32 Chương 32 Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thời gian nhoáng một cái, sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời mới mọc vừa mới lên.
“A ngủ ngon hương a!”
Dạ Nguyệt duỗi cái lưng mệt mỏi, từ trên giường bò lên, nhưng mà không đợi hắn xuống giường, đột nhiên xuất hiện năm, sáu con tay, đè hắn xuống bả vai, bắt đầu cho hắn đổi thành quần áo.
“Uy uy uy! Các ngươi làm cái gì?”
Dạ Nguyệt khoanh tay, cảnh giác nhìn xung quanh.
Trước mặt hắn có 3 cái thành thục đại tỷ tỷ, đứng mũi chịu sào chính là một cái tóc vàng đại tỷ tỷ, đằng sau hai tên đại tỷ tỷ nhưng là tóc đen, nhưng dung mạo tương tự, nhìn ra được là sinh đôi tỷ muội.
Tóc vàng đại tỷ tỷ nghe vậy, che miệng cười khẽ, sau đó nói.
“ Ngài đừng sợ, ta là phu nhân an bài tới chiếu cố ngươi, có thể gọi ta Mai Hương Tuyết.”
“Lý Nguyệt Mị, Lý Nguyệt Tiên.” Hai tên tóc đen đại tỷ tỷ một trước một sau nói.
" Chiếu cố ta?". Dạ Nguyệt có chút hoang mang gãi gãi đầu.
“Không tệ, phu nhân sợ ngươi mới lần đầu tới đây, không quen nơi này, nên mới sai ta cùng Nguyệt Tiên Nguyệt Mị các nàng, phụ trách chăm sóc người, tiếp đó lại dẫn người đến chỗ phu nhân học tập Cầm Công.”
Mai Hương Tuyết dung mạo tinh xảo, nắm giữ một đầu xõa chi bên hông kim sắc gợn sóng tóc dài, dáng người thành thục mê người, bây giờ niên kỷ đã 26 tuổi nàng, thực lực cũng đạt tới Tự Tại Địa Cảnh Cường Giả
“Thánh Tử điện hạ chớ lộn xộn, để chúng ta giúp ngươi thay quần áo a.”
Lý Nguyệt Tiên cùng Lý Nguyệt Mị mềm mại đáng yêu mở miệng nói ra.
Các nàng cầm lấy bên cạnh trang phục, một kiện lại một món hướng về thân thể hắn xuyên.
Các nàng là sinh đôi tỷ muội, Lý Nguyệt Mị là tỷ tỷ, Lý Nguyệt Tiên là muội muội, các nàng muốn so Mai Hương Tuyết trẻ mấy tuổi, bây giờ 19 tuổi.
Thực lực đều vừa vặn đạt đến Kim Cương Phàm Cảnh.
“Dạng này a! Ta đã biết.” Dạ Nguyệt điểm gật đầu.
Rất nhanh, y phục trên người hắn cũng xong, ba người liền dẫn Dạ Nguyệt đi lên tầng cao nhất Duyên Hoa Tẩy Tẫn.
Khi Mai Hương Tuyết, Lý Nguyệt Mị, Lý Nguyệt Tiên, 3 người tự mình mang theo đi tới thời điểm, những cái kia học sinh nam, không thể nghi ngờ đều đối Dạ Nguyệt nổi lên đậm đà địch ý.
Bất quá điều này cũng không thể trách bọn hắn, ai bảo Dạ Nguyệt là bị ba đóa kim hoa tự mình đưa tới, ba người các nàng là trong học viện khó được mỹ nữ.
Trong đó Mai Hương Tuyết thân là học viện đẹp nhất nữ lão sư một trong, nàng khí chất cao lãnh, dung mạo tuyệt mỹ, trên thân tràn đầy thành thục khí chất, tựa như một khỏa thành thục cây đào mật, vô luận già trẻ, đều hận không thể gặm một cái, bây giờ nàng lại cùng một nam nhân khác thân cận như thế.
Lý Nguyệt Mị, Lý Nguyệt Tiên, các nàng thân là sinh đôi tỷ muội, khí chất dung mạo cũng là nhân tuyển tốt nhất, cũng là duy nhất có thể lấy cùng Mai Hương Tuyết đánh đồng nữ lão sư, tại học viện nhân khí cũng cư Cao Vô Hạ .
Cũng chính vì như thế, những sinh, nhìn thấy các nàng 3 người như thế thân cận Dạ Nguyệt thời điểm, kém chút không đem răng đều toan điệu.
Đến nỗi những nữ sinh kia, nhìn xem Dạ Nguyệt vẻ mặt anh tuấn lộ vẻ yêu thích.
Dạ Nguyệt cũng không quá quan tâm, hắn đi theo Mai Hương Tuyết đi tới tầng cao nhất Duyên Hoa Tẩy Tẫn.
" Phu nhân, ta đã dẫn người đến". Mai Hương Tuyết các nàng cung kính nói.
" Ta biết rồi, các ngươi lui xuống đi".
Nguyệt Hiên mởi của ra gật đầu một tiếng, rồi sau đó kéo lấy Dạ Nguyệt vào trong, cầm lấy một cây đàn đưa đến cho hắn rồi nàng cũng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn.
" Bất đầu từ hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi về Cầm Công".
Cầm công là một dạng tấn công bằng âm thanh, bản thân nó cũng cực kỳ huyền diệu, vũ khí chính của nó tất nhiên là dụng cụ âm nhạc, có thể dùng đàn tỳ bà, dùng huyền cầm, độc huyền cầm, tiêu, sáo...
Trong những dụng cụ âm nhạc này bản thân huyền câm liền được nhiều người sử dụng nhất.
Đầu tiên mà nói, số lượng âm mà huyền cầm có thể tạo ra cao hơn rất nhiều các dụng cụ khác.
Đương nhiên đàn huyền cầm còn có một tên gọi khác là đàn tranh.
Tất nhiên Dạ Nguyệt sẽ không biết đánh đàn, cũng không đi sâu vào tìm hiểu mấy thứ này, các nhạc cụ hắn cũng chỉ biết qua qua mà thôi.
Trong thế giới này, đàn huyền cầm là loại dụng cụ âm nhạc nổi tiếng nhất, đồng thời đàn huyền cầm cũng chia làm rất nhiều loại tùy theo số dây đàn.
Mà ở trong Cầm Công, đàn huyền cầm là loại dụng cụ âm nhạc nổi tiếng nhất, đồng thời đàn huyền cầm cũng chia làm rất nhiều loại tùy theo số dây đàn.
Không biết là Nguyệt Hiên quá mức tự tin với tài năng của Dạ Nguyệt hay cố tình muốn thử hắn, lúc này trước mặt Dạ Nguyệt là một cây thập lục huyền cầm.
Một cây huyền cầm rất lớn cũng rất đẹp... đẹp phi thường.
Nhìn cây đàn huyền cầm này Dạ Nguyệt có thể cảm nhận được một loại thần vận khó nói nên lời.
Toàn bộ cây đàn này độc một màu trắng, một màu trắng thuần khiết như ánh trăng trên trời cao.
Toàn bộ cây đàn luôn có một loại hương thơm tự nhiên dịu nhẹ, khiến hắn có cảm giác tâm thần thoải mái.
Cây đàn này khi đụng vào liền thật sự có cảm giác mát lạnh, toàn bộ cây đàn toát ra một loại khí chất cô độc, lạnh lẽo nhưng cũng đầy thánh khiết cao ngạo.
Dạ Nguyệt không biết, cây đàn này chính là Ngân Nguyệt Huyền Cầm.
Chất liệu của nó chính là từ Thiên Sơn Tùng Hàn Tủy.
Thiên Sơn Tùng Hàn Tủy, ngàn năm mới có thể trưởng thành, nhất định phải là Thiên Sơn Tùng Hàn Tủy ngàn năm mới có thể chặt xuống.
Dùng Thiên Sơn Tùng Hàn Tủy để làm đàn... cây Ngân Nguyệt Huyền Cầm này liền có thể coi là tuyệt thế thần binh.
Tất nhiên Ngân Nguyệt Huyền Cầm không chỉ có chất liệu làm đàn, nó còn có dây đàn.
Dây đàn của Ngân Nguyệt Huyền Cầm chính là Kim Ti Tuyến trong Long Tuyền Cốc.
Nếu như Thiên Tằm Tuyến nổi danh về độ chắc chắn đàn hồi thì Kim Ti Tuyến cũng nổi danh về độ chịu lực.
Kim Ti Tuyến chịu lực còn mạnh hơn cả Thiên Tằm Tuyến.
Tổng kết lại mà nói, Ngân Nguyệt Huyền Cầm tuyệt đối có thể coi là một kiện thần binh lợi khí trong thiên hạ, ít nhất cho dù là các loại thần kiếm trong Danh Kiếm Bảng cũng chưa chắc phá hủy được nó.
Công không đủ nhưng thủ có thừa.
Đây chính là báu vật thành danh của Cầm Đế Phượng Tử Cầm.
Cũng chính là nữ nhân duy nhất trở thành Cái Thế Tông Sư cao thủ hiếm có trong võ lâm.
Nói đến Cầm Đế thì phải nói đến Tiên Âm Động là một môn phái nổi tiếng về việc sử dụng Cầm Công.
TIên Âm Động có tổng cộng 4 người đệ tử, 3 nữ cùng 1 nam, bất quá từ sau khi Cầm Đế ngã xuống, tất cả đệ tử cũng rời khỏi Tiên Âm Động.
Đại đệ tử trong đó chính là Nguyệt Hiên, sau khi rời khỏi Tiên Âm Động thì thành lập nên Duyên Hoa Tẩy Tẫn cũng từ đó liền không rời khỏi đây nửa bước.
Nhị đệ tử của Tiên Âm Động đã rời khỏi sư môn, không biết đi đâu.
Tam đệ tử chính là Kiền Thác Bà trong Bà La Môn tại Ấn Độ.
Tứ đệ tử, là đệ tử nhỏ nhất cũng là nam nhân duy nhất trong Tiên Âm Động gọi là Lăng Phong.
Ngân Nguyệt Huyền Cầm là một cây thập lục huyền cầm ( đàn 16 dây).
Chính vì vậy Ngân Nguyệt Huyên Cầm sẽ mang theo những đặc điểm của những cây thập lục huyền cầm bình thường.
Đầu tiên là lớn, Ngân Nguyệt Huyền Cầm còn lớn hơn cả tấm lưng Dạ Nguyệt, một mình cây Ngân Nguyệt Huyền Cầm đã dài 1m5.
Tiếp theo là nặng, cây Ngân Nguyệt Huyền Cầm này nặng 100 kg, nói thẳng ra tuyệt đối không thích hợp để chiến đấu cường độ cao, nhưng đối với Dạ Nguyệt không có vấn đề gì cả.
Cuối cùng, thập lục huyền cầm rất khó đánh, nó có tới 16 dây từ đó biến thể âm điệu rất nhiều, số lượng dây đàn cùng nhau hợp tấu cũng không ít.
Với một người căn bản không biết gì về âm nhạc như Dạ Nguyệt thứ này thật sự quá khó.
Nhìn cây Ngân Nguyệt Huyền Cầm đặt trên bàn, Dạ Nguyệt thở dài một tiếng, sau đó bắt đầu chăm chú học nhạc.
Hắn không phải học đánh đàn, mà là học nhạc lý.
Cầm Công là một dạng tấn công đặc biệt, một loại sóng âm võ công, đương nhiên cũng phải dựa vào nội lực của người vận dụng.
Với một người không có nội lực như hắn thì Câm Công gần như gân gà, nhưng bây giờ đã có Hiên Viên Đế Phượng Quyết không sớm thì muộn hắn cũng sẽ tu luyện ra nội lực, nên không hề lo lắng.
Cầm Công uy lực bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố.
Đầu tiên là yếu tố bên ngoài, điển hình là thời tiết, tiếng sáo giữa trời quang mây tạnh cùng tiếng sáo giữa nơi sấm chớp đùng đùng uy lực đương nhiên khác nhau.
Thứ hai liền là nội lực của người sử dụng cầm, nội lực càng lớn, uy lực của Cầm Công cũng càng lớn.
Thứ ba, liền là nhạc lý. Nhạc lý trong này bao gồm hiểu biết của người dùng cầm công cùng nhạc khúc.
Nhạc khúc giống như một loại võ công vậy, võ công chia mạnh yếu thì nhạc khúc cũng chia mạnh yếu.
Tùy từng nhạc khúc mạnh yếu khác nhau mà yêu cầu nhạc lý của người sử dụng khác nhau.
Cầm Công không đơn giản chỉ là dùng âm thanh đánh vào tai, loại suy nghĩ này liền là nhục nhã cầm công.
Cầm Công chính là dùng nhạc khúc để công kích tinh thần đối phương, đây mới là cầm công chân chính.
Âm nhạc là để thay đổi tâm tình con người, có bi hoan ly hợp, có vui vẻ hoan ái, có tang thương cô liêu, tất cả đều là tâm tình con người.
Cầm Công chân chính liền điều khiển thứ cảm xúc này của con người, đến một mức độ nào đó sẽ tạo thành ảo giác thậm chí khiến kẻ khác hóa điên.
Tất nhiên cầm công cũng gây ra nội thương, bởi nó đánh vào tâm mạch, đây là một loại sát thương dùng nội lực cùng nhạc khúc đánh qua màng nhĩ, tiến thẳng vào cơ thể, bỏ qua phòng ngự cơ thể.
Luyện thể cao thủ, đúng là cực kỳ sợ hãi cầm công.
Tất nhiên cầm công cũng không phải là vô địch, sát thương của cầm công cao hay thấp không phải chỉ dựa vào bản thân người sử dụng, mà còn bị thực lực người nghe ảnh hưởng rất lớn.
Người có nội công cao cường, chỉ cần dùng nội tâm phong bế hai tai, liền có thể gắng gượng ngạnh kháng, lúc này phải xem nội lực của ai cao hơn.
Người có hiểu biết về nhạc lý có thể không lựa chọn dùng nội công quyết đấu, chỉ cần giữ tâm thần thanh thản, trực tiếp ngồi xuống cảm nhận tiếng nhạc là được, lúc này phải xem nhạc lý của ai cao hơn.
Cuối cùng...liền là tâm tình của người dùng cầm công. Không phải cứ tâm trạng tốt, trong người cảm thấy vui vẻ liền có uy lực cao nhất, trong cầm công không có khái niệm tâm trạng tốt hay không tốt, trong cầm công chỉ có tâm trạng có hợp cầm khúc hay không.
Dạ Nguyệt không hiểu gì về nhạc lý, hắn liền phải học, bất quá Dạ Nguyệt hiện nay mới biết, cảm âm của hắn rất tốt.
Bởi vì bản thân từ nhỏ bị mù bẩm sinh lên bản thân cảm giác lực của hắn tương đối mạnh
Hắn có cảm nhận rất tinh tế với môi trường xung quanh, hay nói cách khác hắn có thể cảm nhận mọi sự vật sự việc theo hướng mỹ quan, từ đó dẫn đến những thứ liên quan đến nghệ thuật, Dạ Nguyệt có thiên phú tương đối lớn.
...
3 tháng sau, từng thời gian đó cũng đủ để Dạ Nguyệt có thể sử dụng đàn, cũng đủ để hắn đánh ra được vài bản nhạc tiêu chuẩn.
Ngày hôm nay cũng là ngày phi thường quan trọng của Dạ Nguyệt, hắn lần đầu tiên được Nguyệt Hiên dạy nhạc khúc.
Nghe một nhạc khúc có tên – Bi Hoan Ly Hợp Khúc.
Trong căn phòng cao nhất của Duyên Hoa Tẩy Tẫn, tiếng đàn của nàng từ từ vang lên.
Người có Bi có Ly tất nhiên sẽ có lúc Hoan rồi Hợp.
Bi Hoan Ly Hợp Khúc không phải là một loại cầm khúc cường đại, thậm chí cũng không khó học nhưng học được là một việc, có học giỏi được hay không là một việc khác.
Dưới tiếng đàn của Nguyệt Hiên, Dạ Nguyệt cũng không biết, trong Duyên Hoa Tẩy Tẫn, có rất nhiều người khóe mắt ướt át.
Mỗi lần nàng đàn khúc nhạc này, đều rất buồn...
Khúc nhạc này của Nguyệt Hiên, có Bi có Ly nhưng lại không có Hoan cùng Hợp.
Cả khúc nhạc chủ đạo chỉ là Bi cùng Ly, cũng giống như thứ tình cảm của nàng, một màu ảm đạm.
Nàng dành cả đời để đuổi theo bóng lưng nam nhân kia, hy sinh cả tương lai của nàng, cả tuổi thanh xuân của nàng, cũng vì nam nhân kia.
Rốt cuộc, nàng không có gì cả, kể cả bóng lưng của hắn nàng cũng không bắt được.
Vì hắn nàng mất quá nhiều, vì hắn nàng mất đi tương lai sáng lạn của chính bản thân mình...
Có nhiều việc, muốn quên nhưng vẫn là không quên được, có nhiều việc muốn vứt bỏ nhưng chính nàng cũng không nỡ.
Bi Hoa Ly Hợp Khúc chính là như vậy, cầm đạo chính là như vậy, thứ âm nhạc dùng để điều khiển lòng người.
Dạ Nguyệt không trải qua những việc mà Nguyệt Hiên trải qua, nhưng lúc này, Dạ Nguyệt hắn cũng khóc.
Hắn thấy một oán phụ chờ chồng trong gió tuyết.
Hắn không thấy khuôn mặt của nàng, thứ hắn thấy chỉ là bóng lưng cô lieu mà mềm yếu.
Đây là lần đầu tiên, Dạ Nguyệt cảm nhận được Bi Hoan Ly Hợp khúc là như thế nào.
Không phải Nguyệt Hiên không khống chế được cảm xúc của mình, mà lúc này nàng chính là tấu lên Bi Hoan Ly Hợp Khúc của chính nàng.
Trong thế giới của nàng, chỉ có Bi – Ly.
Về phần Hoan – Hợp, mãi mãi chỉ là chút hy vọng mà thiếu phụ kia tự gắn cho mình, để nàng có thể sống tiếp, có thể tiếp tục chờ đợi.
Ngày hôm đó, trong Duyên Hoa Tẩy Tẫn, có rất nhiều người khóc.
Dạ Nguyệt cũng khóc.
Hắn bỗng nhiên muốn ôm lấy nàng từ phía sau, muốn ôm lấy thiếu phụ kia, muốn chắn cái lạnh cho nàng, bất quá hắn thủy chung không có làm, không dám tiến lên.
Thiếu phụ kia đang nhìn một cáo bóng lưng.
Thiếu phụ kia đang chờ một người, chờ một cái quay đầu.
Dạ Nguyệt chậm rãi ngồi xuống phía trước Ngân Nguyệt Huyền Cầm.
Những ngón tay của Dạ Nguyệt cũng nhẹ lướt qua dây đàn.
Hắn bắt đầu chính thức học tập, Bi Hoan Ly Hợp Khúc.