Trở về truyện

Ngươi không phải là thái giám? - Chương 54 Ngươi Không Phải Là Thái Giám?

Ngươi không phải là thái giám?

54 Chương 54 Ngươi không phải là thái giám?

Đa tạ đạo hữu Kerori đã ủng hộ 1000TLT

...

Đúng lúc này, bên ngoài Tuệ Hương cung nhẹ nhàng truyền đến thanh âm khá nhẹ nhàng của một tên thái giám, làm cho Ngụy Thiên Minh và Tuệ phi đang ở trong phòng giật mình.

Hai người bọn họ còn đang ôm ấp nhau chuẩn bị hướng về hậu viện mà đi, thì hiện tại lại có kẻ tiến tới thật đúng là có chút khó chịu. Sau khi sửa lại y phục chỉnh tề liền bước ra khỏi tẩm cung, liền thấy lão thái giám dẫn theo hai tiểu thái giám đang đứng chờ ở dưới một gốc cây ở ngoài sân.

Tuệ phi nhận ra lão công công này, hắn là thái giám ở bên cạnh hoàng thượng làm nhiệm vụ truyền chỉ, Trần công công.

Tuy Trần công công chỉ phục thị bên người hoàng thượng nhìn như rất bình thường. Nhưng trên thực tế, địa vị Trần công công ở hậu cung này cũng rất là cao. Chỉ cần nghĩ một chút là biết, người suốt ngày bên cạnh hoàng thượng thì địa vị của hắn chẳng lẽ thấp được sao?

Tuệ phi thấy người đến là Trần công công thì ở trong lòng giật mình. Nếu là trước kia, Tuệ phi ước gì ngày nào cũng gặp được Trần công công, bởi vì nàng muốn được hoàng thượng để sủng hạnh.

Nhưng hiện tại, Tuệ phi nhìn thấy Trần công công thì cả người có chút hoảng, bởi vì nàng tưởng việc của mình và Ngụy Thiên Minh đã bại lộ. Lão thái giám này được hoàng thượng phái đến đây để bắt bọn họ.

Nhưng cũng chỉ là do Tuệ phi nghĩ quá nhiều...

Tuy nhiên Trần công công nhìn thấy Tuệ phi và Ngụy Thiên Minh từ trong phòng cùng nhau đi ra, nhưng hắn cũng không có suy nghĩ cái gì nhiều. Bởi vì thời trẻ Trần công công cũng là một tên thái giám tiếp xúc với không biết bao nhiêu các phi tử, cho nên hắn cũng sẽ không suy nghĩ thứ gì quá sâu xa. Chỉ tiếc là.. Ngụy Thiên Minh lại không giống như hắn..

Khi hai bên vừa gặp, Tuệ phi đã lộ ra vẻ tươi cười nhìn Trần công công mở miệng nói: "Hôm nay là ngọn gió nào đưa Trần công công đưa tới chỗ này của ta. Không bằng Trần công công vào trong uống ngụm trà, thế nào?"

Trần công công khẽ khom người thong thả đáp lễ: "Lão nô cám ơn Tuệ phi nương nương, nhưng hoàng thượng phái lão nô tới là để lão nô mời Ngụy công công đi Càn Thanh Cung một chuyến, hoàng thượng đang ở nơi đó chờ hắn."

Nghe xong lời này sắc mặt Tuệ phi sắc mặt đã trở lên không dễ nhìn, nhưng nàng cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Tuệ phi đi đến trước mặt Trần công công cười nhẹ, lấy từ trong tay áo ra một thỏi vàng nhét vào trong tay Trần công công sau đó nói: "Trần công công, có thể tiết lộ một chút hay không, hoàng thượng tìm tên nô tài của ta đến cùng là vì chuyện gì a?"

Bất quá, Trần công công này cũng không phải một người tuỳ tiện liền nhận hối lộ. Có vài chuyện, chính hắn cũng không đoán được nên không dám nhận bừa của người khác.

Hắn vội vàng khoát khoát tay nói: "Nương nương lão nô làm sao có thể nhận tiền của ngươi, hoàng thượng tìm Ngụy công công thì ngay cả lão nô cũng thực sự không biết là vì việc gì, nếu như mà biết thì đã sớm tiết lộ cho nương nương một chút."

Trần công công càng nói như thế, thì trong lòng Tuệ phi càng thêm bối rối, không khỏi liếc nhìn Ngụy Thiên Minh một chút.

Nhưng Ngụy Thiên Minh lại ngược lại với Tuệ phi trong lòng cực kì bình tĩnh, hắn nhìn thấy Tuệ phi khẩn trương như vậy thì âm thầm gật đầu với Tuệ phi một cái, biểu thị mình muốn đi qua đó tìm hiểu một chút.

Tuệ phi đương nhiên cũng hiểu ý tứ Ngụy Thiên Minh là gì, hai người bọn họ đã ở chung với nhau lâu như vậy. Nên dù là một ánh mắt đi nữa, cũng có thể biết được đối phương muốn biểu đạt điều gì.

Sau đó, Tuệ phi liền cố ý nói ra: "Thôi được rồi, Hoàng Thượng chính là Cửu Ngũ Chí Tôn làm sao có thể để người mất thời gian chờ một tên nô tài như vậy được. Ngụy Thiên Minh, ngươi mau theo Trần công công đi diện kiến Hoàng Thượng xem ngài tìm ngươi có chuyện gì sai bảo."

"Vâng!"

Ngụy Thiên Minh hành lễ, sau đó đi đến tới trước mặt Trần công công. Mà lão thái giám này cũng chỉ nhìn hắn một chút, sau đó nhẹ tay hất phất trần quay người nói: "Đi thôi, đừng để Hoàng Thượng chờ lâu."

Thực ra thì ngay cả Trần công công cũng có chút hiếu kỳ, vì sao hoàng thượng lại tìm một tên tiểu thái giám bé như Ngụy Thiên Minh thế này, rốt cuộc vì nguyên nhân gì.

Rất mau, Trần công công đi phía trước dẫn đường cho Ngụy Thiên Minh, một đường đi tới Càn Thanh Cung.

Thật ra, Ngụy Thiên Minh có chút không quen với phong cách và tư thái kia của Trần công công, nhìn qua thì rất giống với cử chỉ của nữ nhân.

Không bao lâu sau, bọn họ đã đến bên ngoài Càn Thanh Cung.

Tuy tối qua Ngụy Thiên Minh đã đi tới nơi này, nhưng cũng chỉ vì gấp gáp cứu người. Hơn nữa khi đó là buổi tối, rất nhiều thứ không nhìn được rõ ràng cho lắm, bên trong như thế nào Ngụy Thiên Minh đều không có nhìn kỹ.

Bây giờ nhìn lại một lần nữa, hắn mới chính thức cảm nhận được, cái gì gọi là uy nghiêm.

Bên ngoài Càn Thanh Cung đều có thị vệ trấn giữ, có thể nói là cảnh giới không xót ngóc ngách nào. Cấm vệ canh gác bình thường ở nơi này còn phải nhiều binh lính hơn gấp vài lần so với khi bảo hộ cho các vị phi tử trong tình huống nguy hiểm.

Mà buổi tối hôm qua, ở đây đã có tận hai nhóm thích khách đến đây muốn ám sát hoàng thượng, làm cho trong ngoài hoàng cung càng thêm nghiêm ngặt, càng nhiều tinh binh bảo hộ sự an nguy của hắn.

Ngụy Thiên Minh đi tới bên ngoài Càn Thanh Cung này, bộ dạng thật giống với lần đầu tiên đi vào Khôn Ninh Cung, chỗ nào cũng muốn nhìn một chút để mở mang tầm mắt.

Đây cũng là hắn làm ra ngụy trang để che giấu bản thân mình lỡ có ai nghi ngờ gì, khi nhìn vào bộ dạng ngu ngơ này của hắn thì có thể thả lỏng cảnh giác mà bỏ qua.

Không phải tên thái giám nào cũng đều có thể tùy ý tới Càn Thanh Cung. Bọn Trần công công thấy Ngụy Thiên Minh như thế còn tưởng thật, trong mắt loé lên một tia coi thường.

Bất quá, Trần công công vẫn tương đối hiểu đạo làm người, hắn đến bên cạnh Ngụy Thiên Minh mỉm cười nói: "Ngụy công công đi vào bên trong trước rồi tính a, sau này mà có cơ hội thì ta sẽ dẫn ngươi đi tham quan."

Ngụy Thiên Minh nở nụ cười chất phác nói: "Vâng, vâng! Vậy thì lần sau phải làm phiền Trần công công rồi."

Nói xong, hai người tăng tốc cước bộ tiến vào bên trong Càn Thanh Cung gặp mặt Hoàng Thượng. Trên đường đi tới, những thị vệ uy vũ đứng hai bên đường đều có cảnh giới nhị lưu cao thủ trở lên. Đều đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngụy Thiên Minh, khí thế này thật đúng là có chút doạ người.

Sau khi vào bên trong đại điện của Càn Thanh Cung, thì Ngụy Thiên Minh rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được đương kim thánh thượng bận trăm công nghìn việc, có hiệu là Hiến Chí Đế kia.

Hiến Chí Đế lúc này vẫn còn rất trẻ, nhìn qua chỉ có bộ dạng mười tám đôi mươi. Thật giống trong tư liệu lưu trữ của hệ thống nói, mới lên chấp chưởng được một thời gian không dài.

Tướng mạo hắn thanh tú, mày kiếm mắt sáng lộ ra vài phần khí khái uy nghiêm và cơ trí thông tuệ. Có lẽ là thời gian nghỉ ngươi của Hiến Chí Đế không có quá nhiều, nên quầng thâm quanh mắt hắn hơi đậm, khiến mất đi vài phần năng động thường thấy ở độ tuổi này.

Thân Hiến Chí Đế mặc Long Bào đầu đội Đế quan, đang ngồi trên ghế rồng mà bày ra một bộ dáng trầm ổn tỉ mỉ, chăm chú phê duyệt tấu chương.

Ở bên người Hiến Chí Đế, còn có thêm tứ đại hộ vệ và một lão thái giám già đang bảo hộ hoàng thượng ở sau không dám rời đi nửa bước.

Sự việc ám sát tối hôm qua để lại trên mặt tứ đại hộ vệ không ít vết thương, nếu không thể bảo hộ hoàng thượng thật tốt thì chính do bọn họ thất trách.

Lão thái giám đang đứng ở sau người Hiến Chí Đế trên thân mặc mãng bào màu tím, nhìn như gần đất xa trời nhưng lại mang cho Ngụy Thiên Minh cảm giác tử vong rất mãnh liệt.

Bốn người hộ vệ là cao thủ bên trong cao thủ luôn bảo vệ đương kim bệ hạ kia, hiện tại hắn cũng được chiêm ngưỡng toàn bộ. Bọn họ đứng xung quanh Hiến Chí Đế đảo cặp mắt quanh bốn phía, cảnh giác dò xét mọi động tĩnh.

Ngụy Thiên Minh vừa tiến vào trong điện, liền cùng Trần công công quỳ xuống hành lễ hô lớn: "Nô tài Ngụy Thiên Minh, khấu kiến hoàng thượng!"

Hiến Chí Đế dừng lại Ngự Bút trong tay lại nhìn Ngụy Thiên Minh, biểu lộ trên mặt Hiến Chí Đế hơi có chút biến hóa. Nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.

Hắn khẽ gật đầu nói: "Bình thân!"

"Tạ hoàng thượng!" Ngụy Thiên Minh ứng một tiếng rồi mới đứng lên.

Việc này giống như một loại lễ tiết thăm hỏi mà thôi, trong cuộc sống hàng ngày của Hiến Chí Đế đã giống như bữa ăn hàng ngày, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Sau đó, Hiến Chí Đế nhìn xung quanh nói: "Mã Công, Tứ đại hộ vệ và Trần công công đều lui ra ngoài cả đi, trẫm có vài lời muốn nói cùng với Ngụy Thiên Minh."

Lão thái giám được gọi là Mã Công kia nghe được những lời này liền nói: "Bệ hạ, bây giờ thời buổi rối loạn, lão nô vẫn là ở cạnh người thì sẽ tốt hơn."

Hiến Chí Đế ra hiệu cho lão chớ lo lắng nói: "Mã Công không cần hỏi nhiều, trẫm có vài chuyện cần nói riêng với hắn mà thôi!"

Lão cùng mấy tên hộ vệ kia nghe nói thế, cũng không dám nói thêm câu nào cung kính lui ra: "Vi thần tuân mệnh!"

Nhưng bọn họ cũng không có đi xa mà đứng này bên ngoài cửa Càn Thanh Cung trấn giữ. Có bọn họ ở nơi này thì có thích khách đến cũng vô pháp xông vào đại điện.

Và ở bên trong nếu có chuyện gì xảy ra, thì bọn họ cũng có thể lấy tốc độ nhanh nhất xông vào, giúp Hiến Chí Đế giải quyết tất cả.

Trong đại điện chỉ còn lại hai người Ngụy Thiên Minh và Hiến Chí Đế, hắn mới từ trên bảo tọa đi xuống, từng bước trầm ổn đên bên người Ngụy Thiên Minh.

Trên mặt Hiến Chí Đế mang theo biểu tình vô cảm, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngụy Thiên Minh. Khi thấy hắn như vậy thì trong lòng Ngụy Thiên Minh không khỏi sinh ra chút nghiêm trọng.

Hắn không thể không thừa nhận, tên Sở Vấn Thiên này không đơn giản, lần đầu tiên gặp mặt nhưng Ngụy Thiên Minh đã cảm thấy Hiến Chí Đế giống như là một con Hùng Ưng ẩn lấp rất sâu. Chỉ là thời điểm hiện tại còn chưa phải thời khắc Hiến Chí Đế giương cánh bay cao mà thôi.

Tuy Hiến Chí Đế không đơn giản, nhưng hắn Ngụy Thiên Minh cũng không phải là người ăn chay. Hắn có thể là Hùng Ưng thì Ngụy Thiên Minh cũng là một con mãnh hổ đang thu móng vuốt lại, bị Hiến Chí Đế nhìn chằm chằm thì trong lòng Ngụy Thiên Minh cũng chỉ xem trọng và hành động cẩn thận hơn chút mà thôi.

"Hừ!"

Bỗng nhiên Hiến Chí Đế hừ lạnh một tiếng, sau đó trầm giọng nói: "Tốt cho một tên thái giám lớn gan, lại có thể làm cho hậu cung nổi lên gió tanh mưa máu như vậy. Thật đúng là bản lĩnh không có nhỏ!"

Một câu nói này vừa nói ra thì trong lòng Ngụy Thiên Minh hơi động một chút, hắn nghĩ: "Chẳng lẽ việc mình làm trong hậu cung bị hở ra dấu vết? Không thể nào!"

Ngụy Thiên Minh ngẩng đầu nhìn về phía Hiến Chí Đế, vội vàng nói: "Hoàng thượng, nô tài thực sự không biết, ngài đang nói cái gì a?"

Trong tình huống này, Ngụy Thiên Minh vừa phải phủ nhận việc của mình làm, trong đầu lại vừa nghĩ lại xem mình để lộ ra sơ hở gì. Đương nhiên, nếu tên này dám làm căng quá, thì Ngụy Thiên Minh sẽ đem tên này bắt làm con tin rời khỏi hoàng cung. Nhưng còn chưa đến một khắc cuối, thì hắn sẽ tận lực ẩn giấu tới cùng.

Không chỉ vì thế lực và tiền tài. Mà nơi này còn có rất nhiều mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, có thể để cho hắn mặc sức chơi đùa.

Lúc này, Hiến Chí Đế vẫn cười lạnh như cũ nói:

"Ngụy Thiên Minh, ngươi thật sự rất có bản lĩnh. Tuy cô không có bất bằng chứng nào giữa việc tranh phong giữa Cẩn tổng quản và Hoàng Hậu nương nương, nhưng trẫm rất rõ ngươi là một yếu tố rất quan trọng trong đó. Không những thế, ngươi còn tạo ra một thứ gọi là Mạt Chược để lôi kéo các vị phi tử ủng hộ ngươi, ngay cả muội muội Kiếm Ninh của ta cũng suốt ngày nhắc tới ngươi . Đúng là không nghĩ tới một người còn trẻ tuổi như ngươi, nhưng lại rất hiểu thời thế a…"

Nghe thấy ngữ khí của Hiến Chí Đế có chút biến hóa, nhưng Ngụy Thiên Minh lại không rõ đây là đang khen hay cảnh cáo hắn.

Do dự một chút, Ngụy Thiên Minh vẫn nói: "Hoàng thượng, việc này thật sự không có quan hệ gì với nô tài, nô tài cũng không có lá gan hại hai đại nhân vật như vậy a."

Hiến Chí Đế cười một tiếng nói: "Được rồi, không cần giải thích nhiều. Trẫm truyền ngươi đến cũng không phải muốn xử phạt ngươi, trẫm thấy ngươi quả thật có bản lĩnh nên muốn cho ngươi một cơ hội!"

Vừa nghe thấy lời này, Ngụy Thiên Minh lập tức tỏ thái độ: "Nô tài xem như máu chảy đầu rơi, không ăn không uống, cũng nhất định hoàn thành việc Hoàng Thượng giao phó!"

Hiến Chí Đế sớm đã nghe quen những lời này, hắn phất phất tay: "Lời dễ nghe thì đừng nói nhiều, hiện tại trẫm có rất nhiều việc phải xử lý. Nên muốn ngươi ở trong hậu cung điều tra xem kẻ nào là người của Thất Sát Giáo và Thiên Địa Hội. Vốn việc này trẫm giao cho tên Cẩn công công đi làm, nhưng tên này lại có chút bất thường, vì vậy hiện tại chỉ có thể giao cho ngươi. Làm được không?"

Ngụy Thiên Minh nhìn thấy ánh mắt của Hiến Chí Đế có chút thâm thúy, hắn liền hiểu việc này không thể không đáp ứng!

Mà việc Hiến Chí Đế muốn Ngụy Thiên Minh đi điều tra này lại vừa đúng với tâm ý của mình, hắn muốn loại bỏ hết tai mắt của hai thế lực kia rồi thay người của mình vào đó, như vậy thì lực lượng mà hắn nắm trong tay sẽ lớn hơn rất nhiều.

Ngụy Thiên Minh liền gật đầu nói: "Hoàng thượng yên tâm, nô tài nhất định sẽ thay ngài làm tốt việc này. Nếu không thành công nô tài nguyện lấy cái chết tạ tội!"

Hiến Chí Đế rất hài lòng nói: "Ngụy Thiên Minh tiếp chỉ, hiện tại trẫm phong ngươi làm Thiên Tử Mật Thám. Chỉ cần nghe lệnh một mình trẫm, đồng thời cũng truyền chỉ về hậu cung, từ nay ngươi sẽ giữ vị trí tổng quản hậu cung."

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.