25 Chương 25 Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh
" Ngươi, ngươi.. làm sao ngươi làm được?"
Trương Đan Phượng mặc dù biết rằng mình cũng không nên hỏi đến bí ẩn của Dạ Nguyệt, nhưng là nàng đang không nhịn được, buộc miệng hỏi ra.
Dạ Nguyệt cũng không có quay người lại, thản nhiên nói: " Ta chỉ đơn giản dùng toàn lực chém nó thôi"
Nói xong, mười điểm sáng màu đỏ bầm đang từ trên trời rót xuống, Dạ Nguyệt giơ tay ra tóm gọn mười điểm sáng màu đỏ bầm kia đã rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Đây chính là vật mà khi nãy chín cái khối thịt của quái xà bắn ra chất lỏng ngưng kết mà thành, khối tiểu cầu màu đỏ bầm.
"Cẩn thận, coi chừng có độc." Trương Đan Phượng vẫn chưa kịp tiêu hóa hết những lời mà Dạ Nguyệt nói, vội vàng nhắc nhở.
Dạ Nguyệt lắc đầu: "Không có việc gì, mặc dù nó có độc, nhưng đối với ta không đáng ngại."
Hắn cởi áo khoác ra đưa tay cầm mười khối tiểu cầu màu đỏ bầm kia quấn lại rồi buộc ở quan eo...
"Ngươi biết con quái xà kia là gì à?" Trương Đan Phượng thanh âm có chút kinh ngạc nói.
Dạ Nguyệt yên lặng gật đầu, mặc dù mới đầu không dám chắc chắn, nhưng khi cầm lấy trên tay mười khối tiểu cầu màu đỏ, thì đã biết lai lịch con rắn này.
Trong một quyển sách tên là Sơn Hải Kinh giới thiệu về các loại linh dược cùng một số linh thú quý hiếm được Âm Quý Phái thu thập khắp trong thiên hạ từng nghe qua.
Đây là con dị thú, Thập Thủ Liệt Dương Xà, kỳ độc vô cùng, khi đã trưởng thành có thể dài đến mười thước, mang trong mình loại độc tính lửa cực mạnh.
Nếu trưởng thân sẽ hình thành lên mười cái mật rắn, ẩn trong cơ thể và chín cái đầu sau lưng, là chí tôn của loài rắn.
Cái mà Dạ Nguyệt lấy được, không thể nghi ngờ chính là mười viên mật rắn của Thập Thủ Liệt Dương Xà.
Mật rắn của Thập Thủ Liệt Dương Xà thế nhưng có nhiều chỗ diệu dụng, tuyệt đối là một bảo vật hiếm có trên đời.
Có được nó, tâm trạng của Dạ Nguyệt lúc này cũng không chỉ dùng chữ "tốt" để hình dùng, mà dùng hai chữ "tuyệt vời" cũng không quá đáng.
Trương Đan Phượng mặc dù không nhìn thấy được vẻ mặt tươi cười của Dạ Nguyệt lúc này, nhưng nàng cũng đoán được là, khối mật rắn kia đối với Dạ Nguyệt là vô cùng quan trọng.
Con Thập Thủ Liệt Dương Xà này là do Dạ Nguyệt đánh chết, mật rắn của nó hắn lấy cũng là chuyện bình thường.
"Dạ Nguyệt." Trương Đan Phượng kêu lên.
Dạ Nguyệt thoáng xoay người lại: "Ngươi cũng muốn lấy nó sao?"
Trương Đan Phượng lắc đầu: "Không, ta chỉ là muốn biết lai lịch của con rắn này thôi Chúng ta là đồng đội, mặc dù khi nãy ta cũng không giúp gì ngươi, nhưng mà, ít ra ta cũng muốn có chút ít lợi ích a."
Nếu như đây chỉ là một kiện đồ vật bình thường, Trương Đan Phượng cũng không có nói ra những lời yêu cầu gây cho Dạ Nguyệt sự phản cảm như thế này.
Nhưng mà con quái xà ở khu tử địa này lại cực kỳ ly kỳ, sau khi chết còn lưu lại mười viên mật rắn lại càng thêm kỳ quái hơn nữa.
Nàng chính là không thể nào kìm chế được sự tò mò của mình.
Dạ Nguyệt lạnh nhạt cười:" Nói cho ngươi cũng không sao loại rắn này tên là Thập Thủ Liệt Dương Xà...Mà khối mật rắn này có rất nhiều công dụng, nhưng chỗ tốt trực tiếp nhất là có khả năng rèn luyện nhục thân rất tốt".
Trương Đan Phượng trong lòng chợt động: "Nói như vậy, sau này gặp bất kì loài rắn nào, cũng không có khả năng gây khó dễ cho ngươi sao."
Dạ Nguyệt mỉm cười nói: "Có thể nói như vậy".
Trương Đan Phượng đối với vấn đề này cũng không có dây dưa thêm nữa, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát.
Sau khi vượt qua được hai cửa ải nguy hiểm, tâm tình hai người cũng trở nên thoải mái hơn vài phần.
Vẫn duy trì tốc độ đều đều như trước đây tiến lên.
Nếu như Địa Ngục Lộ này thực chất chỉ có ba cửa ải, như vậy, bọn họ chỉ cần thông qua một cửa ải khảo nghiệm cuối cùng nữa thôi, là có thể rời khỏi địa phương chết chóc này.
Độ nóng như trước không ngừng tăng lên, thứ chất lỏng đỏ sậm đang chảy dưới vực sâu hai bên cũng từ từ thấy được rõ ràng hơn.
Con đường hẹp hiện tại vẫn là đang dần dần đi xuống, bọn họ cũng không hiểu được tình hình này của Tử Vong Chi Đô.
Chỉ có Dạ Nguyệt là mơ hồ đoán được, lúc mình và sư phó đi vào cái thị trấn nhỏ kia, ở phía sau trấn có một ngọn núi.
Có lẽ, Tử Vong Chi Đô cũng không phải là trên mặt đất, mà là trong lòng núi.
Ý niệm đó cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu hắn mà thôi.
Lúc này, trong tâm trí bọn họ, điều quan trọng nhất là mau mau rời khỏi nơi này trước đã, mọi chuyện khác sau này có thời gian hãy tính đến.
Độ nóng bên ngoài dần dần tăng lên, càng đi về phía trước, hơi nóng mà hai người cảm nhận được cũng bắt đầu tăng dần lên.
Càng làm bọn hắn khó thích ứng hơn là, ở trong không khí nơi này, tựa hồ như có ẩn chứa một loại hào khí đặc thù.
Cảm giác áp lực đè nặng ở sâu trong nội tâm bọn họ càng trở nên rõ ràng hơn, mà tự thân sát khí trong nội tâm cũng càng không kiêng nể gì, từ từ xuất ra.
Tâm trạng nôn nóng từ từ xuất hiện, nhất là Trương Đan Phượng đang đi sau lưng Dạ Nguyệt
Tâm trạng càng xao động, sát khí trong nội tâm nàng càng ngày càng thịnh, trong tình huống hiện tại, cũng đã thể hiện cả ra ngoài.
Cảm giác nóng rực xung quanh, tựa hồ như kích thích đến từng tế bào trong cơ thể của nàng.
Dạ Nguyệt thừa nhận cũng tuyệt không dễ dàng gì, tình huống của hắn mặc dù so với Trương Đan Phượng là tốt hơn một chút.
Nhưng không khí nóng rực bên ngoài như câu dẫn huyết sát chi khí bám sâu trong nội tâm cơ thể bọn họ.
Nhưng bọn họ đều tìm mọi cách để ngăn cản không cho sát khí trong cơ thể phóng xuất ra, nếu không, chắc chắn sẽ bị khí tà ác tồn tại trong Địa Ngục Lộ này thôn phệ.
Dần dần Dạ Nguyệt cũng hiểu được vài phần.
Ngay khi mình và Trương Đan Phượng tiến vào Địa Ngục Lộ, hai người đã bị huyết sát chi khí của Địa Ngục Lộ ảnh hưởng đến.
Nghĩ đến đây, Dạ Nguyệt cũng hiểu được, chính mình cùng Trương Đan Phượng đã tính toán có chút sai lầm.
Thông qua Địa Ngục Lộ này, xem ra không chỉ là có thực lực cường đại là đủ, mà còn là phải tận hết khả năng, trong khoản thời gian ngắn nhất thông qua.
Ở tại chỗ này càng lâu, càng bị huyết sát chi khí kia ảnh hưởng sâu hơn, một khi lòng đã rối loạn, như vậy, chỉ sợ là vĩnh viễn không có cách nào ra ngoài được.
"Cố gắng trấn tĩnh lại, chúng ta tăng tốc đi." Dạ Nguyệt hướng về Trương Đan Phượng sau lưng bắt chuyện.
Lúc này, Trương Đan Phượng còn có thể miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, hướng Dạ Nguyệt cố gắng gật đầu một cái.
Hai người không còn đi bộ nữa, mà là phóng người lên, lao nhanh về phía trước.
Tốc độ tăng lên, bọn họ cũng càng gần vực sâu, không khí rõ ràng càng ngày càng trở nên nóng bức hơn, tầm mắt cũng càng trở nên mơ hồ hơn.
Trong lòng vực sâu hai bên con đường hẹp, chất lỏng màu đỏ sậm không ngừng chảy quay cuồng, nhìn xuống có thể nhận ra, không sai, đó chính là máu.
Nhưng mà, hơi thở tanh tưởi từ đám máu đó tản ra, lại có độ nóng mãnh liệt của nham thạch nóng chảy.
" Dạ Nguyệt, ta không kiên trì nổi nữa rồi."
Trương Đan Phượng tốc độ dần dần chậm lại, sát khí trong lòng dâng mạnh, cái ý niệm mãnh liệt trong đầu muốn tàn sát tất cả mọi người xung quanh đang không ngừng gậm nhấm tâm hồn nàng.
Nàng biết, nếu bấy giờ không ngừng lại, sợ ràng chính mình bất kỳ lúc nào cũng có thể hướng về phía Dạ Nguyệt phát động công kích.
Cước bộ dừng lại, Dạ Nguyệt xoay người về phía Trương Đan Phượng.
Lúc này, toàn thân Trương Đan Phượng đã biến hẳn thành màu hồng phấn, những phần da thịt lộ ra ngoài y phục bởi vì chảy ra nhiều mồ hôi, tản ra một mùi thơm nhè nhẹ, nhìn qua lại càng thêm bóng nhẩy.
Hai mắt nhắm nghiền, thân thể nàng không ngừng run rẩy, bên ngoài cơ thể, một tầng sát khí màu tráng nhợt không ngừng ba động.
Dạ Nguyệt trầm giọng nói: "Cố gắng tỉnh táo, kiên trì trụ vững, nếu như ta đoán không lầm, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi."
Lúc này, chất lỏng màu đỏ sậm hai bên chỉ còn cách con đường hẹp mà bọn họ đang đứng chỉ khoản năm mươi thước thôi. Không khí nóng rực đến mức, làm cho quần áo trên người Dạ Nguyệt và Trương Đan Phượng đều tản ra một mùi khen khét.
Dạ Nguyệt thể phách cường đại vẫn còn cơ thể chống đỡ được, nhưng Trương Đan Phượng lại không giống như vậy, dưới sự nhiệt độ cao kinh khủng kia, sự kháng cự với sát khí bản thân càng trở nên khó khăn hơn.
"Tạch"
Trương Đan Phượng thần trí của nàng cũng tỉnh táo lại được một chút, nhưng rất nhanh sau đó, nàng lại bị sát khí dưới sự câu dẫn của huyết sát chi khí tại đây bao phủ lại bên trong, hiện thời nàng đã đứng bên bờ vực thẳm chịu đựng rồi.
Nhìn bộ dáng thổng khổ của Trương Đan Phượng, tâm thần của Dạ Nguyệt trầm xuống, hắn biết, một khi Trương Đan Phượng phát điên, đối tượng công kích đầu tiên của nàng sẽ chính là hắn.
Thân thể dưới sự điều khiển của sát khí, tuy mất đi sự linh hoạt hiện tại, nhưng mà lực công kích dưới tác dụng của sát khí, sẽ trở nên kinh khủng hơn nhiều.
Đang lúc đó, đột nhiên Trương Đan Phượng ngẩng đầu, trở tay kích một chưởng trên chính ngực mình
Oa một tiếng, miệng phum máu tươi, nhưng hai mắt đã biến thành màu đỏ của nàng lại thanh tỉnh trong chốc lát.
"Dạ Nguyệt, ta kiên trì không được rồi, cứ như thế này, sợ là chúng ta không thể thoát ra khỏi Địa Ngục Lộ này".
" Ta đem tính mạng của mình giao cho ngươi, mặc dù chính ta cũng không hiểu rõ tại sao lại có thể tin tưởng ngươi".
" Nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ mang ta ra ngoài, thừa dịp ta còn thanh tĩnh, ngươi hãy đánh ngất ta đi".
Thân thể Trương Đan Phượng trở nên run rẩy, một mảnh đồn bộ mềm mại chập chờn trước mặt Dạ Nguyệt, thanh âm nàng cơ hồ có chút thê lương.
"Nhanh, mau động thủ, ta sợ không chống cự nổi nữa đâu"
Không thể do dự được nữa, lúc này không thể nghi ngờ đây là biện pháp giải quyết vấn đề trước mặt tốt nhất.
Dạ Nguyệt tiến lên từng bước, một chưởng đặt trên cần cổ Trương Đan Phượng, thân thể mềm nhũn, trượt ngã vào trong ngực hắn
Ôm thân thể mềm mại của Trương Đan Phượng, làm cho nàng dán chặt tại trước ngực mình, dùng lấy sợi dây lúc trước đem Trương Đan Phượng cột chặt vầo phía trước cơ thể mình.
Vì không muốn nàng ảnh hưởng đến hành động của mình, Dạ Nguyệt đem hai tay của nàng quấn quanh tại cổ mình, hai chân quấn quanh hông mình
Không thể nghi ngờ, lúc này thân thể hai người đang tiếp xúc cực kỳ thân mật Trương Đan Phượng trên cở thể dù có nội khố hay không cũng không có gì khac nhau.
Nhưng Dạ Nguyệt cũng không có thời gian quan tâm mấy thứ này, hắn mặc dù có khả năng hấp thu huyết sát chi khí nơi này, nhưng cũng không khá hơn Trương Đan Phượng bao lâu
Sau khi cột chặt Trương Đan Phượng lên người để không ảnh hưởng đến di chuyển, hắn đột nhiên hiểu ra được một ải cuối cùng của Địa Ngục Lộ là gì
Lúc trước là có địch nhân cường đại, nhưng ở đây lại không có ngoại vật, mà chỉ có chính mình, râm ma của mình.
Dưới tình huống bị huyết sát chi khí khổng lồ, huyết tương tà dị nóng bỏng cùng với hơi thở giết chóc khổng lồ của bản thân ảnh hưởng, muốn từ nơi này kiên trì đi ra ngoài, cần phải có tâm chí kiên nghị cở nào?
Lấy Trương Đan Phượng là cũng là thiên tài hàng đầu mà cũng không thể kiên trì tới cuối cùng.
Đây mới chính là cửa khó khăn nhất nếu muốn đi ra khỏi Địa Ngục Lộ
Về phần xung quanh nóng rực, đối với Dạ Nguyệt mặc dù có chút khó chịu, nhưng vẫn còn nằm trong khả năng chịu đựng.
Lúc trước hắn dùng ánh nắng để luyện thể cũng không phải để không...
Kịch độc mà huyết tương có chứa, có lẽ có thể ảnh hưởng đến Dạ Nguyệt, nhưng hắn cũng sẽ không có cấp cho loại chất lỏng có cơ hội dính vào người
Tại Tử Vong Chi Đô hai năm, Dạ Nguyệt như thế nào lại không cẩn thận nghiên cứu Huyết Tinh Lệ cơ chứ?
Huyết tương nơi này, hẳn là do trong 300 năm nay máu của vô số đọa lạc giả dung hợp cùng kịch độc được áp súc mà thành.
Cũng có thể nói đây là căn bản của Tử Vong Chi Đô
Đứng dậy lần nữa, Dạ Nguyệt rất nhanh hướng phía trước lao tới, thân thể của Trương Đan Phượng trước người vận động cọ xát, không ngừng sinh ra trận trận khoái cảm.
Nhưng giờ phút này đây, Dạ Nguyệt lại cứng rắn đem suy nghĩ của mình thu nạp lại, không ngừng làm cho trong đầu mình hiện ra trang cảnh máu tanh trong Tử Vong Chi Đô.
Duy chỉ có như vậy, hắn mới có thể miễn cưỡng chống cự lại được mị hoặc trước ngực, so với ham muốn giết chóc còn hấp dẫn mạnh hơn nhiều.
Không khí trở nên càng ngày càng nóng, Trương Đan Phượng được cột trước người Dạ Nguyệt, lớp da lúc này đã nổi lên một tầng màu đỏ, may là tự thân thực lực của nàng đã cường hãn, cường độ thân thể đã hơn xa người thường.
Nếu không thì, riêng nhiệt độ lúc này đã đủ để đem nàng nướng chín.
Giống như Dạ Nguyệt đã dự liệu trước, theo nhiệt độ tăng lên, huyết tương hai bên sẽ dâng lên, hắn biết khoảng cách ra khỏi động khẩu đã không xa nữa.
Sau nửa canh giờ, tâm thần không ngừng bị cuồng sát khí kích thích, Dạ Nguyệt rốt cuộc đã thấy đường ra khỏi động khẩu.
Lúc này, mồ hôi của hắn đã toát ra như tắm, vừa bởi sức nóng xung quanh cùng với vưu vật trước người.
Cho dù Dạ Nguyệt tâm chí có kiên định đến mấy đi nữa, dưới tình huống này, hắn cũng sắp kiên trì không được nữa.
May mà vừa lúc đo hắn thấy được đường ra khỏi động khẩu.
Động khẩu hiện ra rất rõ ràng, quang mang màu trắng ngưng tụ thành một mảng quang mạc hình tròn nơi đó, cũng là đích cuối cùng của Dạ Nguyệt
Nhưng là, vị trí còn có khoảng cách nghìn thước mới ra khỏi động khẩu, Dạ Nguyệt ngừng cước bộ, mày nhăn lại.