Trở về truyện

Tiểu Thư Cưới Vợ - Chương 232: Quyển 6 Chương Mộng Thành Hiện Thực

Tiểu Thư Cưới Vợ

232 Chương 232: Quyển 6 Chương Mộng Thành Hiện Thực

Khi hai người tới thăm Tuyết Lê Hoa đã là giờ tỵ tứ khắc, Đỗ Nguyệt Nga tức giận nhìn nhi tử: “Sao tới tận lúc này mới đến?”

Vân Phi Vũ gượng cười hai tiếng, không nói gì, y thật sự không dám nói với mẫu thân rằng nhi tử của nàng bị người ta ‘làm’ tới cả người xụi lơ vô lực, không bước đi được.

“Lê Hoa tỷ.”

Nhìn nữ tử, thấy nàng cũng đang nhìn mình, Vân Phi Vũ vô cùng áy náy.

“Đệ… tới đây!” Thanh âm của Tuyết Lê Hoa có chút khàn, nhìn thẳng đôi mắt y tràn đầy áy náy.

“Vâng.” Vân Phi Vũ gật đầu, thân thiết hỏi: “Cảm giác sao rồi? Miệng vết thương còn đau lắm không?”

Tuyết Lê Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười: “Tốt lắm, đa tạ đệ, còn nữa… xin lỗi!”

Nghĩ rằng mẫu thân đã kể hết sự tình cho nàng, Vân Phi Vũ cười áy náy: “Người nên xin lỗi là ta, ta không nên bức tỷ giải chú.” Nói xong, y đứng dậy cúi đầu bái nàng một cái: “Lê Hoa tỷ, xin lỗi!”

Mắt thấy Tuyết Lê Hoa giãy dụa định đứng dậy, Đỗ Nguyệt Nga vội vàng đè nàng lại: “Lê Hoa, đừng kích động, Cổ đại phu nói vết thương của con còn chưa khép miệng hoàn toàn. Con phải cố gắng nằm trên giường nghỉ ngơi. Hơn nữa, chuyện này là do xú tiểu tử kia không đúng, xin lỗi con là chuyện phải làm. Ngoan, nghe lời a di đi, đừng cử động.”

“A di, người đứng trách Tiểu Vũ. Tất cả là lỗi của con, con nên nói thật cho y biết mới phải.” Nữ tử vội vàng mở miệng, sau đó quay về phía y: “Tiểu Vũ, đã uống máu chưa?”

Lúc ấy tình huống khẩn cấp, Vân Phi Vũ nào có thời gian rảnh nghĩ tới việc giải chú, đương nhiên là chưa uống được giọt máu nào, đang muốn trả lời lại thấy Vân Khoảnh Dương vẫn không lên tiếng thình lình kéo mình.

Vân Phi Vũ giật mình quay đầu nhìn nam nhân, đang muốn hỏ lại thấy hắn nháy mắt với mình, y lập tức nuốt lời vào bụng, gượng cười hai tiếng, gật đầu phụ họa: “Đã uống.”

Trong mắt nàng hiện lên đôi chút thất vọng, nháy mắt lại trêu chọc: “Vậy là tốt rồi, ta cũng không có dũng khí chết lần thứ hai đâu.”

“Lê Hoa tỷ, ta xin lỗi!” Vân Phi Vũ lại gập người bái nàng một cái.

“Tiểu Vũ, ta nói giỡn với đệ thôi, đệ đừng…”

Thấy nữ tử lại muốn đứng dậy, Vân Phi Vũ vội vàng tiến lên ấn xuống, cười nói: “Ta hiểu. Tỷ đừng kích động. Ta cũng chỉ có thể xin lỗi tỷ mà thôi. So với tính mạng của tỷ, chuyện này thực sự không đáng kể chút nào.”

Hai người nhìn nhau cười, không nói nhiều.

Đứng trong chốc lát, Vân Phi Vũ cảm giác từng chút khí lực tích góp lại đã dùng hết, thân thể không khỏi lảo đảo. Đỗ Nguyệt Nga đỡ lấy y, khẩn trương nói: “Vũ Nhi, con làm sao vậy? Thân thể có nơi nào không thoải mái?”

“Không có, con không sao.”

“Thật sự?” Nhìn đôi mắt thâm quầng cùng vẻ mặt mệt mỏi của nhi tử, Đỗ Nguyệt Nga căn bản không tin.

Vân Khoảnh Dương khụ một tiếng, thản nhiên ôm Vân Phi Vũ vào lòng, sau đó mở miệng: “Di nương, hiện tại Tuyết Nhi cô nương cần nhất là tĩnh dưỡng, chúng ta cáo lui trước, hôm khác lại tới thăm nàng.”

Nhìn thân thể hư nhược của nhi tử, Đỗ Nguyệt Nga cũng đoán được đôi chút, nhưng nàng cũng không tiện xen vào việc giữa hai người, đành phải gật đầu: “Được rồi, mau đưa Vũ Nhi trở về nghỉ ngơi, ta thấy sắc mặt nó thực không ổn.”

“Vâng.”

Thật sự quá mệt mỏi, Vân Phi Vũ cũng không tiếp tục gắng gượng,y nhìn về phía nữ tử: “Lê Hoa tỷ, hôm khác ta lại tới thăm.” Thấy nàng gật đầu cùng mình, y lại nhìn phụ nhân: “Nương, con đi về trước.”

“Uhm, trở về đi, chú ý thân thể.”

Nghe thấy lời phụ nhân nói, sắc mặt Vân Phi Vũ tức khắc đỏ bừng, cúi đầu nói: “Con biết rồi.”

Hai người xoay thân đi tới trước cửa, Vân Khoảnh Dương đột nhiên quay đầu lại: “Di nương, người cùng Tuyết cô nương cần gì cứ căn dặn Tiểu Đậu Tử hoặc lão bản ở đây, không cần khách khí.”

“Được, ta biết, các ngươi nhanh về đi.”

Vân Khoảnh Dương gật đầu, vừa ra khỏi phòng, hắn lập tức ôm lấy vật nhỏ sắp đứng không nổi, ghé bên tai y cười khẽ, nói nhỏ: “Bảo bối, có phải vẫn còn mỏi lắm không, trở về phòng ta lại tiếp tục xoa bóp cho đệ.”

Tuy rằng bị ôm trước mặt mọi người quả thực rất ngượng, nhưng may là ở đây không nhiều người lắm, hơn nữa y cũng chẳng còn khí lực để tự mình bước đi, đành phải đem mặt vùi vào ngực nam nhân, hờn dỗi: “Còn không phải do huynh hại sao. Hỗn đản, còn cười nữa hả.”

“Phải phải phải, là do ta sai, bảo bối đừng tức giận. Đệ muốn ăn gì không? Ta lập tức sai bọn hắn đi làm.”

“Không muốn ăn.” Vân Phi Vũ ủ rũ nói.

Thấy y như vậy, Vân Khoảnh Dương đau lòng không thôi, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, không ăn chút gì sao được, vừa rồi đệ mới uống được phân nửa bát cháo, bằng không tại sao đến đứng cũng không nổi như vậy. Nghĩ kỳ xem, đệ muốn ăn gì, ta đi chuẩn bị.”

“Ta muốn ngủ, huynh đừng làm phiền ta là được, chờ ta ngủ ngon tự nhiên sẽ muốn ăn.” Nói xong, Vân Phi Vũ nhắm mắt nằm trong lòng hắn, chưa được bao lâu lại ngẩng đầu: “Đúng rồi, khi nãy huynh nói ta đã uống máu, ta đã uống khi nào vậy?”

Vân Khoảnh Dường mỉm cười: “Đợi lát nữa sẽ cho đệ uống.”

“Huynh…” Vân Phi Vũ khó hiểu nhìn hắn.

“Ta kêu Cổ đại phu khi trị liệu góp lại một ít. Đệ cũng muốn giải chú mà, nếu nàng đã tự đâm mình một đao, đương nhiên koong thể bỏ qua cơ hội này.”

Vân Khoảnh Dương nhẹ nhàng bâng quơ nói xong lời này, Vân Phi Vũ không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái: “Huynh thực là…” Nhưng nghĩ lại một chút, nam nhân làm như vậy cũng đúng. Dù sao cũng không có khả năng lại yêu cầu nàng giải chú, mà bản thân cũng không muốn tiếp tục nợ ân tình của nàng, cho nên chú này phải giải.

Thở dài, y mệt mỏi nhắm mắt lại: “Dương, đa tạ huynh.”

Vân Khoảnh Dương cúi đầu hôn lên vành tai y, nhỏ giọng nói: “Tiểu bất điểm, giúp đệ cũng chính là tự giúp mình, ta chẳng mong muốn đệ tiếp tục dây dưa với nàng.”

“Uhm, đã biết.” Vân Phi Vũ miễn cưỡng trả lời: “Ta buồn ngủ lắm, chờ ta tỉnh lại mới uống vậy. Bây giờ đừng có làm phiền ta.”

“Tuân mệnh thiếu gia.” Siết chặt hai tay, trên mặt là nụ cười ngập tràn hạnh phúc, Vân Khoảnh Dương nhanh chóng bước đi, tiến vào phòng, nhẹ nhàng đặt vật nhỏ trong lòng xuống, từ từ gỡ đôi tay y quấn trên cổ mình, giúp y kéo chăn lên tới ngang vai, nhịn xuống cảm giác muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Ngủ một mạch cho tới khi tự mình tỉnh dậy, mĩ mãn ăn một bữa thật no, Vân Phi Vũ lại tràn đầy sinh lực, nhưng mà công vụ của nam nhân bỗng nhiên lu bù, liên tiếp vài ngày đều không thấy bóng người. Mỗi ngày đều tới chạng vạng mới trở về. Chẳng qua, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, dù sao hắn vẫn là gia chủ Vân gia, bận rộn là việc thường tình, vậy nên y cũng không quá để ý.

Sau khi Tuyết Lê Hoa tỉnh lại, thông qua dược vật phối hợp cùng bữa ăn thường ngày, thân thể nàng khôi phục rất nhanh, mới qua năm ngày đã có thể tự mình ngồi dậy. Y đang bưng canh bồi bổ tới cho nàng lại bị nam nhân chặn lại giữa đường.

“Ủa, Dương, sao hôm nay huynh lại về sớm vậy? Đã xử lý xong mọi chuyện rồi sao?”

Nhìn chiếc khay trên tay y, Vân Khoảnh Dương nhíu mày: “Những việc như thế này đệ cứ sai người khác làm là được.” Nói xong, hắn tiếp lấy chiếc khay trên tay y, vẫy tay với một tiểu nhị vừa vặn đi ngang qua, sau đó đưa cho hắn: “Đưa tới phòng chữ thiên số một đi.”

“Vâng.”

“Aiz… huynh làm gì vậy chứ?” Nghĩ rằng hắn muốn cùng mình bưng canh tới, ai dè lại sai bảo người khác, Vân Phi Vũ bất mãn trừng hắn, định đuổi theo người nọ.

“Vũ Nhi, chờ đã.” Vân Khoảnh Dương kéo y trở về. “Hôm nay ta trở về là muốn đưa đệ tới một nơi, cho nên đệ đừng quan tâm tới chén canh đó nữa được không?”

“Đưa canh đi xong rồi tới đó cũng giống nhau thôi.”

Thấy y như vậy, Vân Khoảnh Dương lập tức nhỏ giọng giải thích: “Được rồi, bảo bối đừng tức giận, ta sai rồi. Ngoan, đừng tức giận, được không?”

Trừng mắt nhìn nam nhân, Vân Phi Vũ đẩy hắn ra: “Đi thôi, không phải muốn dẫn ta tới nơi nào đó sao?”

“Tuân mệnh. Tiểu nhân lập tức dẫn đường cho thất thiếu gia.” Nam nhân cười hì hì dắt tay y bước về phía thang lầu.

Bước đi trên đường cái, tới khi đứng trước một tỏa tửu lâu đóng chặt cửa, hai người dừng lại.

Vân Phi Vũ vạn phần khó hiểu, nhìn nam nhân tiến lên, lấy chìa khóa mở chiếc khóa đồng trên cửa, y tò mò hỏi: “Dương, tòa tửu lâu này cũng là của Vân gia?”

“Xem như vậy đi, bởi vì đệ cũng là chủ nhân của Vân gia mà!” Nam nhân tươi cười ôn nhu, kéo tay y bước qua cánh cửa: “Đến đây, đệ ngắm xem có thích hay không. Sau này đây chính là nơi đệ thi triển quyền cước.”

(Thi triển quyền cước: thể hiện tài năng)

“Ta?” Vân Phi Vũ vẫn khó hiểu như cũ.

“Đúng! Chẳng phải đệ vẫn muốn mở một tửu * hay sao? Mấy ngày nay ta đi chung quanh thị sát, cảm thấy nơi này là vị trí tốt nhất, nhiều người qua lại nhất, hơn nữa tòa tửu lâu này vẫn còn rất mới, đệ thích không?”

“Sao huynh biết ta muốn mở một tòa tửu lâu?”

“Nghe di nương nói.” Vân Khoảnh Dương mỉm cười, kéo tay y bước về phía thang lầu: “Đi, chúng ta lên trên nhìn xem.”

Vân Phi Vũ do dự, nhỏ giọng nói: “Nói thật cho huynh biết, ta không biết kinh doanh đâu, ta chỉ biết nấu ăn thôi, cho nên khi đó chỉ muốn mở một tửu * nho nhỏ.”

Vân Khoảnh Dương quay đầu tươi cười với y: “Đừng lo lắng, ta sẽ giúp đệ. Đệ chỉ cần làm chuyện mình thích là được rồi.”

Mấp máy môi lại phát hiện mình không thể thốt lên những lời cảm kích trong lòng. Mở một tửu * chính là giấc mộng của y, nhưng y vẫn không dám trông cậy vào việc rằng nam nhân sẽ thoải mái đồng ý cho mình làm việc này, vốn nghĩ về sau sẽ từ từ bàn bạc với hắn, chẳng ngờ…

Tiến lên ôm lấy thắt lưng nam nhân, hiện tại, tâm tình Vân Phi Vũ thực sự phức tạp, nhẹ giọng thì thầm: “Dương, đa tạ, đa tạ huynh!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.