Trở về truyện

Tiểu Thư Cưới Vợ - Chương 230: Quyển 6 Chương Một Đêm Đại Giới

Tiểu Thư Cưới Vợ

230 Chương 230: Quyển 6 Chương Một Đêm Đại Giới

Không biết đã đứng trong ngõ nhỏ bao lâu, chỉ khi cảm nhận được cơn gió lạnh thổi qua, cảm giác lành lạnh khiến Vân Phi Vũ rùng mình tỉnh lại, lúc này mới phát giác toàn thân đã lạnh lẽo, chân tay tề cứng.

Than nhẹ một tiếng: “Đây chẳng phải kết quả mà ta mong muốn đó sao?” Khóe miệng nâng thành nụ cười khổ, nhẹ nhàng hoạt động chân tay, cảm thấy đã có thể đi lại, lúc này y mới chậm rãi đi về phía tiểu viện.

Khi tới cửa, phát hiện rất nhiều mã xa dừng ở đó, đang nghi hoặc lại thấy nam nhân xách bao lớn bao nhỏ đi ra.

Y còn chưa kịp mở miệng đã thấy Vân Khoảnh Dương lẻn tới trước mặt, vứt bao vây lên mã xa, ôm chặt y vào lòng: “Chờ đệ đã lâu, rốt cuộc cũng trở về rồi.”

Nghe ngữ điệu hắn run rẩy, Vân Phi Vũ quay lại ôm hắn, cười nói: “Tên ngốc này, ta không trở về thì có thể đi đâu đâu. Ta còn trông cậy huynh nuôi ta cả đời mà.”

“Ân, vĩnh viễn nuôi đệ.” Nam nhân cúi đầu hôn lên chóp mũi y, đột nhiên nhíu mày: “Sao lại lạnh như vậy?”

“Đứng bên ngoài hơi lâu nên có điểm lạnh.” Vân Phi Vũ nép người vào lòng hắn, đem mặt dán lên *g ngực rộng lớn, thoải mái nhắm mắt lại: “Ấm quá đi!”

“Lạnh cũng không biết mặc nhiều thêm, còn trở về than vãn nữa.” Vân Khoảnh Dương bất mãn mắng khẽ, nhưng hai tay ôm y càng chặt: “Bảo bối, đệ lên mã xa trước, ta lấy xong đồ rồi thì chúng ta sẽ xuất phát.”

“Đi đâu? Mẫu thân của ta và các nàng ấy đâu?” Vân Phi Vũ khó hiểu nhìn hắn.

“Di nương và các nàng ấy đợi đệ không nổi nên đã để Tiểu Đậu Tử đưa tới khách * trước. Ta đưa hành trang của các nàng lên mã xa xong rồi chúng ta cũng tới đó. Tiểu viện này tạm thời không thể trụ lại, chờ ta tìm người tu sửa tốt, khi đó đệ muốn trở về đây lúc nào cũng được.”

Nhìn tiểu viện siêu đổ, Vân Phi Vũ gật đầu: “Được rồi.” Sau đó còn nói: “Có nhiều đồ quá nha, để ta tới hỗ trợ.”

“Không cần, đệ mau vào trong xe. Nhìn đệ xem, cả người đều phát lạnh như vậy. Nghe lời ta.”

“Uhm.” Được nam nhân sủng như vậy, y còn gì không hài lòng đây?

Vân Phi Vũ hôn lên chiếc cằm trơn bóng của hắn, đột nhiên cười nói: “Ngày thường đều thấy huynh hạ mệnh lệnh cho người khác, lần đầu thấy huynh tự mình động thủ, trông thật kỳ quái.”

“Kỳ quái sao?” Vân Khoảnh Dương phản đối, nhướng mi: “Chuyện khác không quan tâm, nhưng nếu là việc có liên quan tới bảo bối, ta hận không thể tự mình làm hết mọi chuyện. Bảo bối, tướng công thương ngươi lắm đúng không?”

“Hứ, muốn gả cũng là huynh gả cho ta.” Vân Phi Vũ đẩy hắn ra, xoay người nhảy lên mã xa, tiến vào xa sương, bỗng nhiên ló đầu ra, cười hì hì nói: “Nương tử, nhanh lên, vi phu còn chờ ngươi tới sưởi ấm nè.”

“Tiểu bại hoại.” Nhìn vật nhỏ nhanh chóng lui vào trong xe, Vân Khoảnh Dương tươi cười sủng nịch, đem hai bao vây cuối cùng ra, sau đó liền đánh mã xa rời khỏi.

Nhìn khách * xa hoa khí thế trước mắt, Vân Phi Vũ nhảy xuống xe, chỉ chỉ bảng hiệu, hỏi: “Vân Tường khách *? Là của Vân gia sao?”

Một người trông giống như lão bản vội vã chạy ra, cúi đầu hành lễ cũng nam nhân: “Thiếu chủ.”

Vân Khoảnh Dương phất tay, thản nhiên nói: “Đã sắp xếp ổn thỏa cho di nương của ta cũng các nàng kia chưa?”

“Đã an bài ổn thỏa, phân biệt ở trong hai phòng chữ thiên số một và số hai.”

“Vậy là được rồi.” Vân Khoảnh Dương quay đầu nhìn bao vây trên mã xa: “Bao vây màu lam thì đưa tới phòng ta, những chiếc khác đều đưa tới phòng chữ thiên số một, số hai đi.”

Vân Khoảnh Dương đột nhiên kéo vật nhỏ đang tò mò ngó nghiêng chung quanh lại, giới thiệu: “Đây là thất thiếu gia, sau này mệnh lệnh của y chính là mệnh lệnh của ta, nghe thấy chưa?”

“Vâng.”

“Vũ Nhi, chúng ta vào thôi.” Nam nhân thân thiết ôm chầm lấy y, căn bản không để ý tới ánh mắt người ngoài, thoải mái đi tới căn phòng dành riêng cho hai người.

Dùng xong bữa tối, Vân Phi Vũ thư thư phục phục ngâm mình trong nước ấm, vừa thả lỏng thì tâm trí lại loạn cả lên, bất giác nhớ tới bóng dáng cô tịch khi người nọ rời đi, tâm bắt đầu co rút từng đợt, đau đớn khôn cùng.(thư thư phục phục: thoải mái)

“Vũ Nhi, đệ đang suy nghĩ gì vậy?” Nam nhân mang theo hương thơm thoảng thoảng sau khi tắm rửa tiến lại, vươn tay ôm y tới trước ngực.

Tổn thương một người, không thể tiếp tục tổn thương người thứ hai, Vân Phi Vũ lập tức ổn định tâm trí, quay về ôm lấy thắt lưng nam nhân, mỉm cười: “Chẳng nghĩ gì cả.”

“Thật sự?”

Nhìn vẻ mặt không mấy tin tưởng của nam nhân, Vân Phi Vũ suy nghĩ, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn: “Đúng là có nghĩ tới một chuyện.” Nói xong, y nghiêng người áp nam nhân xuống dưới thân, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn: “Ta muốn huynh.”

Vân Khoảnh Dương thất thần, nhưng cảm nhận được thân thể vật nhỏ dần nổi lên biến hóa, lúc này mới hiểu rằng y nói thực, sắc mặt nhất thời biến xanh biến đỏ, miễn cưỡng nói: “Được.”

Đem toàn bộ thần sắc của nam nhân thu vào đáy mắt, Vân Phi Vũ cúi đầu hôn lên môi hắn: “Đồ ngốc, không thích cũng có thể cự tuyệt ta, không cần miễn cưỡng bản thân.”

“Chính là… chẳng phải đệ muốn ta sao?” Vẻ mặt nam nhân lộ ra một tia nghi hoặc.

“Đúng, ta muốn.” Vân Phi Vũ thẳng thắn nói: “Nhưng làm chuyện này là muốn cả hai người đều thoải mái, nếu chỉ có ta thoải mái mà huynh thì không, vậy làm như vậy còn có hứng thú gì. Kỳ thực ta cũng không để ý ở mặt dưới, chỉ là ngẫu nhiên muốn thử thay đổi thôi.”

Nghe xong lời này, Vân Khoảnh Dương thở phào, vuốt ve gương mặt y, mỉm cười: “Nếu là bảo bối, ta nguyện ý.”

Cúi đầu hôn lên môi hắn, lời lẽ quấn quýt dây dưa, Vân Phi Vũ ngâm khẽ: “Lần này ta sẽ không làm huynh đau.”

Khi hai người gần như trần trụi, nhìn cự vật dưới khố nam nhân, y nhìn phân thân thanh tú của mình, đột nhiên cảm thấy tự ti. Y thật sự không thể hiểu nổi, đều là nam nhân, tại sao lại kém nhiều tới vậy? Lão thiên gia thực sự không công bằng.

“Bảo bối, làm sao vậy?” Nửa ngày vẫn không thấy vật nhỏ hành động, Vân Khoảnh Dương cảm thấy kỳ quái, nâng nửa người dậy, khi thấy vẻ mặt của y, lập tức hiểu y đang suy nghĩ cái gì, cố ý quơ quơ trước mặt y, sau đó cười ta mị: “Bảo bối thích nó sao?”

Vân Phi Vũ oán giận trừng mắt liếc hắn, một tay đẩy ngã hắn: “Hiện tại là ta thượng huynh, huynh nằm yên cho ta.”

Lấy dược cao nam nhân đã chuẩn bị trước, đưa một ngón tay nhẹ nhàng vẽ loạn lên nếp uốn xinh đẹp, khi đưa vào được nửa ngón, thấy thân thể nam nhân cứng ngắc, y có chút không đành lòng: “Ta thấy hay là thôi đi, vẫn để huynh tới vậy.”

Định rút ngón tay ra lại bị nam nhân nắm lấy, nhấn mạnh vào trong.

“Ngu ngốc, huynh điên rồi sao, làm như vậy rất đau.” Vân Phi Vũ vuốt ve tay hắn, nhẹ nhàng rút ngón tay ra, cũng may không có xuất huyết.

“Nhanh lên, bảo bối, ta muốn đệ.” Nam nhân mở chân ra, đem nơi tư mật hoàn toàn hiện ra trước mắt y, quyến rũ y.

Vân Phi Vũ nuốt nước miếng, lại vói dược cao đưa vào. Lần này tiến vào thực thuận lợi, đến khi đưa ngón thứ ba vào, y nghe được nhan nhân rên rỉ khó nhịn, còn có tiếng chính mình thở dốc.

Rút ngón tay ra, nâng phân thân đỉnh tại nếp uốn mê người, cúi đầu hôn lên môi nam nhân: “Dương, ta tới đây.”

“Đến đi.” Nam nhân câu hai chân kéo y về phía mình, chỉ nghe ‘phốc’ một tiếng, hai người đồng thời rên rỉ thành tiếng.

“Dương, bên trong huynh thật nóng, thật thoải mái.”

Vân Phi Vũ run rẩy, áp chế dục vọng muốn tàn phá tức thì, ách tiếng mở miệng: “Dương, có đau hay không? Ta muốn động.”

“Không đau, bảo bối, mau động đi.”

Lần trước bởi vì dược vật nên không nhớ được nhiều lắm, đương nhiên cũng chẳng có cảm giác gì, mà lần này, y hoàn toàn cảm nhận được khoái cảm chưa bao giờ trải nghiệm. Phân thân được vách tường mềm mại gắt gao bao lấy, cọ xát nhẹ nhàng mang theo khoái cảm mãnh liệt như điện lưu lướt qua toàn thân khiến y nhịn không được liền trừu sáp nhanh hơn. Trong cơn mê loạn, thấy gương mặt nam nhân ẩn nhẫn khó nhịn, y đột nhiên dừng lại, thở hổn hển hỏi: “Dương, có phải ta làm huynh đau không?”

“Không có, bảo bối, nhanh lên, ta thực thoải mái.” Nam nhân câu đầu y xuống, cẩn thận hôn lên môi y, nhẹ nhàng lắc lư eo.

Theo từng cử động của nam nhân, Vân Phi Vũ lại nhịn không nổi liền mạnh mẽ trừu động, ở va chạm cuồng loạn cuối cùng, chỉ cảm thấy hậu huyệt nam nhân co rút lại, khoái cảm không chế không nổi liền lan truyền khắp thân thể, hạ phúc thắt mạnh, được vây trong nhiệt độ ấm áp, y đem bạch dịch nóng bỏng của mình bắn sâu vào thân thể nam nhân.

Lẳng lặng ghé bên cạnh nam nhân nghỉ ngơi một hồi lâu, lúc này mới nghe đỉnh đầu truyền tới thanh âm trầm thấp dễ nghe: “Bảo bối, thoải mái không?”

“Uhm, rấy thoải mái.” Vân Phi Vũ chuyển thân, cẩn thận rời khỏi thân thể nam nhân, bạch dịch cùng lúc chảy ra, y vội vàng xuống giường: “Ta đi lấy khăn lau sạch cho huynh.”

“Trở về đây.” Theo tiếng quát lớn tức giận, thân thể bị áp lại trên giường, nam nhân vừa nằm dưới thân mình hiện tại đã áp ở phía trên y: “Bảo bối, ăn xong rồi lại muốn chạy? Còn ta thì sao?”

Cảm nhận được cự vật của nam nhân cọ lên bụng mình, Vân Phi Vũ chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội: “Ta đâu có chạy, ta chỉ muốn làm sạch cho huynh thôi mà, hơn nữa, chúng ta mới vừa làm xong, mặt sau của huynh không đau? Huynh không mệt mỏi? Không muốn nghỉ ngơi sao?”

“Không cần.” Vân Khoảnh Dương động đôi môi, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẽ ra nụ cười tà mị gian trá: “Bảo bối, ta đợi hơn một tháng, đệ thoải mái còn ta thì nhịn rất vất vả nha. Phải chăng hiện tại đệ nên chủ động cho ta ăn no?”

“Quả nhiên không hổ là kẻ đứng đầu Vân gia, chẳng bao giờ chịu buôn bán thua lỗ, khó trách hắn lại thoải mái đáp ứng ta. Nhưng mà… thôi vậy.” Vân Phi Vũ nhấc chân câu lên eo hắn, dùng chân vỗ vỗ cánh mông mềm mại của hắn, ngẩng đầu hàm trụ vành tai non mềm, ngâm khẽ: “Không cần tắm trước một chút sao?”

“Không vội, thứ gì của bảo bối ta cũng muốn giữ lại.”

“Biến thái!” Vân Phi Vũ nhịn không được liền mắng.

Nam nhân nghe xong chỉ mỉm cười, rút ngón tay đang lưu chuyển trong thân thể vật nhỏ, đem hạ thân cứng rắn đỉnh phía sau y, vừa định ăn miếng trả miếng tiến vào lại nhìn thấy vật nhỏ dưới thân bắt đầu run rẩy co rút, hắn vừa chậm rãi trừu động, vừa ghé bên tai y khàn khàn nói nhỏ: “Bảo bối, đem những lời đệ vừa nói lặp lại lần nữa đi.”

Vân Phi Vũ đỏ ửng ha má, đôi mắt ngập nước như được phủ một tầng sương, vẻ mặt mê loạn, nghe thấy lời hắn nói nhưng không thể thốt ra câu trả lời.

Bởi vì động tấc trừu động của nam nhân tựa như cuồng phong hung mãnh tiến tới, mà tất cả những lời y thốt ra đều theo từng đợt va chạm kịch liệt hóa thành tiếng rên rỉ đứt quãng.

Một đêm triền miên, không rõ bọn họ làm bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy thân thể không thể nhúc nhích, y hôn mê, mất đi ý thức. Lúc này, trận hoan ái đầu tiên sau khi tiểu biệt mới kết thúc.(Tiểu biệt: tạm cách xa)

Nhìn gương mặt vật nhỏ mệt mỏi, Vân Khoảnh Dương cưng chiều ve vuốt, lẩm nhẩm: “Tiểu đông tây, biết đại giới sau một lần muốn ta chưa? Cần phải nhớ kỹ giáo huấn, bằng không, lần sau không thể chỉ dùng một đêm là có thể giải quyết đâu.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.