128 Chương 128 Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh
" Hử? Là tàn ảnh à?”
Chứng kiến cơ thể Đường Liên hóa thành một luồng tàn ảnh tiêu tán, thiếu nữ hơi nhướng mày.
Cơ thể thật của Đường Liên đã sớm được Dạ Nguyệt cứu trở lại nằm trên cây cổ thụ, bên cạnh Tư Không Thiên Lạc rồi.
Từ lúc mới ngay tại thiếu nữ định động thủ, Dạ Nguyệt đã linh mẫn cảm nhận được sát khí từ trên người thiếu nữ, biết nàng ta đã động sát tâm với Đường Liên.
Lên ngay tại thiếu nữ cánh tay chuẩn bị đâm thủng ngực Đương Liên, hắn đã nhanh tay đến trước, kéo khỏi Đường Liên ngàn cân treo sợi tóc.
Hai năm ở trong Tử Vong Chi Đô mỗi ngày đều cảm nhận sát ý từ những người xung quanh mang lại, đã khiến cho Dạ Nguyệt rất mẫn cảm với sát ý, chỉ cần đối phương lộ ra một tia sát ý thôi, hắn cũng có thể dễ dàng cảm nhận được.
Mà Đường Liên sau khi được cứu về, cũng không chịu nổi ngất đi.
Thiếu nữ ánh mắt nàng nhìn về Dạ Nguyệt lóe lên, miệng nở nụ cười lạnh lùng.
“Không hổ là nam nhân bản tiểu thư muốn bắt, ở khoảng cách gần như vậy vẫn còn thể cứu được người thật khiến ta ngoài ý muốn".
" Bất quá ngươi sẽ phải hổi hận vừa rồi không liên thủ với tên Đường Môn kia đối phó ta".
" Ngươi không phải muốn bắt ra? Đến đi!”
Dạ Nguyệt trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu dày đặc, cởi xuống màu đen cự hộp trên lưng, từ bên trong lấy ra Vĩnh Hằng Chi Dạ, đầu kiếm chỉ thẳng mặt thiếu nữ.
Lúc này một cỗ băng lãnh, âm ám, khát máu, ngang ngược khí tức tràn ngập thiên địa.
Phảng phấp có vô số oan hồn, đang gào thét, đang gào gọi, đang khóc, để cho người ta tê cả da đầu.
Trong nháy mắt, Dạ Nguyệt hai đối mắt loé ra hồng quang, thậm chí còn nổi lên một trận máu quang, trùng thiên sát khí từ trên người hắn bộc phát ra, khiến cho mọi người xung quanh đều giật mình...
“ Ngươi có tư cách để ta sử dụng Vô Sông Kiếm Hạp!".
Thiếu nữ thần sắc ngưng trọng nhìn thanh kiếm trên tay Dạ Nguyệt, vốn tưởng mọi người tiếp theo sẽ dễ dàng không ngờ cũng xương cứng.
Lập tức lấy ra hộp kiếm sau lưng, rơi xuống đất.
Vô Song Kiếm Hạp, tự thành nhất thể kiếm trận tuyệt học, trong hộp hết thảy mười ba chuôi bảo kiếm, phân biệt là Vân Toa, Thanh Sương, Phượng Tiêu, Hồng Diệp, Hồ Điệp, Tuyệt Ảnh, Phá Kiếp, Sát Sinh, Ngọc Như Ý, Nhiễu Chỉ Nhu, Thương, Mang cùng với Hộp Kiếm Chi Chủ, tại Danh Kiếm Phổ trên bảng xếp hàng thứ hai Đại Minh Chu Tước.
Cái gọi là Ngự Kiếm Thuật chính là kiếm đạo chi trận, lấy khí ngự chi, lấy niệm đạo chi, khí niệm hợp nhất, ngang dọc ở giữa, có thể thành phòng ngự, đánh giết kiếm trận.
Khí chính là nội lực trong cơ thể, niệm chính là tinh thần ý niệm!
Trong hộp kiếm bên trong, mười ba chuôi bảo kiếm theo tự sắp xếp, Đại Minh Chu Tước ở trung ương, tả hữu tất cả sáu thanh bảo kiếm, mỗi triệu hoán hơn một thanh bảo kiếm, kiếm trận uy lực liền sẽ gia tăng gấp đôi.
" Đây là?”
Dạ Nguyệt trợn tròn hai mắt, hắn từng trong miệng của sư tỷ Loan Loan từng nghe tới một loại kiếm thuật tên là Ngự Kiếm Thuật, không phải cầm kiếm chém giết với người ta mà là điều khiển đồng thời vài thanh phi kiếm.
Ngón tay gảy khẽ, cười nói giết người, lấy tính mạng người ta dễ dàng như tiên nhân hái sao trên trời.
Chẳng qua công phu này chỉ tồn tại trong truyền thuyết giang hồ, nhiều người nghe tới nhưng ít người chứng kiến, nghe nói người có thể sử dụng Ngự Kiếm Thuật đã đạt tới cấp bậc Kiếm Tiên.
Nhưng thiếu nữ trước mắt này chỉ có lớn hơn hắn có vài tuổi, không thể nào đạt được cấp độ Kiếm Tiên.
Nếu có thể dễ dàng đạt tới cấp độ Kiếm Tiên như vậy, thì trên giang hồ cũng không chỉ có Ngũ Đại Kiếm Tiên mà thôi.
Thiếu nữ trong tay chưởng kình bỗng nhiên chụp về phía Vô Song Kiếm Hạp, hét lên một tiếng vang lên .
"Vân Toa!"
Khẽ quát rơi xuống, Vô Song Kiếm Hạp hơi hơi rung động, tiếp đó nứt ra một đạo bốn ngón tay rộng khe hở, theo nội lực của hắn thôi động, ý niệm dẫn đạo, một thanh như tuyết lợi kiếm đoạt hộp mà ra, thân kiếm kia chung quanh lượn quanh là như rồng phi phượng kim sắc vân văn, tán phát là một loại mờ mịt hư vô khí tức, dung nhập bên trên bầu trời.
KENG…
Thiếu nữ khí chất toàn thân thay đổi, trở nên chăm chú như sương, khi đã lâm trận thì hoàn toàn nghiêm túc, cả người cũng là phóng tới Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt sắc mặt ngưng tụ, hắn Kenbunshoku Haki cũng là có thể cảm ứng được thiếu nữ đến đón lấy công kích là thế nào, Vĩnh Hằng Chi Dạ quét ngang cũng là che ở hắn to lớn trước đó.
Một đạo tia lửa tại Vĩnh Hằng Chi Dạ trên thân đao bắn tung toé đi ra, thiếu nữ thân hình cũng là xuất hiện sau lưng Dạ Nguyệt, cấp tốc quay người, Vân Toa mũi đao đâm thẳng Dạ Nguyệt, thiếu nữ Bắc Minh Chân Khí cấp tốc dồn vào trong trướng kiếm, hình thành một đạo kiếm khí tán phát ra.
" Tiêu Dao Kiếm Pháp - Ngô Câu Sương Tuyết!"
Dạ Nguyệt đôi mắt huyết hồng cũng là ngưng tụ, nhanh chóng quay người về sau hai tay nắm Vĩnh Hằng Chi Dạ, hướng về thiếu nữ hung hăng một chặt, một đạo sắc bén trảm kích cũng là chém về phía thiếu nữ Ngô Câu Sương Tuyết.
Kiếm khí gặp gỡ, trực tiếp là tại giữa không trung tàn phá bừa bãi lên, bén nhọn kiếm khí bắn ra bốn phía.
Khí lãng cũng là lăn lộn mở ra, nhưng Dạ Nguyệt cùng thiếu nữ cũng không có thụ ảnh hưởng gì, đồng thời hướng đối thủ xuất kích, Vĩnh Hằng Chi Dạ cùng Vân Toa chém thẳng cùng một chỗ.
Hai người đối chặt tốc độ thật nhanh, thường nhân dùng mắt thường đều có thể không có cách nào thấy rõ, đây cũng là có thể nhất thể hiện kiếm sĩ kiến thức cơ bản, kiến thức cơ bản có được hay không, đối chặt vài cái liền tốt!
Các loại động tác cơ bản, cước bộ bắp thịt khống chế, đối với một tên mạnh kiếm khách mà nói, đều hẳn là tan đến thực chất ở bên trong đồ vật, theo bản năng liền phải dùng đến!
"Ngươi khiến bổn tiểu thư lau mắt mà nhìn!”
Thiếu nữ hứng thú đại tăng, cười quỷ dị nói:
" Nhưng bất quá đây vẫn chưa phải tốc độ nhanh nhất của ta!".
Thiếu nữ đôi mi thanh tú trừng một cái, trên tay vung đao tốc độ lại là tăng tốc mấy phần, mang cho Dạ Nguyệt áp lực thật lớn.
" Haha, như vậy mới thú vị a!"
Dạ Nguyệt cười ha hả một tiếng, thiếu nữ tăng tốc thế công cũng là để hắn cảm giác áp lực biến lớn, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn là hỏa nhiệt, quá thoải mái, cùng loại này cường giả giao chiến mới là hắn muốn a!
Tay cầm Vĩnh Hằng Chỉ Dạ tại tại chỗ quay một vòng, sau đó một đao vung ra, nhất thời, một cái vòi rồng ngưng kết bằng kiếm ý từ Dạ Nguyệt lưỡi đao ra đời ra.
Tiếp theo hướng phía thiếu nữ phương hướng vọt tới.
Cái này vòi rồng đón gió gặp trướng, vẻn vẹn qua thời gian mấy hơi thở, liền hóa thành một cái long quyển phong bạo
Mang theo cường hãn kiếm ý, để cái này vòi rồng thanh thế cực kỳ doạ người.
Thiếu nữ hai tay cầm lấy Vân Toa, hời hợt chém về phía vòi rồng, nhìn qua nhẹ nhõm thoải mái, nhưng cái này lại bao hàm nàng khủng bố kiếm đạo cảm ngộ.
Vòi rồng trong nháy mắt bị cắt thành hai nửa, hướng về hai bên bao phủ mà đi, mà thiếu nữ tại trảm hết trực tiếp cũng là nhanh chóng đến Dạ Nguyệt trước mặt, tay ngọc cầm đao, chém về phía Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt hoành đao cản trước mặt.
Hai đao đụng vào nhau, tại hắn sau lưng mặt đất, trực tiếp là bị chém ra, lộ ra một đạo sâu không thấy đáy khe rãnh, quần áo phía trên bộ ngực hắn cũng ra một lỗ thủng, hắn bị động cũng là không ngăn được a!
Dạ Nguyệt nhanh chóng hướng về sau mặt lui mấy bước, với sức sát thương như này còn không làm bị thương hắn được, nhưng cái này đại muội tử công kích, kiếm ý thật mạnh a...
Lúc này thời điểm, bị cắt thành hai nửa vòi rồng cũng là tại trên đường phố phòng ốc tàn phá bừa bãi, bị cuốn vào cũng đều là bị chém thành toái phiến.
" Nếu ngươi đã không biết điều, ta liền đánh tán phế ngươi rồi mang Xích Huyết Quả đi!"
" Nói nhảm nhiều quá! Chiến đi, ngươi đánh thắng ta rồi hãy nói".
Thiếu nữ còn chưa nói xong, Dạ Nguyệt đã cắt ngang liều lĩnh xông tới.
Hắn như một đầu hung thú phẫn nộ giống nhau, Vĩnh Hằng Chi Dạ nhẹ nhàng dán sát trên mặt đất, dọc theo một đường thẳng phía trên những tảng đá màu xanh. Sinh ra một đường kẻ hoa lửa thật dài cùng với vết tích thật sâu.
Thiếu nữ khuôn mặt bình tĩnh nhìn thẳng về hắc ảnh đang xông tới, tại lúc Dạ Nguyệt sẽ ngay lập tức tiếp cận ngoài châu thân phạm vi mười thước là lúc.
Thiếu nữ cuối cùng xuất hiện động tác, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, thân thể giống như một loại cuồng phong lạc diệp phiêu đãng lập lòe, trong nháy mắt liền cùng dữ dội xông đến bóng người màu đen rồi đan vào nhau.
Đan vào nhau chốc lát, Vân Toa trong tay thiếu nữ cực kỳ tự nhiên chém ngang ra, nhờ vào thân pháp trợ giúp trùng kích.
Vài đạo phong nhận thật nhỏ, đã thuận theo từ thanh kiếm xuất ra, nhằm vào ngay cổ Dạ Nguyệt mà bổ xuống một nhát.
Tốc độ trùng kích vào thân hình đột nhiên bị ngừng lại. Vĩnh Hằng Chi Dạ hơi hơi hất nẩy lên, theo tiếng leng keng cùng với một ít hoa lửa thật nhỏ.
Vài đạo phong nhận kia, từ đầu đến cuối ngay cả nửa điểm công kích Dạ Nguyệt thậm chí chưa từng bị ngăn trở, cũng liền hoàn toàn tiêu tán.
Đem phong nhận ngăn lại sau đó, Dạ Nguyệt hơi hơi nâng con ngươi lãnh đạm, nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua dáng người xinh xắn.
Cánh tay huy động, Vĩnh Hằng Chi Dạ mang theo một cỗ kình khí hung hãn, chém ngang phía sau người nàng.
Kình khí áp bách đem quần áo trên người thiếu nữ gắt gao dính sát ở bên trên làn da, phác họa tạc khắc lộ ra vòng eo hết sức thon thả.
Cảm nhận được phía sau người kình khí áp bách vù vù rung động, thiếu nữ đôi hàng mi xanh sẩm chớp nhẹ.
Tựa như làm cho đối phương có chút bất ngờ, Vân Toa trong tay cảm giác nhạy bén lôi đình đâm ra.
Trường kiếm màu xanh nhạt tại hư vô trong không khí lưu lại một đạo ảo ảnh hình cung màu xanh, mũi kiếm sắc bén, tựa hồ xuyên thấu qua không khí trống rỗng trở ngại.
Theo "Đinh!" một đạo âm hưởng lanh lảnh, mũi kiếm thẳng tắp điểm ngang đánh tới phía trên Vĩnh Hằng Chi Dạ, hai cái chạm nhau, ở trên bao hàm kình lực cứng cỏi mảnh liệt, khiến cho trường kiếm thon dài kia, dĩ nhiên là bị ép thành một cái cung độ cực kỳ kinh tâm động phách.
Nhìn như sắp bị chặt đứt làm hai mảnh, làm cho xung thiếu nữ khuôn mặt lại hiện ra biểu thị mức độ rất đổi ngạc nhiên.
Thân kiếm đã trải qua sự tập chung rót vào nội lực, đủ để chịu đựng trọng lực cực kỳ khổng lồ, mà lúc này mới vừa rồi chạm trán, kiếm, đơn giản là bị áp chế uốn cong.
Bởi vậy có thể thấy được trên thanh kiếm có hình dáng thập tự kia đến tột cùng bao hàm kình khí khủng bố cỡ nào.
Mặc dù trường kiếm tuy rằng uốn lượn biến thành cung độ nguy hiểm như vậy, nhưng vẫn trước sau chính chỗ ấy không hề bị bẻ gảy.
Khi mũi kiếm kề sát sắp chạm đến cánh tay ngọc là lúc, thiếu nữ bàn chân phía sau khẽ dậm trên mặt đất. Phía trên trường kiếm thanh mang tăng vọt, lực lượng cũng đột nhiên tăng vọt.
Một tiếng "Đinh" liền đem trọng thước đánh bung ra.
Nhờ vào lực đàn hồi của song phương, thiếu nữ nhảy vọt lên lướt qua giữa không trung, khuôn mặt xinh đẹp ngưng trọng.
Kiếm trong tay bỗng nhiên cấp tốc run rẩy, xoay chuyển lên chậm rãi di động tới, mà mỗi khi trường kiếm di động tới một phân, liền lưu lại một kiếm hình tàn ảnh giống như thực chất vậy.
" Tiêu Dao Kiếm Pháp - Tiêu Dao Phân Hình Kiếm".
Hắc đao cắm xuyên vào mặt đất, Dạ Nguyệt ngẩng đầu đôi đồng tử co lại nhìn vào trường kiếm thiếu nữ đang di động.
Chậm rãi mà lại xuất hiện vài đạo năng lượng tàn ảnh, dựa vào năng lực cảm ứng của mìn, hắn có thể nhận thấy được vài đạo tàn ảnh bên trong ngầm chứa lực lượng hùng mạnh.
" Thú vị...Thú vị, lâu lắm rồi ta mới được đấu một trận ra trò, chúng ta tiếp tục nào".
Dạ Nguyệt hét lớn một tiếng, phanh một, một chân bước ra, toàn bộ mặt đất chấn động, thế mà cứ thế mà ở phía trên giẫm ra một cái dấu chân.
Toàn bộ thân hình sinh ra mạnh đại trùng kích lực, thân thể như bôn lôi tiến lên, âm thanh năng lượng nổ vang, thân thể đột nhiên nhằm vào thiếu nữ ở giữa không trung mà hung bạo xông lên.
Liếc qua bản thân Dạ Nguyệt từ phía dưới dữ dội bắn đến, thiếu nữ đôi hàng mi xanh sẩm chớp nhẹ, Vân Toa trong tay di động lại không vì vậy mà đình chỉ, bàn chân khẽ dậm tại hư không, Bắc Minh Chân Khí phun trào, màu xanh lam từ bàn chân phụt ra.
Đơn giản là hình thành một mảng lớn kiếm khí sắc bén, hung hăng tàn nhẫn nhằm vào Dạ Nguyệt bổ cắt xuống.
Cảm nhận được trên đỉnh đầu đang truyền lại tiếng vang kiếm khí xé gió, Dạ Nguyệt giương bàn tay đang cầm Vĩnh Hằng Chi Dạ, chém xuống, kiếm khí chưa tiệp cận Dạ Nguyệt, liền bị kiếm khí chém thành hai nửa, thổi ầm ầm tiêu tan.
Bởi nguyên do ngăn cản kiếm khí, Dạ Nguyệt thân hình hung bạo xông lên cũng là hơi hơi bị trì hoãn, lại lần nữa ở giữa không trung khéo léo mượn muốn tiệp tục xông lên tiếp.
Trên đỉnh đầu cách đó không xa, tiếng quát lạnh ngắt. Cũng là không sai vang lên.
" Tiêu Dao Kiếm Pháp - Táp Đạp Lưu Tinh".
Tiếng quát vừa hạ xuống, Vân Toa trong tay rộng mở trỏ về hướng Dạ Nguyệt ở bên dưới, thiếu nữ mũi chân điểm nhẹ lên hư không.
Một cỗ nội lực lờ mờ nảy sinh dưới chân, nhờ vào nội lực này, thiếu nữ cấp tốc lui về phía sau né tránh.
Mà giữa không trung năm đạo năng lượng tàn kiếm hư ảo còn lại ở đằng sau, cũng là thoáng run lên phấn chấn, xoay chuyển tức thì nhằm vào Dạ Nguyệt ở bên dưới.
Đầu đuôi nối tiếp lẫn nhau mãnh liệt mà đột ngột bắn qua.
Năng lượng tàn kiếm cắt qua khoảng không, giống như xé rách hết thảy, năng lượng màu xanh nhạt hình cung từ mũi kiếm phân luồng di động phát động năm đạo kiếm hình đầu đuôi nối tiếp lẫn nhau.
Phảng phất giống như một đạo lưu tinh từ trên trời giáng xuống đất.
" Lục Thức - Geppou".
Giữa đôi lông mày cau rúm lại, Dạ Nguyệt chân đi xuống bước ra, theo màu trắng khí đoàn nổ tung, hắn kéo thể vội thối lui.
Năm đạo năng lượng tàn kiếm vừa vặn bén sát phía ngoài cơ thể khỏe mạnh của hắn.
Thân thể mềm mại ở giữa không trung xoay tròn nửa vòng, giống như một đóa hoa sen màu trắng thư thái linh hoạt rơi trở lại mặt đất.
Thiếu nữ ngọc thủ vung ngang xuất ra rồi thuận theo bàn tay nàng huy động, năm đạo năng lượng tàn kiếm vốn đã công kích thất bại.
Ấy vậy mà đầu thừa đuôi thẹo, lần thứ hai nhằm vào thân thể Dạ Nguyệt giữa không trung lực lượng rất hung bạo mà đâm qua.
Nhìn về năng lượng tàn kiếm lại đâm tới, Dạ Nguyệt thoáng giật mình, chợt khẽ cau mày:" Thế mà tránh không nổi, vậy thì ngạnh kháng thôi".
Trong lòng suy nghĩ giống như lần đầu bị hạ thấp thân phận, bàn tay nắm chặt, một cái quả đấm đập tới, không khí chung quanh gạt ra, gào thét rung động, ung hăng đánh vào phía trên năng lượng tàn kiếm.