Trở về truyện

Ngươi không phải là thái giám? - Chương 49 Ngươi Không Phải Là Thái Giám?

Ngươi không phải là thái giám?

49 Chương 49 Ngươi không phải là thái giám?

Hình như càng ngày bần tăng càng viết theo lối mất nhân tính hơn thì phải... Quay đầu là bờ ngay thôi...ai.... =))

...

Đối với vị trí tổng quản hậu cung này, Ngụy Thiên Minh vẫn rất là coi trọng, chỉ khi hắn ngồi vào nơi chấp chưởng của hậu cung đó thì mới có thể làm cho thế lực của mình phát triển toàn diện.

Vốn tất cả đều được tiến hành một cách thuận buồm xuôi gió, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì Hoàng hậu lại xếp kẻ khác vào vị trí đó. Điều này khiến cho những công sức Ngụy Thiên Minh bỏ ra đều trở thành bọt nước, nên trong lòng hắn đối với nàng có chút bất mãn.

Vì vậy, hôm nay Ngụy Thiên Minh muốn cho nàng ta biết đắc tội với hắn sẽ có hậu quả gì.

Mà lúc này, Hoàng hậu bị Ngụy Thiên Minh nói trúng tim đen, làm cho nội tâm của nàng bối rối rất nhiều. Nhưng ở ngoài mặt, nàng vẫn không chịu thừa nhận ý tưởng trong lòng của nàng.

Hoàng hậu nương nương vội vàng lắc đầu, nói: "Ngụy công công có lẽ là ngươi đã hiểu lầm bổn cung. Không phải ta có ý định để người khác nên vị trí tổng quản đó, chỉ là thời cơ hiện tại còn chưa có thích hợp. Ngươi nhẫn lại một thời gian nữa, cho ta an bài là được a!"

Những lời sáo rỗng như thế thì Ngụy Thiên Minh làm sao có thể tin cho được. Nếu như Hoàng hậu muốn giúp thì đã nói rõ ràng với hắn từ lâu rồi, đâu cần phải làm ra cái bộ dạng cự người ngàn dặm như mấy hôm nay.

Rõ ràng là hiện tại Hoàng hậu đang sợ hãi bộ dáng hung hãn của Ngụy Thiên Minh, nên mới an ủi hắn bằng vài câu nghe bùi tai thế thôi.

Ngụy Thiên Minh bước tới bên giường của Hoàng hậu với khuôn mặt khinh thường, nói ra: "Hoàng hậu a Hoàng hậu, ngươi tự nhận mình là một người thông minh nhưng vì cái gì lại không nghĩ thủ đoạn của ta? Ngươi thử nghĩ xem, một mình ta có thể thu thập được bằng đó chứng cứ sao?"

Hoàng hậu nương nương nhìn thấy ánh mắt của Ngụy Thiên Minh trở lên lạnh lùng, thì trong lòng làng đột nhiên giật thót.

Nàng nuốt nước miếng, có chút bối rối nói ra: "Ngụy Thiên Minh, ý ngươi.. ngươi… Ngươi đến cùng muốn làm gì?"

Chẳng biết tại sao, Hoàng hậu nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng kia, nội tâm cũng trở lên xiết chặt, trên mặt lộ ra mười phần sợ hãi.

Trên mặt Ngụy Thiên Minh đột nhiên nở ra nụ cười, nói ra: "Ta cũng không muốn làm gì hại nương nương cả, chỉ là phải dạy dỗ lại một chút, để ngươi biết sau này Hoàng Hậu là phải làm như nào mới tốt!"

Nói xong, Ngụy Thiên Minh liền lôi nàng đến bên cạnh mình, một tay túm tóc còn một tay cởi bộ dạ hành ở trên người xuống.

Ngụy Thiên Minh ấn thẳng cái miệng nhỏ nhắn của Hoàng hậu vào cự vật của mình, hung ác nói: "Không phải là ả tiện nhân nhà ngươi thèm khát lắm sao?"

Hoàng hậu nương nương trong cơn sợ hãi chưa kịp lấy lại tinh thần, theo bản năng nàng muốn nói gì đó thì đã bị cự vật của Ngụy Thiên Minh tiến vào trong miệng.

"Hừ..." Cảm nhận được bên trong khoang miệng của Hoàng hậu truyền đến cảm giác ấm áp, Ngụy Thiên Minh không được phát ra một thanh âm sảng khoái.

Hoàng hậu nương nương lấy lại tinh thần liền cảm giác được cự vật đang trong miệng của mình, nàng muốn giãy dụa tránh đi, nhưng một nữ nhân như nàng làm sao có đủ sức lực để thoát khỏi bàn tay Ngụy Thiên Minh. Yết hầu của Hoàng hậu không ngừng nhúc nhích, thỉnh thoảng phát ra vài thanh âm nức nở.

Nghe thấy âm thanh này, bản năng thích ức hiếp kẻ yếu trong người Ngụy Thiên Minh bị khơi dậy. Hắn nghĩ đến Hoàng hậu cao cao tại thượng lại đang hèn mọn mà quỳ xuống phục vụ, kích thích trong người lại tăng lên một đoạn lớn.

Tuy đây không phải lần đầu tiên Ngụy Thiên Minh được phục vụ kiểu này, nhưng lấy thân phận của người này ra thì cảm giác thoả mãn sẽ cường đại hơn rất nhiều.

"Ân... Ngươ… Ân.." Hoàng Hậu phải cố sức rất nhiều mới có thể thích nghi được cái cự vật này một chút, trong khi Ngụy Thiên Minh không thèm quan tâm đến cảm giác của nàng mà cứ dùng sức tiến vào bên trong.

Ngụy Thiên Minh hiện tại cũng không muốn thương tiếc gì đối với Hoàng hậu sau những việc mà nàng đã làm cả. Hiện tại hắn chỉ quan tâm đến hưởng thụ của chính mình mà thôi.

Tuy đây là lần đầu tiên Hoàng Hậu trải nghiệm việc này, nhưng Ngụy Thiên Minh vẫn thô bạo đem cự vật to hơn người bình thường kia, cho toàn bộ vào trong cổ họng của nàng.

Trước đây nàng và hoàng thượng cũng chỉ chung phòng với nhau được vài lần, nhưng khi đó nàng lại là một người khá bảo thủ trong chuyện chăn gối, không dám làm ra hành động nào quá bạo dạn cả.

Nhưng hiện tại lại bị Ngụy Thiên Minh dùng như một món đồ chơi, đáy lòng Hoàng Hậu bỗng nhiên trào lên một cảm giác khuất nhục mãnh liệt.

Nhưng khi Ngụy Thiên Minh tiếp tục di chuyển cự vật như vậy thì cái cảm giác khuất nhục kia trong lòng của hoàng hậu dần dần trở thành một loại hư phấn khác thường. Cái dục vọng muốn bị chinh phục trời sinh của nàng đang lặng yên thức tỉnh.

Cuối cùng, cái mũi thon dài của Hoàng Hậu đã chạm đến nơi rậm rạp cuối đường kia của Ngụy Thiên Minh, thì gương mặt của hắn mới lộ ra thần sắc thoả mãn mà chậm dừng động tác lại.

Ngụy Thiên Minh cảm nhận được cái yết hầu chặt chẽ của nữ nhân đang quỳ dưới hắng kia, Ngụy Thiên Minh liền thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, mười ngón tay cũng bất giác mà vuốt ve mái tóc sau đầu của Hoàng hậu.

Một lúc lâu sau, khi Ngụy Thiên Minh cảm giác được hô hấp của Hoàng hậu đã rất mỏng manh, thì hắn mới rút thật mạnh cự vật của mình ra. Khi lướt qua cái cổ họng non mềm mịn màng đó, Ngụy Thiên Minh không tránh được một lần bị kích thích nữa.

Ngụy Thiên Minh đem toàn bộ cự vật rút ra, hắn có chút hứng thú mà nhìn gương mặt đang đỏ bừng của Hoàng hậu, nàng hé miệng hít từng ngụm không khí thật lớn, hệt như sắp chết chìm lại được người ta vớt lên.

Ngụy Thiên Minh lúc này mới đột nhiên phát hiện, sau khi bị mình chà đạp thô bạo như thế, nhưng ở dưới nơi Hoàng Hậu đang quỳ kia lại có một vũng dịch thủy thật lớn, nơi hạ thân nàng cũng đang rỉ ra ngày càng nhiều hơn.

Ngụy Thiên Minh không để hoàng hậu nghỉ lấy lại sức quá lâu, hắn lại lấy cái thứ thô to kia tiếp tục đút vào bên trong miệng của nàng. Hoàng hậu cũng liền ngẩng đầu lên, tìm lấy một cái góc độ thích hợp nhất để cho nó dễ dàng tiến vào. Có lẽ nàng còn chưa phát giác được, khi bắt đầu Hoàng Hậu còn giãy giụa né tránh, nhưng đến hiện tại nàng đã bắt đầu chủ động hơn.

Theo động tác tiến công ngày càng mãnh liệt của Ngụy Thiên Minh, từ trong khóe miệng của Hoàng hậu đã có vài sợi màu bạc tuôn ra. Ánh mắt của nàng càng thêm mê ly, sự thô bạo này của Ngụy Thiên Minh khiến cho nàng dần dần sinh ra khoái cảm.

Tuy Ngụy Thiên Minh muốn phát tiết toàn bộ những thứ khó chịu do Hoàng Hậu mang đến nên thân thể của nàng, nhưng hắn cũng biết nàng chỉ là một nữ nhân không chút võ công, nên cũng không muốn làm quá với nàng. Ngụy Thiên Minh đang định đình chỉ động tác, nhưng hoàng hậu lại đưa hai cánh tay ngọc ôm ra ôm chặt lấy bắp đùi của hắn, tự mình chủ động đem cái vật đang lấp kín trong cổ họng nàng di chuyển.

Ngụy Thiên Minh được hoàng hậu làm như vậy khiến cho cả người có chút run rẩy, hắn chỉ có thể khom người, một tay chống nên đầu nàng, tay còn lại thì xoa bóp cặp tuyết lê kia thành đủ loại hình dạng.

"Hình như nơi này của ngươi lại lớn hơn!" Ngụy Thiên Minh một mặt hưởng thụ nói, mà lời này lại khiến cho Hoàng Hậu trở lên phấn khích hơn. Làm cho cổ họng nàng càng chuyển càng nhanh, đến nỗi Ngụy Thiên Minh có cảm giác nàng muốn nuốt luôn nó vào.

Đến khi cả người Hoàng Hậu sắp ngất đi vì thiếu dưỡng khí, thì nàng liền cảm nhận được thứ bên trong miệng của nàng đang nóng lên rồi co giật dữ dội. Tiếp theo có một dòng tinh hoa nóng bỏng tiến thẳng xuống dạ dày của nàng.

Tuy Hoàng Hậu không tự giác nuốt vài lần nhưng cái thứ kia cứ như vô cùng vô tận, dần dần từ trong khoé miệng của nàng tràn ra rồi rơi xuống vực sâu giữa hai ngọn bạo phong trắng như tuyết của mình.

Hiện tại tinh hoa của Ngụy Thiên Minh đã tràn ngập ở bên trong khoang miệng ấm áp của nàng.

Không biết qua bao lâu, Ngụy Thiên Minh mới thỏa mãn mà rút cự vật kia ra, nhưng thứ này như được làm từ sắt thép, vẫn hiên ngang ngẩng cái đầu cao ngạo của nó ở giữa hư không.

Ngụy Thiên Minh nhìn thấy trong miệng Hoàng Hậu vẫn còn ngập tràn tinh hoa, chiếc lưỡi đinh hương của nàng đang vô ý thức uốn lượn trong đó, Ngụy Thiên Minh dùng con quái vật kia vỗ vỗ lên mặt hoàng hậu nói: "Nuốt hết xuống!"

Vài sợi trong suốt như tơ dính liền giữa khoé miệng của Hoàng Hậu và con quái vật này. Nàng cũng không biết tại sao mình lại nghe lời Ngụy Thiên Minh đến thế. Hoàng Hậu bày ra một bộ dáng nhu thuận nuốt hết tất cả mọi thứ trong miệng rồi lại hé ra cho hắn kiểm tra xem còn sót lại gì hay không.

"Rất tốt, Hiện tại dọn sạch thứ này đi!"Ngụy Thiên Minh đưa tay lên xoa đầu Hoàng Hậu như là để khích lệ, sau đó lại đưa cái cự vật đến trước mặt rồi chỉ chỉ vào nó.

"Ngươi.. Thích không…?" Hoàng Hậu dùng lưỡi của mình làm xong tất cả liền bò đến ôm lấy người Ngụy Thiên Minh, đem đồ vật kiêu ngạo nhất của mình mà áp lên ngực hắn.

"Tốt lắm.." Đưa tay hơi nựng má nàng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng trong người ta còn chưa nguôi đâu, Giờ thì nằm xuống!"

...

Mấy đồng đạo cũng để ý dạo này ra chương hơi chậm đúng không? Tại đang ở trong viện chăm người bị tai nạn, lúc rảnh rảnh mới ngồi gõ chữ được, chứ không phải sủi đâu nhé =))

Chúc anh em một ngày 20/10 vui vẻ, ngày của chị em nhưng chúng ta hưởng ké.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.