Trở về truyện

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp) - Chương 26: Mang Ninh Khinh Tuyết Về Nhà

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

25 Chương 26: Mang Ninh Khinh Tuyết về nhà

- Cái gì? Cậu nói Khinh Tuyết muốn cùng với Diệp Mặc kết hôn? Như vậy sao được?

Tô Tĩnh Văn bị lời nói của Lý Mộ Mai làm cho ngây người, thậm chí quên cả xấu hổ vừa rồi, nàng không thể tưởng được Ninh Khinh Tuyết lại có ý niệm điên cuồng như vậy trong đầu. Ý thức đầu tiên của nàng không ngờ là phản đối, thậm chí chính nàng cũng không biết được điểm tâm tình khác lạ này.

Lý Mộ Mai có chút kinh ngạc nhìn Tô Tĩnh Văn, phản ứng của nàng dường như hơi hơi lớn một chút.

Tô Tĩnh Văn lúc này mới nhận ra phản ứng của nàng có hơi quả, có chút tự giễu nói:

- Mình là nói cô gái Khinh Tuyết ưu tú như vậy, làm sao, làm sao lại kết hôn cùng Diệp Mặc, hơn nữa Diệp Mặc còn có cái kia. Chính là vì tránh né hôn ước, cũng không thể đạp hư chính mình như vậy được.

Lý Mộ Mai thở dài nói:

- Cũng bởi vì thứ đó của Diệp Mặc, Khinh Tuyết mới có thể hạ quyết định này. Chị Khinh Tuyết cũng thật sự là đáng thương. Nhưng hôm nay tôi thấy Diệp Mặc, hắn và Diệp Mặc trong trí nhớ của tôi hoàn toàn khác nhau nha. Thật không biết một người thay đổi không ngờ lớn như thế, ôi, nếu hắn không bị đuổi khỏi Diệp Gia, hơn nữa thân thể lại không có vấn đề thì tốt rồi.

Tô Tĩnh Văn trầm mặc không nói, không biết vì sao, nàng theo bản năng muốn phản đối chuyện Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc kết hôn, nhưng lại tìm không ra bất cứ lý do gì, chẳng lẽ vì hôm nay hắn giúp mình nhảy một điệu nhảy? Hoặc là bởi vì hắn giống đại sư bán bùa cho mình? Không, không phải! Là bởi vì nàng là bạn Diệp Mặc, nếu Diệp Mặc kết hôn với Ninh Khinh Tuyết, chắc chắn sẽ sinh ra chuyện không tốt! Đúng, nhất định là thế!


- Làm sao vậy? Tĩnh Văn?

Lý Mộ Mai thấy Tô Tĩnh Văn rơi vào trầm mặc, liền vội vàng hỏi.

- A, không, không có gì, chỉ là tôi… có thể giúp được gì không?

Tô Tĩnh Văn bị Lý Mộ Mai kéo trở về thực tại, nhưng những ý nghĩ trong lòng nàng làm thế nào cũng không thể thốt ra, câu nói phản đối, khi nói ra lại thành ý ngược lại.

Lý Mộ Mai không biết Tô Tĩnh Văn vì sao luôn thất thần, đành phải nói:

- Tôi sẽ đem ảnh chụp Khinh Tuyết và Diệp Mặc mặc đồ ngủ ngủ cùng nhau cho cô xem, cô phụ trách tìm một tờ báo giải trí phát ra ngoài là được. Sau đó lại tìm một công ty truyền thông tới phỏng vấn bọn họ chuyện đã kết hôn.

Tô Tĩnh Văn mở to hai mắt nhìn Lý Mộ Mai, sau một lúc lâu im lặng, mới mím môi lên tiếng, không hiểu sao, vừa nghĩ đến Diệp Mặc không thể làm chuyện đó với Ninh Khinh Tuyết, trong lòng nàng lại có chút thoải mái:

- Ngay cả loại chủ ý này mà cậu cũng nghĩ ra được? Đây không phải khiến Khinh Tuyết thân bại danh liệt sao?


Lý Mộ Mai lại thở dài nói:

- Chính là thân bại danh liệt, so với rơi vào trong tay Tống Thiếu Văn tên lang sói kia không phải tốt hơn sao. Mình nghĩ Tô Gia cũng ở Yến Kinh, Tống Thiếu Văn là dạng sói đói gì, cậu chắc có lẽ không xa lạ. Nếu chị Khinh Tuyết có thể lựa chọn, chị ấy có nguyện ý như vậy không?

Tô Tĩnh Văn đương nhiên hiểu được Tống Thiếu Văn là người như thế nào, nói y là ác ôn, cũng là còn quá nhẹ, y là một ma quỷ ăn tươi nuốt sống. Yến Kinh không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp đều bị hủy ở trong tay của y rồi, nàng cũng hiểu Ninh Khinh Tuyết tại sao phải lựa chọn như vậy.

Nhưng chẳng phải như thế, là đầy Diệp Mặc lên vách núi hay sao? Loại người như Tống Thiếu Văn, dù có làm ra chuyện trả thù thế nào cũng không bất ngờ. Tô Tĩnh Văn giống như vớ được một cọng cỏ, nhìn Lý Mộ Mai nói:

- Nhưng cứ như vậy, Diệp Mặc chẳng phải là người bị hại sao? Hắn vô tội.

- Mình cũng biết hắn vô tội, mình vốn nghĩ chỉ cần cho hắn ít tiền, Diệp Mặc tuyệt đối là sẽ rất vui mừng đấy, nhưng Diệp Mặc hiện giờ khiến mình quả thực không thể tin được hắn chính là Diệp Mặc, chẳng lẽ một người ở bên trong nghịch cảnh khó khăn nhất lại thực sự thay đổi lớn như vậy? Cho nên chuyện này, mình đã không giúp được gì, chỉ có thể xem Diệp Mặc có nguyện ý giúp Khinh Tuyết hay không mà thôi, nếu hắn không muốn, cũng không có cách nào.

Lý Mộ Mai có chút bất đắc dĩ nói.


Tô Tĩnh Văn há hốc mồm, trong họng nghẹn lại, không biết phải nói gì, nàng vừa mong Diệp Mặc không đáp ứng, lại vừa sợ Ninh Khinh Tuyết phải bước vào ổ sói. Trong lòng nàng trong lúc vô tình đã biến chuyển, nhưng chính Tô Tĩnh Văn cũng chưa nhận ra được suy nghĩ của nàng có thay đổi ở đâu. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người rơi vào trầm mặc.

...

- Cô có chuyện gì nhất định phải tới chỗ tôi ở mới nói được sao? Chẳng lẽ nơi này không thể nói?

Diệp Mặc có chút kinh ngạc hỏi.

Ninh Khinh Tuyết cúi đầu, nàng không có cách nào giải thích với Diệp Mặc, nếu Diệp Mặc không đồng ý kế hoạch của Lý Mộ Mai, nàng có thể xuất ngoại sao? Sau một lúc lâu mới cắn răng nói:

- Bởi vì buổi tối tôi muốn đi tới nơi anh ở, có chuyện muốn một mình nói với anh, cứ như vậy nhé.

Nghe được ngữ điệu không tự nhiên và ánh mắt trói chặt của Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc thở dài, tuy rằng hắn không biết mục đích của Ninh Khinh Tuyết, nhưng hắn dường như nhìn thấy bộ dạng của Lạc Ảnh trước kia, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, cô theo tôi cùng đi chứ, tôi phải đi, chờ tôi chào hỏi Tĩnh Văn.

- Anh đồng ý?

Ninh Khinh Tuyết có chút bất ngờ vui vẻ đứng lên, lần đầu tiên thấy Diệp Mặc, bởi vì Diệp Mặc này và Diệp Mặc trong miệng Lý Mộ Mai hoàn toàn khác nhau, cho nên nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần nếu hắn cự tuyệt, không nghĩ rằng Diệp Mặc lại đồng ý.

- Tĩnh Văn, tôi phải đi rồi, Khinh Tuyết có một số việc cùng đi với tôi.

Diệp Mặc vừa mới đứng lên, đã nhìn thấy Tô Tĩnh Văn và một cô gái đi tới, cô gái kia dường như hắn gặp qua, nhưng một chút ấn tượng đều không có.


Lý Mộ Mai thấy Diệp Mặc nhìn nàng giống như không bình thường, dường như có chút không biết mình, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, hắn quả nhiên là thay đổi.

- A, Diệp Mặc, cậu… đồng ý?

Tô Tĩnh Văn mang theo một tia kỳ quái nhìn Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc, trong lòng nàng vừa nhẹ nhõm, lại vừa khó chịu, nhẹ nhõm vì Ninh Khinh Tuyết không cẩn bước vào ổ sói, nhưng khó chịu là Diệp Mặc lại đáp ứng yêu cầu như vậy. Hai loại cảm xúc trái ngược trong lòng khiến Tô Tĩnh Văn có chút khó chịu, nhưng được nàng che giấu rất tốt.

Diệp Mặc nhìn vẻ mặt ba người, dường như có việc gì đó mà chính mình không biết, nhưng hắn cười nhạt một tiếng, nếu có việc gì đó mà hắn không biết, Diệp Mặc hắn cũng không sợ bất cứ kẻ nào, việc nào.

...

Khi Ninh Khinh Tuyết mang hành lý đơn giản đi theo Diệp Mặc ngồi lên xe taxi, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác rất kỳ quái. Thời khắc nàng đi theo Diệp Mặc lên đường, dường như áp lực và lo lắng trong nội tâm đều tiêu tan, cả người trở nên dễ chịu hơn.

Tinh thần vẫn luôn căng thẳng nhận được xoa dịu, khiến vẻ mặt Ninh Khinh Tuyết trong lúc vô tình bớt đi một tia lạnh lùng, thêm một tia hoạt bát.

- Đây là chỗ anh ở?

Ninh Khinh Tuyết vừa nhìn thấy tiểu viện mà Diệp Mặc ở, lập tức vui mừng, nơi này rất yên tĩnh, hơn nữa khung cảnh lại tao nhã, hắn đúng là khéo tìm chỗ, không ngờ tìm được chỗ ở tốt như vậy.

Diệp Mặc cười cười nói:

- Đúng vậy, so với chỗ cô ở còn kém xa, đơn sơ một chút.

Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu nói:

- Không, tôi rất thích nơi này.

- Diệp Mặc, anh đã trở lại? Tôi đã nói với anh rồi, lần trước anh đi... A, cô này là ai?

Thời điểm Hứa Vy thấy Ninh Khinh Tuyết, nàng bị mỹ mạo của Ninh Khinh Tuyết làm chấn kinh, nàng vẫn tự phụ dung mạo mình rất tốt, nhưng so sánh với Ninh Khinh Tuyết, nàng quả thực kém sắc nửa đoạn.

Diệp Mặc này không ngờ có thể mang về cô gái xinh đẹp như vậy, thật đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong, tuy nhiên Diệp Mặc giống như cũng không xấu, thậm chí còn rất đẹp trai.

Ninh Khinh Tuyết đương nhiên cũng nhìn thấy Hứa Vi, cô gái này giống như em gái nhà bên thanh lịch dịu dàng, làm cho người ta có một loại cảm giác tươi mát, nàng nghĩ Diệp Mặc ánh mắt thật đúng là không tồi, khó trách ban đầu hắn có chút do dự không muốn dẫn nàng lại đây, hoá ra hắn đã cùng một cô gái ở chung rồi.

Chẳng lẽ hắn không phải bị liệt dương? Ninh Khinh Tuyết đột nhiên cảm giác được ý nghĩ của chính mình có chút xấu xa, thật là, quản hắn cái đó làm gì? Chính mình đến chính là vì cùng hắn thông qua kết hôn để ngăn cản Tống gia. A, không đúng, cùng Diệp Mặc kết hôn, cô gái này sẽ đồng ý sao? Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên có chút bắt đầu thấp thỏm không yên, lồng ngực giống như bị thứ gì chặn đứng, nghẹn một cục, lại không thể nhả ra.

Không khí nhất thời có chút khó xử, đang lúc hai cô gái nghĩ đến Diệp Mặc có thể giúp các nàng giới thiệu một chút cho nhau, Diệp Mặc không ngờ dẫn đầu đi vào rồi. Ninh Khinh Tuyết nhìn nhìn Hứa Vi, đành phải đi theo Diệp Mặc vào trong.

- Cô buổi tối ở phòng của tôi đi, có chuyện gì hiện giờ có thể nói rồi.

Diệp Mặc đem Ninh Khinh Tuyết đưa tới phòng của mình nói.

- A, vậy anh buổi tối ngủ ở đâu?

Ninh Khinh Tuyết lại đây vốn là quyết định cùng Diệp Mặc ở tại một căn phòng, đến lúc đó thêm một chiếc sô pha là được rồi. Buổi tối nàng ngủ sô pha, chỉ cần để cho người khác biết nàng và Diệp Mặc ngủ ở một căn phòng là được rồi

Tuy nhiên lời này khi hỏi ra, lại cảm thấy có chút không ổn, không phải là bởi vì thẹn thùng. Nàng đã chuẩn bị kỹ càng, không có gì xấu hổ. Chỉ có điều Ninh Khinh Tuyết đột nhiên nhớ tới cô gái vừa mới thấy ở cửa kia, nàng không nghĩ tới Diệp Mặc đã có bạn gái, hắn và một cô gái ở cùng một chỗ, nếu không phải bạn gái vậy là cái gì? Ninh Khinh Tuyết trong lòng còn không có khái niệm cùng thuê nhà.

- Không cần, tôi có chỗ ở.

Diệp Mặc thuận miệng nói.

- Rất xin lỗi, Diệp Mặc, tôi có phải khiến bạn gái của anh đã hiểu lầm hay không?

Ninh Khinh Tuyết kịp phản ứng, có chút không yên hỏi. Những lời này cũng là dẫn theo một tia thử xem, muốn xem cô gái kia có phải là bạn gái hắn hay không.

Diệp Mặc thản nhiên khoát tay, cũng không có đi giải thích với Ninh Khinh Tuyết, hắn không cần phải giải thích. Mà nói:

- Cô có chuyện muốn nói, hiện tại đã ở trong này rồi, cô có thể nói được rồi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.