Trở về truyện

PHONG LƯU HOA THIÊN ĐẾ - Chương 2 PHONG LƯU HOA THIÊN ĐẾ

PHONG LƯU HOA THIÊN ĐẾ

2 Chương 2 PHONG LƯU HOA THIÊN ĐẾ

Trong cái mờ của màn đêm, hàng xóm cũng từng người thắp hương phúng viếng. Dần đi qua.

Mưa rơi bắt đầu nặng hạt, bóng người cũng tan dần, sấm chớp từng đợt như hòa tan chung vào nỗi lòng của Nhạc Tam Ngưu. Cậu bé vẫn đó, quỳ trong gió hòa với mưa làm cho người bắt đầu lạnh dần. Một bàn tay nhỏ khẽ cầm cây dù đứng đó không nói gì.

Khẽ nghiêng đầu, Tam ngưu thấy một cô bé xinh xắn, là Hoa Uyển Ước: “ Muội ra đây làm gì? Sẽ bệnh đấy”.

_ " Đừng vậy nữa mà, vào nhà đi, bệnh mất ..” - giọng nói trong trẻo ấy trả lời, mưa nặng hạt đã ướt đôi bờ tóc rối.

_ “Không, đêm nay ta sẽ không, chỉ muốn ở đây thôi làm bạn với ông ấy, chắc một mình cô đơn và lạnh lắm”.

_ “ Vậy muội cũng ở đây với Tam Ngưu ca” – Nói rồi nàng cũng quỳ xuống kế bên – “ Huynh biết không? Từ nhỏ muội đã không có người thân rồi, là bà nuôi muội lớn, từ mấy ngày ngày trước ông cháu huynh đến ở gần, muội rất vui, lại nói tới 5 năm trước vậy, chính ông đã cứu bà của muội cũng là gián tiếp cứu muội, không có bà ngoại không có muội, muội luôn xem ông như là ông của mình vậy”.

Ánh mắt trong sáng rưng rưng như biết nói.

Sao mà hồn nhiên thánh thiện đến vậy. “ Trời ạ”, - Tam Ngưu vội tát thật mạnh vào mặt mình, “ vây mà mấy hôm nay mình cứ lấy nàng tưởng tượng để thẩm du, tội lỗi không thể tha thứ. Thậm chí còn định lấy trộm cả đồ lót của nàng để giữ làm kỷ niệm, trong khi nàng chỉ có đúng ba cái để thay qua lại” - càng nghĩ càng thấy mình tội lỗi.

Con trai mới lớn ở tuổi dậy thì luôn vậy, khó kìm chế cảm xúc, dễ làm một số hành động tò mò tìm hiểu người khác phái.

Tam Ngưu tự tát mình đến rất vang làm cho Hoa Uyển Ước cũng phải giật mình kinh hô: “ Huynh làm gì?”

Tam Ngưu, chẳng lẽ lại nói thật, nhanh chóng đưa ra giải thích: “ Ta, ta thấy mình làm muội mắc mưa nên rất tự trách, muội vào nhà đi, nếu muội không vào, ta vẫn tiếp tục đánh mình như vậy”.

_ “Huynh đừng tự hành hạ mình như vậy mà!” – Hoa Uyển Ước đau lòng nói.

_ “ Uyển Ước, mau vào nhà đi, để Tam Ngưu lẳng lặng một mình” – Hoa đại thẩm ở phía xa cũng kêu với theo.

_ “ Vâng, con biết rồi”. Nàng trả lời.

Rồi nàng nói:

_ “ Muội nói này, thật ra huynh đừng buồn nữa, phải vui lên mới đúng, thôn An nhiên có tập tục là, người thân qua đời trên 70 đều là việc vui đấy, vì đã rất thọ sống hết đời người, sẽ được lên thiên đường đó, thiên đường rất đẹp! huynh nghỉ sớm, muội đi trước. Cây dù này cho huynh” – Cô bé đưa cây dù cho Tam Ngưu rồi cùng Hoa đại thẩm chở về nhà, bóng hình dần khuất sau rặng cây.

_ “ Thiên đường sao? Phải đi! chắc có lẽ rất đẹp, ở đó có lẽ ông nội được gặp lại bà, con trai và con dâu”.

Biết chứ, nhưng Tam Ngưu vẫn cứ buồn thôi, vứt cây dù sang bên quỳ đó cho màn mưa gột rửa bản thân lẫn tâm hồn mình suốt cả đêm.

.......

Sáng hôm sau mặt trời lại ló dạng, Tam ngưu bị nhiễm bệnh phải nhờ hai bà cháu Hoa đại thẩm chăm suốt hai ngày mới khỏe lại. Hai bà cháu thay nhau chăm sóc rất có tâm, làm Ngưu cảm nhận được sự ấm áp của tình người. Tam Ngưu hơi cảm động, sao không có thêm hai người thân như thế này nhỉ.

Cần bước về phía trước tự lo cho cuộc sống riêng mình.

_ “ Con khỏe hơn chưa?” – Hoa đại thẩm hỏi.

Lúc này Tam Ngưu đang ngơ ngác nhìn trần nhà suy nghĩ thì khẽ giật mình:

_ “ Cảm ơn, con khỏe hơn nhiều rồi, bà, cháu có thể gọi vậy không, cháu muốn nhận bà , nhận Uyển Ước làm muội muội, muốn có một gia đình để về?”. Tam Ngưu bất chợt hỏi. Hai hôm nay được chăm sóc, Tam Ngưu rất quý hai bà cháu.

Nhìn đứa trẻ, Hoa đại thẩm rất vui nói:

_ “ Từ nay bà có thêm một người cháu rồi”. Hoa đại thẩm đồng ý. Nên từ đó Tam Ngưu cũng thuận lý thành chương có thêm một em gái là Hoa Uyển Ước.

Ở một bên nghe xong Hoa Uyển Ước hết sức cảm động, nước mắt rơi.

_ “ Muội làm sao thế?”

Hoa Uyển Ước không trả lời mà chỉ khẽ mỉm cười rồi cúi đầu gọi nhỏ:

_ “ Tam Ngưu ca sao!”.

“ Huynh biết không, từ nhỏ muội chỉ có một người thân duy nhất là bà nội, từ giờ lên, muội lại có thêm một ca ca rồi, Tam Ngưu ca” – trong lòng khởi dậy niềm vui. Hoa Uyển Ước cảm động dâng lên từ đáy lòng. Đôi mắt long lanh.

Thường ngày Hoa đại thẩm phải lên rừng gần làng hái quả hoặc rau dại, ngoài ra cũng làm một mảnh nhỏ ruộng để nuôi hai bà cháu, trong nhà lại không có nam đinh nên khá vất vả. Không có đi săn nên lâu lâu lại mới đổi một ít thịt của thợ săn trong làng, nói chung là cuộc sống có chút thiếu thốn vất vả, lâu lâu mới có thịt ăn.

Nhìn lên bầu trời, “ có lẽ đi, ở lại đây vài năm, lớn hơn một chút rồi mình cũng sẽ đi, chí hướng không ở nơi này,...”. Nghĩ, Nhạc Tam Ngưu lại thấy tâm hồn thanh thản hơn.

.....

Nghề nghiệp trong thôn chủ yếu là săn bắn, trồng trọt, chăn nuôi và dệt.

Lạc Tam Ngưu chọn trở thành một thợ săn.

Hoa Uyển Ước thì học dệt.

Hai bà cháu nàng thì vẫn ở căn nhà đang ở, Nhạc Tam Ngưu thì ở căn nhà của ông nội để lại một mình, dù sao hai nhà vẫn gần nhau.

........

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thấm thoát lại đã hai năm trôi qua, Nhạc Tam Ngưu lại lớn thêm hai tuổi, đã là thiếu niên mười lăm. Trở thành một trong những thợ săn của làng An Nhiên.

_ “ Ồ gấu béo, nặng ghê” – Trên đường rừng là một chàng thanh niên lôi xác con gấu nặng gần tạ.

Hôm nay Tam Ngưu vào rừng đi săn thì gặp một con gấu béo. Sau khi bắn vài mũi tên làm nó bị thương thì vật lộn đâm chết nó. Do da gấu dày, nên tên không làm nó thương quá nặng, phải trực tiếp vật lộn mới hạ được nó, hơi tốn sức.

Nghề thợ săn là vậy, nguy hiểm luôn trùng trùng, bao nhiêu người đã bị thú dữ ăn.

_ “ Mệt quá, có lẽ nên nghỉ ngơi một chút” - Nhạc Tam Ngưu tự nói rồi vứt xác gấu qua một bên. Ngồi xuống tảng đá lớn nghỉ ngơi. Vài giọt máu còn đang chảy từ lòng bàn tay rơi vào tảng đá lớn rồi thấm vào.

Tam ngưu xé vài miếng vải băng lại vết thương. “ Phải nhanh lên mới được, đuổi kịp mặt trời xuống núi” Hắn thầm nghĩ, đi đến bên cạnh xác gấu, “cạch cạch” bỗng nhiên tảng đá nứt làm đôi, Nhac Tam Ngưu phản xạ nhanh chóng, một lăn núp sau thân cây. Đợi một lát vẫn không thấy động tĩnh gì mới lần ra xem. Sau khi xem xong, hắn rất ngạc nhiên là, trong đá là một cô bé gái đang ngủ say, linh lung đáng yêu, tuổi tầm 8. Một thoáng bàng hoàng, Tam Ngưu cũng định thần lại, “ Đây không phải là các tình tiết trong tiểu thuyết và cổ tích sao, thay vì là cô công chúa ngủ trong quan tài thì giờ là ngủ trong nôi đá”. “ Sẽ không phải không còn sống đi!” - Tam Ngưu lại gần thấy vẫn hô hấp đều đều thì yên tâm “ Á đù, dô mánh, nhặt được hàng ngon rồi, nuôi lớn rồi thịt thì hết xảy” – đã lâu rồi giờ ý nghĩ tà ác lại trở lại. Nghĩ thì nghĩ nhưng Tam ngưu vẫn biết thực tại, một tiên nhân mà nhìn dáng vẻ tám tuổi chưa chắc là như vậy, có thể là một lão ngoan đồng mấy trăm tuổi cũng nên, nếu chọc phải đối phương không vui, bị vỗ một cái là đi bán muối ngay.

Nhạc Tam Ngưu từ nhỏ đã đi theo ông nội, cũng được nghe qua nhiều về thế giới tu tiên. Không phải đều là tốt đẹp, cũng phải tranh đấu ngươi lừa ta gạt để lấy cơ duyên. Cường giả tâm ngoan thủ lạc xem mạng người như sâu kiến. Chỉ cần không vui là giết người.

_ “ Đây là đâu” - Một giọng thều thào nhỏ vang lên.

_ “ Trong rừng” – Tam Ngưu rụt rè trả lời “

Cô bé hơi ngớ ra, ngồi ở đó xuất thần như đang rất tập trung suy nghĩ. Lại nhìn xung quanh thấy mọi thứ hoang vu lạ lẫm, yếu nhược bơ vơ không biết sao sống sót, ngủ quá lâu rồi, nên không còn nhớ chút gì, mình là ai, từ đâu đến, người thân đâu, không biết!

Rồi lại nhìn Nhạc Tam Ngưu, mới vừa thức tỉnh, người nàng thấy là hắn, người đầu tiên nhìn thấy, sẽ là cảm giác rất thân cái loại kia. “đi ngang qua sao, không được”.

“ Chết rồi, cái nhìn này lạ lắm, vị tiên nhân này chắc đang không vui, nghĩ muốn giết ta thì toang, tiên nhân hay vui buồn thất thường, nghĩ giết người là giết, phải cẩn thận” – Tam Ngưu suy nghĩ, đứng yên lặng không dám nhúc nhích, người hơi run, trong lòng sợ hãi.

_ “Tiền bối, ta chỉ đi ngang qua thôi, ta là người tốt” – Nhạc Tam Ngưu cẩn thận nói thêm, không quên đánh cho mình cái thẻ người tốt.

_ “ Là ca sao?” – Nói rồi một dáng người nhỏ nhắn bay dán vào người Tam Ngưu

_ “ Mộng!” Từ khi nào làm thân nhanh thế rồi.

_ “Tiền bối sao thế, tiểu nhân chỉ là vô tình ngang qua đây, ngươi tin sao?” – đúng là hắn vô tình đi ngang qua thật.

_ “ Ngươi là ta ca ca, từ nay ngươi là ca ca ta”. Nói rồi vẫn là ôm không buông tay.

Nàng cũng không nhớ rõ nữa, chỉ là cảm thấy hơi thân, hay có lẽ nằm trong nôi đá quá lâu rồi, cần có một hơi ấm. Lại thấy thế nào Tam Ngưu cũng là người tốt, ngũ quan đoan chính xuất trần. Có một ca ca như vậy cũng tốt. Vì nàng đang không nhớ nổi điều gì, như người không có kí ức vậy, rất bơ vơ. Lại nghe nói đi ngang qua, ở một nơi như thế, nàng như một con cá voi to lớn đáy vực sâu, bỗng nhiên có tia nắng le lói chiếu sáng vậy.

“ Ồ! Mà khoan, chuyện gì xảy ra, có thêm cái muội muội là sao?”. Hắn hơi quét sạch lo sợ , cẩn thận từng li từng tý hỏi, nhìn thật kĩ bé gái. Thật thủy linh lung xinh xắn.

Từ trên trời rơi xuống một cái thần tiên muội muội, Nhạc Tam Ngưu cầu còn không được, nơi nào từ chối.

Nhưng Tam Ngưu vẫn là kiên nhẫn nói:

_ “Ta không phải” - hỏi: “ Tiểu muội tên gì?”

Cô bé mắt to nháy nháy suy nghĩ một lát rồi trả lời: “ Là ca ca, muội không có tên”.

“Nhà muội đâu?”

“Muội không nhớ”.

Tam Ngưu nói thêm một lát, đành nhận cô em gái này. Kiểm tra chỉ là một cô bé bình thường yếu ớt.

"Chả lẽ đây là bản tiểu thuyết đại năng mất trí nhớ, nếu vậy đem về nuôi lớn, sau này lấy làm vợ không ngon ăn sao, cáp cáp cáp, ta thật thông minh”. Nhưng lại không muốn biết, giữa người có thể tu hành và người không thể tu hành là hai người hai thế giới, không bao giờ có một điểm giao nhau. Sau chỉ có thể là hai cực khác biệt người. Giới tu tiên có truyền biết bao nhiêu câu chuyện về việc này. Rất nhiều thiếu nữ khi được tu tiên bỏ người yêu thanh mai trúc mã như cơm bữa.

Một cô bé mới tám tuổi đầu lại không nhớ gì, ở trong rừng sẽ nguy hiểm, nên Tam ngưu quyết định đem về nuôi.

_ “ Tựa thủy thủy linh lung đáng yêu như lưu ly. Vậy, từ nay muội sẽ là tên Lưu Ly, họ Nhạc. Nhạc Lưu Ly đi”. “ Ta là Nhạc Tam Ngưu , muội có thể gọi ta Tam Ngưu ca”.

Nói rồi, Nhạc Tam Ngưu lại nhì lại trong tảng đá một lượt thấy còn lại một miếng ngọc quý giá nên cũng tiện tay lấy nhét vào ngực áo hơi rách nát.

_ “Không biết muội muội có thuật pháp gì không, có biết bay hay không”. Tam Ngưu rụt rè hỏi

_ “ Muội không hiểu Tam Ngưu ca nói gì hết”

Thất vọng, lúc này Nhạc Tam ngưu mới cẩn thận đánh giá thêm, đây cũng chỉ là một bé gái bình thường mà thôi “haizz”.

Cũng không thể để một bé gái lang thang trong rừng được, quá nguy hiểm.

Lưng vác xác gấu, trước ngực đeo một cái bé gái, Tam Ngưu trở về làng.

....

Chẳng mấy chốc Nhạc Tam Ngưu đã về tới cổng làng.

Đây là cuộc sống yên bình đáng mơ ước sao, có lẽ vậy. Nhưng cũng là trói buộc. Đâu phải nói đi là đi. Nếu như một thân một mình thì đi đâu cũng được, trời làm màng, đất làm chiếu.

Quanh làng là hàng rào tre cũ bao quanh.

_ “Ôi gấu to quá!” – hơn mười người trong làng trông thấy, bâu lại xem.

_ “ Cô bé này là ai vậy Tam Ngưu?” – có người lại lại hỏi.

Nhạc Tam Ngưu quay lại xem thì ra là Thím Lưu.

Thím Lưu từ nhỏ lớn lên ở làng bên, nhưng sau lấy chồng ở làng An Nhiên, nên theo chồng về đây ở.

_ “ Hẹ hẹ, con không biết, thấy lạc trong rừng nên lượm về nuôi chơi thôi, cứ gọi Lưu Ly là tốt rồi” – Tam Ngưu cười nói trả lời.

_ “ Lạc lạc, Tam Ngưu càng lớn càng đẹp trai tài hoa nha, xem coi sau này lập gia đình chọn A Hoa nhà thím thế nào?” – Thím lưu trêu ghẹo nói.

A Hoa cùng lứa tuổi với Nhạc Tam Ngưu, tướng mạo không đẹp, mặt mụn, hơi xấu. Ai trong làng mà không biết A Hoa thầm thương trộm nhớ Hổ Nhị, năm nay mười sáu, đẹp trai lại là đệ nhất dũng sĩ của làng. Nhưng nhận lại vẫm đang là thiếp có ý mà quân chưa có tình.

_ “ Thím đừng chọc con, A Hoa xinh như vầy, con sao xứng, chỉ có đẹp trai như Hổ Nhị ca mới được “ – Tam Ngưu vuốt ngược lương tâm trả lời.

Bên cạnh A Hoa cười rất tươi:

_ “ Quỷ xứ hà chỉ được cái nói đúng” – Nàng thẹn thùng trả lời.

Nhạc Tam ngưu không nuốt nổi nữa, nhanh chóng đi, đặt con gấu trong sân nhà rồi đem Nhạc Lưu Ly vào phòng đặt trên giường gỗ, sau đó lại kéo chăn đắp cho con bé ngủ.

Trời thu sắp vào đông rồi, thời tiết bắt đầu se lạnh. Buổi chiều, ánh nắng đang thưa dần.

Tam Ngưu lấy dao nhỏ đang chuẩn bị xử lý chiến lợi phẩm, dự tính là phần nào ăn tươi thì ăn, như tai gấu, tay gấu thì ăn trước. Thịt thì xử lý, một phần đem ướp muối, phần phơi khô cho mùa đông tới gần.

_ “ A! Tam Ngưu ca, hi hi, Tam Ngưu ca ca về rồi sao?” – Hoa Uyển Ước tung tăng chạy đến rất vui vẻ.

Nhạc Tam Ngưu quay đầu nhìn, là hình ảnh một cô gái nhỏ, xinh xắn tung tăng chạy đến, gió khẽ thổi phấp phới làn tóc dài đến tận hông, mắt đẹp mày ngài. Thỉnh thoảng lại có vài tia nắng hoàn hôn xuyên qua từng sợi tóc lóe lên óng ánh chi quang. Nhìn cứ như tiên nữ đang hạ xuống từ trời vậy, Tam Ngưu hơi ngơ ngác.

_ “ Thật đẹp!” – hắn khẽ thốt, lời ấy không ai nghe thấy.

Truyện cùng thể loại(Truyện 18+)

Danh sách Truyện 18+ mới nhất

Truyện 18+

Sắc Dục Hệ Thống

Thể loại: Sắc Hiệp, Huyền Huyễn, Hệ Thống... . Tên Truyện: Dâm Dục Hệ thống.

Đọc truyện
Truyện 18+

Bí Cảnh Bá Chủ

Lâm Khang xuyên qua, phát hiện mình đã trở thành chủ nhân của một bí cảnh vừa mới hình thành. Theo chân hắn phát triển bí cảnh từ một cái hang nhỏ thảm không thể thảm hơn, từng bước trở thành bí cảnh

Đọc truyện
Truyện 18+

Xuyên Không Ta Có Được Hệ Thống Hết Sức Vô Sỉ

Một lần vô tình hắn được xuyên không tới đấu la đại lục,hắn một thân vô sỉ nhưng không ngờ hắn gặp phải hệ thông còn vô sỉ hơn hắn nhiều lần chỉ nhằm thơi cơ trừ bớt phần thường nhận được của hắn sau

Đọc truyện
Truyện 18+

Hậu Cung Tại Đấu Khí Đại Lục

. . . .

Đọc truyện
Truyện 18+

Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

Được Âm Hậu thu nhận làm đệ tử, dùng chính bản thân mình làm lô đỉnh tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, Hiên Viên Đế Phượng Quyết... . * Đẳng Cấp Trong Truyện.

Đọc truyện
Truyện 18+

Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

Thế giới bước vào thời đại linh khí khôi phục một điểm nhân loại bên trong như sâu kiến, con người thức tỉnh tu luyện cùng yêu ma giao tranh gồng gã 20 năm chớp mắt trôi qua. .

Đọc truyện
Xem thêm

TruyenC

Copyright © 2025 TruyenC.