịt quá đi! Muốn ăn Hạ Hi~

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.