Trở về truyện

Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh - Chương 37 Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

37 Chương 37 Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

Ngày 2 tháng 6 năm 2016 tính thêm hai năm vừa rồi thì Dạ Nguyệt đã đến Duyên Hoa Tẩy Tẫn gần tròn 3 năm.

Trong hai năm này Dạ Nguyệt bay ngày ngoại trừ tu luyện Cầm Công cùng theo Nguyệt Hiên cô cô học tập cung đình lễ nghi ra, hầu hết đều cùng ba nữ song tu.

Đương nhiên cảm thấy thực lực tu luyện của tam nữ quá yếu, Dạ Nguyệt cũng chuyển cho bọn họ Hiên Viên Đế Phượng Quyết.

Bởi vậy mà ba nữ cũng được ích lợi cực lớn, thông qua một môn Minh Tưởng Chi Thuật tên là Thủy Tinh Minh Tưởng, trong vòng ba năm ba nữa tốc độ tu luyện tăng lên rõ rệt.

Mai Tuyết Hương tu luyện Thâm Độ Thụy Miên đạt đến giai đoạn thứ ba thần buồn ngủ không ngủ, bước ngủ tâm không ngủ khiên cho tâm linh lực lượng tăng lên rõ rệt, tu vi cũng đột phá đến Tiêu Dao Thiên Cảnh Cường Giả, thực lực mạnh nhất trong ba nữ.

Mà Lý Nguyệt Tiên cùng Lý Nguyệt Mị cũng không kém bao nhiêu đều Thâm Độ Thụy Miên đạt đến giai đoạn thứ hai, mặc dù cảnh giới này không tăng lên tâm linh lực lượng.

Nhưng bởi vì có thể tiến vào trạng thái ngủ say, tâm linh thông suốt, tốc độ tu luyện tăng lên rõ rệt, nên đều đột phá Tự Tại Địa Cảnh.

Phát hiện ra điểm này, ba nữ rất vui mừng quyết tâm suốt đời đi theo Dạ Nguyệt.

Ngọn đèn ưu nhã từ rất nhiều căn phòng của Duyên Hoa Tẩy Tẫn tỏa ra, dòng người nối liền không dứt không ngừng đi ra đi vào.

Làm cung đình lễ nghi học viện cho dù tại Bắc Kinh cũng rất nổi tiếng, có thể tiến vào Duyên Hoa Tẩy Tẫn học tập, thân gia ít nhất cũng phải là 10 ức phú hào trở lên, mà tuổi không thể vượt qua ba mươi tuổi.

Buổi tối hôm nay, là buổi tốt nghiệp mỗi năm một lần.

Lại một nhóm đệ tử tốt nghiệp, được mời đến đều là cha mẹ, trưởng bối những đệ tử này, không thể nghi ngờ đều là những phú hào nổi tiếng có sức ảnh hưởng kha khá ở Bắc Kinh.

Phải biết rằng, Duyên Hoa Tẩy Tẫn hàng năm thu nhận số lượng đệ tử chỉ có đúng một trăm.

Vì một trăm vị trí này mà phú hào của cả Bắc Kinh cơ hồ tranh giành đến vỡ đầu.

Người nào cũng biết, có thể từ Duyên Hoa Tẩy Tẫn thuận lợi tốt nghiệp thì tương đương với được dát thêm một tầng vàng.

Hơn nữa mỗi năm đều có một số lượng lớn người tốt nghiệp từ Duyên Hoa Tẩy Tẫn, bất kể gia thế hay tài năng đều xuất chúng nhất .

Nên việc tốt nghiệp ở Duyên Hoa Tẩy Tẫn không chỉ đơn giản là giáp thêm một tầng vàng đơn giản như vậy, còn đối với mấy người tới nói, tăng thêm nhân mặt tài nguyên bình đài.

Ở một vòng bên trong, nhân mặt tài nguyên rất trọng yếu, đặt biệt là ở giới kinh doanh.

Rất nhiều người đều không phải học viên của Duyên Hoa Tẩy Tẫn, nhưng vẫn tham gia tiệc tốt nghiệp, chính là không muốn buông tha như thế mở rộng nhân mạch vòng cơ hội.

Bởi vậy thượng tầng cả mới sự coi trọng đối với Duyên Hoa Tẩy Tẫn như vậy

Buổi lễ tốt nghiệp được cử hành tại lầu 3 của Duyên Hoa Tẩy Tẫn, đông đảo phú hoà, quan chức đều đã chọn vị trí tốt tại hội trường.

Bọn họ đều hy vọng có thể chứng kiến con mình thông qua dạy dỗ của Duyên Hoa Tẩy Tẫn thì sẽ trở thành thế nào.

Là chủ nhân của Duyên Hoa Tẩy Tẫn, Nguyệt Hoa như trước vẫn một thân cung trang màu bạc, mặt mang vẻ mỉm cười đứng ở một bên đại sảnh, thủ hạ nói cho nàng biết người đã đến đông đủ, lúc này nàng mới vuốt cằm, ý bảo, lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu.

Một đoàn thiếu niên nam, nữ mặc cung trang mầu bạc bắt đầu từ hai bên cửa vào bàn.

Chừng trăm người nhưng lại không làm nội đường có bất cứ sự ồn ào nào.

Trên mặt mỗi người đều giống nhau là mang nụ cười ưu nhã, tiếng bước chân hài hòa, giơ tay nhấc chân tự nhiên mà cao quý nhưng lại không làm người khác có cảm giác họ kiêu ngạo, khiến mọi người đều phải nhìn họ.

Mà lúc này, trong một căn phòng Lý Nguyệt Tiên, Lý Nguyệt Mị, Mai Tuyết Hương vây quanh bên cạnh Dạ Nguyệt.

Đặc biệt Dạ Nguyệt đang ngồi trong thùng gỗ tràn đầy đen kịt chất lỏng sền sệt, tản ra nồng nạc mùi thuốc.

Giờ khắc này, Dạ Nguyệt đang tu luyện.

Hai mắt nhắm chặt, giờ khắc này tư duy lắng đọng lại, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt rung động, bên trong thùng gỗ dược liệu tinh hoa thẩm thấu vào trong cơ thể hắn, chuyển hóa thể chất của hắn.

" Tiền căn của hôm qua, trở thành quả báo của hôm nay"

Trong miệng Dạ Nguyệt phát ra những âm thanh rất nhỏ, nhưng cho người ta cảm giác vô cùng thần thánh.

Cảnh giới tâm linh của hắn cực cao, không biết đã lĩnh hội được cái gì, trong cơ thể liền phát ra thanh âm như tiếng sấm vang.

Thanh âm này quanh quẩn trong tòa nhà, dư âm còn vang vẳng không thôi.

" Ta đến từ hư không, giáng sinh trần thế, không nhuộm nhân quả, ngày trước đủ loại nghiệp duyên, ngày nay đã chặt đứt, thần định tam giới, sắc không hư thực..."

Dạ Nguyệt tiếp tục nói cảm ngộ của mình, giống như thượng đế đang tường thuật Phúc Âm, lại giống như Phật Đà đang cảm ngộ truyền đạo.

" Đại mộng mấy ngàn thu, hiện tại là năm nào?"

Đột nhiên, Dạ Nguyệt phát ra tiếng than thật dài.

Hai mắt mở trừng trừng, một luồng tư duy vô hình dao động tản mát ra.

" Trải qua bao nhiêu vất vả, ta đã đạt đến cảnh giới Nhập Định!"

Dạ Nguyệt nhảy dựng lên, rơi xuống mặt đất, toàn thân mang theo một cỗ thiền ý, căn bản không thấy hắn có động tác gì, nhưng ba nữ lại cảm thấy hắn là trung tâm của vũ trụ, tất cả vật chất đều vây quanh hắn.

Đây là chỗ kỳ diệu của cảnh giới Nhập Định

Tâm linh hùng mạnh, tự nhiên mang theo khí chất tâm linh vô hình.

" Lão công, chúc mừng ngươi đã đạt đến Nhập Định".

Lý Nguyệt Mị cầm lấy ý phục tiến tới mặc lên cho hắn, mỉm cười nói.

" Đúng đó đúng đó, thật không biết ngươi làm sao tu luyện, ta chỉ mới đạt đến ngủ say cảnh giới thứ hai mà thôi".

Lý Nguyệt Tiên bĩu môi, nhưng trên khuôn mặt vui cười không che giấu nổi.

" Thời gian không còn sớm nữa, tất cả đều đến đông đủ, chỉ còn thiếu ngươi thôi đấy".

Nhìn xem trên tay đồng hồ, Mai Tuyết Hương lên tiếng nhắn nhở.

" Ừm ".

Thần sắc của Dạ Nguyệt không hề có chút dao động, đây là cảnh giới Nhập Định, núi thái sơn trước mắt sụp đổ mà mặt không đổi sắc.

Tuy nhiên, đây vẫn là cảnh giới Tiểu Định, sẽ bởi vì đủ loại biến hóa trần thế mà ảnh hưởng, trừ phi đạt đến Thường Định, như vậy mới thật sự lợi hại.

Một lúc sau, cửa lớn ở một bên đại sảnh, một gã thanh niên mặc một bộ bạch y, ngực hé ra rất tinh xảo, tay cầm một chiếc đàn gỗ vàng óng trông cực kỳ ưu nhã chậm rãi đi ra.

Một đầu tóc dài màu đen lã tã bay trên vai nhưng lại không chút nào làm cho người ta có cảm giác thất lễ, cả người như là tụ tập tất cả vẻ anh tuấn, cao quý, ưu nhã của thiên hạ vào mình.

Luôn luôn khiến người khác thấy hắn có một loại điềm đạm đặc thù, lúc hắn từ cửa bên hông đi ra, cơ hồ trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của buổi lễ.

Cho dù lúc trước các đệ tử tốt nghiệp đi vào thính đường đều mang vẻ mặt ưu nhã mỉm cười thì nay cũng phần lớn đều không nhịn được hướng hắn nhìn một chút.

Nhất là những nữ đệ tử trong đó, phần lớn đều lộ vẻ mê say.

Thanh niên mặc bạch y đặt chiếc đàn gỗ ở trên cái bàn đã được dọn sẵn, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đẩu chuyên dụng, đầu tiên là hướng tới đông đảo tân khách mỉm cười, lúc này mới chậm rãi giơ lên cánh tay thon dài, nhẹ nhàng chậm chạp đánh đàn.

Thanh âm cao nhã mà thuần khiết như châu ngọc, âm sắc tinh xảo như sương mai từ cây đàn phát ra như nước chảy mây trôi khiến trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh hẳn đi, tiếng đàn tuyệt vời khi nghe chỉ làm người khác vui vẻ thoải mái.

Tựa như dưới ánh trăng, dòng suối đang cuồn cuộn tuôn ra những loại cảm giác kỳ diệu, tràn ngập hào khí thi ca.

Không nói chuyện khác, chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài, bạch y thiếu niên này không thể nghi ngờ khiến tất cả các đệ tử sắp tốt nghiệp tại đây đều lâm vào trạng thái thất thần.

Trên người hắn chứa đựng sự điềm đạm, không tranh với đời khiến kẻ khác sinh hảo cảm rất nhiều.

Nguyệt Hoa lẳng lặng đứng ở nơi đó, lắng nghe tiếng đàn tuyệt vời, tại trong tai nàng, tiếng đàn này đương nhiên cùng người khác nghe sẽ có sự khác biệt.

Nàng nghe thấy chính là trong tiếng đàn đó có ẩn chứa sự điềm đạm đến từ xâu xa nội tâm của bạch y thiếu niên.

Thiếu niên biểu diễn đánh đàn kia đúng là Dạ Nguyệt.

Ba năm này, Dạ Nguyệt không thể nghi ngờ làm vô cùng tốt, tốt đến ngay cả Nguyệt Hoa ngặt nghèo như vậy cũng không tìm ra một tia tì vết nào.

Người khác cần có năm năm để học, còn hắn ba năm đã học xong, hơn nữa so với bất luận kẻ nào đều hơn hẳn.

Có thể đại biểu cho các đệ tử tốt nghiệp biểu diễn đàn thì đều là truyền thống của Duyên Hoa Tẩy Tẫn, chỉ có đệ tử xuất sắc nhất trong số những đệ tử tốt nghiệp này mới có thể lấy được quang vinh đặc biệt này.

Dạ Nguyệt có thể ngồi ở chỗ đó, cũng không phải vì hắn là cháu Nguyệt Hoa, mà là bởi vì thành tựu chính mình.

Lễ tốt nghiệp cực kỳ ưu nhã, được tiến hành đúng trình.

Quan chức cùng các phú hoà đã bắt đầu lặng lẽ hỏi thăm lai lịch Dạ Nguyệt, nhưng không có một người nào có thể nói ra.

Cho dù con của bọn họ cũng không có người nào biết được Dạ Nguyệt từ đâu mà đến.

Đối với các đệ tử khác mà nói, Dạ Nguyệt giống như là dấu hỏi lớn.

Khi hắn vừa mới xuất hiện ở chỗ này, thì là lạnh như băng, không người nào nguyện ý đến gần, cũng không có người xem trọng hắn.

Chỉ lấy vẻ anh tuấn của tướng mạo mà nói thì nơi này là đế đô, người có vẻ anh tuấn chẳng lẽ còn ít sao?

Nhưng là, mấy tháng sau, dường như ánh mắt mọi người nhìn hắn đã trở nên khác hẳn, tại các loại học tập về lễ nghi, âm nhạc thì biểu hiện của Dạ Nguyệt vượt xa năng lực học tập của kẻ khác.

Biến đổi lớn nhất của hắn chính là vẻ lạnh băng của hắn đã từ từ biến mất.

Chỉ là không biết tại sao, hắn bình thường đều rất ít giao tiếp cùng người khác, hưn nữa lại càng ít nói chuyện. Chỉ là lặng lẽ học tập.

Dạ Nguyệt lẳng lặng đánh đàn, tim của hắn rất tĩnh lặng, tựa như toát ra sự điềm tĩnh giống bề ngoài vậy.

Một năm thời gian trôi qua, một năm trước làm sao hắn có thể nghĩ đến hôm nay chính mình lại ở trước mặt mọi người diễn tấu nhạc khí.

Khi vừa bắt đầu đi theo cô cô học tập, trong lòng hắn vốn là tràn ngập thái độ hoài nghi.

Nhưng sau một tháng trôi qua, Dạ Nguyệt lại phát hiện con đường mà sư phó đưa ra cho mình là vô cùng chính xác.

Tại Tử Vong Chi Đô tu luyện, là vì luyện tâm. Tại Duyên Hoa Tẩy Tẫn đồng dạng cũng là như vậy.

Khi hắn ở chỗ này dần dần yên tĩnh, nhớ lại hết thảy phát sinh trong những năm qua, cùng với quá trình phát triển của chính mình. Hắn phát hiện tinh thần của mình có chút mệt mỏi.

Ba năm thời gian này, làm cho thể xác và tinh thần hắn đều có được quãng thời gian nghỉ ngơi tốt nhất, ngoài trừ ban đêm ngâm thuốc ra, cũng không có tận lực đi tu luyện, nhưng thực lực của hắn vẫn như ngồi hoả tiễn ngày một mạnh hơn.

Từ trong ánh mắt không ngừng lộ ra vẻ tán thưởng của Nguyệt Hiên, Dạ Nguyệt biết, chính mình sắp đến lúc rời khỏi nơi này.

Lễ Tốt nghiệp thuận lợi chấm dứt, mỗi một danh đệ tử đều từ trong tay hiên chủ Nguyệt Hoa tiếp nhận chứng minh tốt nghiệp của mình, đều chạy về vị trí thân nhân mình.

Khi Nguyệt Hoa hoàn thành hết thảy mọi thứ, nhiệm vụ hôm nay của Dạ Nguyệt cũng xem như hoàn thành, nàng đi tới bên người Dạ Nguyệt:" Hôm nay biểu hiện của ngươi rất tốt."

Dạ Nguyệt mỉm cười. Khẽ vuốt cầm huyền, làm cho âm thanh cuối cùng phát ra kèm theo lời nói." Cám ơn cô cô, ta có thể tốt nghiệp rồi chứ?"

Nguyệt Hoa sửng sốt một chút, có phần vô cớ buồn bực nói:" Ngươi vội vã muốn rời khỏi ta như vậy sao?"

Mặc dù ở chung chỉ có ba năm, nhưng Nguyệt Hoa đã thật sự thích thanh niên thông minh tuyệt đỉnh này.

Đương nhiên Dạ Nguyệt cũng hết sức tôn kính Nguyệt Hoa, ở trên người vị mỹ phụ nhìn qua rất ưu nhã, xinh đẹp này, hắn đã có được sự quan tâm như của thân mẫu vậy.

Với việc Nguyệt Hoa giành cho hắn sự quan tâm, ân cần, nhưng Dạ Nguyệt lại phát hiện rằng thực ra chính mình lại rất thích cái loại yêu thương, ân cần này.

Loại tình cảm mà Nguyệt Hoa giành cho hắn thì ngay cả Chúc Ngọc Nghiên, sư tỷ Loan Loan hay Cầm di cũng đều không mang được cho hắn.

Bởi vậy, đối với vị mỹ phụ này, Dạ Nguyệt rất tôn kính, cũng cực kỳ thân cận.

" Cô cô, ta biết ta không phải. Nhưng là, ta phải đi."

Nguyệt Hoa than nhẹ một tiếng:" Ta hiểu, sau khi gặp qua sư phó của ngươi, nàng sẽ giao sự vụ của Âm Quý Phái cho ngươi".

" Hài tử, ngươi suất sắc hơn cả phụ thân ngươi năm đó...Nhớ kỹ, bất luận lúc nào cũng không nên quá lấy tình cảm quá mức để giải quyết sự việc, lại càng không được phép lấy tính mạng mình ra để nói giỡn".

" Ngươi phải hứa với ta, làm tất cả mọi việc thì đều phải lấy an toàn trên hết. Được chứ?"

Dạ Nguyệt yên lặng gật gật đầu.

Nguyệt Hoa mỉm cười nói:" Tốt lắm, trở về thu thập một chút, ngày mai hãy đi".

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.