Trở về truyện

Tiểu Thư Cưới Vợ - Chương 233: Quyển 6 Chương Ăn Tiếp, Uống Tiếp

Tiểu Thư Cưới Vợ

233 Chương 233: Quyển 6 Chương Ăn Tiếp, Uống Tiếp

Một tháng sau, dưới sự trợ giúp toàn lực của Vân Khoảnh Dương, Phi Vũ Hiên chính thức khai trương, đồng thời, sau khi Tuyết Lê Hoa hoàn toàn bình phục đã rời đi cùng Đỗ Nguyệt Nga, trở về vu tộc.

Vân Phi Vũ vốn không muốn dùng tên mình đặt tên cho tửu *, nhưng nam nhân vẫn luôn nói cứng nói mềm với, mỗi ngày đều lải nhải bên tai y, vậy nên y cũng chẳng biết làm sao, đành phải bất đắc dĩ đáp ứng hắn. Tuy rằng bài trí bên trong không hoàn toàn giống những gì y tưởng tượng, nhưng hiện tại y chẳng có tâm tư lo mấy thứ này, chỉ toàn tâm nghiên cứu các món ăn cùng điểm tâm.

Trung tuần tháng ba, ban đêm, giờ tý canh ba, hiện tại đã là một tháng kể từ ngày khai trương tửu *, nhìn y lại cầm chiếc bút than đá tự chế vẽ vẽ viết viết lên giấy, Vân Khoảnh Dương tức giận vung tay lên, ngọn nến trên bàn tắt lịm.

“Dương, huynh làm gì vậy?” Trong bóng đêm, Vân Phi Vũ vừa mò hỏa thạch trên bàn vừa mất hứng quát lớn.(hỏa thạch: đá lửa)

“Ta làm gì? Sớm biết như vậy đã không cho đệ mở tửu * này rồi.” Vân Khoảnh Dương buồn bực ôm vật nhỏ đẩy lên giường, thừa dịp y ngã xuống chưa kịp phản ứng, hắn nhanh chóng đè ép lên tựa như mãnh hổ bị bỏ đói lâu ngày, vội vàng vồ lấy con mồi.

Biết gần đây đã lạnh nhạt với hắn, Vân Phi Vũ đành phải vừa ngăn cản vừa dỗ dành: “Dương, huynh cho ta thêm một chút thời gian, sắp xong rồi, được không? Cho ta thêm chút thời gian nha?”

“Không cho.” Vân Khảnh Dương lập tức cự tuyệt, vội vàng thoát y phục trên người vật nhỏ.

Trong bóng đêm, nghe nam nhân hô hấp dồn dập, còn có bàn tay không ngừng điểm hỏa(đốt lửa) trên thân mình, cảm nhận hạ phúc dâng lên một luồng nhiệt lưu, Vân Phi Vũ thả lỏng cơ thể, trong lòng thầm than nhẹ: “Chính ta bị đụng chạm cũng nổi lên khát vọng như vậy, huống chi là hắn.”

Mở hai chân, nâng mông lên, nhẹ nhàng lắc lư thân thể phối hợp cùng ngón tay của nam nhân, nhẹ giọng xin lỗi cùng rên rỉ: “Thực xin lỗi… ân… uhm… aha….”

Nam nhân không hề lên tiếng, cắn liếm tựa như dã thú bị bỏ đói lâu ngày đang nhấm nháp miếng mồi ngon lành. Ngón tay bị rút ra, cảm nhận được cự vật cứng rắn mang theo nhiệt hỏa đặt phía sau mình, Vân Phi Vũ ôm chặt tấm lưng rắn chắc của hắn, cực độ khát vọng đưa thân thể dán lại.

Tuy nhiên, Vân Khoảnh Dương đột nhiên dừng động tác, một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh.

“Dương?” Không thấy rõ vẻ mặt nam nhân, Vân Phi Vũ nhịn không được liền gọi.

“Bảo bối, tiếng kêu thực dễ nghe.” Thanh âm trêu chọc pha chút quấy phá của Vân Khoảnh Dương đột ngột vang lên.

“Dương?” Vân Phi Vũ thất thần.

“Kêu dễ nghe một chút, ta lập tức thỏa mãn đệ.” Nói xong, dùng phân thân đỉnh mạnh phía sau nam tử hai cái, cố y không tiến vào.

“Hỗn… đản…”

Vân Phi Vũ tức đến phát cuồng, vươn tay muốn đẩy nam nhân ra lại bị hắn một tay nắm lấy, đặt trên đỉnh đầu, tay kia nắm chặt dục vọng dưới thân y. Cúi người ghé bên tai y ngâm khẽ: “Bảo bối, nói đi, nói ‘tướng công, ta muốn.’.”

“Hỗn đản, cút ngay cho ta!”

“Chậc chậc, thực không ngoan.” Chặn lấy đôi chân y không ngừng giãy dụa, Vân Khoảnh Dương áp chế dục vọng sắp bùng nổ nơi hạ thân, đem phân thân đẩy mạnh vài phần rồi dừng lại, không hề nhúc nhích, khàn giọng uy hiếp: “Mau gọi, bảo bối, mau gọi tướng công đi.”

Phía trước bị nam nhân nắm trong tay không được an ủi, mặt sau bức thiết muốn được lấp đầy, hiện tại, trên không thỏa mãn, dưới không no đủ khiến y muốn phát cuồng, trong lòng cực độ nghẹn khuất cùng buồn bực, nhưng hỏa dục lan tràn khắp cơ thể khao khát muốn phát tiết, đành phải nhỏ giọng gọi, “Tướng… công.”

“Cái gì? Ta nghe không rõ.”

“Hỗn đản!”

Lúc này y mới nhận ra tính tình tồi tệ của nam nhân vẫn không thay dổi, hoàn toàn là một con dã lang đội lốt cừu. Vân Phi Vũ vừa tức lại vừa ủy khuất, nhưng thân thể căn bản không nghe theo lời y chỉ huy, chóp mũi cay cay: “Tướng công.”

Vân Khoảnh Dương thầm thở dài. Hắn biết bản thân mình khi dễ y hơi quá, nhưng gần hai tháng nay, tiểu gia hỏa này hoàn toàn trầm mê trong mọi vấn đề của tửu *, căn bản luôn coi hắn như không khí. Điều này sao có thể khiến hắn không buồn bực cho được, vậy nên hắn muốn trừng phạt một chút, chẳng dự đoán được lại khiến y thương tâm mất rồi.(Khi dễ: bắt nạt)

“Được rồi, được rồi mà. Bảo bối, là ta không tốt. Ngoan, đừng tức giận.”

Thanh âm nam nhân trầm thấp dễ nghe tựa như xuân phong vuốt ve tâm tư hỗn loạn của Vân Phi Vũ. Kỳ thực y cũng hiểu vì sao nam nhân lại làm như vậy. Cố gắng áp chế ủy khuất trong lòng cùng hơi nước trên mắt, y dùng mặt cọ cọ lên cổ hắn, thấp giọng: “Dương, thực xin lỗi, gần đây ta đã bỏ mặc huynh, a…”

Đột nhiên sát nhập khiến y không kiềm nổi run rẩy, hậu huyệt hư không được hỏa nhiệt lấp đầy trong nháy mắt, hạnh phúc trong lòng tựa hồ muốn trào ra. Hiện tại, bao nhiêu ngôn từ cũng chỉ là dư thừa, hai người gắt gao quấn quýt, tiếng giường ‘chi nha’ không ngừng vang lên sau mỗi lần chớp động, còn có tiếng thở dốc yêu kiều * mi phập phồng. Trong phòng, lại một đêm xuân ý miên mang.

Ánh sáng ban ngày đánh thức nam nhân trên giường, tìm kiếm ôm ấp người bên cạnh theo thói quen lại phát hiện chung quanh lạnh lẽo, nhanh chóng đứng dậy nhìn chung quanh lại phát hiện bảo bối của mình chỉ mặc cừu y cừu khố, cúi đầu ngồi trước bàn tô tô vẽ vẽ.

Nghe thấy tiếng vang, Vân Phi Vũ ngẩng đầu gửi cho hắn nụ cười sáng lạn.

“Giờ nào rồi?” Vân Khoảnh Dương đứng lên khỏi giường, thân thể trân trụi cứng cỏi hoàn mỹ hoàn toàn lộ ra.

Tuy rằng tất cả những điều nên làm thì hai người cũng đã làm, nhưng Vân Phi Vũ vẫn không quen nhìn thẳng thân thể nam nhân, đỏ mặt cúi đầu: “Chắc sắp tới giờ tỵ.”

“Nga, vậy đệ thức dậy được bao lâu rồi?” Vân Khoảnh Dương tùy tay lấy trường bào phủ lên người, sau đó đi về phía y.

“Cũng được hai canh giờ rồi.”

“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Kéo ghế dài ngồi phía sau vật nhỏ, ôm chặt lấy y, sau đó nhìn lên bàn.

Thấy hình vẽ kỳ quái kia dường như không phải đồ ăn. Vân Khoảnh Dương vươn tay lấy tới, mở ra trước mặt, khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”

“Cái bàn.” Vân Phi Vũ nhìn tờ giấy trong tay hắn, lập tức trả lời.

“Cái bàn… ở giữa bàn lại cắt một cái lỗ như vậy làm gì?”

“À… ta muốn sửa sang lầu một thành quán điểm tâm, lầu hai thành nơi phục vụ món lẩu, sau đó lầu ba… chờ ta nghĩ xong sẽ nói tiếp cho huynh biết.”

Nhìn đôi mắt trong suốt của vật nhỏ phát sáng, Vân Khoảnh Dương cầm trang giấy khác lên nhìn: “Mấy ngày nay đệ đều làm mấy thứ này?”

“Uhm.” Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó kéo tay nam nhân xuống, nhìn hắn: “Dương, cũng không được sao? Ta muốn sửa sang phong cách của tửu *.”

“Ngốc nghếch, đó là tửu * của đệ, đệ muốn sửa ra sao cũng được. Ta lúc nào cũng ủng hộ đệ.”

“Đa tạ!” Vân Phi Vũ vô cùng vui vẻ, hôn trên mặt hắn hai ba cái, sau đó lại quay trở về bàn tiếp tục vẽ.

Nửa ngày vẫn không thấy nam nhân có động tĩnh gì, y nhịn không được, quay đầu lại nhìn. Đối mặt cùng ánh mắt nóng cháy của nam nhân, gương mặt bất giác đỏ lên: “Dương, huynh… đói bụng không?”

“Bảo bối đói bụng?” Vân Khoảnh Dương thản nhiên mở miệng, vẫn nhìn y không chớp mắt.

Vân Phi Vũ đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, nuốt một ngụm nước miếng, lắc đầu: “Hiện tại ta vẫn chưa đói bụng, huynh đói bụng rồi thì ra ngoài ăn trước đi.”

“Ta rất đói bụng.” Nam nhân đột nhiên quấn lấy vật nhỏ, thoát y phục trên thân thể y, đem bàn tay vói vào, không ngừng hôn lên cổ: “Bảo bối. Ta đói bụng, muốn ăn đệ.”

Vân Phi Vũ cản tay hắn: “Dương. Ta đang làm việc, hơn nữa đêm qua đã làm nhiều như vậy mà huynh vẫn còn chưa thấy đủ?”

“Đêm qua? Sao có thể đủ được. Đệ bỏ mặc ta hai tháng lẻ ba ngày, một đêm sao đủ đền bù.” Nam nhân trả lời hùng hồn, sau đó còn nói: “Đệ làm việc của mình đi, không cần quan tâm tới ta.”

“Đừng náo loạn.”

Giãy dụa định đứng dậy lại bị nam nhân đè xuống, ghé bên tai y cười khẽ: “Bảo bối, một chút định lực như vậy mà đệ cũng không có sao?”

Đối mặt với sự khiêu khích đó, Vân Phi Vũ thực sự buồn bực, thẳng lưng, chuyên chú ngồi trước bàn, nhưng tên kia đã quá am hiểu thân thể y, hai tay càng không ngừng ve vuốt nơi mẫn cảm nhất. Thân thể càng ngày càng nóng, suy nghĩ ngày càng mơ hồ, chỉ cảm thấy thân thể bị nâng lên, khố y bị kéo xuống, hai chân bị tách ra thật lớn, úp sấp lên mặt bàn với tư thế xấu hổ vô cùng.

“Bảo bối, đây là lần đầu tiên chúng ta thử như vậy nha.” Nam nhân liếm vành tai y, đem cự vật nóng bỏng đỉnh ở phía sau, ưỡn thẳng lưng, không chút do dự liền xỏ xuyên qua, mạnh mẽ trừu sáp.

Làm cho tới lúc Vân Phi Vũ mềm nhũn vô lực ngã lên ngực nam nhân, y hầm hừ trừng mắt liếc hắn: “Hiện tại đã thỏa mãn rồi chứ.”

“Sao có thể?” Vân Khoảnh Dường tà mị liếm liếm khóe môi: “Đối với bảo bối, ta vĩnh viễn không cảm thấy thỏa mãn, hận không thể mỗi giờ mỗi khắc đều cùng đệ ở trên giường, có thể yêu thương đệ hết mực.”

“Huynh thực đáng chết.” Vân Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi mắng nhỏ.

Nam nhân ôm y, cười nhẹ, không nói.

“Đúng rồi, Dương.” Vân Phi Vũ đột nhiên mở mắt ra: “Huynh giúp ta tìm một số đầu bếp, ta muốn tự mình huấn luyện bọn họ. Còn nữa, ta muốn làm một lượng bàn đặc biệt, một số loại nồi, dụng cụ nấu ăn đặc thù, còn…”

Nhìn vật nhỏ trong lòng tươi cười hớn hở, Vân Khoảnh Dương vừa vuốt ve thắt lưng y, vừa yên lặng nghe y nói cười, mãi đến khi thấy y nhìn mình trưng cầu ý kiến, lúc này hắn mới gật đầu: “Được, trước tiên cần phải nghỉ ngơi đã, chiều nay chúng ta sẽ bắt đầu.”

Được tán thành, Vân Phi Vũ chỉ tiếc không thể lập tức đứng dậy đi xử lý sự tình, nhưng thân thể hiện tại đang như vậy làm cho y hữu tâm vô lực, đành phải ngoan ngoãn nghe lời nam nhân, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Từ khi Phi Vũ Hiên khai trương tới nay, bởi vì đồ ăn toàn là mĩ vị, đa dạng phong phú nên hấp dẫn không ít khách nhân, nhưng sau khi khai trương gần hai tháng thì nơi này lại đột nhiên đóng cửa, thông báo muốn tu sửa một tháng được đưa ra khiến cho khách nhân cùng đối thủ đều không đoán được ý đồ, chỉ có thể ôm sự tò mò chờ đợi. Có kẻ cười nhạo, có kẻ châm chọc, cũng có người khiêu khích, nhưng rất nhiều người đã từng thưởng thức đồ ăn ở đây đều ôm kỳ vọng, im lặng chờ tới một tháng sau.

Khi tới trung tuần tháng năm, Phi Vũ Hiên dùng diện mạo hoàn toàn mới ra mắt mọi người. Ngày khai trương, từng người từng người chen chúc nhau tiến vào. Trừ bỏ lầu ba còn chưa bắt đầu buôn bán, lầu một, lầu hai đều chật ních người, náo nhiệt phi phàm.

Tất cả lầu một được bố trí những chiếc bàn nhỏ hình chữ nhật, đều có chung một mẫu bàn trắng ghế đỏ, sắp xếp chỉnh tề khiến người ta có cảm giác mới lạ, cả những người từ trước tới nay chỉ có mặt trong phòng bếp cũng công khai xuất hiện trước mọi người. Nhóm đầu bếp đầu đội mũ trắng, thân diện bạch y, tươi cười đón chào, đứng sau căn bếp hình chữ nhật mới được đổi mới, nhiệt tình giới thiệu các loại đồ ăn nhẹ cho quan khách.

Đủ loại diện thực bày ra trước mắt, từ những chén diện điều thông thường cho đến những món chưa từng thấy qua như nhiệt kiền diện, lương diện, tiếp đó là các loại bánh bao thịt, bánh bao rau, thủy * bao, xíu mại. Còn có các loại bánh ngọt, từ bánh rán đến thiên tằng bính, hương tô chi ma bính. Hơn nữa còn có các loại cơm phong phú đa dạng như cơm rau bình thường, da đậu phụ, cơm lam, cơm đĩa, cơm hải sản, còn có các loại cháo, canh dành cho bữa sáng.(Diện thực:mỳ phở; diện điều: mỳ nước; Kiền diện: mỳ khô; Lương diện: mỳ lạnh; Thiên tằng bính: bánh ngàn tầng; hương tô chi ma bính: bánh mè xốp)

Phi Vũ Hiên không chỉ hội tụ các loại điểm tâm mang phong vị các miền trong cả nước, hơn nữa nơi đây còn có rất nhiều món ăn đa dạng mới mẻ chưa từng có, giá cả lại phải chăng, chất lượng tốt, mỗi người tới đây đều ăn uống tận tình, dây lưng cứ nới lỏng lại tiếp tục nới lỏng, chỉ tiếc không thể nhấm nháp hết tất cả các món ăn. Thế nhưng, chỉ tính riêng diện thực đã có mấy chục loại, vậy nên họ cũng chỉ có thể ôm cái bụng tròn vo, giương mắt nhìn rồi than thở.

Lầu hai lại được bài trí bàn ghế hình tròn, giữa mỗi chiếc bàn lại có một chiếc lỗ, bên dưới chiếc lỗ là bếp than đá. Việc này khiến mọi người rất tò mò, sau khi được giới thiệu mới biết đây là món ăn mới gọi là lẩu. Sau khi gọi món, nhìn than đá cháy đỏ rực được bỏ vào lò, sau đó phía trên được đặt một chiếc nồi sắt nhỏ nóng hổi, hơi nước bốc lên nghi ngút. Nồi sắt được chia làm hai, một nửa nổi lên hồng du cay xè, một bên chỉ có nước canh từ từ bốc khói, mọi người đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng sau khi thưởng thức hương vị, ai cũng thích thú ăn thật nhiều, cho đến khi sắc mặt nổi lên đà hồng, mồ hôi ướt đẫm vẫn không ngừng lớn tiếng hét lớn: “Ăn tiếp, uống tiếp nào…”

==========================================================================

Tất cả các món ăn nè, mọi người click vào hình để xem cho rõ nha.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.