Trở về truyện

Trở Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết Sex - Chương 13: Tôi Lúc Đó Ngay Lập Tức Liền Nhìn Trúng Em

Trở Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết Sex

13 Chương 13: Tôi lúc đó ngay lập tức liền nhìn trúng em

Toàn Tông Cáp thật sự có chút xa, cuối cùng vẫn là ngồi xe mới có thể kịp vào lớp học, lúc hai người đi đến phòng học, vừa kịp lúc chuông reo.

Đây chỉ là một lớp tiếng Anh tự chọn, nhưng Hạ Hi thật sự không hiểu tại sao nữ chủ lại chọn lớp học này, là vì các môn tự chọn khác của đại học S không thú vị sao? Chọn một lớp tiếng Pháp, tiếng Đức hoặc tiếng Tây Ban Nha cũng được mà, sao cứ phải là tiếng Anh.

"Tác giả cũng quá không có sáng tạo rồi, lại để nữ chủ vì phát âm tiếng Anh mang khẩu âm địa phương mà bị cười nhạo." Hạ Hi nhỏ tiếng nói.

Đây là đoạn Lị Lê bị giảng viên gọi dậy đọc ppt, cô ta lắp bắp từng chữ, thêm khẩu âm địa phương lại càng khó nghe hơn, làm sao có thể vậy chứ.

Thẩm Dịch Bạch định đứng dậy, nhưng lại có người nhanh hơn hắn, cùng giọng nói vang lên.

"Hồ Mạn Thư, cô không cần phải vì tôi mà nhắm vào cô ấy." Ngô Tư Nguyên không chút do dự thẳng thắn nói.

Giảng viên đứng trên bục ngay lập tức tức giận, "Đây là lớp học của tôi, tôi gọi cô ta đứng dậy trả lời là sai sao? Tư Nguyên, cậu tại sao lần nào cũng giúp cô ta!"

Hai người lời qua tiếng lại, Lị Lê gấp đến sắp bật khóc, kéo kéo tay Ngô Tư Nguyên muốn hắn đừng nói nữa, xung quanh mọi người đều đang nhìn.


Ngô Tư Nguyên nhìn cô một cái, "Nếu như lần sau cô còn nhắm vào Lị Lê, tôi sẽ không khách khí với cô nữa."

Ây da, đây chính là bảo vệ nha.

Chẳng qua thời gian của tiết học bị lãng phí một nữa, vừa rồi lúc Ngô Tư Nguyên cùng giảng viên cãi nhau, Lị Lê luôn ở một bên khuyên ngăn, nói không cần vì cô ta mà tổn hại hòa khí, những người khác dường như không tồn tại, căn bản không ý thức được đang trong giờ học.

Vô lý thật sự.

Nếu cô phải học tiết học như vậy, cô đã muốn lật bàn mà đi, đây rốt cuộc là chỗ để các người yêu đương hay là đến học kiến thức vậy, lớp học là một nơi tôn nghiêm, muốn đánh đấm gì nhau thì ra ngoài được không?

Cũng may cô cách cốt truyện rất xa, không bị cốt truyện khống chế.

Cùng lúc đó Thẩm Dịch Bạch cũng đứng dậy, "Thưa cô, nếu như cô dùng thái độ như vậy đến dạy học, em thật sự hoài nghi sự chuyên nghiệp của cô."

Hồ Mạn Thư bị chọc tức, người này rồi người kia đều vì Lị Lê mà lên tiếng, cô ta nhìn vào danh sách, tức đến nghiến răng.


"Cô thật sự có bản lĩnh nhỉ, mê hoặc Ngô Tư Nguyên thì thôi đi, còn khiến cho nam nhân khác vì cô mà lên tiếng."

Lị Lê vội vã giải thích, "Không phải như vậy đâu, chị Mạn Thư nghe em giải thích... Bọn em chỉ là bạn bè mà thôi."

Nghe đến đây, Hạ Hi thật sự trực tiếp muốn vỗ tay tán thưởng, đã như thế này còn nói chỉ là bạn, không hổ là nữ chủ, cô thậm chí còn đang nghĩ liệu nữ chủ có phải cùng bọn họ lên giường rồi vẫn nói chỉ là bạn.

Cô đột nhiên ý thức được ánh mắt của Thẩm Dịch Bạch đang ở trên người mình, cúi gầm mặt. Cô quên mất bản thân cùng Thẩm Dịch Bạch cũng trải qua mối quan hệ đó, nhưng cô vẫn cảm thấy bọn họ không thân, quả nhiên không thể tùy tiện mắng người, không biết lúc nào sẽ mắng đến bản thân mình.

"Câm miệng." Hồ Mạn Thư ngắt lời cô ta.

Ngô Tư Nguyên nắm lấy tay Lị Lê bước ra ngoài, "Chúng tôi đi, học một tiết học như vậy cũng phí."

Hai nhân vật chính đều rời đi, cốt truyện đến đây cũng tính là kết thúc, nếu Hạ Hi nhớ không lầm, hai người bọn họ sẽ đi vào khu rừng nhỏ nói chuyện, đây là lần đầu tiên Ngô Tư Nguyên tỏ tình, Lị Lê ngập ngừng nói người bản thân thích không phải hắn, cô ta đã có người trong lòng, sau đó đến tiết mục dây dưa chất vấn.
Cô nhớ được đoạn này là vì sau đó Tống Xán Nhiên cũng bị điểm mặt, nguyên nhân do cũng là một trong những nam nhân tiếp xúc gần với Lị Lê. Lúc ấy cô cũng có ở đó, thậm chí còn rất có dũng khí đẩy Ngô Tư Nguyên ra, bảo vệ cho Tống Xán Nhiên.


Sau đó, hơ.

Nhớ đến đoạn này cô lại chỉ muốn trợn tròn mắt, bởi vì sau đó liền lao thẳng đến khách sạn, bắt đầu xxx với hắn, cũng thật cạn lời, thế nào mỗi lần đến phần của cô, không cần biết là làm gì, sau cùng đều cùng Tống Xán Nhiên xxx.

"Phần này đã kết thúc rồi, đi thôi, hay em còn muốn xem màn kịch tiếp theo?" Thẩm Dịch Bạch cười hỏi.

Hạ Hi khẽ lắc đầu, "Bỏ đi, tôi sợ trong lòng sẽ buồn nôn đến chết."

Chỉ màn này thôi cô đã cảm thấy chịu không nổi rồi, còn xem thêm một màn nữa, không biết cô sẽ buồn nôn thành dạng gì, cô vẫn là nên cách xa cốt truyện chính, quá khó chấp nhận rồi!
Đột nhiên, cô có chút đồng cảm với Thẩm Dịch Bạch, hóa ra những gì mà mỗi ngày hắn trải qua đều như thế này, so sánh một chút thì những người phải đi theo cốt truyện chính cũng quá thảm rồi.

Nhất là vị giảng viên nữ vừa rồi - Hồ Mạn Thư, cô ta vốn dĩ đang học thạc sĩ, chỉ là giúp giáo viên hướng dẫn đứng lớp mà thôi, mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu hạt dẻ, hai mắt to tròn, môi đỏ mọng, dáng người vừa đẹp học lực lại vừa cao, còn là vị hôn phu của Ngô Tư Nguyên. Đáng tiếc, nếu đã là vị hôn phu của hắn, khẳng định là nữ phụ độc ác nhất rồi.

Chị gái à sao lại cần một người đàn ông như hắn chứ? Với học lực và tướng mạo của chị, thì cần loại nam nhân nào mà chẳng có.

Kết cục của cô ta quả thật so với người khác thảm nhiều, vì bị hủy hôn mà trở thành trò cười, sau đó gia đình phá sản, chỉ có thể cầu cứu tứ phương, sau cùng trở thành nhân tình của một gã trung niên bụng phệ, chơi chán liền bị vứt bỏ.
Vừa nghĩ đã thấy đau lòng, một cô gái tốt như vậy không nên có một tương lai bi thảm như thế, đáng tiếc, cô ấy chỉ có thể theo cốt truyện, hy vọng cô ấy có thể ở bên ngoài cốt truyện gặp được một người tốt.

Thẩm Dịch Bạch cười, "Sao lại dùng ánh mắt đồng cảm nhìn tôi vậy?"

"Cảm thấy cậu phải theo loại cốt truyện chính này cũng đáng thương quá rồi, mỗi ngày đều bị nó không chế."


Hắn càng vui vẻ cười, "Quen là được, có nhận thức của bản thân rồi sẽ cảm thấy khó chịu một chút, nhưng mà, tôi cảm thấy chuyện khó chịu nhất vẫn là, lúc tôi tiến hành cốt truyện không có gặp được em."

"......" Thật ra không cần thiết phải thêm câu sau vào.

Hai người bọn họ ở trong cốt truyện thật sự không hề chạm nhau, căn bản không có cơ hội đụng mặt, cô cũng không thể thường xuyên đến xem cốt truyện chính. Hạ Hi đột nhiên ngộ ra, sao cô và Thẩm Dịch Bạch lại có thể cùng xuất hiện được chứ, tốt nhất là không gặp nhau.
"Hạ Hi, cùng ăn cơm đi."

Hạ Hi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý, có lẽ vì giọng nói của Thẩm Dịch Bạch quá dễ nghe rồi, lúc nghe hắn nói cô lại bất giác gật đầu, quả nhiên không nên để bị mê hoặc.

Thẩm Dịch Bạch dường như rất hiểu thói quen ăn uống của cô, gọi toàn những món cô thích, tại sao hắn có thể hiểu rõ khẩu vị của cô như vậy, có nhiều chuyện đến bạn cùng phòng của cô cũng không biết. Mặc dù cảm giác được người khác quan tâm như thế này cũng không tệ, nhưng một người lạ lại hiểu rõ bản thân trong lòng bàn tay, đây là một chuyện đáng sợ nha.

"Cậu tại sao lại hiểu tôi như vậy?"

"Quan sát là được." Thẩm Dịch Bạch đưa đũa cho cô, "Khi đó tôi nghĩ, nếu có thể hiểu em hơn thì theo đuổi em cũng tiện."

Ngài giải thích thật là thấu đáo!
"Nhưng tại sao cậu lại biết tôi?" Hạ Hi có chút mơ hồ.

"Hồi năm nhất, đêm hội Tết Nguyên Đán, em mặc một bộ Hán phục màu vàng nghệ diễn tiểu nha hoàn."

Điều này Hạ Hi có nhớ, đó là vở kịch của câu lạc bộ Hán phục, cô vào vai một nha hoàn nhỏ bé với chiếc đèn lồng, nhưng chỉ một cảnh liền rời đi. Ngày hôm đó rất lạnh, cô cũng mặc rất ít, lúc đứng đợi lên sân khấu, ở trong cánh gà còn hắt xì vài cái, sau khi diễn sau liền chui vào áo lông, ở trong hậu đài ôm ly nước nóng đợi tiếc mục kết thúc.

Đến nỗi lúc đó có gặp qua người nào như Thẩm Dịch Bạch không, cô cũng không có ấn tượng gì.

"Ngày hôm đó tôi ở dưới khán đài ngay lập tức liền nhìn trúng em, lúc đó tôi nghĩ, tôi muốn làm quen với em, sau đó chọn cùng một giáo viên lịch sử đại cương giống em, nhưng cả một học kỳ, chúng ta đều không nói với nhau câu nào, nhiều lần ngồi bên cạnh em, em đều chỉ chăm chú nghe giảng, hoàn toàn không chú ý đến tôi."
Đối diện với lời kể lễ của Thẩm Dịch Bạch, cô chỉ có thể cười cười, "Thật không?"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.