1 Chương 1 PHONG LƯU HOA THIÊN ĐẾ
“Niên kỷ hoàn, thiên tài sinh
Niên kỷ tiến, thiên tài đại
Phong vân khởi, kiêu hùng xuất
Nhân thế loạn, bán bích tàn
Vạn nhất thống, thiên đạo toàn.”
.......
Bầu trời tịch dương. Ánh nắng chiều tà xen qua những tàn lá. Trên ngọn đồi nhỏ, Tam Ngưu đứng nhìn hình bóng nội. Trời chiều như cái tuổi xế chiều của ông vậy. Chẳng hiểu sao trong lòng buồn man mác.
_ “ Quỳ xuống” - Một giọng già nua vang lên
_ “ Nội!” - Tam Ngưu không nói gì thêm chỉ còn lại tiếng quỳ khi hai đầu gối va trên mặt đất
_ “ Thời gian trôi qua nhanh quá! Đời người, mới đó đã lớn ngần này rồi! Ớ ! Bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, ông lại quên mất rồi!”.
_ “ 13 con đã nói nhiều lần rồi mà”.
_ “ Ừ, 13, đủ lớn rồi, tự lo cho bản thân được rồi. Nội không thể nào ở mãi bên con được”. - Giọng ông thoáng buồn
_ “ Sao không được, ông hôm nay lạ lắm” – Tam ngưu không hiểu sao nghi hoặc nhưng lòng nao nao khó tả
Tam Ngưu là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Năm 5 tuổi cha lên rừng săn rồi đi không trở về. Một năm sau, mẹ bị tâm bệnh qua đời. Từ đó sống cùng ông ngoại phiêu bạt khắp nơi suốt 7 năm ròng. Vì ông ngoại là một thầy lang nên đi khám bệnh quanh từ thôn này sang xóm khác. Tên ông là Đại Ngưu - Nhạc Đại Ngưu, còn cha là Nhị Ngưu và đây đặt tên cho cháu luôn là Tam Ngưu. Vùng quê thì vậy thôi, những cái tên luôn dân dã nhưng đậm tính khỏe khoắn. Nào là A Hổ, A Lang, A Ngưu, A Heo, A Hợi,... nghe rất chi là giản dị, chất phát.
_ “ Sau này con ước mơ gì không?”
_ “ Con ấy à ước mơ có thật nhiều vợ, mỗi ngày ôm một người, có thật nhiều tiền, có nhà lớn,... à, còn ước mơ trở thành một tiên nhân tự do bay lượn trên bầu trời. Nhưng ... trên hết con chỉ mong ông sống mãi với con thôi”. Câu cuối nói sao mà nhỏ mà chậm.
Đại ngưu lại ngớ ra, khóe mắt khẽ rưng rưng, sau:
_ “ Ha ha đứa bé này thật biết nịnh nọt làm ông cảm động đến rối tinh rối mù. Haizz!” - Khẽ thở dài
_ “ Vợ nhiều, có. Giàu, có thể có. Nhà lớn, có. Nhưng trở thành tiên nhân thì miễn đi cưng. Con không có linh căn, ông đo qua rồi. À, mà dùng đan dược có thể miễn cưỡng thành tiên nhân Nhất phẩm Luyện khí kì, kể từ đó không còn tăng cấp được nữa, phải là Nhị phẩm Dung linh mới bắt đầu ngự kiếm phi hành được, ...thôi vậy, nói với con cũng chẳng hiểu. Vì không tu tiên cũng tốt sống không tranh đấu chém giết”.
_” Thôi ông! Lâu lâu con cũng có mơ thấy con từng là một đại năng tiên đế, dời núi lấp biển, tỉnh lại cứ ngỡ như thật vậy”. Tam Ngưu không phục
_ “ Được rồi, ông có vài tín vật cần giao lại cho cháu”.
Nói. Ông đưa tay vào trước ngực mình móc ra 4 mảnh ngọc bội khác nhau, 1 mảnh trọn vẹn , 3 mảnh kia thì chỉ có 1 nửa.
Đại Ngưu nhẹ cầm miếng ngọc bội lành lặn hoài niệm. Mặt trước khắc chữ “NHẠC”, mặt sau là hai chữ “THIÊN SƠN”.
_ “ Con có nhiều nghi hoặc phải không? Thật ra đây là ngọc bài Nhạc gia ở Trung vực - Hỏa Cốc, thất cấp tu tiên thế lực có Thất phẩm Thiên Nhân tọa trấn. Tên sinh của Nội là Nhạc Thiên Sơn, sau khi li khai Nhạc gia thì đổi lại tên Nhạc Đại Ngưu. Thiên Sơn, Thiên Sơn, lâu lắm rồi không dùng cái tên này, thật hoài niệm”. - Đại Ngưu tự hỏi rồi tự trả lời.
“ Á đù, tu tiên thế gia luôn cơ á, trúng mánh, lần này gáng về nhận tổ quy tông làm cái tiểu phú ông, dẫn theo các huynh đệ đi bắt thật nhiều gái đẹp trắng nõn nà về lột ra tha hồ mà đàm đạo”. Tam Ngưu thầm tưởng tượng, rồi cười hớn hở.
_“ Ba”," Nghĩ gì đó?"- một cú gõ nhẹ đầu làm Tam ngưu tỉnh lại. “ Đâu có đâu ông, con chỉ nghĩ là: Tại sao tu tiên gia tộc thơm thế mà ông lại không về?”
_ “ Không đơn giản như vậy, cái gọi là gia tộc tu tiên là nơi cường giả vi tôn. Coi trọng cường giả, thiên phú. Khi con không phải cường giả, cũng không có thiên phú rồi, thì ở đó chỉ đổi lại là sự dè bỉu, khinh thường, luồn cúi, tu tiên gia tộc, không có tình thân gì đáng nói. Tài nguyên tu luyện là hữu hạn, không đủ chia đều cho tất cả. Nên tạo ra sự tranh đấu đào thải gay gắt, như ông ở gia tộc cũng là sự tủi nhục, không có gì, thế sao không sống tự do tự tại, trời cao mặc chim bay đây?”
Đại Ngưu nhét miếng ngọc trọn vẹn vào tay tam ngưu: “ Con giữ lấy, nếu sau này có cơ hội đến trung vực, đi một chút nhạc gia để nhận tổ quy tông, tìm một người tên là Nhạc Tư Tình, là biểu cô bà của con, chắc cũng là người duy nhất trong gia tộc còn tưu ý sống chết của ta, có lẽ đi, dẫu người đi trà nguội, dù sao năm đó, ...” - Tam Ngưu nói có vẻ không chắc chắn lắm.
_" Con cố gắng xin cô bà một viên nhất phẩm bạo linh đan để lên Nhất phẩm Luyện khí kì có thêm 100 năm thọ nguyên nhưng đường xa hung hiểm trùng trùng, ớ, xem ra ông già lú mất rồi, đi được tới Trung châu thì mua được luôn đan dược rồi, xem như ông chưa nói ".
_ " Ồ , thế sao ông không tìm 1 viên kéo dài tuổi thọ?"- Tam Ngưu hỏi
_" Haizz, ông là đan điền bị phế, không được".
_” Còn 2 nửa mảnh ngọc này...” . Đại Ngưu nói rồi đưa 2 nửa mạnh ngọc cho Tam Ngưu. Vào tay mát lạnh giữa trời chiều. Tam Ngưu nhìn thì thấy 1 mảnh khắc chữ “ NHU”, người cũng như tên vậy, trong đầu không khỏi xuất hiện hình ảnh của 1 cô bé yếu đuối 6 tuổi nhưng sáng ngời khi đó tam Ngưu lên 7 “ Tam Ngưu ca, cào cào kìa bắt cùng muội, ...”. Liễu Nhu - cô bé yếu đuối nhà nghèo mắc bệnh lạ không có tiền chữa, được Đại Ngưu cứu thì để tạ ơn nên cha mẹ hứa gả cho Tam ngưu sau khi lớn lên, hai ông cháu Tam Ngưu đã ở lại đây gần nửa năm để chữa bệnh cho, rồi giúp một ít kinh phí mua trâu, lúa giống để giúp gia đình khá giả hơn, mới đó đã 6 năm rồi. Lại nhìn nửa mảnh còn lại thì khắc chữ “THIẾN”, làm Tam Ngưu không khỏi liên tưởng đến con gà thiến vừa mập núc ních rất buồn cười nhưng xinh xắn đáng yêu. Vân Thiến là con gái 1 tiểu phú hộ có ông nội bị bệnh lạ, đâu cũng không chữa được mãi đến Đại Ngưu tới mới chữa khỏi nên luôn gọi Đại Ngưu là thần y, ép hứa hôn đứa cháu gái 7 tuổi cho Tam Ngưu, khi đó thì Tam Ngưu lên 9, Tam Ngưu còn nhớ: “ Tam Ngưu, đừng tưởng ông nội ép ta gả cho ngươi mà đắc ý, nếu lớn lên không đẹp trai, không có tài thì cũng đừng trách ta theo trai”. Làm Tam Ngưu bực mình một hồi không biết nói cùng ai. Mặc dù đôi lúc làm nũng cũng xinh xắn đáng yêu đấy nhưng đôi lúc cũng cực kì chảnh chọe. “ Hừ mới tí tuổi đầu đã đòi theo trai rồi, ai mà thèm, chảnh chọe thấy ớn, lấy về trên đầu xanh mượt lúc nào không hay, nếu sau này vẫn cái tính đó, ca bỏ” – Tam Ngưu thầm nghĩ.
_ “ Còn nửa mảnh ngọc bội cuối cùng này...” Tam Ngưu thu lấy thì thấy khắc chữ “TRẦN”. “Đây có lẽ cũng là 1 tín vật đính ước, ông không chắc lắm, ... là 1 tín vật của Trần gia Trung Châu - Hỏa Cốc, cũng như Nhạc gia là 1 thất cấp thế lực, năm đó ông đi lịch luyện thì gặp được một người là Trần Kiên Trì, sau rất hợp nhau nên kết bái huynh đệ, trong lúc uống say định ra hôn sự này, nói đời sau nếu sinh con cùng giới thì là tiếp tục huynh đệ, tỷ muội, sinh khác giới thì là phu thê,... haiz, năm đó tuổi trẻ”.
Tam Ngưu mắt trợn to như con trâu, cố tình làm vậy để bầu không khí bớt trang trọng đi, vì nó mang theo nỗi lo không tên trong lòng: “ Sao ông có thể làm như vậy, lỡ đó là 1 xấu nữ thì sao, ông xem, cháu ông đẹp trai như vầy,...”
_ “ Ha ha, khụ khụ, ... Nhiêu đó thôi, sau này sống cho tốt. Cuộc đời vốn là như vậy, vốn là một cuộc hành trình ...”.
_ “ Ông nội ông muốn đi đâu? Nói cứ như bỏ con đi ấy”.
_ “Tam Ngưu, cuộc đời vốn sinh ly tử biệt, ai rồi cũng sẽ già sẽ chết, dù là tiên nhân cũng vậy, chắc có lẽ đến lúc ông đi gặp lại bà và cha mẹ con rồi,...khụ...”
_ “ Ông nội, đừng nói nữa mà, nghỉ ngơi chút đi sẽ khỏe lại thôi”. Tam ngưu khẽ nghẹn lời.
_ “ Thằng nhóc này, nói nhiều quá, lấy chút nước lại đây, ông mày khát rồi”.
Tam ngưu chạy rất nhanh vào nhà múc gàu nước uống chạy ra, thì thấy nơi đó Đại Ngưu nằm ngủ rất yên bình. Giữa trời chiều hoàng hôn, không khí đậm chất buồn.
Tam Ngưu quăng vội ca nước chạy tới quỳ xuống bên cạnh Đại Ngưu lung lay lấy tay ông nội: “ Ông, ông ơi, ông đừng bỏ con đi mà!” - Nước mắt lăn dài trên đôi gò má.
_ “ Khóc khóc cái lờ, tao còn chưa có chết, nước đâu mày” - Vẫn nhắm mắt đó, Đại Ngưu thì thào.
_ “Haha, diễn chơi thôi, đi lấy ngay” – Tam Ngưu trả lời.
_ "Xin lỗi Tam Ngưu, cháu cưng, ông lần này phải đi thật rồi, đừng thương tiếc, đừng quá khó qua”- Nói rất nhỏ rồi im bặt mỉm cười.
Tam ngưu quay lại nhưng trên tay vẫn không có đem theo nước, khẽ sờ lên khuôn mặt Đại Ngưu rồi quỳ xuống rưng rức khóc rất lâu, rất lâu.
Lần này Ông đi thật rồi.
Những hình ảnh về cha mẹ không rõ ràng lắm. Nhưng về ông ngoại thì rất nhiều rất nhiều. Cứ mỗi hình ảnh hiện lên thì lại là một giọt nước mắt tuôn rơi. Tam Ngưu “oa oa” khóc như một đứa trẻ.
Mãi cho đến khi có một bàn tay đặt lên vai khẽ lay mới bừng tỉnh lại:
_ “Tam ngưu Tam ngưu,... bớt đau thương, ông cháu đi rất thanh thản không phải sao, lo chôn cất ông đi,...”
Tam Ngưu khẽ quay đầu lại thì là Hoa đại thẩm kế bên nhà. Hoa đại thẩm năm nay cũng gần lục tuần rồi.
_ “ Con ở lại đây để thẩm đi qua kêu A Cẩu A hổ phụ đào huyêt an táng ông, bớt đau buồn!”
_ “ Vâng, con cảm ơn đại thẩm”
Hoa đại thẩm là hàng xóm gần nhà Tam Ngưu. Thật ra thì Tam Ngưu mới dọn nhà đến đây ở vài hôm thôi. Năm đó Hoa đại thẩm từng được đại Ngưu đi ngang qua nơi này chữa bệnh cũng 5 hay 6 năm về trước rồi không còn nhớ rõ nữa. Đây là một thôn xóm nghèo có có tên là An Nhiên thôn, chừng 30 hộ dân mà thôi, dân số cũng chỉ gần 120 người phụ nữ già trẻ lớn bé đủ cả. Mấy hôm trước Đại Ngưu ngang qua đây, biết thời gian mình không còn nhiều nên muốn tạm tìm một chỗ cho Tam Ngưu an cư. "An nhiên, An Nhiên, thật yên bình, tốt, chọn nơi đây đi, ...” Thế là Đại Ngưu chi ít tiền giành được nhờ thôn xóm cất cái nhà nhỏ làm nơi an cư.
Hoa đại thẩm đi rồi. Chỉ còn lại Tam Ngưu quỳ đó.
_ “Tam Ngưu ca, Tam Ngưu ca, ...” Tam Ngưu quay lại nhìn thì là Hoa tiểu ny, một gương mặt nhỏ như hoa như ngọc, tên Tam Ngưu tự đặt cho con bé như vậy, thật ra con bé tên là Hoa Uyển Ước, nhỏ hơn Tam Ngưu một tuổi, người cũng đẹp và thơ mộng như tên vậy. Lúc này cô bé cũng là mắt rưng rưng: “ Đừng buồn nữa mà”. Rồi không nói gì thêm nữa. Cũng chỉ là một cô bé nông thôn mới lớn mà thôi, đâu biết nói chuyện an ủi gì nhiều.
Hoa Uyển Ước cũng là một cô bé mồ côi đáng thương, cha mẹ mất sớm, ở với bà ngoại là Hoa đại thẩm.
_ “ Cảm ơn” Tam ngưu khẽ nói.
Huyệt đào xong, Tam Ngưu chôn Đại Ngưu. Tự tay đắp từng nắm đất.
Rồi tìm một tảng đá lớn đục đẽo “ NHẠC THIÊN SƠN- ĐẠI NGƯU CHI MỘ” , xong xuôi đâu đó lại quỳ trước mộ. Hình ảnh đứa bé 13 tuổi khăn trắng trên đầu, tiền giấy bay bay hòa vào màn đêm.
_ “ Ông nội, con sẽ sống thật tốt”.
“ Tí tách, tí tách” mưa đã bắt đầu rơi rồi.