Trở về truyện

Phàm Nhân Tu Tiên - Nhất Thế Trùng Tu - Chương 31 Phàm Nhân Tu Tiên - Nhất Thế Trùng Tu

Phàm Nhân Tu Tiên - Nhất Thế Trùng Tu

31 Chương 31 Phàm Nhân Tu Tiên - Nhất Thế Trùng Tu

Hàn Lập đứng trên ngọn cây nhìn đám người, lắc đầu cười cợt một tiếng, thân hình biến mất sau đó xuất hiện ở giữa đám đông. Hắn vung ống tay áo, hai đạo ánh sáng loan đao đang gắt gao đuổi theo Mộ Dung huynh đệ đột nhiên dừng lại, nổ tung giữa không trung.

Mọi việc diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt, đám người xung quanh giật mình, nhao nhao nhìn lên không trung dò xét người mới đến.

Một thanh niên khoảng chừng 20 tuổi, dáng người cao gầy, thân mặc bạch y, tay cầm quạt giấy phe phẩy ở trước mặt. Khuôn mặt hắn rất tuấn tú, da trắng, môi hồng, mày kiếm, mắt sáng như sao, mái tóc đen dài buộc gọn sau đầu, phía trước tóc mái rủ xuống hai bên thái dương, lộ ra cái trán cân xứng. Mỗi một hành động của hắn đều mang theo khí chất tự tại, tiêu dao.

Mấy tên nữ tu ngây ngốc nhìn Hàn Lập, trong mắt tràn đầy kinh diễm. Cũng tại hắn sau khi luyện hóa m Dương Nhất Khí cùng một đám thiên tài địa bảo, dung mạo thay đổi so với trước đây chính là một trời một vực, tăng thêm khí chất Hàn Thiên Tôn tại Tiên Giới, cái này đối với nữ nhân giống như một liều mê dược, chỉ cần là người có tâm trí kém cỏi hay ít trải sự đời sẽ rất dễ trầm mê bên trong.

Ngay cả Trần Xảo Thiến đứng bên cạnh Lục sư huynh cũng như vậy, tâm trí cứ như bị bắt đi, ngơ ngác nhìn Hàn Lập. Nàng cảm thấy Lục sư huynh bây giờ so ra quá tệ, dung mạo thua người, pháp thuật cũng là kém xa, không nhìn thấy thiếu niên kia chưa ra tay đã phá tan chiêu thức của ngươi sao?

"Ngươi là ai! Tại sao phá pháp thuật của ta?" Lục sư huynh nhìn Hàn Lập, tức giận chất vấn.

Tên này rốt cuộc từ đâu chui ra? Sao ta không cảm nhận được khí tức của hắn? Tại sao hắn lại có thể đẹp như vậy?

Hàn Lập không thèm để ý hắn, đưa mắt nhìn về phía xa.

Một đạo độn quang nhanh chóng bay đến trước mặt Hàn Lập, thanh âm dễ nghe cùng ôn nhu truyền đến: "Niếp Doanh đa tạ sư đệ viện thủ! Nếu Mộ Dung huynh đệ xảy ra việc ngoài ý muốn, ta phải hổ thẹn với sư môn!"

Độn quang tán đi, người đến là một nữ tử mặc cung trang màu lam, dung mạo mỹ lệ như thiên tiên, dáng người thon thả, tóc đen búi cao làm cho người ta có một cảm giác phiêu diêu xuất trần. Mặc dù Trần Xảo Thiến kiều diễm như hoa nhưng so với nữ tử tên Niếp Doanh này còn thua kém không ít.

Hàn Lập nhìn mỹ nhân một chút rồi rời đi ánh mắt, lạnh nhạt lắc đầu tỏ vẻ không cần để ý.

Lục sư huynh thấy vậy hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Lập một cái, bất quá hắn thay đổi rất nhanh, quay đầu liền biến thành dáng vẻ lễ độ, bắt đầu đến gần Niếp Doanh bắt chuyện.

Mà Niếp Doanh bắt gặp hành động của Hàn Lập, tức khắc trở lên hứng thú. Phải biết nàng tại Hoàng Phong Cốc cũng là có tiếng xinh đẹp. Rất nhiều nam tu đều mơ ước được đến gần nàng bắt chuyện một lần, không thấy Lục sư huynh dị linh căn cũng đang làm cẩu liếm chân sao? Vậy mà vị sư đệ lạ mặt này lại thờ ơ không quan tâm.

Tuy ngươi thật đẹp, thật tuấn tú nhưng ta dung nhan chẳng lẽ kém sao? Không xứng đáng cùng ngươi bắt chuyện?

Niếp Doanh có chút buồn bực, quay đầu nhìn về phía Mộ dung huynh đệ, lập tức giận cá chém thớt, răn dạy bọn họ một trận nhớ đời. Còn về phía Lục sư huynh đang cố bắt chuyện, nàng trực tiếp không thèm để ý.

Đám người dần dần rời đi, Hàn Lập cũng không còn hứng thú dạo chơi, liền bay trở về Bách Thảo Viên, một cái đuôi bám theo sau hắn.

"Sư đệ, xin hỏi tôn tính đại danh."

"Ta thật sự là cảm tạ sư đệ viện thủ, hai huynh đệ Mộ Dung chính là đệ tử được các trưởng bối coi trọng. Nếu có cái sơ xuất ta sợ là gặp phiền toái không nhỏ."

Niếp Doanh bay bên cạnh Hàn Lập, đối với hắn nở một nụ cười xinh đẹp. Nếu chuyện này để đệ tử Hoàng Phong Cốc biết được, sợ là gây ra náo loạn không nhỏ, không biết có bao nhiêu nam nhân ngưỡng mộ nàng sẽ tìm hắn phiền phức?

Hàn Lập không những không giảm tốc độ mà còn tăng, trong lòng cười thầm cá đã mắc câu. Bất quá vẫn lạnh nhạt báo tên.

"Hàn Lập? Cái họ này thật hợp với ngươi! Lạnh nhạt như băng hàn a."

Niếp Doanh sau khi biết tên của Hàn Lập, bắt đầu líu lo không ngừng bên tai hắn, mặc kệ hắn lạnh nhạt không trả lời, theo chân hắn về đến tận Bách Thảo Viên.

“Ngươi ở nơi này sao?”

Niếp Doanh có chút bất ngờ, nàng là Luyện Khí kỳ tầng chín, trong tông môn cũng khá được các trưởng lão coi trọng, không cần phải làm công việc tạp dịch. Mà trong mắt nàng, Hàn Lập tuổi còn trẻ hơn nàng, tu vi còn vượt trội, tuy giống nàng là Luyện Khí tầng chín nhưng cảm giác toàn thân hắn luôn tràn đầy linh lực, so với sư thúc Trúc Cơ kỳ còn muốn hơn.

Một người như vậy tại sao lại ở nơi này làm công việc tạp dịch?

“Sư tỷ đi theo ta đến đây! Không lẽ còn muốn ta mời vào uống trà sao?” Hàn Lập thanh âm lạnh băng, không chút khách khí nói.

“A! Được sao! Vậy ta không khách khí.” Niếp Doanh không hề hay biết lòng tò mò của mình đã bị đẩy cao đến cực hạn, làm ra hành động trước nay nàng chưa hề nghĩ tới.

Hai người tiến vào trong đình đài, ngồi tại bàn đá, bên trên còn đặt một bàn cờ vây, xung quanh bốn phía trồng đầy các loại linh thảo, không gian cực kỳ trong lành, cực kỳ yên tĩnh.

Hàn Lập cầm lên ấm trà vừa mới pha, rót vào hai cái chén trắng, nước trà màu xanh trong veo bốc lên nghi ngút khói nóng.

Niếp Doanh cầm lên chén nhỏ, một hơi uống cạn, rõ ràng không biết thế nào là thưởng trà, miệng vẫn mở lời khen ngợi.

“Hàn sư đệ! Trà này rất tốt! Kỹ nghệ pha trà của ngươi càng lợi hại.”

“Đa tạ sư tỷ, bất quà trà này không phải thưởng thức như vậy.” Hàn Lập cầm lên chén trà, hơi hơi lắc lư trong tay, nhàn nhạt mở miệng.

“Vậy trà này thưởng thức thế nào?” Niếp Doanh tò mò nhìn Hàn Lập hỏi.

“Sư tỷ muốn biết sao?”

“Đương nhiên!”

Hàn Lập đem chén trà trên tay một hơi cho vào trong miệng, đứng dậy đi đến bên cạnh Niếp Doanh, một tay đưa ra hất lên cái cằm tinh xảo của nàng. Trước ánh mắt nghi vấn của nàng, hôn lên đôi môi đầy đặn quyến rũ, nước trà pha lẫn nước bọt từ trong miệng hắn bắt đầu chảy vào miệng nàng, một phần rơi vãi trên cung trang màu lam mềm mại.

Niếp Doanh ban đầu ngơ ngác, sau có chút dãy dụa, cuối cùng lại nhiệt tình đáp trả. Trà đã hết từ lâu, nàng vẫn chủ động đưa ra lưỡi mềm cuốn lấy đầu lưỡi hắn, tham lam mút lấy nước bọt. Hàn Lập tay cũng không nhàn rỗi, đặt tại trên ngực của nàng, cách y phục xoa bóp.

Mềm mại, hương diễm ~

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.