Trở về truyện

Thỏa Mãn - Chương 4: Nhận Ra Tình Cảm

Thỏa Mãn

4 Chương 4: Nhận Ra Tình Cảm

Một ngày bầu trời trong xanh, Kỳ Ngạn đang ngồi đọc sách ở ghế đá trong khuôn viên trường học, ánh mắt anh chăm chú vào quyển sách trên tay. Anh đưa tay lên xem đồng hồ rồi thở dài một hơi.

“Còn tận 30 phút mới vào học à trời, tại mình không ngủ được nên mới đến sớm hơn bình thường.” Tay anh đặt lên trán rồi ngước mặt lên nhìn trời.

Hàn Nhiễm từ xa đã thấy người đàn ông này đang ngồi một mình, liền tiến đến mà không phát ra tiếng động.

Ánh mắt Kỳ Ngạn nhắm chặt như suy nghĩ điều gì đó. Khi mở mắt ra anh đã giật mình vì Hàn Nhiễm đang đứng phía trên nhìn mình.

“Em đến lúc nào vậy?”

“Em vừa đến thôi.” vừa nói cô vừa bước vào ghế ngồi cạnh Kỳ Ngạn.

Thấy cô ngồi bên cạnh, sợ bị hiểu lầm nên Kỳ Ngạn liền đứng lên đi vào văn phòng. Hàn Nhiễm cũng đứng lên nhìn Kỳ Ngạn đang đi về văn phòng mà bĩu môi.

Bầu trời từ từ kéo mây đen, sớm đã âm u lạnh lẽo. Hàn Nhiễm ngồi trong phòng học nhìn ra bên ngoài, cô thấy Kỳ Ngạn đang đứng bên cạnh lang cang nhìn trời, tóc anh bay theo cơn gió.


Cô sớm đã ngơ ngẩn nhìn theo rất lâu, một người mặc áo sơ mi màu xanh đang đứng bên cạnh lang cang, gương mặt lại rất đẹp, đeo kính trên mặt vô cùng tri thức. Cô đã bị cuốn theo nét đẹp của Kỳ Ngạn.

Trời rơi xuống từng hạt mưa, nhanh chóng ướt hết cả sân trường.

Đến khi tan trường, bầu trời vẫn còn mưa rơi, do lạnh lẽo nên Hàn Nhiễm không muốn đi ra bên ngoài mà ngồi ở bàn học. Kỳ Ngạn lúc này lại vô tình đi ngang qua và nhìn thấy.

“Em không về à?” anh đứng nhìn cô, cơ thể dựa vào một bên tường nhìn cô.

Khi thấy anh, ánh mắt cô như sáng lên, bất giác mà nở nụ cười.

Gương mặt Kỳ Ngạn khó hiểu đứng đó, chờ đợi câu trả lời từ cô.

Cô từ từ bước đến bên cạnh Kỳ Ngạn, rồi nhìn thẳng vào mặt anh, nói.

“Em chờ thầy nãy giờ rồi đó.”


“Hảaa... Đợi tôi làm gì chứ?”

Tay Hàn Nhiễm che lên miệng, tiếng cười bật ra nhẹ nhàng.

“Haa, em đùa thôi. Thầy chở em về được không ?”

“Bình thường tôi cũng hay chở em về mà, nay còn hỏi hả.” Anh đưa tay lên xoa đầu cô rồi đi về phía nhà xe.

Trong lòng Hàn Nhiễm nổi lên những làn gió, vì trước giờ cô chỉ đùa giỡn vì thấy anh khá hiền, bây giờ cô lại cảm thấy người đàn ông này rất dịu dàng, cô bây giờ chỉ muốn được gần bên anh.

Trong lúc trên xe về nhà, Hàn Nhiễm lại im lặng lạ thường, cô không còn trêu chọc anh như mọi ngày. Đến lúc về đến nhà, cô mới lên tiếng chào anh rồi bước nhanh vào nhà.

Kỳ Ngạn cũng không để ý, một mạch chạy về nhà.


Trong lúc đang tắm, điện thoại Kỳ Ngạn vang lên từng đợt.

“Reng-Reng.”

Đến lúc anh ra xem thì lại là Lục Nhãn gọi cho anh, cũng đã 3 tháng từ lúc anh kết thúc với cô. Anh chán ghét không muốn gọi lại thì điện thoại reo lên lần nữa.

“Alo.”

“Anh, em nhớ anh.”

“...”

“Tụi mình gặp nhau được không.”

“Không được, tôi không có thời gian.”

nói xong anh liền cúp máy, chán ghét mà quăng điện thoại lên bàn, rồi vùi đầu xuống giường.

Khi nhắm mắt lại, anh lại nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó. Liền tức giận mà mắng lên mấy tiếng.

Trong căn phòng lặng im, sau tràng mắng chửi thì lại im lặng một lần nữa, anh nằm trên giường tức giận, khóe mắt lại đỏ lên. Nhắm chặt mắt cố ngủ.

Sau hồi chuông báo thức vang lên, Kỳ Ngạn bất thình lình ngồi dậy, nhìn đồng hồ rồi gấp gáp chuẩn bị.

Anh vội vàng chạy đến đón Hàn Nhiễm đi học.

“...”

Một ngày dài lại trôi qua, buổi chiều khi đang chở Hàn Nhiễm về, anh ghé vào một cửa hàng quen thuộc. Hàn Nhiễm không đi vào mà ngồi bên trong xe chờ đợi.

Khi đang lựa chọn vài món đồ thì một giọng nói quen thuộc cất lên.

“Kỳ Ngạn.”

Quay lại thì thấy Lục Nhãn đang đứng nhìn mình, chưa kịp phản ứng thì cô lao đến ôm chặt lấy anh.

“Em nhớ anh lắm, em xin lỗi vì đã làm việc đó.”

mặt cô buồn bã không dám nhìn lên anh.

Anh từ từ gỡ tay cô ra, lùi về phía sau một bước. Gương mặt vẫn dịu dàng nhìn cô.

“Em hãy vui vì lựa chọn đó, anh cũng đã quên mọi chuyện rồi.”

Khi nghe vậy coi rất vui vì nghĩ anh đã tha thứ cho cô, liền bước lên nắm lấy tay anh.

“Anh sẽ tha thứ cho em đúng chứ.” mắt cô mong đợi câu trả lời từ anh.
Gương mặt anh lạnh lùng không trả lời, tay cũng hất bàn tay cô ra rồi đi đến quầy tính tiền.

Cô liền lủi thủi đi theo đến xe, Hàn Nhiễm nhìn người con gái bám theo thầy giáo mà tức giận, mặt dù cô không biết người đó là ai.

“Anh chở em về nhà được không ?” Giọng Lục Nhãn nhẹ nhàng nói.

Kỳ Ngạn cũng không muốn làm khó cô, đã đồng ý chở cô về.

Khi cô mở cửa định bước lên thì lại thấy có một cô học sinh đang ngồi, gương mặt khó hiểu mà nhìn Kỳ Ngạn.

“Em ngồi phía sau đi Lục Nhãn.”

Nói rồi anh tiến vào ghế xe, không thèm để ý đến cô. Cô buồn bã đi đến phía sau.

Trên đường về, cả ba đều im lặng cho đến khi đến nhà Lục Nhãn. Khi cô đã xuống xe vào nhà, Hàn Nhiễm mới lên tiếng.

“Bạn gái thầy à?”

“Nếu là bạn gái thì em đã ra phía sau ngồi rồi.”

Đến cửa nhà Hàn Nhiễm, cô không vội bước xuống mà ngồi im trên xe. Kỳ Ngạn thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi, chỉ im lặng nhìn cô.
Bỗng nhiên Hàn Nhiễm lại chòm qua hôm anh, tâm trí anh như muốn nổ tung. Đầu óc rối bời mà nhìn cô. Cảm giác rất kì lạ, môi cô rất mềm và ấm.

Anh nhìn cô không chớp mắt, gương mặt lạnh ngắt không còn miếng máu.

“Gì..gì vậy?”

Hàn Nhiễm không trả lời mà cười thầm rồi bước xuống xe, để lại Kỳ Ngạn ngơ ngác ngồi trong xe.

Cô đi vào nhà và nhìn ra, anh vẫn còn ngồi im bất động trên xe, tay chạm vào môi mà run rẩy.

Cô nhìn biểu cảm đáng yêu đó của anh mà vui vẻ nở nụ cười.

“...”

Qua ngày hôm sau, khi đến rước Hàn Nhiễm. Kỳ Ngạn đã nói rất nhiều điều trên xe, cơ bản là về việc cô đã bất ngờ hôn anh, nếu là người khác thì cô sẽ bị thịt ngay và luôn rồi nói nếu để người khác trông thấy thì rất khó giải thích.

Cô ngồi bên cạnh mà mặt chán nản, những lời nói cứ như xuyên qua tai cô.
“Nè, ăn đi.” vừa nói anh vừa đưa ra thanh kẹo trước mặt Hàn Nhiễm.

Cô liếc lên nhìn gương mặt ngại ngùng của anh rồi nhận lấy.

Đến giờ ra về, Hàn Nhiễm ngồi trên xe ủ rũ, Kỳ Ngạn liền hỏi.

“Học sinh giỏi mà ủ rũ gì vậy?”

“Em cảm thấy em ngày càng kém ra rồi, hay thầy dạy em học đi.” Ánh mắt cô nhìn Kỳ Ngạn vô cùng thân mật, khóe miệng lại nở nụ cười vô cùng gian manh.

Kỳ Ngạn lập tức từ chối.

Cô giận dỗi không thèm nói chuyện với Kỳ Ngạn nữa, quay mặt ra bên ngoài.

“Được rồi, cuối tuần này tôi sẽ dạy cho em học, hẹn em ở thư viện trường.”

Khi lời của Kỳ Ngạn vừa dứt, Hàn Nhiễm mới tươi cười trở lại.

Nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, anh bất giác mà nở một nụ cười.

“...”

Đến cuối tuần, cả hai cùng nhau đi đến thư viện trong trường. Mọi ngày rất ít người đến đây, hôm nay là cuối tuần lại càng thêm vắng vẻ. Chỉ có lác đác vài người.
Hai người tiến đến một cái bàn ở cạnh cửa sổ, ngồi xuống đối diện nhau.

Cả buổi học, Hàn Nhiễm đều học rất tốt. Kỳ Ngạn cũng không biết cô là đang không hiểu chổ nào.

Gương mặt anh mệt mỏi mà nằm ngủ trên bàn lúc nào không hay. Hàn Nhiễm cũng không muốn làm phiền, ngồi đối diện mà nhìn ngắm anh. Tay cô không biết từ lúc nào đã chạm vào gương mặt anh.

Truyện cùng thể loại(Truyện 18+)

Danh sách Truyện 18+ mới nhất

Truyện 18+

Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

Thế giới bước vào thời đại linh khí khôi phục một điểm nhân loại bên trong như sâu kiến, con người thức tỉnh tu luyện cùng yêu ma giao tranh gồng gã 20 năm chớp mắt trôi qua. .

Đọc truyện
Truyện 18+

Mang Theo Mỹ Diễm Y Mẫu Xông Mạt Thế

Nam chính trong một lần 'nhặt của hời' không may bị một con quái vật rết tấn công, trong lúc giằng co, main đã cắn chết con rết này và từ trong người nó có một loại kim sắc dung dịch chui vào cơ thể m

Đọc truyện
Truyện 18+

Vạn Vũ Đế Vương

Chào các đạo hữu, ta là Lãnh Tư Dạ. .

Đọc truyện
Truyện 18+

Hệ Thống Game Tại Tu Chân Giới

Ai muốn ủng hộ Thủy Ngân thì ta cảm ơn. . Số tài khoản: 7506205266477. .

Đọc truyện
Truyện 18+

Khởi đầu tiên lộ: Đem sư tôn làm lô đỉnh

Vân Châu đại ma đầu Sở Thanh một đời làm nhiều chuyện ác, bị Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y và nhiều cường giả khác vây giết trên Vạn Thi Cấm Địa. .

Đọc truyện
Truyện 18+

Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

Được Âm Hậu thu nhận làm đệ tử, dùng chính bản thân mình làm lô đỉnh tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, Hiên Viên Đế Phượng Quyết... . * Đẳng Cấp Trong Truyện.

Đọc truyện
Xem thêm

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.