22 Chương 22 Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh
Khi mà Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng đạ hoàn toàn tỉnh táo, bọn họ mới phát hiện mình đang ở trên một bình đài hình tròn.
Nơi này có đường kính khoảng năm thước, cũng không lớn lắm.
Khi hai người bọn họ ngã trên mặt đất thì cơ hồ họ cũng cùng một lúc thanh tĩnh lại.
Dạ Nguyệt cảm nhận trên người Trương Đan Phượng phóng thích ra một tầng huyết vụ, đôi mắt đã hoàn toàn biến thành đỏ như máu, thân thể nàng lại kịch liệt co rút, tựa hồ đang phải gánh chịu sự thống khổ vô cùng lớn.
Trong lòng vừa động, Dạ Nguyệt trầm giọng quát: "Trương Đan Phượng, mau thanh tĩnh lại!".
Thân thể run rẩy của Trương Đan Phượng dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường, huyết sắc trong mắt cũng tan biến đi.
"Cảm ơn".
Nói ra hai chữ này xong, cả Dạ Nguyệt lẫn Trương Đan Phượng đều lấy làm kinh hãi, bởi lẽ thanh âm của nàng đã trở nên có chút khàn khan
Dạ Nguyệt chỉ trả lời bốn chữ:" Không sao, chỉ là tiện tay mà thôi".
Nhìn Dạ Nguyệt, trong mắt Trương Đan Phượng tỏ vẻ đã hiểu, ánh mắt sau đó lưu chuyển, điều chỉnh hơi thở của chính mình, lúc này mới quan sát xung quanh.
Bọn họ đều là người thông minh, dĩ nhiên sẻ không mù quáng đâm đầu hành động trước, mà trọng yếu nhất là đầu tiên phải nhìn nhận tình huống xung quanh.
Sau khi cẩn thận đánh giá, hai người không tránh khỏi hít vào môt ngụm lương khí, tình hình trước mắt so với trong tưởng tượng của bọn họ còn hiểm ác hơn gấp mấy lần.
Hết thảy chung quanh đều có màu đỏ như máu, ngoại trừ bình đài màu máu hình tròn dưới chân ra, lại là vực sâu vạn trượng.
Ngoài ra, gần đó là một lối đi có bề rộng chỉ đủ để dung nạp hai chân.
Lối nhỏ đó dẫn đến một thong đạo tối om, thập phần hắc ám, nhưng từ chỗ bọn họ, đó chính là lối đi duy nhất.
Liếc nhau, Trương Đan Phượng cùng Dạ Nguyệt không khỏi nhíu mày.
Trương Đan Phượng trong đầu linh quang chợt lóe: "Không biết phía dưới là cái gì. "
Dạ Nguyệt trong lòng vừa động, đối với tình thế hiểm ác phía trước, trong lòng hắn ngược lại không lo lắng gì nhiều. Mặc dù lối nhỏ phía trước là hoàn toàn treo giữa không trung.
Nhưng bằng vào thân thủ của hắn cũng sẽ không dễ dàng từ không trung ngã xuống, với điều kiện rằng lối nhỏ này sẽ không bị đứt gãy.
Mà ý tứ của Trương Đan Phượng hiển nhiên là muốn tìm một lối đi khác.
"Để ta xem xem"
Dạ Nguyệt hai tay chạm xuống mặt đất, quang cảnh phía dưới bị che đậy bởi một màu đen mông lung, đầy vẻ hắc ám, nhưng bằng vào siêu phàm cảm giác của mình vẫn có thể cảm giác được bên dưới.
Xoay người nhảy lên, vẻ mặt Dạ Nguyệt nhìn qua có chút quái dị.
"Thế nào? Ngươi thấy rõ chứ? "Trương Đan Phượng tỉnh táo hỏi.
Dạ Nguyệt gật đầu:" Phía dưới là máu, hay nói cách khác, là một Huyết Trì, nếu như ta đoán không sai, Huyết Trì phía dưới chính là máu người ở Tử Vong Chi Đô nhiều năm trước tới nay do tích lại mà tạo thành, cũng là tế phẩm cho Địa Ngục Lộ theo, giống như Huyết Tinh Lệ".
Trương Đan Phượng trầm tư một lúc lâu rồi nói: "Đơn giản phân tích một chút, Địa Ngục Lộ chẳng những là lối để đi ra khỏi Tử Vong Chi Đô, đồng thời, cũng có thể là trung tâm của cả Tử Vong Chi Đô. "
" Dạ Nguyệt, ngươi có để ý thấy rằng ở Tử Vong Chi Đô này, máu là quan trọng nhất không? Cái gọi là Huyết Tinh Lệ cơ hồ ở chỗ nào cũng thấy có".
" Giống như theo lời ngươi nói, máu ở bên trong bao hàm một loại kịch độc chậm phát tác, nhưng nó có thể mang lại tác dụng gây hưng phấn".
" Phương pháp có thể dùng để khống chế người trên đời này có rất nhiều, nhưng tại sao những kẻ thống trị ở Tử Vong Chi Đô vẫn đều sử dụng máu?".
" Chỉ vì muốn gây cho người ta cảm giác thần bí thôi sao? Ta cho rằng không phải, trong chuyện này chắc chắn phải có một bí mật gì đó. "
Dạ Nguyệt gật đầu nói: "Ý nghĩ của ta cũng giống ngươi, mặc dù bây giờ chúng ta không biết bí mật thật sự của máu ở Tử Vong Chi Đô, nhưng ta có thể khẳng định rằng, máu ở đây có tầm rất quan trọng đối với Tử Vong Chi Đô".
Trương Đan Phượng cũng gật đầu đống ý với ý kiến của Dạ Nguyệt, hơn nữa nhìn biểu hiện của hắn làm nàng cảm thấy may mắn khi lựa chọn cùng đối phương hợp tác.
Có một đồng bọn thong minh như thế trong chuyến đi xông qua Địa Ngục Lộ đầy nguy hiểm này, hiển nhiên là một chuyện tốt.
Dạ Nguyệt đương nhiên không biết suy nghĩ của Trương Đan Phượng, tiếp tục nói.
" Con đường này ắt hẳn là cái mà người ta gọi là Địa Ngục Lộ đây, nó dài bao nhiêu, chúng ta không thể biết, nhưng có thể khẳng định rằng, Địa Ngục Lộ không đơn giản là từ chỗ này đi qua chỗ đó".
" Phía dưới là Huyết Trì với diện tích lớn, ở đó có thể chứa đựng mãnh thú đặc thù hoặc là kịch độc, đi xuống dưới đó rất nguy hiểm, phương pháp tốt nhất để chúng ta đi ra nơi này chính là đi từ phía trên. "
Trương Đan Phượng gật đầu nói: "Thuốc lần trước ngươi đưa cho ta rất công hiệu, ngươi có thể có loại dược vật nào có thể giúp chúng ta phòng ngừa kịch độc không?".
" Chúng ta từ nơi này bò xuống, ít nhất phía dưới là Huyết Trì, còn có thể có cảm giác đặt chân lên mặt đất, nhưng mà con đường nhỏ trước mắt này lại cho ta cảm giác có nguy cơ. "
Dạ Nguyệt lắc đầu nói: "Độc trên đời này có muôn vàn chủng loại, biến hóa khôn lường, không có bất kì loại dược vật nào có thể chống lại tất cả độc dược"
" Cảm giác của ngươi rất giống ta, đều cảm thấy Địa Ngục Lộ trước mắt này nguy hiểm, nhưng là, phía bên dưới lại cho ta cảm giác càng thêm nguy hiểm".
" Trước lúc xuất phát, ta cho rằng chúng ta tốt nhất là phải thống nhất ý kiến mới được".
Trương Đan Phượng không chút do dự nói: "Vậy cứ theo lời ngươi mà làm đi, ta chỉ đưa ra đề nghị như vậy thôi, nếu chúng ta không có phương pháp kháng độc, thì việc đi thẳng qua Địa Ngục Lộ dĩ nhiên là sự lựa chọn duy nhất rồi"
" Đây chỉ sợ là cách duy nhất để thông qua Địa Ngục Lộ, đáng tiếc là chúng ta không có bất kì tư liệu gì về phương diện này".
" Một vị Sát Thần đã từng nói qua với ta, tình huống ở trong Địa Ngục Lộ thiên kì bách quái, kinh nghiệm của chúng ta so với hắn chắc chắn là sẽ khác biệt với nhau".
" Thay vì nói cho ta biết tường tận, cụ thể tình huống cho ta biết, tốt nhất là để ta tự trải qua, tự tìm đường đi, như vậy ta càng cẩn thận hơn. "
Dạ Nguyệt trong lòng thầm nghĩ, có lẽ, cũng chính vì nguyên nhân này mà sự phụ không giải thích cặn kẽ đường đi tới Địa Ngục Lộ cho mình, muốn để mình tự thân vượt qua cửa ải khó khăn này.
Lúc này, biểu hiện bên ngoài của hai người khá là cứng cỏi, điềm tĩnh.
Đối với người bình thường mà nói, khi ở trong một địa phương xa lạ lại kinh khủng như thế này, đều ước sao có thể nhanh chóng rời khỏi.
Nhưng Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng lại không như thế, hai người ngồi xuống tại chỗ, bình tâm tĩnh khí, điều tức.
Sắp tới bọn họ còn không biết phải đụng phải nguy cơ như thế nào, nên lựa chọn tốt nhất bây giờ là phải bảo trì trạng thái tốt nhất.
Đột nhiên, không phân biệt trước sau, hai người mở mắt, liếc nhau rồi đồng thời động thân.
Trương Đan Phượng giải khai thắt lưng của chính mình, rất nhanh đem áo ngoài của mình cởi bỏ, lộ ra nội y bên trong.
Nội y của nàng có màu hồng phấn, gắt gao bao bọc bộ vị trọng yếu nhất trên người nàng, hạ thân cũng chỉ còn tiểu khố màu hồng phấn.
Áo ngoài giải khai như vậy, đã làm lộ ra thân thể huyền bí của Trương Đan Phượng, bình thường thân thể của nàng bị bao bọc bởi hắc y, toàn thân ẩn giấu vô cùng tốt.
Ngoại trừ hình dáng cao gầy bên ngoài, thì không ai nhìn ra vóc dáng của nàng.
Da thit trắng nõn bị bao bọc bởi hồng quang ảm đạm, càng tăng thêm vài phần mị hoặc. Làn da bong loáng nhẵn nhụi của nàng thậm chí có chút phản quang, hai chân thon dài thẳng tắp, lộ ra đường nét nhu hòa.
Eo nhỏ mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, cùng phong đồn nhếch lên, tạo thành hình vòng cung, xuân quang tại hung y xạ tiết ra, không thể tìm được bất cứ tì vết nào.
Động tác cởi áo của Trương Đan Phượng có vẻ rất tự nhiên, nàng ném quần áo xuống đất, sau đó đem mái tóc dài cũa mình cuốn gọn lại, bắt đầu xé rách quần áo mà mình vừa mới cởi ra..
"Đứng ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau cởi áo ngoài!"
Trương Đan Phượng hướng Dạ Nguyệt nói, nàng cố gắng làm cho ngữ khí của mình bình tĩnh một chút, che giấu nội tâm đang xấu hổ.
Dạ Nguyệt lắc đầu nói: "Không cần, một kiện quần áo của ngươi cũng đủ rồi, khoảng cách giữa chúng ta không thể quá xa. "
Trương Đan Phượng tức giận, trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ, một kiện quần áo cũng đủ, ngươi như thế nào lại thoát được?
Bất quá, trong lòng nàng cũng rất thoải mái, cùng người thông minh ở một chỗ thì khỏi phải tốn nhiều hơi sức trao đổi, giải thích.
Nàng ở bên này cởi quần áo, Dạ Nguyệt cũng đã có thể hiểu được ý tứ của nàng.
Cái này gọi là, không sợ đối thủ thông minh như mình, chỉ sợ đội hữu giống như heo.
Rất hiển nhiên, thông qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, song phương đều xác định đối phương cũng không phải là hạng người ngu ngốc.
Trong Địa Ngục Lộ, chẳng biết sẽ gặp phải ma quỷ phương nào, cho nên hai người bọn họ cũng chỉ còn biết từng bước từng bước vừa đi vừa quan sát cẩn tận xung quanh.
Dạ Nguyệt tự nhiên nhìn ra được ẩn ý trong mắt Trương Đan Phượng, nhún nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ, "Là do động tác của ngươi quá nhanh. "
Nhìn quần áo đang bị xé ra trên tay mình, Trương Đan Phượng không khỏi có cảm giác dở khóc dở cười.
Trong lòng mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng động tác của tay nàng không vì vậy mà chậm đi, nhanh chóng xé rách đống quần áo, chỉ trong chốc lát đã làm ra một cái dây dài chừng bảy thước.
" Ngươi đi phía trước hay ở phía sau ta, tùy ngươi quyết định ",
Trương Đan Phượng vừa nói vừa đưa một bên sợi dây cho Dạ Nguyệt.
Trên chuyến đi sắp tới, giữa hai người nếu được nối bằng một sợi dây, tính an toàn dĩ nhiên sẽ càng gia tăng.
Đây chính là lí do tại sao Trương Đan Phượng lại cởi quần áo.
Dạ Nguyệt không chút do dự nói: " Ta đi phía trước "
Trương Đan Phượng đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhìn Dạ Nguyệt liếc một chút:" Đằng sau sẽ tương đối nguy hiểm."
Thương lượng xong về sau, hai người mỗi người đều lấy một bên dây cột vào hông mình, liền bắt đầu bắt đầu đạp vào đầu kia đường nhỏ.
" Không nên nhìn xuống mặt đất ".
Dạ Nguyệt nhắc nhở Trương Đan Phượng, không hài lòng tốc độ bước đi của nàng.
Khoảng cách giữa mỗi bước đi được chia đều nhau, hai người đều là người thông mình cách đi này cũng không tính là khó khăn gì lắm
Hơn nữa cách suy nghĩ của hai người không khác nhau là mấy, cho nên đi một hồi lâu vẫn có thể duy trì tiết tấu ổn định như thế này.
Trương Đan Phượng đi theo sau Dạ Nguyệt, khoảng cách giữa hai người ước chừng từ ba đến bốn thước.
Trong lòng nàng không khỏi thêm vài phần tán thưởng đối với nam nhân trước mắt này.
Tốc độ bước đi cứ đều đều như thế này, không thể nghi ngờ gì nữa khiến cho Trương Đan Phượng càng dễ dàng nắm giữ tiết tấu, bảo trì khoảng cách hiện tại.
Mà Dạ Nguyệt đối với sự thông minh của Trương Đan Phượng cũng không khỏi ngầm than thở.
Bởi lẽ lúc hắn đi ở phía trước, mỗi khi chân trái của hắn chuyển động, chân phải của nàng lập tức bước theo.
Cứ như vậy, khi trọng tâm của thân thể hắn hướng về bên trái, thì thân thể của nàng sẽ hướng về bên phải...
Vạn nhất người nào không giữ thăng bằng tốt, thì người còn lại cũng có thể dựa vào trọng tâm thân thể mà kịp thời cứu viện.
Hơn nữa Trương Đan Phượng thủy chung vẫn giữ một bên sợi dây trong tay mình, tùy thời đều có thể chuẩn bị phát lực.
Mặc dù đây là lần đầu tiên phối hợp với nhau, nhưng song phương vô hình trung vẫn ăn ý với nhau, vì thế tâm lí cũng thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngưng thần quan sát xung quanh.
Duy trì tiết tấu chậm rãi đi về phía trước, lúc này, trước mặt Trương Đan Phượng bỗng nhiên quay đầu, nhìn Dạ Nguyệt liếc một chút, đột nhiên hỏi:
" Dạ Nguyệt, mặt nạ của ngươi đem ánh mắt đều che đậy, là làm sao làm được có thể như thế tinh chuẩn phán đoán được? Dường như đối hết thảy đều nhìn thấy rõ ràng?"
Dạ Nguyệt cũng không trả lời vấn đề của Trương Đan Phượng mà trấm giọng nói.
" Chúng ta đã đi 364 bước, ngươi có hay không phát giác ra rằng, không khí nơi đây đang từ từ nóng lên".
" Hơn nữa, nơi này dường như không còn yên tĩnh nữa, xung quanh đã bắt đầu xuất hiện thanh âm".
" Mặc dù thanh âm đó rất nhỏ, lại đến từ phía xa, nhưng mục tiêu của nó hẳn là chúng ta, cẩn thận đề phòng "
Nghe Dạ Nguyệt nói xong, Trương Đan Phượng không khỏi âm thầm giật mình, mặc dù nàng biết Dạ Nguyệt có không ít thực lực, nhưng lại không ngờ thính giác của hắn lại cường đại như thế.
Lúc này, mặc dù cảm giác được rằng nhiệt độ quả thật có tăng cao hơn lúc trước, nhưng nàng lại không thể cảm giác được thanh âm như lời Dạ Nguyệt đã nói.
Nhìn người thanh niên tuổi tác không chênh lệch nàng bao nhiêu trước mắt này, Trương Đan Phượng yên lặng gật đầu, cổ tay vừa động, rút ra một thanh đoản kiếm trên tay.
Dạ Nguyệt cũng rút ra sau lưng Vĩnh Hằng Chi Dạ, phóng thích ra Kenbunshoku Haki đề phòng xung quanh.
Dần dần, thanh âm nọ cũng đã xuất hiện trong tai của nàng, thanh âm ko lớn, nhưng tần suất thì nhiều, giống như lời của Dạ Nguyệt thanh âm kia đang từ từ hướng về chỗ của bọn họ.
Đột nhiên, Dạ Nguyệt vội vàng nói:" Ta biết tại sao chúng ta ngày càng cảm thấy nóng hơn rồi, chúng ta đang đến gần Huyết Trì phía dưới "
" A? Điều này sao có thể? Chúng ta lúc đi cũng không có gặp sườn núi mà! "
Trương Đan Phượng có chút giật mình nhìn về phía vực sâu, nhưng nàng như trước chẳng những không thấy được gì.
Mà cảm giác mê muội lại kéo tới, nàng vội vàng định thần, đứng vững lại, không dám nhìn lại.
Dạ Nguyệt trầm giọng nói:" Lúc trước, Huyết Trì cách chúng ta chừng 1200 thước, mà khoảng cách này bây giờ đã rút ngắn lại còn khoảng 920 thước"
" Bởi thế nên nhiệt độ xung quanh ta mới biến hóa như vậy, xem ra, dưới Huyết Trì chưa hẳn là máu, mà là nham thạch nóng chảy"
" Nếu như chúng ta tiếp tục đi về phía trước, nhiệt độ nếu vẫn liên tục gia tăng, ta cơ hồ có thể khẳng định, cuối đoạn đường rất có thể bị bao phủ bởi Huyết Trì, tới lúc đó mới là đoạn đường chính thức khó đi của Địa Ngục Lộ ".
Nghe Dạ Nguyệt nói, Trương Đan Phượng cũng không ngạc nhiên cho lắm, chính vì nàng sau một hồi phân tích cũng có kết luận giống như vậy.
Dạ Nguyệt thấp giọng nói:" Trước tiên hảy để điều đó sang một bên, chúng ta tốt nhất là phải ứng phó với nguy cơ trước mắt này rồi hãy nói sau...Tới rồi!"
Thanh âm vù vù càng lúc càng lớn, Dạ Nguyệt Kenbunshoku Haki cảm nhận được đang tiến tới gần bọn họ.
Rất nhanh hắn đã hiểu được tại sao cảm giác được tần suất của chúng nhanh đến như vậy.
Bởi vì, sinh vật bay tới không phải là một con, hai con, mà là một đám gồm có ít nhất là 1000 con.
Khoảng cách gần 1 chút, hình dạng của đám sinh vật này đã xuất hiện
Đó là những con biên bức đỏ như máu, tựa như hình dạng của huyết sắc đồ án lưu lại trên mặt đất của Địa Ngục Sát Lục Trường, chỉ khác là kích thước của chúng nhỏ hơn mà thôi.
Mỗi một con huyết biên bức có kích thước khoảng gần một thước, nhưng khi chúng vươn cánh ra thì lúc đó kích thước là hơn một thước.
Một, hai con huyết biên bức như vậy đương nhiên không tính làm gì, nhưng thoáng một cái xuất hiên hơn 1000 con.
Giống như là một đám mây lớn màu đỏ hướng về hướng hai người họ mà bay nhanh như vậy thì lại là chuyện khác.
Lúc này, sắc mặt của Trương Đan Phượng đã trở nên vô cùng khó coi, cất đoản kiếm trong tay vào trước ngực, thấp giọng hỏi:" Làm sao bây giờ? "
Dạ Nguyệt tỉnh táo nói:" Quân đến tướng đỡ, nước tới đất nuốt, chúng ta đưa lưng vào nhau, cùng chống lại bọn chúng "
" Được".
Ở vào tình huống này, bất cứ ai cũng không thể lựa chọn phương án trốn tránh.
Trương Đan Phượng nhanh chóng đến sau lưng Dạ Nguyệt, thân thể trực tiếp dựa vào lưng hắn, kiều đồn của nàng vừa lúc áp vào phía dưới Dạ Nguyệt khiến tâm thần của hắn suýt chút nữa dao động.
Rỏ ràng cảm giác được, dù rất nhỏ, động tác né tránh của Dạ Nguyệt, Trương Đan Phượng cũng không bất ngờ cho lắm, thoáng chừa ra một khoảng cách nhỏ giữa hai người, không để chính mình kề sát hắn như lúc trước.
Nhưng mà bất luận có xuất sắc đến đâu, suy cho cùng nàng vẫn là một nữ nhân.
Ở hoàn cảnh kinh khủng trước mắt, trong nội tâm vô hình trung xuất hiện cảm giác ỷ lại đối với Dạ Nguyệt.