3 Chương 3 Sắc Ma Huyết
Đang lúc Dương Tĩnh Hà muốn lấy đá để chọi Dương Thần thì trước cửa nhà có tiếng xe hơi. Nàng hướng Dương Thần hừ một tiếng cùng Dương Tĩnh Hân chạy ra đến cửa thì thì thấy Diệu Như và mẹ Dương Thần , Hàn Ngọc đã ở đó đón vì bữa này Dương Hối đi công tác về.
Hàn Ngọc đi lên cầm lấy va-li cho Dương Hối đứng một bên cúi đầu , Dương Tĩnh Hà chạy tới giả bộ khóc "" Ô.... ô.... ô...... ô.... ba.. ba.. tên rác rưởi kia tự nhiên nổi khùng cầm cây đánh con , ô ô ô ba nhìn nè, mặt con trầy rùi nè ba ô....ô..ô..."
Dương Hối nghe vậy mặt đỏ bừng bừng.. hừ một tiếng dùng thân thể mập mạp bụng phệ của mình vừa đi vừa nói .
-" cái thứ rác rưởi nó dám! Con dẫn ba kiếm nó, ba giúp con hả giận "
Hàn Ngọc đầu cúi xuống đất không dám nói.
-" Nó trốn trên cây kia kìa ba " Dương Tĩnh Hà đắc ý đưa tay chỉ lấy cái cây Dương Thần đang ở.
-" Thằng súc sinh xuống đây, không xuống tao kêu người chặt cây lúc đó mày biết cảnh." Dương Hối đi đến cái cây nhìn lên Dương Thần, khi thấy Dương Thần thì khuôn mặt hắn không dấu đi nỗi căm ghét của mình .
Vì thằng này mà cả xóm cả làng và đồng nghiệp hay cấp dưới hắn thường chỉ trỏ làm hắn phát bực.
-" Dạ , con ...con....xuống..." Dương Thần nghe mà sợ hãi thân thể rung rẫy bò xuống .
-" Bịch " một tiếng vừa xuống tới Dương Hối không khách khí cho Dương Thần một đá vào bụng .
Dương Thần thân hình gầy gò thấp bé như thế bị ổng đá một phát mắt trợn lên miệng ói ra chỗ khoai ăn hồi sáng cùng dịch sền sệt màu đỏ.
-" Hừ hừ dám kiếm chuyện với ta " Một bên Dương Tĩnh Hà hả hê nhìn lấy , còn ba nữ thì không nói gì.
-" Mẹ mày hôm nay bỏ mày đói, dù đồ ăn thừa cũng không cho " Dương Hối nói một tiếng rồi nắm lấy cổ áo của Dương Thần kéo vào nhà kho mà khóa cửa lại.
-" Còn ngươi cấm cho nó ăn nghe chưa " Dương Hối quay đầu chỉ Hàn Ngọc nói .
-" Vâng ông chủ " Hàn Ngọc gật đầu đáp ứng .
Như thế, Dương Hối, vợ cả và hai đứa con gái đi vào nhà , Hàn Ngọc cũng chả thèm liếc nhà kho một cái mà đi theo .
Đến tối, trời đất đen thui, mây đen rậm rạp che phủ lấy , từng tia sét nhỏ không ngừng sẹt qua sẹt lại trên bầu trời. từng hạt mưa cũng rơi xuống va đập lên mái tôn tạo tiếng ầm ầm đinh tai xen lẫn tiếng gió hú liên hồi.
Dương Thần nằm co ro trong một góc nhỏ còn giữ được chút khô ráo. Con mắt còn lại vô thần. Thân thể nằm co rút, hai tay ôm lấy mình thân thể, khuôn mặt đã đầy nước mắt chảy ra .Cái bụng đói rên lên từng tiếng ọc..ọc… Đối với hắn thì dù ở đâu cũng vậy vì hắn ngay cả nhà bếp cũng không được vào, thường là hắn đợi bên trong ăn xong còn chút đồ ăn thừa thì hắn lấy ăn. Ăn xong thì hắn đi tùm lum ngủ ngoài đường hay là dười gầm cầu.
-Chít…chít…chít
Một tiếng động làm Dương Thần chú ý. Hắn thấy một con chuột to béo đang chăm chỉ đào hang. Hai hàng nước miếng chảy ròng. Vì hắn thường bị bỏ đói nên ăn chuột hay con gì vật nhỏ còn sống là rất thường xuyên. Hai tay thủ thế dể vồ lấy con chuột thì bỗng chỗ cửa vang lên tiếng động ầm ầm lầm con chuột chạy mất. Hắn bục tức quay lại phía cửa thì lúc này ở khe dưới cửa có một con gì nhỏ bằng ngón tay út nhưng có thể kéo dài ra rùi co lại cực nhanh bò vào, Sau đó lại thêm một con hồng xà dài chừng 20cm toàn thân đỏ rực, đầu có một mắt, một sừng nhọn đang đuổi theo. Đuổi theo được một chút thì nó bắt kịp con trùng. Há to cái miệng rộng ngoác, nó cố gắng ngoạm lấy cái đuôi của con trùng mà cố gắng cắn nuốt. Sau một hồi thì cũng nuốt trọn.