125 Chương 125 Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh
" Quả nhiên, cái này Liệp Báo đoàn trưởng Lâm Báo trên người có bí tịch."
Vèo một tiếng, hắn tiến lên một bước, tại Lâm Báo trên thân tìm tòi một trận, lập tức đã tìm được hai quyển võ học bí tịch, một quyển là hắn suốt đời tuyệt học Huyền Băng Âm Khí, mặt khác một vốn là Huyền Băng Bát Quái Chưởng.
Cái này Lâm Báo là một đời kiêu hùng, tính cách cực kỳ hồ nghi, hay thay đổi, ai cũng không tin, chỉ có tin tưởng mình, cho nên hắn tổng là ưa thích đem tuyệt học của mình thả trên người mình.
Mà cứ như vậy, dù ai cũng không cách nào từ trên người chính mình cướp đoạt đến đồ vật.
Đáng tiếc hắn không nghĩ tới mình sẽ thất bại, sẽ bị những người khác giết chết, cái này hai quyển võ học bí tịch liền tiện nghi Dạ Nguyệt.
" Ông trời của ta, cái này, Dạ tiểu đệ cũng quá lợi hại đi ah?"
Tư Không Thiên Lạc cùng Đường Liên đều là trừng lớn đôi mắt đẹp, khó có thể tin.
Bọn họ xuất thân thế lực ở Trung Quốc cũng coi như tiếng tăm lừng lấy, mặc dù vẫn chưa có xông xáo qua giang hồ, nhưng tầm mắt cũng cực cao.
Trước đó bọn họ vốn đang đang nghĩ nếu như Dạ Nguyệt không đánh lại, thì hai người lập tức xông tới, liều mạng với đối phương.
Nhưng là vừa mới đánh được bao lâu, tất cả phân tranh đều kết thúc, căn bản là không cần bọn hắn hộ trợ.
" Được rồi, chúng ta đi thôi".
Thu hoạch đầy bồn đầy bát, Dạ Nguyệt vui sướng tràn đầy, muốn mang theo hai người rời đi.
Bất quá lúc này, ở đâu không biết đột ngột chui ra một người, ánh mắt xấu xa luân chuyển liên hồi, chặn ngang đường đi của Dạ Nguyệt, Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc, hiên ngang lẫm liệt nói.
“Núi này là ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua thì giao ra Xích Huyết Quả cùng toàn bộ tài vật trên người!”
Tư Không Thiên Lạc cùng Đường Liên dùng ánh mắt cổ quái nhìn thiếu nữ vừa xuất hiện, khóe miệng giật giật, nhất thời không biết nói gì.
“Thiếu nữ này…không đơn giản!”
Dạ Nguyệt ngưng trọng nhìn thiếu nữ vừa xuất hiện cho ra đánh giá, nhất thời hắn hít sâu một ngụm khí lạnh.
Được Dạ Nguyệt dùng ba từ “không đơn giản” để đánh giá, từ cổ chí kim có mấy ai?
Mặc dù thiếu nữ này nhìn qua không chút đứng đắn, nhưng bằng vào giác quan của mình, Dạ Nguyệt lại cảm nhận được một chút uy hiếp từ trên người thiếu nữ.
Hắn chưa từng nghi ngờ cảm giác của mình...hắn phải ứng đối toàn lực.
" Hai người các ngươi rời khỏi nơi này trước đu đi! Để ta đối phó với kẻ này!”
Dạ Nguyệt trịnh trọng nhìn sang hai người, ánh mắt hết sức nghiêm túc.
Nghe xong, hai người nhất thời ngơ ngác, sau đó cũng dùng ánh mắt đề phòng đánh giá thiếu nữ kia, trong lòng chìm xuống.
Cho dù vừa rồi đối mặt với Lâm Báo, Dạ Nguyệt cũng không có biểu hiện nghiêm túc như vậy, thiếu nữ này có thân phận gì?
Được Dạ Nguyệt đánh giá cao thiếu nữ như vậy, hai người không dám có chút xem thường nào.
" Ba người chúng ta hiếm khi kề vai chiến đấu…nếu như kẻ này lợi hại như vậy, bọn ta cũng muốn lĩnh giáo một phen!”
Đường Liên tiến lên một bước, không có ý định rời đi.
“Không sai, vừa rồi Dạ tiểu đệ đã giúp bọn ta đối phó Lâm Báo, bây giờ bọn ta làm sao để ngươi một mình ứng đối với cường địch?”
Tư Không Thiên Lạc cũng bùng phát khí thế, khóa chặt thiếu nữ.
Trong lúc Dạ Nguyệt và hai người đánh giá, thì thiếu nữ cũng đang chằm chằm quan sát bọn hắn.
Bất quá không có sự nghiêm túc hay ngưng trọng, có chăng chỉ là vô tận tia sáng cùng nụ cười xấu xa quỷ dị tại khóe miệng, nhìn qua đáng ghét vô cùng.
“Biết sợ rồi sao? Giao ra Xích Huyết Quả cùng với nam nhân xinh đẹp kia đi với ta, bổn tiểu thư tha cho hai người các ngươi rời đi!”
“Cô nương rốt cuộc là ai?” Dạ Nguyệt cũng không tức giận, mỉm cười dò hỏi.
“Hỏi ta là ai?”
Thiếu nữ chỉ vào mặt mình, ánh mắt đảo quanh một vòng lém lĩnh, kiêu ngạo đáp.
“Nghe cho rõ đây, bổn tiểu thư anh minh thần võ, xinh đẹp vô song chính là thiếu chủ Lạc Thành!".
“ Ta từng nghe sư phụ Lạc Thành có một Thiếu Thành Chủ vô cùng thần bí...Không ngờ nhân vật như nàng lại xuất hiện ở đây!”
Đứng cạnh Dạ Nguyệt, Đường Liên nghe được đối phương giới thiệu cũng trịnh trọng nói ra.
Chỉ cần người có một chút kiến thức, sẽ biết rằng so với trên giang hồ ngoại trừ các thế gia ngàn năm, Bạch Đạo, Hắc Đạo cũng như Ma Môn ra, thì vẵn còn có bốn cỗ thế lực không thể trêu chọc được chính là.
Tuyết Nguyệt Lâu
Bạch Hiểu Đường
Đế Minh
Lạc Thành
Bốn đại thế lực này làm việc vừa chính vừa tà, thường rất điệu thấp, rất ít quan tâm đến chuyện giang hồ.
Ngoại trừ Bách Hiểu Đường thường hay thu thập thông tin giang hồ lập ra Kim Bảng Luận Võ ra, thì trong giang hồ rất ai biết đến ba thế lực này.
Mà trong đó Lạc Thành là thế lực có thời gian thành lập ngắn ngũi nhất.
Lạc Thành…không có Phó Thành Chủ, lại có đến hai vị Thành Chủ.
Một ngày trong quá khứ, hai vị nữ nhân bỗng nhiên hàng lâm Hắc Trúc Câu tuyên bố thành lập Lạc Thành...
Bất luận kẻ thù như thế nào, là chính là tà chỉ cần 5 ức nhân dân tệ là có thể có lệnh bài để đến Lạc Thành và đảm bảo an toàn.
Trước tuyên bố bá đạo của hai nữ nhân, rất nhiều nam tử cường giả đương thời xem là trò cười, tìm đến các nàng tiêu khiển.
Trong số những kẻ đó, có một tên Thần Du Huyền Cảnh cấp bậc cường giả, từng hùng hồn phán rằng phải cưới cả hai nữ về làm thê thiếp.
Các quả cuối cùng vị Thần Du Huyền Cảnh kia từ đó không còn xuất hiện.
Mà sau sự kiện đó, một trong Đường Môn bá chủ của Tứ Xuyên, lập tức cảm nhận được uy hiếp của Lạc Thành.
Phái hai nghìn đệ tử Đường Môn đi đến Lạc Thành, muốn tiêu diệt nơi đó.
Kết quả là cũng có đi mà không có về, sống sót trở về không quá trăm người, chết đến hai gã Thần Du Huyền Cảnh.
Trước tình huống đó, toàn bộ giang hồ đều chấn động…
Hai vị nữ tử tuyệt đại phong hoa, dùng chính thực lực của mình để chứng minh cho toàn thiên hạ tuyên bố của các nàng là hoàn toàn nghiêm túc.
Nhận thấy bầu không khí ngưng trọng, thiếu nữ nhếch miệng, hai tay chống nạnh quát.
“Thế nào? Còn không mau giao đồ vật ra đây?".
Dạ Nguyệt hít sâu một hơi, giọng điệu trầm thấp nhưng đầy bá khí.
" Muốn đoạt đồ vật của Dạ Nguyệt này, kể cả Thành Chủ Lạc Thành đến cũng phải chiến một trận!”
Thiếu nữ nghe vậy ánh mắt lóe lên một tia dị sắc, tên nam tử này…khiến nàng có chút hứng thú.
Tư Không Thiên Lạc tính cách vốn nóng nảy lại pha chút kiêu ngạo, thêm nữa nàng đối với Dạ Nguyệt cũng có hảo cảm, tự nhiên đối với thiếu nữ sinh ra cảm giác chán ghét.
Không nói hai lời cầm lấy Phi Long Thương đứng thẳng trên mặt đất, mũi thương là ngàn năm hàn thiết tạo thành, mà lại là phi long nuốt miệng, mũi thương theo long trong miệng, thốt ra đến, tạo hình phi thường tinh mỹ, Phi Long Thương bởi vậy mà gọi tên.
" Xem chiêu! Thạch Phá Thiên Kinh".
Trong chớp mắt, Tư Không Thiên Lạc vẻn vẹn chớp mắt thân ảnh liền bay nhảy lên không trung, không trung xoay tròn chín vòng, thực hiện lực lượng đáng sợ, không khí nổ tung, ngưng tụ lại đáng sợ cương phong
Sưu một tiếng, nàng từ trên trời giáng xuống, một thương liền hướng phía thiếu nữa lồng ngực đâm tới, có đánh rách tả tơi sơn hà vị đạo.
Mà lúc này trên người thiếu nữ bắt đầu xuất hiện một vòng khí lãng màu xanh, khí lãng dần dần bao bọc lấy cả người nàng lại.
Ầm!
Tư Không Thiên Lạc mũi thương hung hăng đâm vào thiếu nữ khí lãnh màu xanh, khí kình chấn động, khí kình bắn ra bốn phía, lên cuồng bạo khí lưu, cát bụi cuồn cuộn, tràn ngập bốn phía.
Bởi vì là màu vàng cát bụi nhấp nhô quan hệ, bọn họ đều tạm thời không cách nào thấy rõ ràng hai người giao chiến tình huống.
Nhưng lúc này Tư Không Thiên Lạc lại là sắc mặt đại biến, lúc đầu nàng tràn đầy tự tin, coi là một thương này tuyệt đối có thể đánh bại thiếu nữ, ngay từ đầu cũng rất lợi hại thuận lợi.
Chi lúc trước cái loại này như là cây bông vải đồng dạng phòng ngự, mà chính mình một thương này lực lượng, tựa hồ lâm vào Vô Tận Đại Hải, bị nước biển vây quanh, sức lực không ngừng bị suy yếu, đến sau cùng đã không có cái gì lực công kích.
Tiếp theo trong cái biển bắc tĩnh lặng kia, một đợt sóng ngầm khủng khiếp xuất hiện, một luồng dư lực từ trong kết giới của thiếu nữ bắn ngược ra.
Khí lãng màu xanh lúc này như biển động những ngày mưa bão, từ bên trong "biển bắc " này xuất hiện vô vàn cơn sóng, cơn sóng bắn ngược Tư Không Thiên Lạc cũng Phi Long Thương ra ngoài.
Trước uy lực của cơn sóng, Tư Không Thiên Lạc lập tức rú lên một tiếng, cả người bị sóng biển mạnh mẽ quăng đi.
Đường Liên chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung lập tức xuất hiện Tư Không Thiên Lạc trước người, đem nàng ôm vào lòng.
"Sư muội, sư muội".
Đường Liên kêu lên vài tiếng, mang Huyền Thiên Công trút vào cơ thể Tư Không Thiên Lạc, nhưng Tư Không Thiên Lạc một chút đông tĩnh phản ứng cũng không có.
Thiếu nữ cũng không truy kích, đứng tại chỗ nói:" Nàng ta không có việc gì, chỉ là bị lực phản chấn của Bắc Minh Hạo Hãn chấn thương rơi vào hôn mê mà thôi...Để cho nàng nghỉ một đêm, mai sẽ tỉnh lại"
Ôm Tư Không Thiên Lạc mềm mại trong lòng, Đường Liên trong mắt lộ rõ tình cảm trìu mến, lại thập phần thánh khiết.
Đương nhiên đây cũng không phải tình yêu nam nữ, mà giống như huynh trưởng đối với muội muội mà thôi.
Hắn vẫn ôm Tư Không Thiên Lạc trong lòng, chậm rãi xoay người đi tới Dạ Nguyệt" Có thể chiếu cố sư muội giùm ta một tí chăng??".
Dạ Nguyệt sửng sốt một chút, nhưng vẫn ôm Tư Không Thiên Lạc vào lòng.
Giao Tư Không Thiên Lạc cho Dạ Nguyệt, Đường Liên xoay người hướng thiếu nữ đi tới.
Thiếu nữ sửng sốt một chút nói:" Thế nào? Ngươi còn muốn đấu với ta sao...Nhưng ngươi lên biết thực lực của các ngươi đối với ta là quá yếu, đi lên chỉ tiếc chịu khổ mà thôi "
Đường Liên vừa lắc đầu vừa nói:" Chúng ta cá cược như thế nào, nếu ta có thể duy trì trong một nén hương...Vậy xin cô nương cho phép chúng ta ba người rời đi"
Thiếu nữ khuôn mặt cười cợt nhìn Đường Liên nói:" Ta thích nhất là cá cược, vậy nếu ngươi thua thì làm sao?".
Đường Liên đối mặt với thiếu nữ:" Nếu chúng ta thất bại, chúng ta cũng nhau đi theo cô nương".
Thiếu nữ cười hề hề nói:" Được thôi, vụ cá cược này ta đống ý".
Đối với hai người có đi theo mình hay không thiếu nữ cũng không hề để ý, bởi vì trong mắt nàng cả hai người cộng lại cũng không quan trọng bằng Dạ Nguyệt...
Nhưng ai bảo từ nhỏ nàng đã lớn lên ở Lạc Thảnh, tài trộm cắp, cờ bạc đã ngấm vào bên trong máu, lên đối với mọi cá cược nàng chưa bao giờ cự tuyệt.
Đường Liên hai chân đứng hình chữ bát, tòan thân chậm rãi ngưng tụ công lực.
Lúc này hắn không thèm che dấu thực thực của chính mình nữa.
Tư Không Thiên Lạc đang bị hôn mê gây nên kính động mạnh mẽ trong lòng hắn, nội tâm tự trách bản thân mình, không thể bảo vệ hảo sư muội, nếu không thu hồi chút công đạo, thì sao xứng với hai chữ đại sư huynh.