Trở về truyện

Phàm Nhân Tu Sắc - Chương 4: Tai Nạn

Phàm Nhân Tu Sắc

4 Chương 4: Tai nạn

Thấm thoát, Tuấn đã lên thành phố gần 5 tháng, ngoài học hành và tự luyện thì tuần sau sẽ là chuyến đi chơi đầu tiên của hắn. Thâm tâm Tuấn khá mong đợi chuyến đi Vũng Tàu này. Tầm 8 g 30 tối thứ ba, Tuấn đang ngồi học bài thì chị Nguyệt Hằng gọi. -Aloo, em nghe ạ

- Tuấn ơi, em có nhà không sang giúp chị với anh Hùng đi làm chưa về. Gấp lắm.

Giọng chị nghe như vừa hốt hoảng vừa thở mệt nhọc. Nhớ lại chuyện hôm bữa trước, Tuấn mặc cái quần lót vào rồi chạy ù sang. Gì mà gấp vậy nhỉ, chồng lại không có nhà. Có khi nào chị Nguyệt Hằng thích cây bút máy của mình không nhỉ? Thôi thì chuyến này ngon.

Tuấn chạy qua thấy chị Nguyệt Hằng đã mở cổng sẵn. Tuấn gọi:

- Chị ơi, em sang rồi đây.

- Sao chậm thế em? Vào phòng ngủ giúp chị với.

Ực, hắn nuốt nước miếng một cái. Đi thẳng vào phòng ngủ.

Trời ơi cu Bin nằm ngất trên đất, đầu chảy đầy máu.


Chị Nguyệt Hằng đang cố cầm máu. Tuấn vội vàng nói:

- Chị lấy tiền đi em cầm máu cho.

Nói rồi hắn cố gắng giữ chặt vết rách ở trán cu Bin và thử truyền một ít linh khí vào. Vết thương quả thật chảy máu chậm lại. Hai chị em gọi taxi đưa cu Bin vào bệnh viện nhi Đồng.

Trên đường đi chị Nguyệt Hằng kể:

- Chị đón cu Bin về, tắm giặt và cho Bin ăn uống xong, để nó chơi trên giường còn chị thì đi tắm. Lúc tắm có lẽ tiếng nước chảy nên chỉ loáng thoáng nghe cộc một cái lại không thấy nó khóc nên chị không để ý nữa. Đến khi xong mới biết nó đập trán vào cạnh tủ. Anh Hùng thì tăng ca chuẩn bị ra Bắc Ninh lắp đặt nhà máy mới. Ông bà ngoại lại mới đi Đà Lạt với hội người cao tuổi. Chị không biết gọi ai. May mắn mà em ở nhà.

Đến bệnh viện, cu Bin được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Hai chị em cũng vào theo. Bác sĩ bảo bé mất máu nhiều nên phải truyền máu.

- Anh chị là bố mẹ của cháu bé à? Chuẩn bị truyền máu cho con nhé.

- Ơ dạ em là cậu họ của bé thôi nhưng em máu O chắc truyền được ạ.


- Để tôi truyền cho, tôi là mẹ của cháu.

- Thôi được cả hai lấy máu xét nghiệm trước rồi tính xem ai sẽ cho máu.

Năm phút sau có kết quả là cả hai đều có thể cho máu. Chị Nguyệt Hằng nằng nặc đòi truyền máu cho con. Nhưng Tuấn thuyết phục:

- Em trẻ khỏe nên cho Bin máu không sao đâu. Với lại chị cho máu, đêm nay chị mệt thì ai chăm sóc cho Bin?

- Để chị gọi anh Hùng vào.

Nguyệt Hằng bấm số của chồng.

- Quái lạ sao từ tối đến giờ ảnh không nhấc máy?


- Thôi không tính toán nữa để em truyền máu cho Bin.

Nói rồi Tuấn kí vào đơn đồng ý truyền máu.

Khoảng 1 h sau thì tình hình đã ổn. Tuấn đang nằm nghỉ còn cứ Bin vẫn được các bác sĩ theo dõi. Lúc này anh Hùng đọc được tin nhắn của vợ nên chạy vội đến.

Anh Hùng vẫn mặc nguyên bộ đồ đá bóng. Thì ra anh nói dối vợ là tăng ca để đi đá bóng thế nên không nghe được tiếng điện thoại. Vì đang ở bên ngoài phòng cấp cứu nên dù tức giận điên người nhưng chị không thể gào lên với anh. Chị giận tím mặt và không nói năng gì.

Mãi một lúc sau, Tuấn bước ra khỏi phòng cấp cứu thì anh mới biết đầu đuôi câu chuyện.

Lúc này, chị Nguyệt Hằng mới nói với Tuấn:

- Anh chị vô cùng cảm ơn em, hôm nay không có em chị không biết xoay sở làm sao. Giờ em về đi kẻo nhà lo lắng.

- Dạ khi nãy em không biết tình hình sẽ diễn biến bao lâu nên em xin phép cậu hai là em ngủ lại nhà bạn để ôn thi mất rồi. Giờ cũng khuya nếu về gọi cửa chắc không ổn.
- Hay là em lấy xe và chìa khóa về nhà anh chị mà nghỉ. Anh Hùng nói.

Tuấn ngần ngừ chưa nhận lời.

- Thôi không được, ảnh phải về dọn dẹp nhà cửa đi và thay bộ đồ hôi hám này ra. Tiện thể ảnh chở chú Tuấn về. Khi nào xong thì anh vào đây với em và con.

Thấy đề nghị của chị Nguyệt Hằng hợp lý nhất nên hai anh em chở nhau về. Tuấn phụ với anh Hùng dọn dẹp chỗ Bin té ngã xong xuôi thì anh Hùng chạy vô bệnh viện nhi Đồng.


Còn có một mình ở nhà, Tuấn trằn trọc chưa ngủ, một phần lo lắng cho cu Bin, một phần tò mò trỗi dậy. Tuấn bật đèn lên và ngắm nghía phòng ngủ của anh Hùng chị Nguyệt Hằng. Một tấm ảnh cưới to đẹp rạng ngời. Cái tủ quần áo, bàn trang điểm. Tuấn ngắm nghía một lúc rồi vào nhà tắm đi toilet. Trong lúc giải quyết nỗi buồn thì hắn để ý sọt quần áo dơ. Chị Nguyệt Hằng rất sạch sẽ, có hai sọt đồ dơ. Tuấn không thèm nhìn sọt quần áo bình thường mà hắn ngắm nghía sọt đồ lót. Cái quần lót ren màu xanh nhạt kia chắc là chị mới thay ra lúc tắm chưa kịp giặt. Nghĩ đến đấy hắn cầm lấy luôn cái quần này vào phòng ngủ. Tiện thể đêm nay luyện công nếu linh khí đầy có cái xả stress. Không biết chị Nguyệt Hằng nghĩ gì khi thằng nhóc này thẩm du với cái quần lót của chị nhỉ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.