Trở về truyện

Tôi Đã Vô Tình Đẩy Vợ Tôi Vào Con Đường Ngoại Tình - Chương 42: Những Ranh Giới Mỏng Manh (3)

Tôi Đã Vô Tình Đẩy Vợ Tôi Vào Con Đường Ngoại Tình

42 Chương 42: Những ranh giới mỏng manh (3)


Lâm trường lão Tín nằm cuối xã,gần những chân núi,có 1 dãy nhà màu xanh da trời,lão cất lên để 5 thằng đệ lão và vài công nhân ở để trong coi chăm sóc những cánh rừng thông,xoan,bạch đàn...và 1 phần để tách 5 con người cộm cán,đầy tiền sử đâm chém đó ra khỏi người dân xã nàtruyenc.comật ra lão cũng đã cố gắng hoà nhập họ với dân làng,nhưng người dân tộc nơi này hiểu biết chưa đủ nhiều,họ vẫn còn nghi kỵ xa lánh đám đệ của lão,dân làng không muốn con cái mình giao du hay lập gia đình với 5 người họ,và công việc bán buôn của lão ít nhiều cũng bị ảnh hưởng khi đối tác làm ăn với lão,họ sợ sẽ bị lão thanh toán nếu làm ăn không vừa ý,cuối cùng người dân đề xuất với xã cách ly 5 người đó thật xa làtruyenc.comấy vậy lão Tín mới xây nhà cửa trong lâm trường này và cho tìm vợ từ miền xuôi lên cho họ,4 gia đình hiện tại sinh sống hạnh phúc êm ấm chỉ trừ anh Đinh (37 tuổi,người Hải Phòng,người anh đầy hình xăm và vết sẹo,tính anh lầm lì ít nói,cuộc sống anh lúc trước vào tù ra tội vì đâm chém nhiều lần,anh rất trung thành với lão Tín,sẵn sàng làm bất cứ điều gì,vì anh sống bất cần,không vợ không con)là không chịu lập gia đình.

Trong nhà kho cuối dãy nhà,vợ tui đang ngồi trên ghế,đối diện là thằng Quý người đầy máu,chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi,đang nằm dưới sàn đầy bụi bẩn,xung quanh là lão Tín,anh Tuấn và 5 thằng đệ của lão,với cây sắt,khúc gỗ trên tay.

"Mày đêm nay muốn được chết đúng không?",lão Tín nắm đầu thằng Quý kéo lên nhìn,mặt nó giờ đầy máu,người run như cầy sấy,nó biết đã chọc phải ổ kiến lửa,nó ước rằng có thể quay ngược thời gian lại xoá đi những gì nó đã nói với lão.

"Em xin mấy anh tha lỗi cho em,em không dám nói cho ai nghe nữa đâu,em xin mấy anh,em Diễm ơi,tha lỗi cho anh đi mà",thằng Quý thều thào.

"Làm sao tao chắc chắn là mày sẽ không nói cho ai nữa,và lúc nãy chẳng phải mày nói nếu còn sống mày sẽ nói cho mọi người nghe à,sao giờ đổi giọng lẹ vậy?",lão Tín cười nói với nó.

"Dạ em lỡ dại xin mấy anh...",nước mắt nó chảy qua những vết thương trên mặt,làm nó rát và đầy đau đớn.

"Xối nước lên người nó,đêm nay tao xác định chẳng cho mày về rồi,mày chết tao chịu,em Diễm,em muốn xử nó thế nào?",lão Tín quay sang nhìn vợ tui.

"Thật ra lúc đầu mình muốn đánh nó cho hả giận,nó dám kêu mình đĩ này đĩ nọ,còn thọc con ku mạnh bạo vào họng làm mình nghẹt thở,nhưng giờ nhìn nó bị đánh tội quá,mình chẳng còn tâm trí để mà tính sổ tính sách gì hết",vợ tui thấy tội cho thằng Quý,đàn bà thì hay như thế,nàng cũng không nói việc nó ép nàng bú cu cho nó,vì sợ nói ra lúc này thì cơn thịnh nộ của lão Tín sẽ trút xuống người nó.


"Dạ thôi,em không muốn xử gì cả,chỉ mong nó không nói chuyện tụi mình ra cho ai là được rồi anh à",nàng nhìn nó với ánh mắt thương cảm.

"Dạ cảm ơn em Diễm,cảm ơn em",thằng Quý cười trong bụng vì nghĩ sắp được thoát.

"Ok em,em tha cho nó nhưng anh thì không,anh không nghĩ để nó sống thì nó chịu im miệng đâu,xối nước lên người nó",lão Tín đứng dậy lui người lại.

Hai xô nước lạnh tạt mạnh vào người thằng Quý,giữa trời đêm khuya sương lạnh miền núi xuống kết hợp với nước lạnh,với cái đau buốt của những vết thương,làm nó bật khóc,nó nhớ mẹ,thật sự lúc này nó nhớ mẹ nó rất nhiềtruyenc.comộc đời hai mươi mấy năm của nó lúc này được tua chậm hiện lên trong đầu nó.

Ba nó bỏ mẹ nó đi theo gái từ khi nó còn nhỏ xíu,mẹ nó không biết chữ,bà phải làm đủ nghề để kiếm tiền nuôi nó,lo cho nó ăn học,cảnh người ta đến nhà đòi nợ,chửi bới mẹ nó đang lướt qua đầu.

"Cốp,bịch...bịch,chát",những cú đánh bằng cây gỗ,sắt vẫn giáng xuống người nó,đau nhưng không đau bằng những ký ức nó muốn chôn vùi bây giờ lại hiện lên.

Nó nghỉ học giữa chừng,tụ tập đám bạn lêu lổng,quậy phá đua đòi,nó không thể chịu được cảnh gia đình nghèo khó khi ở chung với mẹ nó,nó không làm việc chỗ nào ổn định được quá 3 tháng,nó bị những người nó thương yêu quay lưng,chê bai,và nó bị người con gái nó yêu thương nhất nói lời chia tay vì chê nó và nhà nó nghèo.Vì thế nó hận đời,hận người,nó lao vào những người phụ nữ để trả thù tình và kiếm tiền thay vì lao động vất vả,và số tiền nó kiếm được,nó lại đổ vào những cuộc ăn nhậu,bar để chứng tỏ mình với đời.


Nước lại được xối lên người thằng Quý,người nó giờ máu me đầy người theo nước chảy lên láng xuống sàn nhà.Vợ tui lúc này không dám nhìn nó nữa,nàng thấy thương cho nó.

"Suy cho cùng cũng xuất phát từ chuyện mình mở lòng làm tình với đàn ông khác ngoài chồng,từ việc đó mà xảy ra cớ sự như ngày hôm nay,1 người đang bị đánh đập vì mày,mày tệ quá phải không Diễm",nàng cảm thấy tội lỗi,những gì đang xảy ra đêm nay làm tâm lý nàng bị ảnh hưởng rất nhiều.

"Thôi anh,dừng lại được rồi,đánh nữa chết người đó anh ơi,vậy tội nó lắm,em không muốn vì em mà ai chết đâu",vợ tui đang khóc.

"Em yên tâm,mọi chuyện anh sẽ chịu trách nhiệm,em đang bị xúc động đó,Đinh,đưa cô Diễm về trường nghỉ ngơi đi",lão Tín vuốt đầu vợ tui và kéo nàng ra khỏi phòng,anh Đinh cũng đi theo.

"Anh nói em nghe nè,anh sẽ không giết nó,nhưng anh sẽ làm cho nó ngậm miệng lại,chỉ khi nó ngậm miệng thì cuộc sống của em mới an toàn,để chú Đinh đưa em về,em yên tâm,anh cam đoan với em sẽ xử lí việc này đâu vào đấy",lão dìu nàng lên chiếc Toyota của lão,anh Đinh ngồi vào ghế lái và nổ máy,lão bước tới chỗ anh Đinh và nói nhỏ điều gì đấy,anh Đinh gật đầu và chạy xe đi,lão Tín vẫy tay chào tạm biệt vợ tui,nàng như bị tổn thương tinh thần nặng nề nên chỉ nằm yên trên ghế.

Trong phòng,thằng Quý giờ nằm bất động,người run rẩy liên tục vì lạnh,nhưng đầu óc nó vẫn còn tỉnh táo,những thước phim cuối cùng về cuộc đời nó cũng đã sắp hết.

"Con xin lỗi mẹ,giờ không biết mẹ ra sao,con là thằng bất hiếu mẹ à,công ơn mẹ nuôi dưỡng hy vọng con thành một người tốt đã đổ sông đổ biển,con còn đi hại người này người kia,và giờ chắc con phải trả giá rồi,nếu còn cơ hội con xin làm lại,con sẽ về chăm sóc mẹ...",khi suy nghĩ đến đây nó oà khóc như 1 đưa trẻ,nó khóc ngon lành,anh Tuấn và lão Tín đứng yên nhìn nó.

Nó đã bỏ đi khỏi nhà mẹ nó 2 năm nay,chưa 1 lần về ghé thăm bà,nhiều lúc phiêu lưu trên cuộc đời nó muốn dừng lại,nó muốn trở thành 1 người tốt nhưng dòng đời đưa đẩy,nó lại sa ngã vào những cuộc trả thù đời.Nó cảm thấy bất tài,vô dụng,bất lực và chán ghét cuộc sống này.


"Dựng nó lên",lão Tín ra lệnh tụi đàn em,lão bước tới chỗ thằng Quý,rút trong túi 1 cây súng lục được lão giữ gìn phòng thân từ những ngày đầu tiên lên vùng núi này lập nghiệp,lão lên đạn,ngón tay để ở cò súng như chờ được bóp,đặt lên giữa trán thằng Quý.

"Con xin lỗi mẹ,mong kiếp sau được đền đáp,kiếp này con sống không ra gì,nếu có sống thêm cũng chỉ hại người thôi,vĩnh biệt mẹ", Thằng Quý lúc này lại không sợ sệt gì nữa,nó cười,nó chấp nhận được chết,nó đã hối tiếc đủ rồi.

"Mày sẵn sàng được chết chưa?có gì muốn nói không?",lão Tín nhìn mặt thằng Quý hỏi.

"Anh,em nghĩ giết người...hay để em...",anh Tuấn tiến tới cầm tay lão Tín như muốn ngăn lão lại.

"Em tránh ra,để anh xử vụ này,em không tin anh lo được vụ này sau",lão Tín gắt lên.

"Dạ...",anh Tuấn dạ lí nhí rồi lùi ra sau.

"Sao,mày có muốn nói gì không thằng kia?",lão Tín lại hỏi.

"Không,giờ tôi không muốn nói gì cả,tôi chuẩn bị tinh thần được chết rồi",thằng Quý ngẩng cao đầu như chờ đợi.

"Chờ đợi được chết?năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi? ",lão cười khi nghe câu chờ đợi được chết.

"29 tuổi",thằng Quý đáp.

"29 tuổi thì ngang ngửa tuổi đời con trai lớn của tao,nhà mày có anh em gì không,mày chết đi ổng bả được lo đàng hoàng chứ?"


"Tôi chỉ có mẹ và là con một của bả,tôi chết đi...",thằng Quý lại run rẩy bật khóc khi nhớ đến hình ảnh bà mẹ già của nó,nó tưởng tượng đến cảnh xác nó được đem về nhà thì mẹ nó sẽ đau đớn thế nào.

"Tôi...xin ông...đừng đem xác tôi về...cho bả,bả...chịu không nổi...đâu,ông muốn giết tôi...cũng được,rồi giấu xác trên này...đừng đem tôi về...tội mẹ tôi lắm...",nó cầu xin trong tiếng khóc nấc.

"Được thôi","pằng....cạch".

Tiếng xe ô tô tới,thằng Quý từ từ mở mắt thì thấy lão Tín đang ngồi châm điếu thuốc hút,anh Đinh mở cửa phòng bước vào.

"Tao sẽ để mày sống nhóc con à,nhưng nếu mày tiết lộ chuyện của cô Diễm thì chẳng còn may mắn lần nữa đâu,và tao cũng không muốn mặt mày xuất hiện quanh quẩn cái xã này",lão vừa nói vừa rít điếu thuốc,anh Đinh đi tới đưa cho lão 1 cái bọc đen.

"Nhìn mày tương lai vẫn còn tươi sáng,không đáng để chết trẻ,ráng sống mà phụng dưỡng bà mẹ già của mày,đây là số tiền tao cho mày,về tìm đường mà làm lại,trở thành con người tốt,cần gì thì kêu tao giúp.",lão Tín ném bịch đen về phía nó.

Thằng Quý xúc động lòng nghẹn ngào khi vừa thoát cửa tử,nó không nghĩ sẽ có cơ hội làm lại cuộc đời,nay nghe những lời nói của lão Tín,nó như có thêm động lực để sống,bao năm nay chưa ai nói với nó rằng nó có thể làm lại cuộc đời cả.

"Cảm ơn,cảm ơn ông nhiều",thằng Quý lấy tay lau 2 mắt rồi cố gắng đứng dậy,nhưng vết thương trên người quá nặng nên nó không còn sức mà dậy nổi.

"Mày nhìn xem,viên đạn tao bắn ghim lên tường kia,cũng y như lời tao nói,tao sẽ cho người chở mày xuống bệnh viện trong đêm,nhưng có 2 thứ mày phải để lại,1 là cái điện thoại,2 là ngón tay út của mày,xem như là 1 lời thề cho sự im miệng và làm lại cuộc đời của mày,nếu lời thề bị phá vỡ thì tao chẳng lấy gì của mày nữa cả ngoại trừ cái mạng,giờ ngón tay kia cho mày sự lựa chọn,1 là mày tự chặt 2 là tao?",lão Tín đập manh điện thoại nó xuống nền nhà,điện thoại bể văng tung toé rồi nhìn nó,nó cũng nhìn lại.

"Hãy để tôi tự chặt",thằng Quý đáp ngay,với 1 tinh thần đang lên cao,muốn làm lại cuộc đời hơn bao giờ hết,việc chặt ngón tay giờ cũng dễ dàng như ăn một cái bánh,nó cũng muốn chứng tỏ quyết tâm hoàn lương của mình trước mặt lão Tín,người mà đã cho nó niềm tin vào chính mình.

"Giỏi,tao thích mày rồi đó,haha",lão cầm con dao to trên bàn tiến tới đưa cho thằng Quý,nó nhìn lão cười tay đưa dao chặt mạnh xuống tay trái.

"Aaaaaaaa....",màn đêm từ từ khép lại.

Thằng Quý được lão Tín và anh Tuấn đưa xuống bệnh viện chữa trị những vết thương,giờ bàn tay trái nó chỉ còn 4 ngón,lão Tín nhờ đàn em ở lại chăm sóc và giữ tiền cho nó,mọi viện phí lão chi trả.Tầm 1 tháng sau,thằng Quý quay về nhà mẹ nó,bà đã già,bệnh nằm liệt giường được xóm làng qua lại chăm sóc,nó quyết tâm làm lại cuộc đời và báo hiếu mẹ nó cùng với số tiền 100tr do lão Tín cho cùng với sự giúp đỡ lão,từ đó trở đi không thấy nó lên trường vợ tui nữa là nó cũng không còn qua lại với con Thương.

Vợ tui sao sự kiện đó tinh thần khá sốc,nàng khép mình lại,ít gặp gỡ anh Tuấn và lão Tín hơn,2 người họ cũng hiểu nên cũng để yên cho nàng được bình tâm trở lại.

Với con Thương,bị thằng Quý chia tay đột ngột,nó đau khổ càng lún sâu vào những mối quan hệ tình dục thể xác,nó có thể lên giường với bất cứ ai để cố gắng xoá đi những phiền muộn về đường tình yêu của nó.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.