23 Chương 23 Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh
Những con biên bức màu đỏ như máu bay rất nhanh, chỉ trong chốc lát cũng đã đến gần.
Con mắt của bọn chúng cũng màu đỏ như máu, phát hiện mục tiêu, trong miệng chúng phát ra tiếng kêu cạp cạp, lộ ra răng nanh bén nhọn.
Hơn một ngàn con Huyết Biên Bức đòng thời vỗ cánh mang đến một trận tinh phong, nhất thời làm chấn động thân thể Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng.
Dạ Nguyệt động tác rất nhanh, lập tức cởi bỏ sợi dây bên hông, rồi trở tay ném sợi dây quấn quanh tiểu phúc của Trương Đan Phượng, rồi kéo sợi dây lại buộc chặt vào lưng mình.
Cứ như vậy, hai người không muốn thân thể kề sát cũng không được, hoàn toàn vững vàng bị trói cùng một chỗ.
Đồn nhục tương thiếp, nhưng lúc này hai người ai cũng không có nổi một tia khỉ niệm.
Đối mặt càng ngày càng gần với lũ huyết biên bức, tâm thần hai người hoàn toàn tập trung.
Trương Đan Phượng đối với động tác của Dạ Nguyệt cũng không có nửa phần bất mãn, nàng biết, Dạ Nguyệt đang lợi dụng sức nặng của thân thể hai người để chống đỡ lại phong lực.
Hai người ở cùng một chỗ còn tốt hơn là chỉ có một người.
Hơn nữa, ngay sau đó, nàng lập tức tựu cảm giác được ở sau sau lưng mình thân thể Dạ Nguyệt vững vàng giống như sơn nhạc, không có nửa phần dao động.
Bởi vì nàng đã áp vào sau lưng Dạ Nguyệt, vì vậy nàng cũng tự nhiên có thể đứng vững để cùng nhau tập trung tinh thần vào một chỗ.
Phong lực tuy mạnh, nhưng cũng không có cách nào dao động hai người.
Có Dạ Nguyệt giải quyết nỗi lo lắng, Trương Đan Phượng tinh thần đại chấn, sát khí tích súc trong cơ thể chợt phóng thích ra, ánh sáng băng lãnh trên đoản kiếm sâm nhiên lóe ra. .
Trên không trung những huyết biên bức này dường như là có trí tuệ, chúng cũng không có nóng lòng hướng hai người phát động tiến công.
Mà là tại giữa không trung bay nhanh tạo thành một vòng, đem hai người vây vào trong.
Điều nãy có nghĩa là thân thể của Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng ở bất kì phương hướng nào cũng đều có Huyết Biên Bức chuẩn bị công kích.
Dạ Nguyệt tay cầm Vĩnh Hằng Chi Dạ, chém ra một đạo vòng cung kiếm khí, nhắm thẳng đến một con Huyết Biên Bức ở gần đấy.
Ai ngờ thân thể con Huyết Biên Bức đó lắc nhẹ, dĩ nhiên tránh được kiếm khí mà Dạ Nguyệt chém ra.
Dạ Nguyệt trong lòng chấn động, Trương Đan Phượng đã thấp giọng nói: "Biên bức không thể so với các loại chim khác, chúng nó có một loại năng lực đặc thù rất nhạy cảm, có thể dễ dàng phát hiện công kích của địch nhân...".
" Trừ phi tốc độ vượt qua phản ứng cực hạn của chúng, nếu không rất khó gây tổn thương với bọn chúng."
Dạ Nguyệt gật đầu, điểm ấy hắn cũng biết.
"Vấn đề này ta có cách để giải quyết, chỉ cần khi chúng bắt đầu phát động công kích, cgươi chỉ để ý chiếu cố tốt chính mình là được."
"Được."
Nói chuyện với nhau không nên quá nhiều, Trương Đan Phượng lập tức đáp ứng một câu, rồi ngay sau đó tinh thần không chút nào buông lỏng.
Nếu như không phải có Dạ Nguyệt bên ngườ, lúc này nàng sợ rằng sẽ không chịu nổi áp lực tinh thần.
Ở loại địa phương này, dưới chân ko có điểm tựa, tính linh hoạt căn bản là không phát huy được.
Chỉ riêng việc phải đối mặt với một lượng lớn huyết biên bức đã khó có thể thoát chết được rồi.
Hơn nữa từ việc mới rồi tốc độ phản ứng của huyết biên bức khi tránh né công kích của Dạ Nguyệt thấy được rằng, loại biên bức này hẳn là dị chủng trong biên bức.
Bất luận tốc độ, công kích cũng đều là cao nhất, thậm chí còn có có thể có cả kịch độc.
Có lẽ là bởi vì kiếm khí của Dạ Nguyệt đã chọc cho lửa giận của Huyết Biên Bức bùng lên.
Nên chỉ sau một khắc, từ bên sườn hơn mười con Huyết Biên Bức đã hướng bọn họ chợt vọt tới.
Chỉ thấy Dạ Nguyệt vung Vĩnh Hằng Chi Dạ một vòng cái, sắc bén kiếm khí, đều tại vây quanh hai người theo 360 độ khoanh tròn, bởi vì tốc độ quá nhanh, nhìn lấy ba người tựa như là bị bao khỏa quả cầu ánh sáng màu đen!
Sau một khắc!
Bá bá bá!
Hơn mười Huyết Biên Bức ý đồ tiến vào cái này hắc cầu bên trong, công kích hai người.
Nhưng cơ hồ là trong nháy mắt, liền như là tiến vào cối xay thịt bên trong một dạng, đều bị xoắn thành phấn vụn!
Những tiếng kêu thảm thiết, thê lương liên tiếp vang lên, hơn mười con Huyết Biên Bức dẫn đầu lúc trước nhất thời giống như vẩn tinh hướng tới vực sâu rơi xuống.
Những con Huyết Biên Bức này có trí tuệ tựa hồ rất cao, sau khi liên tiếp thử dò xét hai lần, chúng không còn dễ dàng tấn công Dạ Nguyệt.
Nhưng chúng cũng không chịu vì vậy rời đi, bọn chúng vẫn vây quanh như trước, không ngừng phe phẩy cánh, đem một cỗ khí lưu bất định thổi về phía hai người.
Dạ Nguyệt mong bọn chúng hướng mình phát động công kích còn tốt hơn là không ngừng làm phiền khiến cho hai người càng trở nên đối mặt với nhiều khó khăn.
Lúc trước đã mấy lần trùng kích mặc dù làm chúng nó tổn thất không nhỏ, nhưng tổng thể thì vẫn còn một số lượng khổng lồ.
"Lũ biên bức này thật ghê tởm."
Trương Đan Phượng hung hăng nói, cho dù là bị một con huyết biên bức cắn trúng, chỉ sợ cũng sẽ phải tử vong.
Với cả những thủ đoạn công kích của nàng chủ yếu đều áp dụng trong cận chiến, lúc này cũng giúp không được Dạ Nguyệt cái gì.
Dạ Nguyệt thấp giọng nói:" Ngươi không nên cử động, bảo trì thân thể ổn định, bảo vệ phía của ngươi, nếu bọn chúng không công kích, chúng ta tiếp tục đi tới."
Vừa nói, Dạ Nguyệt đem thân thể Trương Đan Phượng ở sau lưng nhấc lên khỏi mặt đất bắt đầu đi nhanh về phía trước.
Lúc này, hắn không phải bảo trì tốc độ bình thường, mà là tốc độ cực nhanh đi về phía trước.
Dạ Nguyệt đột nhiên tăng tốc, làm lũ Huyết Biên Bức cũng lấy làm kinh hãi, đại lượng huyết biên bức vội vã đuổi theo.
Ngay lúc bọn chúng đuổi tới gần thì đột nhiên, thân thể Đường Tam đang lao tới trước đột nhiên dừng lại.
Cả người quay lại, khiến thân thể Trương Đan Phương bay lên trên không.
Dạ Nguyệt sắc mặt chậm rãi nghiêm túc, mắt tinh mang lấp lóe, đơn nắm chặt lấy Vĩnh Hằng Chi Dạ.
Ông!
Dạ Nguyệt tại tại chỗ quay một vòng, sau đó một đao vung ra, nhất thời, một cái vòi rồng ngưng kết bằng kiếm ý từ Dạ Nguyệt lưỡi đao ra đời ra.
Tiếp theo hướng phía Huyết Biên Bức phương hướng vọt tới.
Cái này vòi rồng đón gió gặp trướng, vẻn vẹn qua thời gian mấy hơi thở, liền hóa thành một cái long quyển phong bạo
Mang theo cường hãn kiếm ý, để cái này vòi rồng thanh thế cực kỳ doạ người.
Những tiếng kêu chói tai không ngừng vang lên, nguyên bổn thân hình cực kỳ nhanh nhẹn Huyết Biên Bức đã trở nên hỗn loạn, trực tiếp bị hấp lực quấn vào vòi rồng cắt thành mấy khúc.
Bởi vì đang truy sát quá cấp bách mà rơi vào vòi rồng của Dạ Nguyệt tạo ra có ít nhất gần trăm chích Huyết Biên Bức, tại một mảnh vòi rồng hiện lên, thân thể bọn chúng rơi xuống như mưa.,
Trương Đan Phượng chỉ cảm thấy thân thể của chính mình phảng phất như đang đằng vân giá vũ, nhìn xuống phía dưới.
Nhưng căn bản nhìn không tới con đường hẹp kia, trong phạm vi thị giác có thể nhìn được cũng chỉ thấy vực sâu đen nhánh.
Hắn điên rồi sao? Đây là ý nghĩ duy nhất của Trương Đan Phượng.
Mà ngay tại lúc này, thân thể nàng lại chấn động, Dạ Nguyệt đã một lần nữa cước đạp thật địa, số lượng Huyết Biên Bức cơ hồ đã giảm nhiều, giảm gần đến một phần mười.
Dạ Nguyệt mặt không chút thay đổi vẫn như trước rất nhanh tiến về phía trước.
Huyết Biên Bức hiển nhiên bị hành động vừa rồi của Dạ Nguyệt làm cho hỗn loạn, mặc dù vẫn không chịu buông tha.
Nhưng khi đuổi theo Dạ Nguyệt, Hồ Trương Đan Phượng, chúng luộn cùng hai người duy trì một khoảng cách nhất định, không dám quá mức tới gần.
Cứ như vậy, hai người hiển nhiên trở nên an toàn hơn một chút.
" Dạ Nguyệt, ngươi dừng lại một chút, đến lượt ta cõng ngươi rồi, như vậy ngươi có thể đối phó với lũ biên bức này tốt hơn, chúng ta thay phiên phối hợp, mới có thể giảm bớt tiêu hao."
Trương Đan Phượng được Dạ Nguyệt cõng trên lưng mặc dù thoải mái, nhưng nàng biết, có Huyết Biên Bức đuổi theo ở phía sau, tinh thần hai người đều phải tập trung cao độ
Nếu làm cho Dạ Nguyệt tiêu hao quá lớn, đoạn đường tiếp đến sẽ càng thêm khó đi.
"Được."
Dạ Nguyệt cũng không khách khí với Hồ Trương Đan Phượng, mặc dù đối với hắn mà nói hiện tại tiêu hao vẫn cũng không lớn.
Nhưng nếu là hai người phối hợp sẽ hỗ trợ lẫn nhau tốt hơn.
Lúc này địch nhân càng thích hợp để Dạ Nguyệt đối phó, nhiệm vụ đi đường do Trương Đan Phượng đảm nhận hiển nhiên là thích hợp.
Nhảy lên, rồi lại rơi xuống đất, Trương Đan Phượng cũng tiến hành xong quá trình thay đổi vị trí.
Hai người chuyển đổi vị trí Trương Đan Phượng học động tác Dạ Nguyệt lúc trước, cong lưng lên, chống đỡ thân thể Dạ Nguyệt rồi rất nhanh đi về phía trước.
Lúc này, bởi vì Huyết Biên Bức không dám tiếp xúc quá gần, ảnh hưởng của phong lực do cánh của chúng tạo ra cũng tự nhiên nhỏ đi.
Giống như phán đoán của Dạ Nguyệt.
Không khí chung quanh bắt đầu dần dần tăng lên, độ ấm vẫn bảo trì quá trình tăng lên.
Sau lưng mặc dù bị Huyết Biên Bức uy hiếp, nhưng nhiệt khí ở hai bên vực sâu dựng đứng lại càng làm Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng cảnh giác.
"Chi chi."Một con Huyết Biên Bức có thể hình lớn nhất đột nhiên kêu một tiếng.
Ngay sau đó, tất cả các con Huyết Biên Bức còn lại đều bắt đầu kêu to phát ra âm thanh bén nhọn.
Âm thanh này cực kì chói tai, khiến Dạ Nguyệt cau mày một trận.
Mà đúng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được ở sau lưng Trương Đan Phượng cước bộ bắt đầu trở nên thong thả, từ từ ngừng lại.
"Sợ rằng chúng ta có phiền toái."Trương Đan Phượng thấp giọng nói
Đồng thời tháo chiếc đai, làm Dạ Nguyệt đứng xuống đất.
Dạ Nguyệt rất nhanh cởi bỏ sợi dây ở bên hông Trương Đan Phượng rồi xoay người lại không khỏi hấp một luồng lương khí.
Phía dưới con đường hẹp, ngay trước mặt xuất hiện một hình thể cự đại đang treo mình ở đó.
Một tên gia hỏa có hình thể to lớn, dưới sự che chắn đạm hồng sắc quang mang chung quanh, ám kim sắc quang mang từ nó phóng thích ra.
Tên gia hỏa này thân hình ước chừng bốn thước có hơn, hai cái móng vuốt cự đại cắm trên đường, mỗi một móng vuốt đường kính đều một thước trở lên, sắc bén bấu sâu vào đá.
Khi những con Huyết Biên Bức kia phát tiếng thét chói tai, trên thân thể màu vàng lợt nọ chậm rãi mở ra một đôi cánh cự đại, đôi cánh khủng bố sải ra cũng rộng chừng mười thước.
Hai móng mạnh mẽ buông ra, dưới tác động của đôi cánh cự đại, thân thể khổng lồ nọ bay lên, dĩ nhiên là một con biên bức vô cùng to lớn.
Toàn thân màu vàng lợt, kinh khủng hơn là nó có những ba cái đầu, tất cả huyết biên bức trên không trung bay nhanh xẹt qua rồi tập trung sau lưng con Hắc Kim Biên Bức Hoàng khổng lồ.
Dạ Nguyệt lẩm bẩm: "Đánh tiểu đệ, xem ra là đại ca phải ra."
Trên hai tay Trương Đan Phượng đoản kiếm phát sáng xuất ra, hai người đều lẳng lặng đứng ở nơi đó, không ngừng hít sâu để giải toả áp lực của bản thân.
Cái đầu ở giữa của con Hắc Kim Biên Bức Vương bức phát ra một tiếng kêu to, nó liền giang rộng đôi cánh hướng về phía Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng đánh tới.
Mặc dù thân thể khổng lồ chưa nhào tới, nhưng một cỗ khí thế mạnh mẽ vô cùng lạ thường đã đến, kình phong do nó tạo ra so với kình phong lúc trước do tất cả Huyết Biên Bức tạo ra còn muốn kinh khủng hơn.
Dạ Nguyệt lập tức phán đoán ra, thực lực của con Hắc Kim Biên Bức Vương này tuyệt đối không yếu hơn so với Tông Sư Cảnh Giới...
Lại thêm khả năng phi hàng cho dù cùng cảnh giới, Cổ Võ Giả cũng khó có thể chiến thắng.
Vừa phải đối mặt với một tên gia hỏa khổng lồ, lại còn ở địa hình này, hiển nhiên là cực kì bất lợi.
"Coi chừng."
Trương Đan Phượng rất nhanh nói một câu, nàng đột nhiên thu hồi một thanh đoản kiếm, một bên cầm sợi dây chế tạo từ quần áo nàng, mà Dạ Nguyệt cũng làm động tác giống như vậy.
Hai người đều hiểu được, đối mặt với một đối thủ kinh khủng như vậy thì cần phải có sự phối hợp gần như hoàn mỹ thì mới có thể chiến thắng.
Hắc Kim Biên Bức Vương đang phi xuống, lại nó rống lên một tiếng, hai chân sắc bén móng vướt, bao phủ cả Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phương.
Ở bên hông Trương Đan Phượng đã bị Dạ Nguyệt hai tay cầm chặt, sau một khắc, cả người nàng bị Dạ Nguyệt quẳng về phía sau.
Oanh oanh...
Hai tiếng oanh minh thật lớn đồng thời phát ra.
Chuyện mà Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng, lo lắng nhất đã xảy ra, lúc ám Hắc Kim Biên Bức Vương sắc bén vóng vướt, vị trí bọn họ đứng lúc trước, dài ước chừng năm thước hoàn toàn bị tạc toái, vô số đá vụn hướng vực sâu rơi xuống.
Mặc dù hai người không biết con đường hẹp này hình thành như thế nào, nhưng bọn họ đến nơi đây thì căn bổn phía sau không có đường lui.
Nếu như trước mắt con đường này bị phá hủy, như vậy bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này.
Trương Đan Phượng cước đạp thật địa, thân thể chấn động miễn cưỡng mới đứng vững, nhìn con đường hẹp phía trước bị phá hư hoa dung không khỏi biến sắc.
"Nó đã phá hư đường đi của chúng ta, làm sao bây giờ?" Trương Đan Phượng hô nhỏ.
"Xông lên."
Quyết định thật nhanh, Dạ Nguyệt ngay lập tức chạy về phía trước, Trương Đan Phượng không dám chậm trễ, vội vã đi theo hắn cùng nhau lao tới trước.
Lúc này, Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng trước sau nhảy lên, hướng tới đầu bên của con đường hẹp ngoài phạm vi 5 thước đã bị phá hư.
Chỉ có đi đến phía bên kia, bọn họ mới có thể tiếp tục đi tiếp, phía trước đoạn đường bị phá hư cũng tự nhiên sẽ vì thế mà không còn gì đáng lo.
Nhưng mà bọn họ đã xem thường trí tuệ của Hắc Kim Biên Bức Vương, hai cánh vùng vẫy, tạo ra một cơn lốc mạnh mẽ đánh tới.
Cũng không phải công kích hướng Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng, mà là trực tiếp làm nổ vị trí mà bọn họ sắp đặt chân tới.
Trong lúc nguy cấp, Dạ Nguyệt vẫn duy trì tỉnh táo, mạnh mẽ lôi sợi dây trong tay,lấy bản thân đang hạ xuống nhanh hơn là điểm tựa, đưa Trương Đan Phương lên không trung.
Trong tiếng ầm ầm nổ vang, con đường hẹp trước mặt hai người lại đã đứt gãy đến hơn mười thước.
Mà lúc này Trương Đan Phượng sau khi được đưa lên thì khoảng cách với trách lộ còn có khoảng chừng ba thước, nhưng lại không thể nào tiến thêm được nữa.
Trương Đan Phượng, thể hiện thực lực bản thân, thân thể mềm mại trong không trung mạnh mẽ xoay chuyển, ném lấy vỏ kiếm đâm vào trên vách trường, rồi thân thể nhảy lên vỏ kiếm lấy điểm tựa tiếp tục nhảy lên không trung nắm vào cột trên ven đường.
Cùng lúc đó, chính bản thân Trương Đan Phượng, cũng không có nóng lòng lên bờ, mà là toàn lực kéo sợi dây, dùng sức đem Dạ Nguyệt quăng lên trên.
Lúc này, Hắc Kim Biên Bức Vương đang ở xa đắc ý, nhưng lại chứng kiến thân thể Dạ Nguyệt từ phía dưới bắn ra, hướng thẳng đến chính mình bay tới.
Đôi cánh lớn ở hai bên thân thể giang rộng ra, trong phút chốc làm cho thân thể nó dừng lại ở giữa không trung.
Mắt thấy Vĩnh Hằng Chi Dạ trong tay Dạ Nguyệt hướng chém tới tới, cái đầu bên trái của nó đột nhiên phát ra âm thanh, kêu gọi mấy trăm con Huyết Biên Bức bay tán loạn, tập hợp lại trước mặt che chắn bản thân.
Dạ Nguyệt tay cầm Vĩnh Hằng Chi Dạ chém tới, chính thức đánh trúng, cũng chỉ là một chết được một ít Huyết Biên Bức mà thôi.
Dạ Nguyệt thân thể rơi trở lại mặt đất, mấy con Huyết Biên Bức chợt phát ra tiếng kêu khóc làm người khác kích thích.
Những con Huyết Biên Bức lúc trước nhất thời động thân, mục tiêu tập kích của chúng không phải là Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phương, mà là đánh vào con đường hẹp mà bọn họ sắp đi tới.
Mỗi một con Huyết Biên Bức nhào vào trách trên đường, đều bắt đầu dùng những chiéc răng nanh sắc bén của chúng để cắt phá.
Làm người khác kinh khủng chính là, nham thạch cứng rắn dưới răng nanh của chúng lại bị hóa thành thạch phấn, một đoạn trác lộ dài ít nhất năm mươi thước đang bị mấy trăm chích Huyết Biên Bức gặm nát, rất nhanh đã bị phá hư.
"Hỗn đản."
Lúc này Trương Đan Phượng đã bò lên trên, tức giận mắng một tiếng, liên tiếp bị lũ biên bức này bức bách đến bên bờ sinh tử, vị thiếu nữ Địa Ngục Sứ Giả này đã hoàn toàn nổi giận.
"Ta đến."
Trương Đan Phượng động thân, tốc độ của nàng trong nháy mắt đã đạt tới cực hạn.
Trương Đan Phương thực sự nổi giận rồi, sát tâm nổi lên, chậm rãi cầm lấy đoản kiếm, để ngang trước ngực...
" Ám Nguyệt Tiêu Cung".
Một vệt sáng trong Địa Ngục Lộ thoáng hiện mà ra, tiếp lấy phân liệt thành vô số đạo cực kỳ lăng lệ độ cong...
Mỗi đạo quơ ra trảm kích chung quanh đều bổ sung thêm đông đảo không có chút nào quy tắc nhỏ bé lưỡi dao!
Vô số Huyết Biên Bức bị đánh trúng, thân thể của hắn cũng bị thật nhỏ lưỡi dao phân giải làm trên trăm cái một phần nhỏ.
Trương Đan Phượng vẫn không dừng lại, nàng liên tục thi triển Ám Nguyệt Tiêu Cung giống như là dùng chổi để quét tro bụi trên mặt đất vậy, từng con Huyết Biên Bức không ngừng bị dọn dẹp.
Tốc độ gặm nhấm của chúng nó mặc dù nhanh, nhưng tốc độ của đoản kiếm trên tay của Trương Đan Phượng còn nhanh hơn.
Chỉ là thời gian mấy lần nháy mắt, chỗ thân đoản kiếm kia đi qua, đã có ít nhất hơn trăm con Huyết Biên Bức toàn thân bị chém thành từng mảnh nhảo mà chết.
Tiếng rống chói tai vang lên, những con Huyết Biên Bức còn lại nhanh chóng bay lên.
Không dám tiếp tục hành động nữa, nhưng cho dù có làm như thế, chỉ trong chốc lát thời gian, số Huyết Biên Bức bị Trương Đan Phượng kiên quyết giết chết đã gấp đôi so với số lúc trứớc bị giải quyết bởi Dạ Nguyệt
Sát khí dày đặc từ trên người Trương Đan Phượng tràn ngập ra, mắt thấy đã không bị Huyết Biên Bức uy hiếp nữa.
Nàng đứng ở nơi đó, thở hồn hển từng hơi một, hiển nhiên, một phen giết chóc vừa rồi khiến nàng tiêu hao cũng không nhỏ.
Dạ Nguyệt rất nhanh di chuyển đến gần sau lưng Trương Đan Phượng cách khoảng chừng mười thước, lưu lại một đoạn khoảng cách.
Vừa lúc là vị trị tuyệt hảo để không bị ảnh hưởng bởi lực công kích của của Trương Đan Phượng
Hắc Kim Biên Bức Vương nhìn thấy vô số con dân của mình bị giết chết, ba cái đầu, sáu con mắt nhỏ hung hăng nhìn chăm chú Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng hiển nhiên, nó cũng bị chọc giận.
Một thanh âm quỷ dị chói tai không ngừng vang lên.
Ba cái đầu của Hắc Kim Biên Bức Vương miệng mở lớn, phun ra nuốt vào cực kì khủng bố gió lốc, gào thét mà ra, đại khí đều đang dập dờn.
Trương Đan Phương biến sắc, trầm giọng nói:" Nó hẳn là muốn thi triển đại chiêu."
Lúc này, Hắc Kim Biên Bức Vương cách bọn họ chừng năm mươi thước, đúng là Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng cũng không có cách phát huy lực công kích ở khoảng cách này.
Ánh mắt Dạ Nguyệt bắt đầu trở nên sắc sảo, hướng Trương Đan Phượng nói:" Ngươi dùng sợi dây một đầu buộc chân của ta lại, còn đầu kia buộc vào chân của ngươi".
" Sau đó đem ta tung lên, dùng hết khả năng quăng ta đến gần nó, khoảng cách càng gần, ta lại càng có thể đem nó hoàn toàn hủy diệt."
Trương Đan Phượng kinh ngạc nói: "Ngươi có biện pháp?"
Miệng nàng mặc dù phát ra nghi vấn, nhưng vẫn dựa theo lời nói của Dạ Nguyệt bắt đầu hành động.
Dạ Nguyệt gật đầu:" Thử xem đi, hẳn là có thể."
Tiếng kêu của Hắc Kim Biên Bức Vương càng ngày càng vang dội, tạo thành cực lớn phong nhận, mang theo cực mạnh lực cắt bổ về phía Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng
Dạ Nguyệt chợt quát một tiếng:" Động thủ."
Sau đó, hai chân nhảy lên không trung, Trương Đan Phương chân phải giấm mạnh xuống đất, làm điểm tựa, còn chân trái như một chiếc roi, quất thẳng vào bàn chân của Dạ Nguyệt đem hắn quăng lên.
Chính thức thực nghiệm thì mới biết được sức mạnh của Trương Đan Phượng cũng không hề yếu ớt như vẻ bề ngoài, sợi dây dài bảy thước, ngoại trừ chiều dài của hai đầu dây trói trụ ra, vẫn còn thừa tới hơn mười thước.
Nhờ đó trong nháy mắt Dạ Nguyệt đã được ném đi tới bốn mươi thước, giúp rút ngắn khoảng cách khiến hắn tới rất gần với Hắc Kim Biên Bức Vương.
Trương Đan Phương tập trung tinh thần nhìn hành động của Dạ Nguyệt.
Trong lúc đó tay để Vĩnh Hằng Chi Dạ sau lưng, trong nháy mắt tốc độ nhanh đến cực hạn, đồng thời trên đao kim quang lập loè, giống như Dạ Nguyệt cầm không phải đao, mà là màu vàng trảm kích.
Để cho Trương Đan Phương rung động, Dạ Nguyệt kiếm thuật, nàng vốn cho là vẫn luôn không có chút xinh đẹp nào, nhưng mỗi một đao uy lực cực lớn, phách sơn đoạn hải.
Rõ ràng, nàng hay không hiểu rõ Dạ Nguyệt tại trên kiếm thuật lĩnh ngộ, hoặc là hai năm qua trong Tử Vong Chi Đô chưa có ai ép được hắn dùng thật sự nghiêm túc cả.
Bây giờ, kiếm khí cũng không phải phát ra trạng thái, mà là quanh quẩn trạng thái, kiếm khí tràn ngập, xuất đao trong nháy mắt động.
Như lưu quang lóe lên, bởi vì kiếm khí kim sắc quang mang rực rỡ, đều khó nhìn đến Dạ Nguyệt thân ảnh, giống như cả hai dung hợp lại với nhau.
Kim quang chợt lóe lên, thổi phù một tiếng, phong nhận đã bị đánh tan, đồng thời Hắc Kim Biên Bức Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết.
" A!!"
Làm Hồ Liệt Na trợn mắt há mồm chính là, trên thân Hắc Kim Biên Bức Vương nhiều hai đạo vết thương, X hình dáng giao nhau.
Vết thương rất sâu, rất rộng dài, chừng 10cm sâu, từ bộ ngực hắn chỗ một mực lan tràn đến phần bụng.
Cùng lúc đó, Dạ Nguyệt đã hiện lên phía sau Hắc Kim Biên Bức Vương, đùi phải dấm trên trần tường, đầu gối uốn lượn, chân trái hướng phía sau duỗi thẳng, cơ thể hướng phía trước hơi cong.
Hai tay nắm lấy Vĩnh Hằng Chi Dạ ở vào phần eo bên trái, lộ ra rút đao tư thế, phối hợp tự thân khí tràng, cái này một tư thế cực kỳ lãnh khốc soái khí.
Sưu!
Lại là kim sắc lưu quang lóe lên, những nơi đi qua, đại khí đều bị cắt chém ra một vết nứt.
Phốc phốc!
Lại là bồng một tiếng, đại lượng chất lỏng kim sắc phân phi, những con Huyết Biên Bức ở chung quanh nếu bị chất lỏng kim sắc đó bắn trúng, nhất thời đều kêu thảm thiết rồi tiêu vong.
Dạ Nguyệt chỉ cảm thấy trên chân căng ra, thân thể của chính mình đã bị chân của Trương Đan Phượng ném lên không trung, rồi vững vàng rơi lên trên con đường hẹp.