Trở về truyện

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp) - Chương 30: Cuộc Sống Sau Khi Kết Hôn

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

29 Chương 30: Cuộc sống sau khi kết hôn


Lúc này 3 người Diệp Mặc, Ninh Khinh Tuyết, Lý Mộ Mai đang ở trong phòng ngủ.

Ninh Khinh Tuyết chỉ mặc một bộ váy sa mỏng mảnh, cơ hồ trong suốt hoàn toàn, có thể nhìn thấy hai núm vú đỏ hồng như ẩn như hiện bên trong, phía dưới là một chiếc quần lót màu đen. Quần lót nhỏ ôm chặt hai mép lồn nàng, lộ ra khe nhỏ mê người.

- Còn phải chụp ảnh giường chiếu nữa sao?

Diệp Mặc khó chịu hỏi, kết hôn cũng thôi đi, còn phải chụp ảnh giường chiếu cho người khác xem, hắn có chút không thích.

Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng Diệp Mặc, Lý Mộ Mai liền nói:

- Khinh Tuyết còn không sợ, cậu sợ cái gì? Tưởng mình là nam diễn viên chính Diễm Môn chắc?

- Mộ Mai....

Ninh Khinh Tuyết mặc dù không mấy thiện cảm với Diệp Mặc nhưng nghe Lý Mộ Mai nói với hắn như vậy thì cũng có phần khó xử. Hai chữ “Diễm môn” này không khỏi làm cho nàng cảm thấy phản cảm.


Diệp Mặc vốn dĩ không có quá nhiều ý phản đối, được nằm chung thân mật với mỹ nhân không thua kém gì Lạc Ảnh như Ninh Khinh Tuyết, hắn cũng không áp lực tâm lý gì. Hơn nữa nhìn ánh mắt u buồn giống hệt Lạc Ảnh của nàng, Diệp Mặc làm sao cũng không tàu chối được. Có lẽ trong thâm tâm, Diệp Mặc đã coi Ninh Khinh Tuyết như sư phụ Lạc Ảnh của hắn từ lúc nào không hay. Cũng phải, Ninh Khinh Tuyết còn không sợ, hắn sợ cái gì? Chuyện này đối với hắn căn bản chẳng có gì to tát cả, giúp một chút cũng có chết ai.

Diệp Mặc cởi quần áo, chỉ mặc một cái quần đùi lên giường, vì là chụp ảnh giường chiếu, vì vậy phải làm cho giống thật. 2 người nhích lại gần nhau, Ninh Khinh Tuyết nằm úp lên lồng ngực Diệp Mặc.

Một mùi hương thơm dịu dàng tỏa ra từ trên người Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc vô thức hít lấy, mùi hương này vô cùng mê người, giống như mùi hương của Lạc Ảnh, nhưng lại có chút không giống. Diệp Mặc không ghét, thậm chí còn rất thích.

Ninh Khinh Tuyết nằm lên ngực Diệp Mặc, cách 1 lớp vải vô cùng mỏng, vì vậy hắn có thể cảm nhận được rõ ràng 2 núm vú nhỏ đè lên ngực. Bên dưới là cặp đùi thon mịn áp sát chân hắn.

Diệp Mặc lập tức có phản ửng lại, con cặc trong quần cương cứng lên, chọc vào bụng dưới Ninh Khinh Tuyết. Hắn đã không bị liệt dương, đương nhiên sẽ có phản ứng như thường.

Ninh Khinh Tuyết cũng cảm nhận được có 1 thức vừa cứng vừa nóng chọc chọc vào bụng nàng. Vật kia vô cùng nóng hổi, tỏa ra khí tức dương cương của nam nhân.

Ninh Khinh Tuyết lập tức biết được đây là thứ gì, mặt nàng thoáng cái đã đỏ bừng như trái táo chín mọng. Màu đỏ thoáng cái đã lan xuống cổ, toàn thân nàng đột nhiên nóng lên, da thịt ửng hồng kiều diễm.


Không phải nói Diệp Mặc bị liệt dương sao? Nhưng con cặc nóng hổi cứng rắn chọc vào bụng nàng không thể là giả được! Nhưng Ninh Khinh Tuyết lại nhớ đến, chuyện Diệp Mặc bị liệt dương giống như chỉ là tin đồn, hắn chưa bao giờ thừa nhận cả.

Ninh Khinh Tuyết khẽ nhíu mày, nhưng chỉ rất nhanh sau đó lại khôi phục lại trạng thái bình thường. Dù sao cũng đã kết hôn, phóng lao thì phải theo lao, so với rơi vào tay Tống Thiếu Văn phải nhận đủ loại chà đạp, bị Diệp Mặc chiếm chút tiện nghi không tính là gì.

Lúc này, Ninh Khinh Tuyết cũng ngửi được 1 mùi hương mát mẻ từ cơ thể Diệp Mặc, mùi hương này làm cho nàng rất thoải mái, thân thể buông lỏng.

Cảm giác được con cặc Diệp Mặc càng lúc càng to lớn hơn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Ninh Khinh Tuyết lại chủ động hạ eo xuống, khiến con cặc hắn kẹp giữa cặp đùi mịn màng của nàng. Con cặc nổi lên 1 cục trong quần đùi, lúc này lại bị kẹp giữa hai chân Ninh Khinh Tuyết, tiếp xúc với quần lót mỏng manh của nàng.

Diệp Mặc chỉ cảm thấy vô cùng nhức nhối, hận không thể lập tức bùng nổ, dùng con cặc cương cứng đến cực hạn của mình địt Ninh Khinh Tuyết. Nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt u buồn của nàng, hắn lại không đành lòng xuống tay.

Ninh Khinh Tuyết cũng cảm nhận được đầu khấc Diệp Mặc cách 1 2 lớp vải không những chọc chọc vào hai mép lồn nàng, âm đạo nàng lập tức có trở nên ngứa ngáy. Bên trong bị kích thích, không ngừng co vào, dâm thủy không tự chủ được tiết ra.

Quần lót Ninh rất nhanh đã ướt nhẹp, dâm thủy tiết ra, thấm qua 2 lớp vải, khiến Diệp Mặc cũng cảm nhận được đầu khấc bị 1 loại chất lỏng quen thuộc dần dần dính đầy. Hai núm vũ trên ngực hắn cũng theo bản năng cương lên, cọ sát vào ngực Diệp Mặc.

Giờ phút này, 2 người hoàn toàn quên mất là đang diễn.


2 người Diệp Mặc giống như mê muội trong kích thích, chỉ thiếu dùng tay quấn lấy nhau, thì bị giọng nói có chút bông đùa của Lý Mộ Mai cắt ngang:

- Hai người diễn nhập vai quá nhỉ? Tôi đã chụp xong rồi, xuống giường được rồi đấy, thật đúng là....

Ninh Khinh Tuyết giống như người trong một đột nhiên bừng tỉnh, nàng cũng biết mình vừa rồi đã diễn đã “quá nhập vai”, xấu hổ tới mức không dám nhìn Lý Mộ Mai và Diệp Mặc nữa, vội vàng ngồi dậy, kéo áo khoác lên người.

Nhưng nàng quên mất là đang nằm trên người Diệp Mặc. Ninh Khinh Tuyết ngồi lên, khiến hai mép lồn nàng bị đầu khấc Diệp Mặc chọc vào. Con cặc vừa to vừa dài nhấn vào, cách 2 lớp vải chọc vào miệng âm đạo mềm mại ướt át.

Ninh Khinh Tuyết đỏ mặt xấu hổ, nhưng không biết làm thế nào, nàng luống cuống rời khỏi người hắn.

Diệp Mặc cười ha hả, thản nhiên mặc quần áo như không có người ở đó rồi bước ra khỏi phòng. Mặc dù bị cắt ngang có chút hụt hẫng, nhưng hắn cũng không để việc nhỏ này ảnh hưởng đến tâm tình.

- Mộ Mai, chị....

Ninh Khinh Tuyết không biết nên giải thích thế nào cho phải. Nàng không biết vì sao mình bỗng nhiên lại bị Diệp Mặc kích thích như vậy, đến nỗi quên cả việc hắn không bị liệt dương.

- Ảnh đã chụp xong hết cả rồi. Đợi lát nữa em sẽ mang tới đưa cho Tĩnh Văn, rồi gửi tới cả Yến Kinh nữa. Từ giờ chị cứ ở đây, em đoán là chị sẽ phải ở đây tầm một tháng đấy. Em sẽ thường xuyên tới thăm, yên tâm. May là Diệp Mặc không phải loại tiểu nhân háo sắc, nếu không chỉ có mỗi hai người ở đây quả thực là quá sức nguy hiểm.

Lý Mộ Mai cười hì hì nói, lúc Ninh Khinh Tuyết xuống khỏi người Diệp Mặc, nàng còn đang bận nhìn ảnh chụp, vì vậy không thấy được đũng quần như túp lều của hắn. Nhưng nàng bản năng không yên tâm Ninh Khinh Tuyết ở chung với 1 người đàn ông khác.

Ninh Khinh Tuyết đương nhiên biết Lý Mộ Mai có ý gì. Hơn nữa nàng còn biết là Diệp Mặc còn không bị liệt dương, hèn chi hắn sống chung với Hứa Vi.


Tuy vậy Ninh Khinh Tuyết vẫn biết rõ cảm nhận của mình về Diệp Mặc. Dù sao Lý Mộ Mai cũng đã quá đa nghi rồi, chuyện khi nãy chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Vả lại nàng bây giờ rất vô tư, hoàn toàn không có chút ý niệm yêu đương nào cả.

Còn chuyện Diệp Mặc không bị liệt dương, nàng cũng không muốn nói nhiều, 2 người cũng chỉ là làm 1 cuộc giao dịch, hắn có bị liệt dương hay không cũng không thay đổi gì nhiều. Vì vậy nàng cũng không có ý định nói với Lý Mộ Mai, để tránh Lý Mộ Mai cảm thấy có lỗi.

...

Tin hot nhất ngày hôm sau không phải là việc Ninh Khinh Tuyết đã kết hôn mà là tin tại quảng trường Thế Kỷ phát hiện ra một cặp gay, còn lái một chiếc BMW. Khi cảnh sát tới mới phát hiện ra cả hai người đều đang bị trọng thương, trong đó có 1 người là con trai của Phó thị trưởng thành phố.

Rõ ràng đây không phải là một sự ngẫu nhiên mà là có kẻ cố tình tạo ra như vậy. Mặc dù không có vết thương nào nguy hiểm đến tính mạng nhưng hai người này đã bị trở thành đần độn nên tạm thời cảnh sát chưa thể điều tra gì về vụ này được.

Lý Mộ Mai đi rồi, cuộc sống của Diệp Mặc lại trở về như trước kia. Hắn phát hiện ra rằng không chỉ có mình hắn là chưa ăn gì mà Ninh Khinh Tuyết cũng chưa có gì vào bụng.

Diệp Mặc không biết rằng lúc ra đi Ninh Khinh Tuyết chỉ mang theo duy nhất một tấm thẻ ngân hàng. Mà giờ thẻ đã giao cho hắn rồi, trên người nàng bây giờ không còn một xu dính túi. Vả lại từ sau chuyện lần trước, nàng cũng không tiện gọi cho Lý Mộ Mai nữa. Giờ ngoài đồ ăn Diệp Mặc mua cho, thì nàng chẳng có gì cả.

Nếu chỉ có mình Diệp Mặc thì có thể ăn uống qua loa cho xong, mà thậm chí không ăn gì cũng chẳng sao. Đằng này lại có Ninh Khinh Tuyết ở đây, hắn chỉ còn cách đem cơm về cho nàng mỗi ngày mà thôi.

Vài ngày trôi qua, hắn phát hiện Ninh Khinh Tuyết ăn rất ít. Diệp Mặc khẽ thở dài, hắn biết Ninh Khinh Tuyết rất kén ăn, cô đại tiểu thư này không quen ăn cơm hộp.

Vậy là Diệp Mặc lại phải đích thân đi chợ mua đồ về nấu. Thế nhưng trên người hắn bây giờ chỉ có 50 nghìn, mà lại còn phải mua thêm mấy thứ dược liệu nữa, tính ra thì chỉ còn 20 nghìn thôi. Nhìn đi nhìn lại tấm thẻ của Ninh Khinh Tuyết, thiết nghĩ, giờ nàng đang ở nhà mình, ăn đồ của mình, tiêu chút tiền của nàng cũng là điều hợp tình hợp lý. Vả lại, tạm thời hiện tại nàng cũng đâu cần tới tiền.

Thế nhưng điều làm Diệp Mặc thất vọng chính là tấm thẻ của Ninh Khinh Tuyết, đừng nói là 500 nghìn, đến 5 hào cũng lấy không ra được, vì tấm thẻ ấy đã bị ngân hàng khóa mất rồi.

Tuy rằng có nhiều chuyện không được như ý, nhưng may thay, Ninh Khinh Tuyết không ghét cơm do Diệp Mặc nấu chút nào, mỗi lần ăn cũng không hề ít. Điều này khiến Diệp Mặc thấy an lòng đôi chút, nếu không tháng sau Ninh Khinh Tuyết mà gầy tới mức gió thổi cũng bay thì hắn đúng là khó sống với Lý Mộ Mai.

Hơn nữa hắn cũng không có ác cảm gì với Ninh Khinh Tuyết cả, thậm chí có thể coi là rất... ừm… thích nàng? Nhìn thấy nàng phải chịu đói như vậy, trong lòng hắn không khỏi xót xa.

Cô gái Ninh Khinh Tuyết đúng là kỳ quái, Diệp Mặc mua cơm về thì ăn rõ ít, thế mà từ khi hắn đích thân vào bếp làm cơm thì lại ăn ngon miệng thế. Hay là Diệp Mặc nấu cơm hợp với khẩu vị nàng chăng, chỉ có hơn một tuần mà trông nàng đã tròn trịa ra bao nhiêu.

Ninh Khinh Tuyết có thói quen khi ở nhà chỉ mặc 1 chiếc áo len và quần tất, có khi ngay cả quần lót cũng không mặc, vì vậy nàng luôn luôn vô cùng gợi cảm, nhưng chính Ninh Khinh Tuyết cũng không nhận ra điều này. Mỗi ngày nhìn mỹ nhân mê người như Ninh Khinh Tuyết ăn mặc gợi cảm đi qua đi lại trước mặt, đối với Diệp Mặc đúng là tra tấn.

Nhưng bảo hắn cưỡng ép nàng, Diệp Mặc làm sao cũng không xuống tay được. Ánh mắt u buồn tội nghiệp của Ninh Khinh Tuyết luôn khiến hắn nhớ về Lạc Ảnh.

Bỏ những chuyện này sang 1 bên, điều khiến cho Diệp Mặc vui nhất chính là Ngân Tâm Thảo của hắn cuối cùng đã có thể thu hoạch được rồi.

Diệp Mặc hết sức cẩn thận thu lại ba mươi chín hạt Ngân Tâm Thảo, rồi cho vào một chiếc bình ngọc đậy kín. Hắn không muốn trồng thêm trong viện, bởi dù sao hắn cũng không sống ở đây quá hai năm nữa. Đợi cho việc này qua đi, hắn sẽ lập tức rời khỏi Ninh Hải. Diệp Mặc có cảm giác Ninh Hải dường như không còn thích hợp để lưu lại nữa rồi.

Thu lại ba mươi chín hạt cỏ xong, Diệp Mặc bắt đầu tiến hành xử lý chỗ Ngân Tâm Thảo này. Đây là một cây Ngân Tâm Thảo đã hoàn toàn trưởng thành, làm thế nào để sử dụng tốt nó mới là điều quan trọng. Không biết chừng chỉ cần một viên Ngân Tâm Thảo là đã có thể thăng cấp lên luôn tầng thứ hai rồi ấy chứ.

20 nghìn còn lại, Diệp Mặc đã tiêu mất hơn mười nghìn tiền dược liệu để chế biến cùng với Ngân Tâm Thảo rồi.

Ninh Khinh Tuyết lần nào cũng đều là nhờ Diệp Mặc tới thư viện mượn giúp nàng mấy cuốn sách, bản thân nàng thì rất ít ra ngoài, cả ngày chỉ ngồi trong viện đọc sách mà thôi. Lúc Diệp Mặc chăm bón cây cỏ thì nàng yên lặng ngắm nhìn. Lúc hắn đi chế thuốc, nàng cũng lặng lẽ dõi theo, từ đầu chí cuối không hề thắc mắc câu nào.

Thường thì lúc Hứa Vi đi làm về thì trời đã tối. Sáng đi làm sớm, chiều lại về muộn, trừ mấy lần đứng nói chuyện với Diệp Mặc vài câu, nàng rất ít khi chạm mặt Ninh Khinh Tuyết. Giống như hồi đầu khi mới tới đây Diệp Mặc cũng rất ít khi nhìn thấy Hứa Vi.

Diệp Mặc đem chỗ thuốc vừa mới sắc xong đổ vào bát để tối nay khi tu luyện thì uống.

- Diệp Mặc, tôi có chuyện này muốn nhờ anh giúp.

Ninh Khinh Tuyết ngoài những lúc nhờ Diệp Mặc đi mượn sách cho thì rất ít khi nói chuyện với hắn. Chủ động nhờ vả Diệp Mặc thế này, đây có lẽ là lần đầu tiên.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.