Trở về truyện

Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh - Chương 216 Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

216 Chương 216 Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

- A..... A.... Lão công..... Côn thịt của ngươi nóng quá, bỏng chết ta.... Sảng khoái.....Ta lại muốn bị ngươi làm cao triều!

Trương Đan Phượng ghé vào bên bể bơi, không ngừng thừa nhận Dạ Nguyệt xung kích.

Tại tăng thêm Hiên Viên Đế Phượng Quyết mang tới khoái cảm tăng phúc, để cho Trương Đan Phượng kìm lòng không được liền muốn đạt đến buổi sáng hôm nay lần thứ tư cao trào.

Dạ Nguyệt ghé vào Trương Đan Phượng trắng như tuyết trên lưng trắng, eo rất động, côn thịt không ngừng tại trong hoa kính của Trương Đan Phượng trừu sáp, thô bạo ra vào, không có chút nào biểu hiện ra thương hương tiếc ngọc một mặt.

Xuất tinh cảm giác, cũng biến thành càng ngày càng mãnh liệt, tại trong một hồi nhanh chóng lại thô bạo trừu sáp.

Dạ Nguyệt đầu tiên cảm nhận được là một hồi ấm áp nhiệt lưu vét sạch côn thịt của mình, ngay sau đó mã nhãn bị đâm một phát kích, tại cũng khắc chế không được, lửa nóng nham tương trực tiếp phát ra.

Trương Đan Phượng bị nóng một hồi thể xác tinh thần như nhũn ra, hai tay từ bên bể bơi trượt xuống, toàn bộ thân thể mềm mại đều phải trượt đến trong bể bơi.

Vì thế Dạ Nguyệt tay mắt lanh lẹ, trực tiếp ôm lấy Trương Đan Phượng trắng như tuyết đùi, ôm lấy đối phương đầu gối, đem thân thể mềm mại của nàng lơ lửng ở trong nước.

Mà côn thịt cùng âm thần mật huyệt dán vào chỗ, lại không chút nào dừng lại, tiếp tục trừu sáp, thẳng đến xuất tinh khoái cảm hoàn toàn hạ xuống mới thôi.

Trương Đan Phượng trên mặt đỏ mặt dày đặc, còn tại từng ngụm từng ngụm thở gấp lấy.

Rõ ràng vừa mới mang tới tính cao triều, để cho nàng lâm vào ngắn ngủi mê thất, thật lâu, hai chân mới rơi xuống thực địa, xoay người, chủ động đưa lên môi của mình.

Hai người một hồi hôn lưỡi, Dạ Nguyệt lòng bàn tay cũng từ Trương Đan Phượng bên hông, trượt xuống nói bờ mông, vuốt ve nàng cái kia hai bên trắng như tuyết mông thịt.

Rời môi, Trương Đan Phượng trên mặt cao trào dư vị vẫn không có hoàn toàn tiêu thất, phấn hồng phấn hồng, xinh đẹp động lòng người, nàng si mê nhìn xem Dạ Nguyệt nói.

- Lão công, ngươi phương diện này cũng thật quá mạnh, ta cũng hoài nghi chính mình có thể chết hay không trong ngực của ngươi.

- Ha ha.

Dạ Nguyệt cười nói.

- Muốn chết, cũng là lão bà ngươi dục tiên dục tử.

- Ngươi xấu lắm.

Trương Đan Phượng đôi bàn tay trắng như phấn nện một cái Dạ Nguyệt lồng ngực, mị nhãn như tơ nói

- Bất quá, ta ưa thích.

- Tốt, chúng ta cũng đừng ngâm dưới nước , trong nước ngâm lâu, đối với làn da không tốt.

Dạ Nguyệt đi tới bên bể bơi, chính mình lên trước bờ, lại đem Trương Đan Phượng cũng kéo lên.

Lúc này Trương Đan Phượng, hoàn toàn là thân thể trần truồng, đến nỗi đồ tắm, tại Dạ Nguyệt mới vừa cùng nàng lúc làm tình, ngại phiền phức liền trực tiếp tháo ra, hiện tại cũng còn phiêu phù ở bể bơi trên mặt nước.

Trương Đan Phượng nhìn lướt qua chính mình trần trụi thân thể mềm mại, tức giận nóim

- Đều tại ngươi, nhân gia bây giờ liền y phục đều không phải xuyên.

Một cái tay che ở trước ngực, che kín kia đối trắng như tuyết viên thịt.

Dạ Nguyệt cười nói.

- Nhìn cũng nhìn tới , ngươi còn cản cái gì.

Trương Đan Phượng trắng một mắt Dạ Nguyệt.

- Nhân gia tự nhiên không phải sợ ngươi nhìn, ai biết phụ cận đây sẽ có hay không có người

- Ngươi cứ như vậy hy vọng thân thể của ta bị người khác nhìn thấy a.

- Làm sao có thể, ngươi là nữ nhân của ta, đương nhiên chỉ có thể ta một người nhìn.

Dạ Nguyệt tiến lên bóp một cái Trương Đan Phượn bờ mông.

- Vậy không phải, còn không mau đi vào.

Nói xong Trương Đan Phượng kéo lấy Dạ Nguyệt tiến vào phòng khách.

Trở lại phòng khách, Trương Đan Phượng nhìn xem Dạ Nguyệt nói.

- Ta đi trước thay quần áo khác, rồi đến bồi ngươi.

- Đi thôi.

Dạ Nguyệt vỗ vỗ Trương Đan Phượng phấn nộn đĩnh kiều cái mông.

Trương Đan Phượng vũ mị trắng Dạ Nguyệt một mắt, cũng không thèm để ý, ngược lại nàng toàn thân cao thấp còn có chỗ kia không có bị Dạ Nguyệt sờ qua.

Ở trên lầu hai, Trương Đan Phượng tìm một thân màu tím áo ngủ thay đổi, cũng không biết phải hay không cố ý, ngay cả nội y cũng không mặc.

Hai đoàn trắng như tuyết nhũ phòng, còn có trên vú đỏ tươi núm vú, đều biết tích có thể thấy được, còn có giữa hai đùi um tùm cỏ thơm cùng vẹt châu, cũng không có bị che kín.

Một thân gợi cảm ăn mặc Trương Đan Phượng đi xuống lầu, nhìn Dạ Nguyệt trợn cả mắt lên .

Màu tím sa y bao bọc tại trên thân thể mềm mại của Trương Đan Phượng, phấn bạch khuôn mặt, cổ thon dài, ngạo nhân nhũ phòng, thon dài trắng như tuyết cặp đùi đẹp.

Còn có bụng cỏ thơm, đơn giản chính là đang trêu chọc trong nam nhân tâm dục vọng nguyên thủy nhất a.

Trương Đan Phượng cười híp mắt tựa ở trong ngực Dạ Nguyệt, hàm răng cắn Dạ Nguyệt lỗ tai, mị hoặc nói.

- Có phải hay không lại muốn rồi không.

Tay ngọc đã bắt đầu cách Dạ Nguyệt quần chữ nhật, vuốt ve Dạ Nguyệt côn thịt.

- Không vội, thời gian của chúng ta còn dài mà.

Dạ Nguyệt đem Trương Đan Phượng ôm vào trong ngực, vuốt vuốt nàng kia đối nhũ phòng.

- Ân.... Ngươi a chỉ biết khi dễ nữ nhân chúng ta.

Trương Đan Phượng môi đỏ hôn một cái Dạ Nguyệt khuôn mặt, chợt mở miệng nói.

- Hôm qua ngươi để bỏ rơi nhân gia một mình một chỗ, ngươi muốn bồi thường như thế nào.

- Hi-Hi, ta đã sớm chuẩn bị, ngươi xem.

Dạ Nguyệt tay phải cầm Huyền Âm Quả cùng vòng tay đưa vào trong tay nàng, còn tay trái đã mở ra sa y, không chút kiêng kỵ vuốt vuốt Trương Đan Phượng trắng như tuyết nhũ phòng.

- Ân...Đây là...Huyền Âm Quả....

Bộ ngực bị Dạ Nguyệt không ngừng vuốt ve, loại kia tê tê dại dại cảm giác, để cho Trương Đan Phượng nhịn không được lên tiếng rên rỉ.

Nhưng Dạ Nguyệt lại phân lại muốn cùng với nàng trò chuyện sự tình, cho nên nàng không thể không duy trì một tia lý trí cùng thanh tỉnh.

- Lão bà, cái này linh quả ngươi biết

Dạ Nguyệt tại trước ngực Trương Đan Phượng tàn phá bừa bãi tay, đã tới Trương Đan Phượng trắng như tuyết trên đùi, êm ái vuốt ve, cảm thụ cái kia nhẵn nhụi xúc cảm cùng co dãn.

Vốn là đắm chìm tại trong Dạ Nguyệt vuốt ve hơi hơi mê thất Trương Đan Phượng, nghe Dạ Nguyệt lời nói, lập tức thanh tỉnh lại, đôi cánh tay ôm lấy Dạ Nguyệt cổ

- Tất nhiên rồi, đối với những người tu luyện Âm Khí như ta thì Huyền Âm Quả giống như thánh dược, ta cũng từng tìm kiếm nhiều năm nhưng vẫn không thấy, không ngờ ở trong tay ngươi.

- Lão công ngươi lấy Huyền Âm Quả này ở đâu vậy

- Ta nghe được tin tức Huyền Âm Quả ở Thập Vạn Đại Sơn lên muốn đến đó thử xem, may mắn không làm nhục mệnh.

Dạ Nguyệt tay trượt đến Trương Đan Phượng bắp đùi trắng như tuyết bên trong.

Trương Đan Phượng đôi mắt đẹp sáng lên, uốn éo người, bởi vì Dạ Nguyệt tay đã vuốt ve đến nàng bên đùi, tại âm thần miệng biên giới quay tròn, tiếp tục như thế, nàng chỉ sợ sẽ triệt để mất đi năng lực suy tính.

- Lão công, yêu ngươi nhất?

Trương Đan Phượng tựa ở trong ngực Dạ Nguyệt, cảm động nói.

Đối với Thập Vạn Đại Sơn nàng cũng không xa lạ gì, đây chính là Trung Quốc hiểm địa một trong, rất ít người dám mạo hiểm đi đến đó, thế mà Dạ Nguyệt chỉ mới nghe được tin tức đã chạy tới tìm Huyền Âm Quả giúp nàng.

Có được người đàn ông như vậy còn gì bằng nữa.

Nghĩ tới đây Trương Đan Phượng chủ động đưa lên môi đỏ, tay ngọc kéo ra Dạ Nguyệt quần cộc, bắt được cái kia ngạo nghễ đứng thẳng côn thịt, nhắm ngay mình mật huyệt miệng.

Lần nữa ngồi xuống, phát ra một tiếng tràn ngập sức dụ dỗ rên rỉ, dáng người chập chờn, dạng chân tại bên hông của Dạ Nguyệt, trên dưới chập trùng.

Từ trên lầu đi xuống Lý Nguyệt Mị cùng Lý Nguyệt Tiên thấy cảnh này, giữa hai chân xuân thủy tràn lan các nàng, không chút do dự gia nhập trận này 4 người đi.

....

Buổi chiều, tại trong nhà tắm.

Đó là một gian thật lớn căn phòng, bên trong nhiệt khí lượn lờ, bốc hơi sương mù giống như là lụa mỏng giống nhau.

Trên mặt đất phô trong suốt ngọc thạch, đại điện trung ương, là một cái to rộng bể tắm, trên vách tường một viên long đầu phun trào sữa tươi dường như nước ôn tuyền.

Bể tắm bốn phía cũng là ngọc thạch xây mà thành, chừng hai trượng phạm vi.

Tới gần cánh cửa, phóng cổ kính đồng thau giá áo, cùng gỗ đàn chế tạo tiểu ngăn tủ.

Cả tòa căn phòng xa hoa làm người không thể tin được, e rằng cho dù đời trước vua chúa cũng chỉ như vậy thôi ah..

Mà bây giờ ở giữa phòng tắm có một khoảng trống, giữa khoảng trống lúc này là Dạ Nguyệt cùng Diệp Tử Mị.

Ngón tay Dạ Nguyệt chỉ về phía lu nước lớn ở bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tử Mị nói.

- Nước trong này là Ngạc Huyết Hắc Tuyền Thủy, tiến vào trong này liền có đại công dụng, có thể giúp nàng rèn luyện căn cốt, bắt đầu đạp vào con đường luyện võ, mới có thể đạt điều kiện tất yếu tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.

Nghe Dạ Nguyệt nói như vậy, Diệp Tử Mị mới lại gần cái lu nước kia nhìn một chút, khi nàng đến đây cũng chú ý đến cái lu này bất quá hiện nay mới có thể nhìn rõ.

Nước trong lu không ngờ lại đen ngòm thậm chí còn sánh lại, tuy không có mùi gì nhưng lại cho Diệp Tử Mị cảm giác tương đối kinh khủng.

Nghe Dạ Nguyệt nói đến đây, Diệp Tử Mị lập tức gật đầu, hai mắt tỏa sáng.

Nàng liền không nói hai lời, cởi quần áo trên người xuống, chậm rãi tiến vào bên trong lu nước.

Ngay sau khi thân thể của Diệp Tử Mị tiến vào bên trong, ánh mắt của nàng liền trợn lên, thân hình lập tức run rẩy, có điều hai hàm răng lại cắn chặt, không có kêu lên một tiếng nào.

Đau.

Rất đau.

Thứ Ngạc Huyết Hắc Tuyền Thủy này bám vào da thịt sau đó liền khiến Diệp Tử Mị có cảm giác như bị dao cắt qua, tất nhiên nếu chỉ là đau đớn thì đã không đáng sợ đến thế, sau khi cảm giác đau đớn đó qua đi liền lập tức cảm thấy ngứa ngáy như có kiến bò qua người nàng vậy.

Thứ cảm giác này đến cũng nhanh rồi qua cũng nhanh nhưng lại lập tức tiếp tục một đợt đau đớn mới.

Cả người Diệp Tử Mị bị Ngạc Huyết Hắc Tuyền Thủy bao phủ, cảm giác khó chịu này liền bao phủ toàn thân, liên miên bất tuyệt.

Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Tử Mị dần dần trở thành trắng bạch, Dạ Nguyệt trong mắt có chút không đành lòng có điều rất nhanh cầm lấy một cái nắp đục thủng ở giữa, đậy lên trên lu nước.

Lúc này cũng chỉ có đầu của Diệp Tử Mị lộ ra ngoài, giúp nàng hít thở không khí, cả cơ thể Diệp Tử Mị liền hoàn toàn bị Ngạc Huyết Hắc Tuyền Thủ bao phủ.

- Cố gắng một chút, đừng phụ sự kỳ vọng của ta dành cho nàng

Dạ Nguyệt khẽ mỉm cười với nàng

Diệp Tử Mị cắn răng gật đầu với Dạ Nguyệt, nàng cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ lên tiếng xong nàng không kìm được mà rên rỉ đau đớn.

Dạ Nguyệt rồi lại nhìn Diệp Tử Mị một cái, ánh mắt có một loại cổ vũ sau đó liền rời khỏi phòng tắm.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.