Trở về truyện

Ngươi không phải là thái giám? - Chương 56 Ngươi Không Phải Là Thái Giám?

Ngươi không phải là thái giám?

56 Chương 56 Ngươi không phải là thái giám?

Sau khi thuận lợi có được hào cảm chân thành của hai nữ tử này, lại làm cho Ngụy Thiên Minh cảm thấy miệng lưỡi của mình ngày càng lợi hại hơn.

Sau đó, Ngụy Thiên Minh muốn tiến thêm một bước nói: "Ta cũng hy vọng có thể như thế, nếu như có các ngươi làm bạn thì cứ cả đời này cho dù chết cũng không oán không hối. Chỉ là ta lo việc này còn chưa xong thì ta đã hi sinh trên con đường này, ai.."

Lục Tiểu Thất nghe vậy liền nói: "Ngạo Thiên ca nhất định sẽ không có chuyện gì cả, có chúng ta chờ ngươi thì ngươi nhất định phải sống thật tốt."

Mặt Ngụy Thiên Minh lộ vẻ cảm động, sau đó nói: "Tiểu Thất.. ngươi thật tốt. Mà ta có một cái yêu cầu đang không biết có nên nói ra được hay không?"

"Có yêu cầu gì thì Ngạo Thiên ca cứ nói ra, chỉ cần chúng ta có thể làm được thì nhất định sẽ giúp ngươi đi làm." Lục Tiểu Thất không hề nghĩ ngợi liền gật đầu nói.

Bởi vì trong lòng của nàng đã sớm coi Ngụy Thiên Minh trở thành một nghĩa sĩ thầm lặng nhưng luôn hướng về dân chúng mà lo nghĩ rồi.

Cho nên, nàng đối với Ngụy Thiên Minh không có một chút phòng bị nào, thậm chí lời nói của Ngụy Thiên Minh còn làm cho nàng có chút xúc động muốn giúp hắn làm tất cả.

Ngụy Thiên Minh nhìn Lục Tiểu Thất cùng với Lục Tiểu Lục, bỗng nhiên lại lắc đầu nói: "Không được! Không được, ta thật sự không thể làm ra loại sự tình cầm thú này, ta dám nghĩ như vậy thì làm sao còn có nhân tính được nữa."

Ánh mắt hai nàng đều trở lên ngờ vực, các nàng liếc nhau sau đó hỏi: "Sao vậy, Ngạo Thiên ca làm sao lại vô duyên vô cớ lại tự mắng mình như vậy?"

Ngụy Thiên Minh thở dài nói: "Bởi vì ta nghĩ đến một cái ý nghĩ bất kính với hai ngươi, cho nên ta tự mắng bản thân a."

"Ngạo Thiên ca suy nghĩ đến chuyện gì thì cứ nói ra. Biết đâu chúng ta lại có thể giúp được huynh thì sao?" Lục Tiểu Thất ngay nói.

Ngụy Thiên Minh thở dài: "Thực ra là ta muốn nói hai tỷ muội xinh đẹp như vậy lại phải sống ẩn với ta, nhưng trong lòng ta lại nổi lên cảm giác yêu thích. Tỷ muội cùng một chỗ, thật sự không phải là con người a"

Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục sau khi liếc nhau liền cười nói: "Ngạo Thiên ca là người rất tốt, là chúng ta cam tâm tình nguyện đi cùng với huynh, không cần dằn vặt ở trong người a."

Các nàng cũng không để ý Ngụy Thiên Minh đang suy nghĩ gì, bởi vì các nàng cảm thấy hắn thật sự là một người tốt. Không chỉ thương người, trọng tình trọng nghĩa ra tay cứu các nàng, mà còn mang trí lớn vì bách tính thiên hạ. Coi như làm việc xấu cũng là do hoàn cảnh ép buộc mà thôi.

Mà vừa nãy, Ngụy Thiên Minh còn muốn cùng hai người bọn họ ở chung một chỗ. Câu nói đó không những trong lòng Lục Tiểu Lục và Lục Tiểu Thất không có tức giận mà lại có một ít ngại ngùng và thoả mãn.

Hai tỷ muội liếc nhau, Lục Tiểu Lục mở miệng nói trước: "Sư tỷ, Ngạo Thiên ca là người tốt như vậy, yêu cầu này nếu như không thực hiện thì chúng ta sẽ trở thành người vong ân bội nghĩa."

Lục Tiểu Thất cũng gật gật đầu nói: "Sư muội nói không sai, Ngạo Thiên ca chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta, chỉ là việc này.. Cũng.. Cũng không có vấn đề gì."

Nghe nói như vậy thì trong lòng Ngụy Thiên Minh cực kỳ vui vẻ, nhưng mặt ngoài hắn vẫn tỏ ra xấu hổ nói ra: "Hai vị, nếu chỉ đáp ứng vì trả ân tình thì cũng không cần, nếu không trong lòng ta sẽ không yên."

Tuy nói như thế, nhưng ánh mắt Ngụy Thiên Minh lại chăm chú nhìn từng chút biến hoá ở trên mặt hai nàng. Lục Tiểu Thất hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Ngạo Thiên ca không cần suy nghĩ quá nhiều, là chúng ta cam tâm tình nguyện!"

Nghe xong Ngụy Thiên Minh mới chưng ra bộ mặt rạng rỡ nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"

Lục Tiểu Lục lộ ra ý cười tinh nghịch ở trên mặt: "Ngạo Thiên ca, hai tỷ muội chúng ta ở cùng với ngươi như vậy thì về sau ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm với chúng ta. Sau khi lật đổ được cái triều đình này nhớ đi tìm chúng ta đó a."

Lục Tiểu Thất thì nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng vậy, Ngạo Thiên ca cũng không thể cô phụ tấm lòng thành của chúng ta."

Tuy những lời này rất có thể đều là cổ vũ và an ủi nhưng khi Ngụy Thiên Minh nghe được thì trong lòng vẫn rất là vui vẻ. Hắn cùng hai tỷ muội Lục Tiểu Thất trò chuyện thêm một lúc, rồi rời khỏi nơi này.

Trước khi rời đi, Ngụy Thiên Minh vẫn dặn dò Lục Tiểu Thất phải dưỡng thương thật tốt, ở chỗ này đừng có lo lắng quá nhiều.

Ra khỏi viện tử Cẩn tổng quản, trong lòng Ngụy Thiên Minh rất là cao hứng.

Xế chiều hôm đó, ý chỉ của hoàng thượng đã được truyền đạt đến toàn bộ hậu cung, Ngụy Thiên Minh đã thay thế vị trí của Cẩn công công vị trí để trở thành tổng quản hậu cung mới.

Trong lúc nhất thời, nơi ở của Ngụy Thiên Minh ở đã bị những thái giám và cung nữ đến chúc mừng trở lên chật cứng. Mỗi một người bọn họ đều mang theo một phần lễ vật cực quý, để mong sau này sẽ được hắn ưu ái hơn.

Đối với những người đến tặng lễ này, Ngụy Thiên Minh đều không cự tuyệt một ai cả, người nào tặng cái gì hắn liền thu cái đó. Đến cuối ngày, sau khi Ngụy Thiên Minh tổng kết tất cả cũng có đến lăm sáu vạn bạch ngân.

Kết quả này để cho Ngụy Thiên Minh rất hài lòng.

Trong khi hắn đang thu lễ vật thì cũng đã có mấy vin phi tử, phái người tới để mời Ngụy Thiên Minh đi dùng bữa và ôn chút chuyện.

Nói là đi ôn chuyện nhưng Ngụy Thiên Minh trong lòng biết những phi tử này là muốn nịnh bợ hắn một chút, để hắn ở trước mặt hoàng thượng nói tốt cho mấy nàng vài câu.

Ở trong cái hậu cung này, những phi tử bị hoàng thượng lãnh đạm kia đều khá là bị thảm. Nhiều khi địa vị của các nàng còn không bằng cung nữ ở bên người của một số vị nương nương được sủng ải nữa.

Bất quá, Ngụy Thiên Minh đối với những yêu cầu này đều lấy thái độ thẳng thắn để cự tuyệt. Không bởi vì cái gì khác, mà là thân phận và quyền lực hiện tại của hắn đã tăng, nên những phi tử đó sau này đều sẽ ở trên giường tận tâm tận lực phục vụ hắn mà thôi, không cần quá để ý đến sắc mặt của càng nàng làm gì nữa. Đây chính là địa vị mang lại cho người ta khác biệt khá rõ ràng.

Đến buổi tối, Ngụy Thiên Minh lại tiếp tục chuẩn bị một số món ăn để đưa cho hai tỷ muội Lục Tiểu Thất.

Hiện tại hắn đã chức vị mới nên y phục và mũ miện cũng không còn như cũ. Khi những thái giám và cung nữ khác nhìn thấy hắn, thì đều rất cung kính mà khom người nói một câu: "Ngụy tổng quản!"

Loại cảm giác này để Ngụy Thiên Minh khá hưởng thụ. Sau khi đến Ngự Thiện Phòng sai người chế biến một vài món ăn, liền hướng nơi ở Cẩn tổng quản tiến đến.

Hắn biết rằng nơi này sớm muộn gì cũng là của mình, nhưng mới đi được một nửa đường Ngụy Thiên Minh lại muốn đi giải quyết. Ở trong cung này có duy nhất một vấn đề đó là tiểu tiện, không may để cho người khác phát hiện, hắn là đi tiểu đứng thì tất cả coi như là chams hết.

Vì thái giám ở trong cái hậu cung này đều là đi ngồi.

Nhưng bây giờ là buổi tối và lại bốn phía không có người, Ngụy Thiên Minh liền định đến phía sau hòn non bộ để giải quyết. Hôm nay người đến chúc mừng quá nhiều, mỗi người kính một ly trà cho nên hiện tại đã sắp không thể nín được nữa

Nhưng khi đang chuẩn bị thì lại có thanh âm từ một nơi không xa truyền tới: "Ngụy tổng quản, Ngụy tổng quản. . ."

Thanh âm này không lớn nhưng lại hô cực kỳ cẩn thận. Ngụy Thiên Minh nghe xong thì nội tâm xiết chặt, vốn là muốn đi vệ sinh hắn thì hiện tại đã không còn cảm giác gì nữa.

Hắn quay đầu nhìn thì chỉ thấy từ trong bầu trời mờ tối, có một cung nữ đang chậm rãi đi về phía bên này.

Ngụy Thiên Minh vừa nhìn thấy cái này cung nữ, nhịn không được ở trong lòng nổi lên một chút kinh ngạc, Đây không ai khác chính là cung nữ thiếp thân bên cạnh Hoàng hậu tên Thu Cúc.

Đợi cho đến khi nàng đến gần đây, Ngụy Thiên Minh hơi nghiêm túc mà hỏi: "Nguyên lai là Thu Cúc tỷ, ngươi ở chỗ này làm cái gì a?"

Tuy hiện giờ Ngụy Thiên Minh đã là tổng quản hậu cung nhưng hắn vẫn không có quá đắc trí mà quên mình, vì vị trí hiện tại cũng chỉ là bước đệm cho con đường để hắn đi mà thôi.

Cung nữ Thu Cúc đi đến trước mặt Ngụy Thiên Minh hạ thấp người, cực kỳ cung kính nói ra: "Ta vẫn luôn ở đây để chờ Ngụy tổng quản, vừa mới thấy ngài hướng bên này nên ta liền theo tới."

Thu Cúc cũng là người biết thời thế, hiện tại Ngụy Thiên Minh đã không còn như trước. Nên cũng tự nhiên mà thay đổi cách xưng hô và tư thái của mình.

Ngụy Thiên Minh lại khẽ mỉm cười, ôn hoà mà nói: "Cũng không phải lần đầu chúng ta gặp mặt a, Thu Cúc tỷ cần gì phải khách khí như vậy. Mà tỷ tìm ta có việc gì?"

"Phù phù!" Thấy thái độ Ngụy Thiên Minh ôn hoà như thế, thì trong mắt cung nữ Thu Cúc loé lên một tia hi vọng rồi quỳ xuống.

Ngụy Thiên Minh gặp cảnh này, ánh mắt hơi trầm nói: "Thu Cúc tỷ, ngươi đây là đang làm cái gì?"

Thu Cúc một bên lau nước mắt, một bên lại lôi kéo ống quần của Ngụy Thiên Minh, cầu khẩn nói: "Ngụy tổng quản, hiện tại ngươi quyền cao chức trọng, có thể thường xuyên nhìn thấy Hoàng Thượng. Cho nên ta van cầu ngươi tìm cách cứu Hoàng hậu nương nương a, nàng hiện tại đã điên lại còn bị đày vào lãnh cung Ngụy tổng quản ngài hướng Hoàng thượng cầu xin để cho người tha thứ Hoàng hậu a."

Thời khắc mà Ngụy Thiên Minh nhìn thấy Thu Cúc thì đã đoán được mục đích của nàng ở đây. Nhưng nghe Thu Cúc nói như vậy thì trên mặt vẫn là lộ ra một bộ dáng khó xử.

Không phải Ngụy Thiên Minh không giúp được, mà chính là hắn không muốn giúp, vì thủ phạm để cho Hoàng Hậu thành ra như vậy cũng chính là do hắn tạo ra.

Hiện tại lại kêu Ngụy Thiên Minh đi cứu người, vậy thì phải làm sao tốt đây. Nếu Hoàng Hậu được thả ra lại tới quay ngược cắn hắn một cái, chẳng phải chính lạ lấy đá đập chân mình sao.

Loại chuyện này, Ngụy Thiên Minh là tuyệt đối không thể làm. Sau đó hắn cố ý thở dài, nói ra: "Thu Cúc tỷ, Hoàng hậu phạm tội rất nghiêm trọng a, ta thật sự rất khó làm!".

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.