2 Chương 2: Tan Nát
Sau khi xong, cả hai cùng nhau đi tắm rồi nằm nghỉ đến sáng.
Buổi sáng, khi nắng chíu vào cửa sổ khách sạn, cả hai cũng tỉnh giấc. Kỳ Ngạn ôm lấy eo của Lục Nhãn ngủ say cả đêm, đến sáng họ cũng còn lưu luyến chưa muốn rời đi.
Kỳ Ngạn hiện tại đang là giáo viên của một trường cấp 3 ở tỉnh anh đang sống, còn Lục Nhãn là một nhân viên văn phòng khá xinh đẹp, cả hai đã yêu nhau rồi sắp tiến đến hôn nhân.
“Tạm biệt em, hẹn gặp lại vào dịp khác nhé.” Kỳ Ngạn đưa cô về đến nhà, trước khi rời đi còn lưu luyến ôm chầm lấy cô một cái.
Anh trở về nhà trong tâm trạng vui vẻ, đoạn đường anh đi trong mắt anh đầy ấp màu hồng.
Cho đến một tuần kể từ ngày gặp Lục Nhãn, anh không hề nhận được cuộc gọi hay tin nhắn từ cô, anh gọi điện cô cũng không trả lời. Trong lúc hoảng loạn thì anh tìm đến nhà cô.
Khi bước vào trong nhà, mọi thứ vẫn giống như bình thường, cha và mẹ Lục Nhãn đều đang ngồi trong nhà nhìn anh, người đàn ông trên trán đang thấm đẫm mồ hôi. Do gấp gáp nên anh đã chạy vào thật nhanh, bây giờ lại mệt quá mà dựa tay vào cửa mà thở gấp.
“Cháu chào hai bác.” vừa nói anh vừa cuối đầu trước cha mẹ cô.
“Cháu đến tìm Lục Nhãn, cô ấy có nhà không ạ?” Anh vẫn đứng bên ngoài hỏi vào.
“Không phải Lục Nhãn vừa nói đi chơi với cháu sao?” cha của cô ấy nhíu mày khó hiểu hỏi anh.
Thấy tình hình có vẻ khó sử, anh cũng không muốn Lục Nhãn bị cha mẹ la, anh liền nhanh trí tìm cách ra khỏi nhà rồi tìm Lục Nhãn hỏi rõ.
“Cháu tưởng cô ấy vẫn ở trong nhà nên vào tìm, chắc cô ấy đã đi ra bên ngoài mà cháu vô ý không thấy.” vừa nói anh vừa cuối đầu rồi đi ra bên ngoài.
Anh vào trong xe ngồi đợi rất lâu, từ chiều đến tối mới thấy Lục Nhãn, nhưng cô lại bước xuống từ một chiếc xe lạ, còn ôm chầm lấy chàng trai trong xe.
Ngồi trong xe, Kỳ Ngạn cảm thấy một nổi bất an, liền nhanh chóng bước xuống đi đến nhìn Lục Nhãn đang ôm chặt người đàn ông trước mắt. Ánh mắt anh nổi rõ lên sự thất vọng, dù là như thế nào anh cũng không hiểu nổi rốt cuộc cô ấy cũng sắp lấy anh sao còn ôm lấy người đàn ông khác như vậy.
Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh, tay nắm chạy lấy cánh tay cô mà kéo ra.
“Em đang làm gì vậy hả, cả tuần nay anh không thể liên lạc được với em, còn đứng đây ôm ấp với con trai khác.” vừa nói, ánh mắt anh vừa nhìn lên gương mặt cô, rồi lại quay sang nhìn người đàn ông đó.
Thấy tay mình nắm chặt lấy tay cô ấy, gương mặt cô cũng nhăn lên vì đau đớn nên vội buông ra. Người đàn ông trước mắt liền lên tiếng.
“Anh là chồng sắp cưới cùa cô ấy à, tôi là bạn của cô ấy tên là Cao Tính.” Vừa nói liền nắm lấy tay Lục Nhãn lên mà xoa xoa chổ bị đỏ do Kỳ Ngạn nắm chặt.
Mắt thấy khó chịu, anh liền nắm tay kéo Lục Nhãn vào lòng rồi nói.
“Đúng vậy, cô ấy và tôi sắp kết hôn rồi, đừng đụng chạm vào cô ấy như vậy.” Ánh mắt anh toát ra một vẻ khó chịu, người đàn ông trước mắt làm cho anh trở nên bực bội và hằn học.
Khi người đàn ông đã ra về liền nắm lấy tay Lục Nhãn mà xin lỗi, xoa xoa lấy cánh tay bị đau mà đau lòng nói.
“Anh xin lỗi, đã nắm chặt làm em đau như vậy.”
“Em không sao đâu, trễ rồi anh cũng về nhà đi.” Anh cảm nhận được giọng nói của cô đã thay đổi, có vẻ là do giận anh đã nóng tính, anh đành về nhà rồi sẽ xin lỗi cô sau.
Về đến nhà, anh liên tục gửi tin nhắn đến xin lỗi cô nhưng cũng không nhận được phản hồi.
“...”
Vào một buổi đi dạy bình thường ở trường, khi đã tan dạy, anh liền phi xe thẳng đến công ty của Lục Nhãn để tạo cho cô một bất ngờ. Thì thấy có một chiếc xe quen mắt, là Cao Tính, người bạn của Lục Nhãn. Anh ta đến đón Lục Nhãn tan làm.
Kỳ Ngạn không vội đi đến mà âm thầm đi theo phía sau xe Cao Tính. Họ dừng trước một khách sạn gần đó. Anh vốn thấy được sự lạnh nhạt mà cô đã dành cho anh gần đây, cũng có chút nghi ngờ mối quan hệ của anh và cô đã bị lung lay.
Khi cả hai người đều đi vào khách sạn, anh cũng nhanh chóng bám theo phía sau.
Đến một căn phòng họ liền đi vào, anh nhìn thấy cõi lòng liền như nát tan. Anh ngồi gục trước của phòng nơi hai người vừa vào, đầu tựa vào vách tường rồi hút một hơi thuốc.
Những âm thanh trong phòng phát ra khiến anh cảm thấy khó chịu. Liền đứng lên gõ của căn phòng.
Người bên trong nghe thấy có người gõ của liền la lên.
“Ở đây không có gọi lễ tân.”
Kỳ Ngạn vẫn đứng đó gõ cửa, cảm thấy sự khó chịu, Cao Tính liền đi đến mở cửa. Khi Cao Tính thấy Kỳ Ngạn liền muốn đóng cửa lại thật nhanh nhưng đã bị anh chặn lại được.
Khi bước vào phòng, chính mắt anh nhìn thấy Cao Tính chỉ quấn một cái khăn, còn Lục Nhãn lại đang nằm trên giường lấy mềnh che lại cơ thể trần trụi.
Ánh mắt đau đớn của Kỳ Ngạn liền chuyển sang giận dữ, lao đến đấm thẳng vào mặt Cao Tính, anh đè Cao Tính ra trước sàn mà đấm xuống, những cú đấm như trút ngàn vạn đau đớn mà anh đang chịu giáng thẳng xuống.
Chẳng chịu thua, Cao Tính cũng đẩy anh ra rồi nhào lên đấm tới tấp, cả hai cứ vật lộn rồi đánh nhau trong căn phòng. Lục Nhãn cũng đã thay đồ xong liền đi đến can ngăn.
Thấy người mình sắp cưới làm ra loại chuyện không thể chấp nhận với kẻ khác, trong lòng anh sớm cũng đã quyết định từ bỏ mối hôn sự đó.
“Lục Nhãn anh nói cho em biết, từ giờ về sau tốt nhất em đừng nên tìm đến anh, kể từ giờ chúng ta sẽ không còn mối quan hệ nào nữa cả.” Tay anh chỉ thẳng vào mặt Lục Nhãn, nói.
Lục Nhãn liền tuôn ra những dòng nước mắt, nhào đến ôm chằm lấy chân Kỳ Ngạn. Anh cũng chẳng để tâm liền lấy chân đá tay cô ra rồi quay đi khỏi phòng.
Ngồi trong xe anh uất ức không nói thành lời, sự phẫn nộ cùng với hình ảnh cả hai người đang âu yếm trong khách sạn khi nãy khiến anh tức giận mà la lớn. Anh liền chạy thẳng đến nhà Lục Nhãn để hủy bỏ hôn sự.
Khi đến của nhà, anh thở dài một hơi rồi đi đến cửa.
“Cốc-cốc-cốc” tiếng gõ của vang lên.
Là mẹ của Lục Nhãn đi đến mở của, khi thấy anh, mẹ cô tươi cười rồi mời anh vào nhà. Trên mặt anh tỏa ra một nét buồn man mác.
Không gian trong phòng vẫn giống như lần anh và Lục Nhãn đến nhà cô. Cha mẹ cô lần này cũng giống như lần trước, đều đang ngồi trên sofa đối diện với anh.
“Bác trai, bác gái, cháu hôm nay đến đây là để hủy hôn sự sắp tới.” giọng nói anh trầm lắng lạ thường, trên gương mặt cũng vô cùng nghiêm trọng.
“Tại sao lại hủy, không phải mọi chuyện đều đang rất suôn sẻ sao?” mẹ của Lục Nhãn lên tiếng.
Mắt của Kỳ Ngạn không dám nhìn lên mặt hai người, chỉ có thể gục xuống mà nói.
“Cháu đã bắt gặp cô ấy ở trong khách sạn với người đàn ông khác.”
Khi lời nói của Kỳ Ngạn kết thúc, gương mặt của cha mẹ Lục Nhãn cũng đã biến sắc. Họ vốn không thể tin con gái mình lại như vậy, nhưng Kỳ Ngạn mà họ biết lại là một người rất đáng tin, không thể nào lại nói dối chuyện trọng đại đó được.
Cả ba ngồi trong im lặng rất lâu. Đến lúc cửa chính của căn nhà bị mở phăng ra, Lục Nhãn vội vã bước vào với gương mặt lo lắng. Liền chạy đến chổ Kỳ Ngạn mà ngồi xuống.
“Mày quỳ xuống đó.” giọng cha Lục Nhãn trầm lắng cất lên, ánh mắt giận dữ nhìn Lục Nhãn.
“Mày vừa đi cùng ai về đây? Giọng nói vô cùng giận dữ quát lên.
Lục Nhãn sợ hãi liền quỳ xuống rồi liên tục nói xin lỗi.
“Là bạn con đưa con về.”
Gương mặt Kỳ Ngạn cũng trở nên vô cùng chán ghét, anh thấy người con gái này vẫn không chịu nói sự thật.
Mẹ của cô cũng vô cùng tức giận, mặc dù ngày thường rất yêu thương cô nhưng lần này là cô đã phạm sai lầm khiến bà ấy cũng tức giận.
Bổng một tiếng “Rầm” vang lên, cha của Lục Nhãn đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt giận dữ nhìn thẳng vào mặt cô.
Thấy cha mình giận dữ, và mọi chuyện cũng không thể giấu nữa nên cô cũng đành nói sự thật.
“Là bạn trai cũ của con, anh ấy vừa từ nước ngoài về.”
“Nó vừa về thì có liên quan gì đến mày, mắc gì mày lại cùng nó đến khách sạn hả?” Ông giận dữ cắt ngang lời nói của Lục Nhãn.
Cảm thấy người con gái bên cạnh không còn gì để luyến tiếc, Kỳ Ngạn liền đứng lên.
“Cháu không còn việc ở đây nữa, cháu xin phép về trước.” Nói xong liền chào hai người ngồi đối diện rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Mặc cho Lục Nhãn vẫn ngồi đó nhìn theo dáng anh.
Ra đến cửa nhà, tiếng la của bác trai vẫn văng vẳng trong nhà, trong lòng Kỳ Ngạn vô cùng khó chịu nhưng không biết nên làm gì, liền lên xe chạy thẳng về nhà. Sự tan nát của anh cũng chỉ có mình anh cảm nhận được.
Về đến nhà, Kỳ Ngạn đau khổ mà nằm trên giường, trái tim anh như tan nát, nước mắt anh chảy dài trên gương mặt. Sự sụp đổ mà trước giờ anh chưa từng cảm nhận được lại đang đổ ào về anh.