Trở về truyện

Ngươi không phải là thái giám? - Chương 48 Ngươi Không Phải Là Thái Giám?

Ngươi không phải là thái giám?

48 Chương 48 Ngươi không phải là thái giám?

Tuy Ngụy Thiên Minh đã sớm đoán được Thanh Nghi có thể sẽ nói như vậy. Nhưng chính thức nghe được từ trong miệng nha đầu này nói ra, muốn đem thân thể hiến cho mình. Trong lòng Ngụy Thiên Minh vẫn có một chút cảm động.

Hắn trìu mến xoa đầu Thanh Nghi một cái, nói: "Thanh Nghi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây thì sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có thể khi dễ ngươi!"

Thanh Nghi cũng có một chút động tình, ánh mắt ngập nước của nàng nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: "Ân công, hiện tại có thể dẫn theo ta cùng đi không? Thanh Nghi muốn đi cùng với ngươi."

Ngụy Thiên Minh hơi lắc đầu an ủi: "Hiện tại còn không được, ta vẫn còn một số việc chưa có làm xong. Đợi sắp xếp mọi chuyện ta sẽ mang theo ngươi, có thể chứ?"

Có được hứa hẹn này của Ngụy Thiên Minh thì Thanh Nghi đã tương đối thỏa mãn. Nàng gật đầu, nói: "Ừm, Thanh Nghi nhất định sẽ đợi ân công đến!"

Đối với tiểu cô nương vừa đáng yêu vừa nghe lời này, Ngụy Thiên Minh là thật tâm ưu thích từ trong đáy lòng. Bởi vì Thanh Nghi không giống với mấy nữ nhân ở trong cung, suốt ngày chỉ thích lục đục đấu đá với nhau. Nàng là một trong vài người hiếm hoi mà Ngụy Thiên Minh quen biết, có tính cách đơn thuần mà không bị thế tục lây nhiễm.

Ngụy Thiên Minh hướng ánh mắt về mấy cuốn sách ở trên mặt bàn cách đó không xa, nói: "Thanh Nghi, gần đây ngươi đang đọc sách gì vậy?"

Thanh Nghi mỉm cười nói: "Cuốn đó tên Lương Sơn Bá Trúc Anh Đài a, là cố sự về tình cảm giữa hai người Lương Sơn Bá và Trúc Anh Đài, thật sự là cực kỳ hấp dẫn người đọc nha."

Ngụy Thiên Minh nghe xong liền nói: "Lúc rảnh rỗi thì nên đọc một chút kiệt tác, tình ái như vậy thì có cái gì mà hay."

"Cái gì là kiệt tác a?" Thanh Nghi một mặt không hiểu nói.

Ngụy Thiên Minh đang muốn giải thích, nhưng lại nhớ tới thế giới này cũng không có thơ từ gì nhiều liền dứt khoát không giải thích nữa.

Sau đó, Ngụy Thiên Minh đứng lên nói: "Được rồi, lần sau đến đây sẽ mang cho ngươi, hôm nay ta còn có việc nên đi trước."

" n công nhanh như vậy đã đi, sao không ở thêm một lúc?" Thanh Nghi cũng đi theo, biểu hiện trên mặt lộ ra có chút lưu luyến không rời.

Rốt cuộc, Ngụy Thiên Minh rất khó đến thăm nàng được một lần, nàng còn muốn lưu hắn lại ăn cơm tối. Ngụy Thiên Minh hơi lắc đầu, bất đắc dĩ: "Hôm nay không được, để lần sau đi, lần sau ta sẽ cùng ngươi đi dạo kinh thành."

Có câu hứa hẹn này của Ngụy Thiên Minh, Thanh Nghi vẫn rất là vui vẻ. Nàng vội vàng gật đầu, nói ra: "Hay quá, chúng ta ngoéo tay ước định, được không?"

Thanh Nghi sợ Ngụy Thiên Minh quên mất hoặc nói đúng hơn là hắn không để tâm đến, nên nàng mới đưa ra chủ ý này.

Ngụy Thiên Minh đương nhiên không muốn phá hỏng đi tâm tình của Thanh Nghi, hắn nâng tay phải lên rồi mỉm cười ngoắc ngón út với nàng.

Khi Thanh Nghi thu tay lại, nàng nhìn qua Ngụy Thiên Minh, rồi đỏ mặt nói ra: " n công, ngươi có thể ôm ta một cái không?"

Nghe nói như thế, Ngụy Thiên Minh hơi sững sờ. Ở trong lòng hắn nghĩ, khẳng định cô gái nhỏ này đã đọc tiểu thuyết tình ái quá nhiều mà thành ra như vậy. Bất quá, Ngụy Thiên Minh cũng hiểu, thiếu nữ tuổi thanh xuân ai cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào.

Ngụy Thiên Minh không có cự tuyệt yêu cầu này của Thanh Nghi, hắn dang hai cánh tay ra: "Được, vậy chúng ta liền ôm một cái."

Khi vừa ôm lấy Thanh Nghi liền có một làn hương thơm bay vào trong mũi của Ngụy Thiên Minh. Sau đó Thanh Nghi ngẩng đầu đôi lông mi khép hờ, dùng một loại tư thái chờ mong đến trước mặt Ngụy Thiên Minh.

Nhìn đến tình huống này, Ngụy Thiên Minh làm sao không hiểu, đây chính là muốn hôn a. Hắn không nhịn được mà nghĩ trong lòng, quả nhiên là một tiểu nha đầu đọc ngôn tình đến nghiện a.

Ánh mắt của hắn lại nhìn xuống thân hình của Thanh Nghi, liền phát hiện ra nàng đã thật sự duyên dáng và cao lớn hơn nhiều rồi. Nhưng hiện tại Ngụy Thiên Minh không muốn vấy bẩn nàng, tiểu nha đầu này cũng không phải là mấy nữ nhân từ nhỏ đã được dạy cách hầu hạ nam nhân giống như các phi tần ở trong hậu cung kia.

Đối đãi với một tiểu nha đầu đơn thuần như thế này, Ngụy Thiên Minh không hi vọng để lại cho nàng quá nhiều tiếc nuối.

Ngụy Thiên Minh ở trên trán Thanh Nghi nhẹ nhàng hôn một cái, nói ra: "Được rồi, ta phải trở về, Thanh Nghi phải chiếu cố thật tốt chính mình, biết không?"

Nghe thấy lời nói của Ngụy Thiên Minh thì Thanh Nghi mới chậm rãi mở to mắt. Nàng thấy Ngụy Thiên Minh mang theo ý cười trên mặt, nội tâm Thanh Nghi cũng trở lên ấm áp hơn, nhu thuận gật đầu một cái nói: "Ta biết, ân công!"

Ngụy Thiên Minh xoa đầu Thanh Nghi nói: "Được rồi, cũng đừng gọi ta là ân công mãi như vậy, cứ gọi là Thiên Minh ca hoặc Ngạo Thiên ca là được. Vậy ta liền trở về!"

….

Sau đó, Ngụy Thiên Minh cũng không có dừng lại ở chỗ này lâu, hắn đi vào trong sân liền thấy tên Quy Công kia vẫn đứng tain đó, liền tiện tay ném cho hắn một chút bạc, dặn dò hắn phải chiếu cố cho Thanh Nghi thật tốt.

Trước khi rời đi Phiêu Hương Viện, Ngụy Thiên Minh liền vào thông báo cho Diệp Thủy Lan một tiếng rồi quay về. Đến khi trời tối muộn, Ngụy Thiên Minh mới trở lại hoàng cung.

Ngụy Thiên Minh biết, tối hôm nay ở hậu cung sẽ phát sinh một việc đại sự, nên hắn đi vào tẩm cung của Tuệ phi, dặn dò mọi người tối nay không ai được ra ngoài, cứ ở chỗ của mình đợi là được.

Vốn Tuệ phi còn muốn hỏi Ngụy Thiên Minh sắp có chuyện gì xảy ra, nhưng là Ngụy Thiên Minh cũng không nói nhiều nên nàng cũng chỉ đành làm theo.

Thời gian vội vàng mà qua, bàu trời đã bắt đầu tiến về đêm.

Ngày hôm nay vẫn bình thường như mọi ngày, nên mọi người không ai đoán được, tối nay sẽ xảy ra việc gì. Đương nhiên, là ngoại trừ Ngụy Thiên Minh ra.

Chính là vì Ngụy Thiên Minh biết cho nên sau khi dùng bữa tối xong hắn đã trở về phòng của mình đổi lại bộ y phục dạ hành.

Ngụy Thiên Minh muốn tối nay sẽ để cho Hoàng hậu biết, hắn đáng sợ tới mức nào. Nếu như trước đó nàng ta mà thực hiện đúng ước định, mà giao vị trí tổng quản hậu cung cho hắn thì đâu dẫn đến sự việc như hôm nay. Nhưng nàng ta đã là người bội ước trước thì cũng đừng trách Ngụy Thiên Minh hết tình cạn nghĩa.

Khi thời gian điểm đến gần canh hai, Ngụy Thiên Minh liền lẻn vào Khôn Ninh Cung. Đến nửa đêm, đa số lính trấn giữ ở hậu cung đã trở về nơi ở của mình để nghỉ ngơi, trừ một số tiểu thái giám kết thành đội mười người đi tuần ra, thì bốn phía xung quanh đều trở lên an tĩnh vô cùng.

Từ xưa đến nay Hoàng Thượng đều rất coi trọng chính mình, nơi hắn đến đều có từng đoàn trong binh để đi theo bảo vệ. Nhưng trong hậu cung, ngoài cũng nữ cũng chỉ còn đán thái giám mà thôi, những cấm vệ kia đều không thể tùy tiện đi vào.

Bất quá, cũng bởi vì bốn phía xung quanh hoàng cung đều được bảo vệ rất xâm nghiêm, nên muốn tới được hậu cung cũng là cực kỳ khó khăn. Nhưng đối với bên trong hậu cung mà nói, Ngụy Thiên Minh đã sớm là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn..

Hắn tránh đi những đám thái giám canh gác kia dễ như trở bàn tay, một mạch hướng đến nơi ở của Hoàng Hậu mà đến.

Nhín đến tẩm bảng đề ba tự lớn Khôn Ninh Cung, thì khoé miệng của Ngụy Thiên Minh hơi nhếch lên, nở một nụ cười lạnh: "Hoàng Hậu a Hoàng Hậu, ngươi ngàn vạn không nên dây vào ta, hôm nay Ngụy Thiên Minh ta sẽ dạy dỗ ngươi như thế nào để trở thành một Hoàng hậu đoàng hoàng!"

Hiện tại thự lực Ngụy Thiên Minh đã đến cảnh giới Tông Sư tam trùng đệ nhị chuyển. Nếu như muốn tránh khỏi cái đám gác cửa này thì cũng đơn giản như trêu đùa với trẻ con mà thôi.

Rất nhanh, Ngụy Thiên Minh liền tiến đến hậu viện phía sau tẩm cung của Hoàng hậu. Ở bên ngoài cũng chỉ có hai tên thái giám đang cầm theo đèn lồng đứng trông coi ở nơi đó.

Nhưng cũng vì đã qua nửa đêm, nên cả người đã đứng không vững do cơn buồn ngủ. Trên khuôn mặt đều lộ ra mười phần mệt mỏi đang cố cưỡng ép để cho mình không thiếp đi.

Nhìn hai tiểu thái giám này như vậy, Ngụy Thiên Minh trên mặt không xuất hiện biểu tình gì lẻn ra đằng sau bọn hắn. Thừa dịp hai tên này chưa phát giác điều gì liền nhanh chóng xuất thủ. Hóa chưởng làm đao, Ngụy Thiên Minh cho mỗi tên một nhát vào phía sau gáy.

"Phanh, ầm!"

Hai tiếng vang truyền đến, hai tiểu thái giám chưa kịp hiểu chuyện gì thì cả người đã ngã xuống mặt đất, ngất đi. Mà Ngụy Thiên Minh, cũng thừa dịp này mà nhẹ nhàng mở cửa, tiến vào phòng ngủ của hoàng hậu.

Động tác của Ngụy Thiên Minh rất nhẹ, rất chậm, Hoàng hậu cũng không biết có người đang tới.

Bởi vì, lúc này Hoàng hậu đang không có mặc quần áo ở sau tấm rèm, dùng hai ngón tay của chính mình để thoả mãn cơn thèm khát.

Còn có một tên thái giám đứng ở phía trước rèm canh giữ, để không cho ai có thể tiến vào làm phiền nàng. Tên thái giám này Ngụy Thiên Minh cũng có một chút ấn tượng, chính là cái tên hôm nay đã bưng khay ban thưởng đưa cho hắn.

Ngụy Thiên Minh thấy hoàng hậu như vậy, trong lòng liền cười lạnh: "Còn tưởng rằng Hoàng Hậu này thường ngày uy nghiêm đoan chính ra sao, nguyên lai cũng giống như một tiện nhân đói khát lâu ngày mà thôi."

Có lẽ tên thái giám này cũng là người mà nàng tin tưởng nhất, cho nên mới đứng được ở đây để canh trừng. Rất có thể sau này Hoàng hậu sẽ đỡ kẻ này vào vị trí tổng quản hậu cung.

Hôm nay Ngụy Thiên Minh đã nhìn ra, cái tên thái giám này hình như đối với hắn khá bất mãn. Nếu như để cho kẻ này trở thành tổng quản hậu cung, vậy thì Ngụy Thiên Minh khẳng định sẽ không được một ngày sống yên lành.

Nhìn tiểu thái giám, kia đang nhắm mắt canh trước rèm, Ngụy Thiên Minh khinh thường cười một tiếng: "Đúng là một tên không biết sống chết, lại dám cùng ta tranh giành đồ vật. Vậy thì ngươi hãy xuống địa ngục để tận trung với tiên hoàng đi."

Nói xong, Ngụy Thiên Minh dùng bộ pháp mà hắn mới mua được trong của hàng, tên là Mê Tung Bộ lướt tới trước mặt tên thái giám kia.

Tên này còn đang nhắm mắt lim dim dựa vào tường, vừa mới mở mắt còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Ngụy Thiên Minh ném ngã ra giữa sàn.

Bởi vì Ngụy Thiên Minh che mặt, nên tên tiểu thái giám kia hoảng sợ hãi hùng, giọng nói run rẩy nói ra: "Ngươi. . . Ngươi là ai?"

Ngụy Thiên Minh nhìn hắn, lạnh hừ một tiếng: "Ta là gia gia ngươi!"

Tiểu thái giám vốn còn muốn phản kháng, loạng choạng đứng dậy để gọi người đến. Nhưng còn chưa kịp làm gì, thì đã bị Ngụy Thiên Minh đạp cho gãy cổ. Kết quả là thanh cuối cùng vẫn kẹt lại ở trong họng, không phát ra được một từ nào.

Lúc này, Hoàng hậu đang ở trên giường, cả người đều bị doạ cho hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch hai con mắt trừng rất lớn đến quên luôn cả hô hấp.

Tên thái giám tâm phúc còn vừa đứng ở đây mà trong nháy mắt liền trở thành một thi thể. Loại tình cảnh này đối Hoàng hậu mà nói, vẫn mang đến rung động thật sâu.

Thấy Ngụy Thiên Minh nhìn về phía mình, Hoàng hậu liền nói: "Ngụy. . . Ngụy Thiên Minh, ngươi đến cùng là muốn làm gì, ngươi không được qua đây nếu không ta sẽ hô lên!"

Vừa đi được hai bước, thì Ngụy Thiên Minh đã nghe được Hoàng hậu nói như vậy, không khỏi có hơi kinh ngạc: "A! Làm sao mà ngươi nhận ra được ta?"

Bởi vì hiện tại Ngụy Thiên Minh đã che kín mặt, cả người đều đổi thành y phục dạ hành, cho dù là người bình thường cũng khó nhận ra hắn. Tối nay đám người Diệp Thủy Lan có hành động lớn, nên Ngụy Thiên Minh còn cố ý ngụy trang còn tỉ mỉ hơn mọi lần.. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, Hoàng Hậu vẫn còn có thể nhận ra.

Hoàng hậu kéo lấy chiếc chăn bông làm bằng tơ tằm, che đi thân thể đang không mặc gì của nàng, rồi mới nói: "Ngụy Thiên Minh, đừng tưởng bản cung không nhận ra thanh âm của ngươi!"

Hoá ra là nàng ta nhận ra thanh âm của mình, điều này khiến Ngụy Thiên Minh có chút im lặng. Bất quá, hắn cũng không sợ gì Hoàng hậu nhận ra thì như thế nào?

Những việc đã nằm trong dự tính của hắn, thì đều phải thực hiện cho đủ.

Ngụy Thiên Minh cũng không thèm dấu diếm liền kéo khăn che mặt xuống, ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn hoàng hậu rồi trầm giọng nói: "Ngươi biết là ta thì như thế nào? Ta đã giám giết tên thái giám kia thì ngươi ta cũng gidamsám. Ngươi mà hô lên thì ta sẽ chặt đầu ngươi xuống!"

Không thể không nói, câu nói này của Ngụy Thiên Minh có lực uy hiếp cực kỳ lớn với Hoàng hậu, nàng nghe xong liền giật mình không dám phát ra câu nào nữa.

Sắc mặt Hoàng hậu trở lên hết sức khó coi, nàng nhìn chằm chằm Ngụy Thiên Minh, nhỏ nhẹ hỏi: "Ngụy Thiên Minh, muộn như thế này ngươi đến đây đến cùng là muốn làm gì? Thường ngày ta đối ngươi cũng không tệ, vì sao ngươi lại muốn giết ta?"

Ngụy Thiên Minh hừ lạnh một tiếng nói: "Hoàng hậu, ngươi thật sự coi ta là tên đần sao? Vì niệm tình ngươi nên lúc đầu ta đã sai người mang cho ngươi không ít chứng cứ bất lợi của tên Cẩn công công kia. Vì thế nên ngươi mới có thể đạp ngã được hắn, đến sau cùng thì sao? Ngươi lại không có ý định thực hiện hứa hẹn, lại còn muốn đem vị trí tổng quản hậu cung cho cái xác chết nằm ở kia. Giờ ngươi còn bảo với ta là đối xử không tệ?"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.