Trở về truyện

Tôi Chuyển Sinh Thành Một Bầy Goblin - Chương 5 Tôi Chuyển Sinh Thành Một Bầy Goblin

Tôi Chuyển Sinh Thành Một Bầy Goblin

5 Chương 5 Tôi Chuyển Sinh Thành Một Bầy Goblin

Dũng đi thám hiểm xung quanh, đi hết 1 tiếng thì phát hiện ra, gần chỗ hang ổ của hắn có một con đường đất, nên chắc chắn sẽ có một ngôi làng hoặc một thành phố của con người.

Dũng đi theo con đường đất xem xem, phán đoán của mình có chính xác hay không, sau 1 tiếng đi đường, trên đường thỉnh thoảng Dũng lại ăn một vài quả mọng mọc ven đường.

Cuối cùng Dũng đã thoát ra khỏi khu rừng đằng xa là một ngôi làng nhỏ, Dũng quyết định đi thám thím tình hình trong ngôi làng trước, và nếu được hắn sẽ săn người, tức nhiên chỉ là trẻ con.

Tuy chỉ số hắn thấp, nhưng nếu là so với nhân loại trưởng thành mà thôi, còn nhân loại trẻ em thì khác, hắn có thể dễ dàng bẻ cổ, và vác chúng lên vai di chuyển về hàng ổ.

Tuy nhiên đó chỉ là bé trai, còn bé gái thì khác, hắn sẽ không giết mà dọa cho nó im rồi đánh ngất, sau đó mang về hàng ổ, để nuôi lớn để làm dụng cụ sinh sản.

Dũng giờ là quái vật không hơn cũng chả kém, một con quái vật đúng nghĩa, giờ giết người đối với hắn chả là gì cả, giống như việc con người giết gà, cá, heo, bò vậy.

Dũng núp sau các bụi cây, bộ da xanh của hắn khá tiện lợi trong khoảng ẩn núp đấy, sau một lúc mệt mỏi Dũng đã ở trong bụi cây gần ngôi làng nhất.

Cổng làng có hai người canh gác, trong làng chắc cũng có, quan trọng hơn là bây giờ Dũng đánh đéo lại thằng nào, sau đó Dũng quyết định ẩn nấp xung quanh xem xem có chỗ nào dễ xâm nhập không.

Lúc sau, Dũng tìm được một đàn trẻ em gồm 12 đứa, bọn nó mặc đồ cầm kiếm, có một đứa đeo khăn giả làm áo choàng đang ngồi nói chuyện gì đó với nhau.

Vì là ngôn ngữ nhân loại nên hắn nghe không hiểu con mẹ gì, hắn kiên nhẫn chờ đợi thời cơ đến, bản năng của Goblin cho biết hắn nên làm gì.

Goblin là loài yếu ớt, nên chúng sẽ nhắm vào cái mục tiêu đi đơn và riêng lẻ, hoặc yếu nhất, chỉ cần bọn chúng tách ra đi riêng lẻ thì sẽ là thời cơ của Dũng.

Sau một lúc thì thằng đeo khăn, vẻ mặt khá tức giận về chuyện gì đó, nhìn biểu hiện thì Dũng đoán tụi nó chơi trò hiệp sĩ thay đại loại trò giống vậy.

Có lẽ thằng này bị trêu không giống nên tức giận ấy mà, hồi nhỏ Dũng có chơi qua trò này rồi nên biết.

Sau đó thằng bé kia khóc bỏ chạy vào rừng, trong sự bất ngờ của đám nhóc còn lại, Dũng biết thời cơ đến rồi, hắn lẻn đi sau thằng nhóc kia chờ nó đi đủ xa khỏi ngôi làng thì sẽ ra tay.

Thằng bé chạy đi đến một gốc cây to, gốc cây có một ngôi mộ nhỏ, hắn đoán là mộ cha hoặc mẹ của thằng nhóc này, thằnh nhóc ngồi xuống bên ngôi mộ, vừa khóc vừa nói gì đó mà Dũng không hiểu.

Mà thôi hắn đéo quan tâm, con mồi đã mất cảnh giác, đây cũng là thời cơ của hắn, hắn lập tức hành động ngay, Dũng phóng ra khỏi cái bụi mình đang trốn, tay đã cầm sẵn cục đá.

Thằng nhóc không kịp phản ứng đầu đã bị cục đá trên tay Dũng đập chảy máu, sau đó Dũng tiếp tục đập trong sự vùng vẫy của thằng, hắn đập, đập cho đến khi thằng nhóc không còn phản kháng nữa, não nó cũng bị đánh cho quăng ra ngoài.

"Chhs ckg chf ij, chhs ckg chsf ijjjjjjjjjjjjjjjjjjj(Cứu con mẹ ơi, cứu con mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii)"

Thằng nhóc chìm trong tiếng hét tuyệt vọng mà không ai có thể nghe được, trước khi chết những dòng ký ức của nó bắt đầu chảy qua trong đầu mình.

Nó tên là Evan, một đứa trẻ mồ côi cha, cha nó làm mạo hiểm giả nơi xa xôi hàng tháng sẽ gửi tiền về cho gia đình đáng tiếc, cha nó đã chết trong một nhiệm vụ cấp cao, tuy nhiên số tiền từ nhiệm vụ đó đủ cho mẹ cậu và cậu sống đến khi cậu đủ sức kiếm tiền.

Dù cha cậu chết do làm nghề mạo hiểm giả, nhưng cậu vẫn muốn làm mạo hiểm giả, lúc nãy chơi trò giả làm hiệp sĩ, thì cậu bị trêu là đứa không có cha nên không xứng làm hiệp sĩ.

Evan tức lắm như cậu không cãi được mười mấy cái miệng, cậu liền bỏ chạy đến gốc cây ngơi cha cậu yên nghĩ, kể cho ông nghe, nào ngờ đây cũng nơi cậu phải bỏ mạng trước con Goblin độc ác.

"Chúc mừng bạn đã lên cấp 2".

Một sinh mạng đáng thương đã bị Dũng giết, sau khi giết đứa trẻ này, hắn quyết định ăn nóng cái xác này, vì nếu vác cái xác này về máu của thằng nhóc sẽ dẫn dụ dân làng đến.

Dù tiếc, nhưng ít nhất 1 cơ thể của Dũng vẫn có thể hấp thu được một ít chỉ số của thằng nhóc này cũng được, không chần chừ một giây nào hắn bắt đầu xơi cái xác này.

"Sức mạnh +1".

"HP +1".

"Mp +1".

"Mp +1".

"Mp +1.

"Tốc độ+1".

...

Một lúc sau, sau khi hấp thu tất cả những chỉ số có thể hấp thu, Dũng đã ăn mất một nửa xác của thằng nhóc này, mà quan trọng hơn hắn đã có được kỹ năng mới, đó là ngôn ngữ nhân loại.

Nhờ kỹ năng thiên phú, mà ngôn ngữ nhân loại cấp đặc thù đã trở thành kỹ năng cấp độc nhất của hắn, kỹ năng bậc thầy ngôn ngữ, cho phép hắn nghe hiểu mọi ngôn ngữ cả tất cả loài, và giả các loại giọng mình đã nghe, mỗi lần sử dụng tốn 3 mp.

"Cứu con mẹ ơi, cứu con mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii" Dũng thử sử dụng kỹ năng, nó quả thật đã giả giọng của thằng nhóc này một cách vô cùng hoàn hảo.

Hắn nhìn cái xác thằng nhóc ăn dở một nửa rồi kéo nó đi ngược hướng hang ổ của hắn để đánh lừa, vết máu kéo dài khi mà hắn kéo xác thằng nhóc đi xa.

Ngụy tạo xong hiện trường giả, Dũng đi về hang ổ của mình, với cái bụng no căn, hắn thử mở bản trạng thái của cơ thể này lên xem.

"Tên: không có.

Tên bầy đàn: Dũng.

Level: 2

HP: 34.

Mp: 21.

Sức mạnh: 7, tốc độ 10, phòng thủ: 5.

Kỹ năng: bậc thầy ngôn ngữ, bản năng goblin, ngôn ngữ goblin, săn giết...

Kỹ năng bầy đàn: thám ăn chi vương, con mắt sự thật...".

Chỉ số cũng tăng lên kha khá rồi, cũng may cơ thể này là cơ thể có 10 mp, ăn xong thằng nhóc +5 mp, và lên cấp +5 mp, và một mp từ con thỏ một sừng, cơ thể này đã lên đến 21 mp rồi.

Thu hoạch lần này quả thật không tệ lắm, Dũng nghĩ, sau đó nhanh chóng trở về hang ổ của mình trước khi trời tối.

...

Một người phụ nữ thân hình quyến rũ, cặp vú nàng nhảy nở, đôi mắt màu nâu của nàng hiện rõ nét lo lắng, đôi môi đào hồng, gương mặt xinh đẹp, mái tóc vàng búi cao.

Nàng mặt một trang phụ làng quê thường thấy, trên đầu đeo một cái khăn, nàng là Amy mẹ của Evan, 34 tuổi, người phụ nữ đáng thương chạy khắp nơi tìm con mình.

"Mọi người ơi, có ai thấy Evan của tôi ở đâu không" Amy hét lên trong sự lo lắng, những dân làng thấy cô như vậy liền chạy lại hỏi thăm.

"Evan tôi vừa thấy nó chơi cùng mấy đứa nhóc kia mà".

"Cô bình tĩnh đi, Evan chắc đi đâu đó chơi thôi".

Nghe vậy, nhưng Amy vẫn không thể bình tĩnh được, nàng đã tìm khắp nơi trong ngôi làng rồi mà không thấy cậu nhóc đâu.

Đứa con này là tất cả của nàng, một người mất chồng, giờ mà mất cả con, thì chắc chắn nàng sẽ không chịu nổi, lúc này có một đứa trẻ đi lại gần nói:

"Lúc nãy cháu thấy Evan chạy vào rừng đó cô" Amy nghe xong ngay lập tức muốn chạy vào khu rừng, nhưng cũng may có vài người đàn ông kéo cô lại kịp.

"Cô Amy trời sắp tối rồi, cô vào rừng rất nguy hiểm, cô ở đây đi để bọn tôi tìm Evan cho" một số lính canh của ngôi làng nói, Amy cũng không thể làm gì khác ngoài gật đầu đồng ý.

"Phiền con dẫn chúng ta đến chỗ Evan đã chạy, và cả hướng Evan chạy luôn" đám người đàn nhìn đứa trẻ nói, đứa trẻ gật đầu rồi dẫn họ đi, sau một lúc cũng đến chỗ bọn nói ngồi chơi lúc nãy.

"Đây ạ, Evan đã chạy hướng đó" nó chỉ ngón tay về hướng mộ cha Evan cũng là hướng cậu bé đã chạy, nhóm đàn ông thở phào.

Vì họ nghĩ rằng Evan chỉ đến thăm mộ của cha cậu rồi ngủ quên mà thôi chứ cậu không bị gì cả, đám người đi vào khu rừng, đi đến mộ của cha Evan.

Lúc này khung cảnh ở gốc cây làm lòng họ nổi sóng dữ, gốc cây chỗ mộ cha Evan, không thấy cậu đâu chỉ thấy những vết mất dính đầy trên đất và gốc cây.

Viễn cảnh xấu nhất đã xảy ra với cậu nhóc đáng thương Evan rồi, họ đã đến trễ một bước, những con quái vật đã giết Evan mất rồim

Vết máu bị thứ gì đó kéo đi làm nó kéo dài đến một hướng, bọn họ nhìn nhau không nói gì, nhưng tất cả hiểu ý nhau cả, họ lập tức chạy theo vết máu.

Họ muốn ít nhất cũng phải lấy lại được xác Evan từ tay còn quái vật, để còn chôn cất cậu nữa, để Amy nhìn con mình lần cuối.

Đến nơi khung cảnh trước mặt làm họ mắc ói vô cùng, xác của Evan bị con gì đó, thứ gì đó ăn mất một nửa, đầu bị đánh đến nát, lộ cả não ra ngoài, sở dĩ họ biết đó là Evan dù mặt cậu nát, vì cái khăn choàng mà Amy đã may cho cậu.

Khi Evan có được nó, cậu đã chạy khắp làng khắp xóm để khoe về nó, nên ấn tượng của họ về trước khăn của Evan rất sâu đậm.

Phần bụng bị ăn làm nội tạng bên trong trào ra khỏi người Evan, một số vùng tay chân bị ăn dở dang, một số người đã chạy về làng lấy vải bọc cái xác lại để đem vào làng, khi họ đeo cái xác về làng, mặt ai nấy đều ủ rũ buồn bã vô cùng, họ đặt cái xác của Evan xuống đất.

"Các cậu về rồi có thấy Evan của tôi đâu không" Amy thấy họ về liền chạy lại hỏi, nhưng không ai nói chuyện với cô cả, bởi vì họ không muốn mình là kẻ nói ra điều là người đàn bà này thêm đau khổ.

"Evan...Evan...mất rồi" lúc này một người trong số họ mở miệng chậm rãi và lấp bắp nói, sau đó chỉ vào tấm vải dưới đất và đang chảy ra thứ chất lỏng đỏ.

Cả người Amy không chút sức lực, ý thức nàng không tiếp nhận nổi thông tin, cả người nàng đổ gục xuống, cũng may một vài người đỡ nàng lại kịp, trước lúc cả người Amy đập xuống đất...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.