Trở về truyện

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương 89: Long Chồn

Ngự Nữ Tâm Kinh

89 Chương 89: Long Chồn

Bị Huyết Ảnh quậy một trận, lão bản mở khách điếm thật đáng thương, cả đêm không ngủ, thu thập tàn cuộc trong nội viện, tận đến khi Tư Đồ Bằng sai người đưa tới tiền bồi thường, mới vui vẻ ra mặt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Nhạc nhìn màn sương mù dầy đặc ẩm ướt, dẫn nóm người Như Mộng cười hì hì đứng ngoài cửa khách điếm, tổn thương đêm qua sớm đã khôi phục, chỉ là chúng nữ bên người thần sắc hơi có vẻ mỏi mệt, nhưng lại cực kỳ hạnh phúc theo cạnh Nhạc Nhạc. Liễu Tiêm Tiêm cũng cực kỳ buồn ngủ, hơi chút là ngủ gật, bất mãn trừng Vương Nhạc Nhạc, chỉ là nàng vẫn không thể theo bên người Nhạc Nhạc.

Tư Đồ Bằng vốn tưởng rằng khởi hành sớm, có thể đem Vương Nhạc Nhạc cắt đuôi, không nghĩ tới hắn chẳng những hoàn toàn hồi phục thương thế, tinh thần lại tựa hồ so với chính mình còn cao hơn, liền cau có khó chịu phân phó cho thủ hạ mau khởi hành.

Đường xá phía trước có vẻ bằng phẳng hơn, mua ngựa trong thành, tạo thành ba đội nhân mã , có vẻ như có thần giao cách cảm, đều mang tâm sự mà chậm rãi tiến lên trước, sương mù dày đặc mịt mù, với nhãn lực của Nhạc Nhạc cũng khó nhìn rõ vật thể bằm ngoài ba trượng, nhờ có gia tướng của Tư Đồ Bằng quen thuộc đường này, đội ngũ mới có thể vững vàng mà hướng Long Cốt Huyện đi tới.

Cung Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự ngồi trên ngựa nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến giữa trưa, mới khôi phục thần thái sáng láng, vây quanh Nhạc Nhạc nói chuyện không ngừng. Liễu Tiêm Tiêm cũng bị các nàng làm tỉnh, quay đầu lại, lại hung hăng trừng Nhạc Nhạc, mà Nhạc Nhạc vẫn chỉ cười đáp lễ nàng.

"Đứng lại, Đánh... Đánh cướp!" Bỗng dưng một thanh âm vang lên trên sườn núi như sấm, sau đó gần ba trăm tên cường đạo lao xuống, đem đoàn người Nhạc Nhạc vao vây.

Tư Đồ Bằng chợt thấy bị gần ba trăm người vây quanh, cẩn thận khách khí hỏi thăm "Các ngươi là...?"

Một thanh âm của phụ nhân, từ trong sương mù dày đặc bén nhọn quát lên, "Trại chủ, đem khẩu hiệu một lần nữa nói cho bọn chúng nghe, bọn chúng rõ ràng không biết chúng ta là làm gì đấy!"

"Ah " Thanh âm tráng kiện lại nói, "Núi này là ta mở, cây này là ta trồng..." Còn chưa nói xong, Vương Nhạc Nhạc đã ngắt lời "Nguyên lai huynh đài là thực là kẻ yêu cây, mấy năm gần đây thổ nhưỡng bị sa mạc hóa càng ngày càng nghiêm trọng, có thể tự phát trồng cây gây rừng, phẩm cách thật sự cao thượng..."

Thủ hạ của Tư Đồ Bằng đều dùng ánh mắt không thể nào tưởng tượng trừng Nhạc Nhạc, cái loại ánh mắt này nếu như không phải là sùng bái, sẽ là cực độ khinh bỉ.

Thanh âm tráng kiện lại từ trong sương mù dày đặc truyền đến "Đâu có đâu có, phẩm cách cao thượng chưa nói tới, bất quá Long Cốt Huyện phương viên ba trăm dặm, ai không mà không biết ta, Sở Hà, Thanh Vũ hai vị Sơn Đại Vương, đừng nói nhảm, nhanh giao tiền ra đây!"

"Đúng, giao tiền!" gần ba trăm đạo thanh âm chỉnh tề phấn khởi quát lên.

Liễu Tiêm Tiêm vốn tưởng rằng những...tên cường đạo lại là vì Phi Mã Mục Trường mà đến, nghe hồi lâu mới biết, những người này chỉ là sơn tặc bình thường, nhân số tuy nhiều, nhưng võ công đa số chỉ là loại tam lưu, nhị lưu thì bất quá được hai ba mươi người, đầu lĩnh có một nam một nữ võ công miễn cưỡng được xưng tụng là nhất lưu. Nàng mới đầu còn có chút khẩn trương, chứng kiến Vương Nhạc Nhạc không chút để ý trêu chọc bọn chúng, cũng đi bắt đầu yên lòng.

"Ai, nói chuyện về tiền bạc quá thương tổn tình cảm, không bằng bổn công tử đọc diễn cảm cho chư vị một bài thơ cổ, như thế nào?" Vương Nhạc Nhạc không để ý đến phản đối của bọn sơn tặc, đã cao giọng niệm ". Gặt lúa ngày giữa trưa, mồ hôi dưới sông đất. Ai ngờ..." "Ngừng! Ngừng!" Hai vị Sơn Đại Vương rõ ràng không thoải mái, hoảng sợ mà vung vẩy lưỡi búa to trong tay, đồng thời hô, "Hắc hắc, thơ hay, vị công tử này tài văn chương phi phàm , có thể đi qua, các tiểu tử, để hắn đi qua!"

Liễu Tiêm Tiêm kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Nhạc Nhạc, không thể hiểu được lẩm bẩm "Đọc thơ cũng có thể vượt qua kiểm tra?"

"Thế nhưng mà..." Vương Nhạc Nhạc buồn rầu lắc đầu, không muốn giục ngựa đi về phía trước.

Đại hán tráng kiện lo lắng, gãi râu ria bất an nói ". Ngươi còn có điều kiện gì, có gì cứ nói, chỉ cần hợp lý, chúng ta hoàn toàn làm theo, nhớ rõ phải giữ bí mật!" Nữ tử eo như thùng nước trốn ở sau lưng đại hán, sắc mặt hơi hồng phụ họa nói "Đúng, có điều kiện cứ việc nói... Chỉ cần giữ bí mật!"

Tư Đồ Bằng cùng chúng hộ vệ giật mình thiếu chút nữa ngã ngựa, mở to hai mắt nhìn, nhìn xem hai tên sơn tặc lại rơi vào thế yếu một cách bất hợp lý.

"Cái kia, bổn công tử cũng không có điều kiện gì, chỉ là chịu cầu hai vị đem phu nhân, gia quyến của ta cùng buông tha, như vậy... Là được rồi!" Nhạc Nhạc chỉ vào Cung Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự, thuận tiện đem Liễu Tiêm Tiêm đem gia nhập hàng ngũ phu nhân, "Đúng, nữ đều là phu nhân của ta!" Lại chỉ vào năm nam nhân Phi Mã Mục Trường, "Năm tên này là gia quyến!"

Liễu Tiêm Tiêm thấy Nhạc Nhạc đánh đồng mình cùng với phu nhân của hắn, giận dữ hứ một tiếng, trong nội tâm lại rạo rực vui sướng ngọt ngào, cúi đầu không dám nhìn người.

Sở Hà mặt mũi đã có chút khó coi, chỉ vào hướng đám người Tư Đồ Bằng, hỏi "Cái kia... Bọn hắn thì sao, hẳn là cũng là gia quyến của ngươi?"

Vương Nhạc Nhạc cười to nói "Không, bọn hắn không phải, ta gặp mặt bọn chúng thì cùng đồng hành thội, cũng từng cùng ăn cơm uống rượu... Chỉ là không quá quen thuộc, các ngươi có thể yên tâm mà cướp, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, võ công của bọn hắn đều là nhất lưu, chỉ sợ khó đối phó!"

"Oa ha ha, đa tạ công tử nhắc nhở, chúng ta có thể đối phó, các ngươi đi tốt nha, thuận buồm xuôi gió!" Hai vị Sơn Đại Vương vui cười, muốn để Nhạc Nhạc rời đi.

Đúng lúc này, Nhạc Nhạc trong lòng chợt cảm nhận thấy một tia sát ý nhàn nhạt, từ trên trời lao tới.

"Tản ra!" Nói xong, Nhạc Nhạc trước tiên dùng nội lực nhu hoà đẩy chúng nữ ra, rồi phi người nhẹ nhàng lui về phía sau, lướt xa được khoảng hai trượng, bạch mã dưới thân mới kêu thảm một tiếng, bị chém thành hai nửa.

"Huyết Ảnh!" Nhạc Nhạc cười hì hì, nhìn chằm chằm vào hắc y sát thủ hiện ra, không nhanh không chậm nói.

Trong linh thức của Nhạc Nhạc không cảm thấy sát ý cường đại của nàng cho nên hắn mới tỏ vẻ tươi cười, không chuẩn bị bất kì biện pháp phòng hộ nào.

"Lại bị ngươi tránh được, coi như ngươi mạng lớn!" Huyết Ảnh thu đao lại, quay người nhanh chóng rời đi.

Tư Đồ Bằng tức giận thiếu chút nữa nói ra, "Vậy cũng coi là ám sát một lần?", bất quá công phu hàm dưỡng của hắn khá tốt, rốt cục đem lời nói để lại trong bụng.

Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự biết rõ tâm tư của Nhạc Nhạc, cũng không ngăn cản Huyết Ảnh, chỉ cười tươi nhìn nàng chăm chú, để nàng rời khỏi.

Sở Hà, Thanh Vũ thấy chiêu thức kinh người của Huyết Ảnh, lại thấy Nhạc Nhạc dùng thân pháp mỹ diệu đơn giản né tránh, sớm đã muốn rời đi, bỏ qua lần đi săn xui xẻo này, chợt nghe thấy thủ hạ rối loạn sợ hãi kêu lên "Tiểu khắc tinh đến đấy á..., chạy mau!"

Theo hướng bọn chúng chỉ, từ lớp sương mù dày đặ trong rừng cây, cí một khối cầu lông màu phấn hồng mềm mại, như như tinh linh chậm rãi bay múa, nhẹ nhàng linh hoạt như hồ điệp, trong miệng kêu "Chít chít nha nha " không ngừng, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.

"Long Chồn!" Huyết Ảnh kinh hỉ kêu lên một tiếng, phi thân lao về phía phấn hồng.

Long Chồn thấy Huyết Ảnh tới gần, liền thay đổi thân pháp chậm chạp, nhanh như điện lao về phía một gốc cây cổ tùng, tức khắc hạt thông bay đầy trời, giống như thủ pháp Thiên Nữ Tán Hoa bắn về phía Huyết Ảnh, nàng kinh hô một tiếng, tử ân hình dừng lại, trốn ở sau một gốc cây khác.

Long chồn thấy Huyết Ảnh ẩn núp, kêu “Chít Chít” vài tiếng như cười nhạo, dùng chân đá hạt thông bay về phía sơn tặc còn chưa kịp chạy xa, truyền đến không ít tiếng người chửi rủa, "Long Chồn chết tiệt, lần trước huynh đệ chúng ta chỉ lỡ đoạt của ngươi một gốc cây trân châu sa quả, ngươi lại thù dai như vậy, làm hại chúng ta dọn nhà bảy lần..."

Nhìn sơn tặc bốn phía chạy toán loạn, Long Chồn hưng phấn vỗ móng vuốt nhỏ, nhảy qua mấy cành cây, mắt liếc nhìn về phía Vương Nhạc Nhạc, khóe miệng lộ ra sự vui vẻ và giảo hoạt.

Nhạc Nhạc trong lòng phát lạnh, tự ý thức mà mở ra chân khí hộ thể, đem Cung Như Mộng cùng Tứ Nguyệt, đem cả Liễu Tiêm Tiêm bên cạnh thu vào cùng một chỗ bảo vệ...

Mà Tư Đồ Bằng cùng với Liễu Côn và mọi người, đang lúc ngạc nhiên về sự thông linh kỳ diệu của Long Chồn, thì hạt thông đầy trời đã rơi như mưa xuống đầu, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, đến lúc mặt nũi tím xanh, mới chật vật mở ra được chân khí hộ thể.

Long Chồn chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, chứng kiến chân khí tráo có màu phấn hồng giống bộ lông của mình chặn lại tiến công của hạt thông, phi thường bất mãn, thè ra đầu lưỡi phấn nộn, hướng Nhạc Nhạc làm mặt quỷ, chợt thấy Huyết Ảnh lăng không đánh tới, trong tay tựa hồ tại ném ném một loại dụng cụ gì đó, linh tính của động vật liền nhận ngay ra nguy hiểm, như mũi tên nhảy khỏi cây tùng, thuận thế nhảy về hướng Nhạc Nhạc.

Vô Ảnh Võng của Huyết Ảnh vốn đã phủ khắp Long Chồn, nhưng mà lúc Long Chồn muốn toàn lực chạy trốn, tốc độ rõ ràng là không thể bắt kịp, lông tơ mầu phấn hồng quét qua mép lưới rồi biến mất, "Đáng giận!" Huyết Ảnh thầm mắng một tiếng, nhảy lên cây tùng, tìm kiếm cơ hội hạ thủ một lần nữa.

Nhạc Nhạc đang dùng hộ thể tráo để chặn mưa hạt thông của Long Chồn , nhưng lại không ngờ từ đâu xuất hiện một đám lông nhung không hề bị chân khí hộ thể cản trở mà đi vào chân khí tráo của hắn, hắn đột nhiên ngây dại, "Làm sao có thể... Nó... Đi vào cân khí hộ thể tráo của ta! Hơn nữa không hề trở ngại..."

Ngay cả Long Chồn cũng hồ đồ, ngày hôm qua còn bị đâm vào làm cho cháng váng đầu óc, hôm nay làm sao lại vào được thế này? Bỗng nhiên một loại mùi thơm như lan xạ tiến vào mũi của nó, làm bộ lông mềm chậm rãi căng lên, bộ lông màu phấn hồng càng sáng hơn, nó đột nhiên như gặp năng lượng phù hợp, tham lam hút lấy.

Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thoả mãn của Long Chồn, quay đầu lại nhìn, chúng nữ xung quanh sắc mặt đã ửng đỏ, hơi thở đã trở nên dồn dập, liền rõ ràng chuyện gì đang xảy ra. " **, lão tử chính xuân dược nhiên, trong cơ thể thôi tình chân khí dư thừa khá nhiều, rõ ràng chính mình đã áp chế rồi... Ồ?" Hắn thấy Liễu Tiêm Tiêm thân thể mềm mại loạng choạng đi đến bên cạnh, nhìn trông thật lười biếng, bộ ngực phong mãn phập phồng liên tục, đôi mắt vốn kiên định giờ lại chứa đầy xuân ý, vừa chạm vào Nhạc Nhạc liền mềm nhũn trong lồng ngực của hắn, mang theo hơi thở cực nóng mà hôn liên tục lên mặt, lên môi Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc lang, Tiêm Tiêm rất nhớ ngươi a... Ôm ta..."

Cung Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự còn có thể chống cự một lúc, nhưng ánh mắt càng lúc càng kiều mỵ, ngọc thể run rẩy, mang theo hy vọng trong lòng nhìn chằm chằm vào Nhạc Nhạc, "Muốn ngừng mà không được. Dù sao vẫn phải dẹp loạn do mình làm ra!" Nhạc Nhạc nghĩ tới đây, liền hạ quyết tâm, ôm lấy Liễu Tiêm đang trúng xuân độc thật sâu, hướng tới những nữ nhân còn lại, nói ". Đi theo ta!"

Chân khí phấn hồng hộ thể bay về phía núi rừng xa xa, đỏ rực như một đám hỏa cầu, quá nồng đậm nên ngoại nhân thấy không rõ bên trong đến cùng là có vật gì.

Tại chỗ cũ chỉ còn có Long Chồn mang vẻ ngốc trệ hạnh phúc ngồi đó, nó đong đưa cái đuôi to có lông mềm như nhung tựa như làm nũng, đột nhiên cảm thấy không còn mùi thơm, kinh ngạc mà kinh hãi mà bắt đầu..., "Chít chít xèo ...xèo", nhíu cái mũi tinh xảo, hướng về phía Nhạc Nhạc biến mất mà đuổi theo.

Huyết Ảnh đương nhiên không buông tha cơ hội này, theo sát Long Chồn, nháy mắt liền biến mất trong sương mù dày đặc.

Liễu Côn xoa đầu đã bầm tím, nói ". Tiêm Tiêm, nhanh chạy đi, trước khi trời tối còn có thể đến Long Cốt Huyện tìm khách điếm... Uy, Tiêm Tiêm... Tiêm Tiêm đâu rồi?" Bốn người khác của Phi Mã Mục Trường cũng lắc đầu, rõ ràng là cũng không biết.

Cảm giác Nhạc Nhạc tiến vào, Liễu Tiêm Tiêm liền thoải mái run rẩy, so với khoái cảm như bồng bềnh trên trời, đau đớn lúc đầu căn bản không đáng gì, ý thức dần mơ mơ màng màng, cuối cùng đã đồng tâm tương liên rồi, không riêng gì thân thể thoải mái sung sướng, tâm lý cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng nhẹ nhõm, cùng với cao trào tới gần, nước mắt cũng trào ra.

Nhạc Nhạc dùng nụ hôn lau đi những giọt nước mắt của nàng, dùng ngôn ngữ trong linh thức cùng nàng trao đổi, dùng tâm biểu đạt ý nghĩ yêu thươn nồng đậm, biểu lộ sự thương tiếc với Tiêm Tiêm mới trở thành thiếu phụ, tận đến khi nàng mở ra đôi mắt, gắt gao nhìn Nhạc Nhạc, cái nhìn kia, bao hàm vô hạn tình cảm...

Nhạc Nhạc vui sướng nở nụ cười, đôi mắt thanh tú kiên định này, rốt cục cũng thần phục bên trong ái ý của mình, tựa hồ đặt lên chính mình một ấn ký, ấn ký của tình yêu.

"Ah, ngươi tại sao ngươi lại vào được?" Nhạc Nhạc hoảng sợ nhìn Long Chồn , nó chính là thẹn thùng mà dùng hai chân trước che mắt, cái đuôi mềm như nhung bất an mà lắc tới lắc lui, biểu tình như chính mình cái gì cũng không thấy, để cho Nhạc Nhạc cùng Tiêm Tiêm tiếp tục, không cần để ý nó.

"Này, ngươi đang nhìn lén a, làm sao ta có thể coi như không thấy không biết a?"

Long chồn tham lam hít lấy thôi tình chân khí trong vòng chân khí hộ thể, quay đầu đi một chút, cũng sử dụng hai cái chân nhỏ bé che lỗ tai, ôn thuần mà bò tới một nơi hẻo lánh xa Nhạc Nhạc nhất, sau đó mới đáng thương mà quay đầu lại,

hướng Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái, phảng phất đang hỏi "Như vậy là có thể sao?"

Nhạc Nhạc đang muốn biểu thị bất mãn, Tiêm Tiêm lại kinh hỉ kêu lên "Oa, nó nghe hiểu ngươi nói chuyện nha, thật là gia hỏa đáng yêu mà, ta muốn tới ôm ngươi một cái!"

Long Chồn vốn đang vui vẻ, sau đó mới cẩn thận mà nhìn vào đôi mắt Tiêm Tiêm, phi thường không tình nguyện mà nhảy vào trong ngực nàng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Nhạc Nhạc, hướng hắn nháy mắt nịnh nọt.

Nhạc Nhạc đề phòng nhìn chằm chằm vào Long Chồn, phi thường hoài nghi động cơ của nó, ngày hôm qua còn âm hiểm như vậy mà đem mình dẫn dụ tới tri thù huyệt, hôm nay vì hút thôi tình chân khí, lại nhu thuận hệt như con cún nhỏ, tương phản quá lớn, cũng khó trách Nhạc Nhạc đem lòng sinh nghi.

Ôm lấy Đông Nguyệt còn đang bị dục hoả dày vò, không hề để ý tới Long chồn, chuyên tâm cày cấy thân thể của nàng, Đông Nguyệt bỗng nhiên an tĩnh lại, thân thể run rẩy biến thành ửng đỏ, Long Chồn cảm thấy phi thường tò mò, dùng cái đuôi mềm như nhung, nhẹ nhàng mơn trớn tuyết đồn vểnh lên của Đông Nguyệt, Đông Nguyệt đột nhiên bị ma sát nhẹ nhàng mà ngứa ngáy khó chịu, hét lên một tiếng, lập tức tiết thân... Nhạc Nhạc lại một lần nữa nhìn thấy tác dụng của Long Chồn.

Long Chồn thấy Nhạc Nhạc nhìn mình chằm chằm, lại trở nên phi thường thẹn thùng nhu thuận, ôn thuần nằm ở trong ngực Tiêm Tiêm, không hề nhúc nhích, tuỳ ý để Tiêm Tiêm vuốt ve bộ lông hồng phấn của nó. Tiêm Tiêm bất ngờ nói "Nhạc Nhạc lang, ngươi nói tên tiểu gia hoả này là con đực hay là con cái đây, ngươi đặt tên cho nó được không ?"

Long Chồn liển nhảy lên, cái đuôi cuốn lại ở phần bụng, cái miệng nhỏ nhắn cắn cắn chóp đuôi, dùng sức lắc đầu, ra hiệu cho Nhạc Nhạc đừng xem xét giới tính của nó.

Nhạc Nhạc cười ha ha, "Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là con cái rồi, nàng xem bộ dáng thẹn thùng của nó kìa!"

Tiêm Tiêm cũng bị động tác của Long Chồn chọc cười, nói, "Xem nó toàn thân đều là phấn hồng ục ục, hay kêu nó ục ục a!"

Long Chồn chu cái miệng nhỏ nhắn, hiển nhiên đối với danh tự này không hài lòng lắm, bất quá thấy Vương Nhạc Nhạc gật đầu, cũng đành phải tiếp nhận, bất đắc dĩ khua hai bàn chân nhỏ bé, tỏ ý nói "Ục Ục thì Ục Ục a!"

Lại làm chư nữ bên trong cười to một phen.

Nhạc Nhạc cố ý làm cho chân khí hộ thể tráo nhạt đi một chút, hướng về phía trong rừng sâu kêu lớn "Huyết Ảnh, xem đủ chưa, có phải là nhìn trộm không, rất kích thích phải không?"

"Hừ!" Từ sâu trong rừng truyền đến thanh âm khinh thường, "Nếu không phải là đuổi theo Long Chồn, ai mà thèm đi theo ngươi! Nhiệm vụ giết ngươi đã thất bại, ta sẽ không nhận nữa, chỉ cần ngươi chọc giận bổn cô nương, sẽ, sẽ..."

"Sẽ cái gì?"

Huyết Ảnh vốn định nói "... Sẽ không bao giờ ... gặp lại ngươi." Nhưng lại nói liên tục hai từ "Sẽ", câu nói phía sau kia, một chữ cũng không thể nào nói ra được. Thân ảnh nàng hiện ra, chỉ vào Ục Ục nói, "Con Long Chồn kia nghe lời ngươi nói à, ta cần nó cho ba giọt máu để trị bệnh cho tỷ tỷ, ngươi có thể giúp ta không?"

Nhạc Nhạc còn chưa nói chuyện, Ục Ục đã tức giận, đối với Huyết Ảnh chít chít kêu loạn tỏ vẻ bất mãn, sau đó mới cẩn thận nhìn qua Nhạc Nhạc, sợ rằng Nhạc Nhạc sẽ đáp ứng yêu cầu của Huyết Ảnh .

"Ha ha ha, ngươi liên tiếp ám sát ta, chúng ta lại không có gì giao tình, ngươi dựa vào cái gì để ta giúp ngươi? Lại nói, Long Chồn này cũng không có quen biết ta, ta có quyền gì để đáp ứng ngươi?" Nhạc Nhạc trần như nhộng đứng lên, quay mặt về phía Huyết Ảnh, cười xấu xa nói.

"Ngươi..." Huyết Ảnh thở phì phì chỉ vào Nhạc Nhạc, nói không ra lời, thấp giọng lẩm bẩm "Đúng rồi, ta cùng hắn không có giao tình, thế nhưng mà... Thế nhưng mà... bệnh của Băng tỷ tỷ thật sự cần Long Chồn Huyết."

Nàng chưa từ bỏ ý định, nói ". Cái kia... Cái kia, ngươi muốn như thế nào mới chịu giúp ta?" Xem ra Long Chồn Huyết đối với Huyết Ảnh rất trọng yếu, nếu không thì với người tâm khí cao ngạo như nàng, sẽ không cố tình dây dưa xin xỏ như vậy.

"Trừ phi chúng ta là người quen, như vậy ta mới có thể đáp ứng giúp ngươi!" Nhạc Nhạc cười tà, nhìn chằm chằm vào Huyết Ảnh.

Nhóm người Tứ Nguyệt chấp sự đã vui vẻ ở cùng hắn một thời gian nên hiểu rõ , ý nói “Người quen” từ miệng hắn nói ra, không có cùng giường vui đùa không tính là quen thuộc. Tứ nữ đều che miệng cười khẽ, chỉ có Như Mộng cùng Tiêm Tiêm không rõ ràng cho lắm, hướng bốn chấp sự thỉnh giáo, nghe xong cũng bật cười .

"Ah, nguyên lai là như vậy, ta đi với ngươi vài ngày chẳng phải quen thuộc sao, ngươi nói phải giữ lời đó, ta sẽ cùng đi với ngươi đấy..." Nói xong, Huyết Ảnh giống như chạy trốn, ẩn nhanh vào cánh rừng, cảm thấy bên đùi ẩm ướt, làm cho nàng thấy vô cùng khó chịu, nhìn thấy Vương Nhạc Nhạc trần trụi, lại càng không chịu nổi, không trốn thì còn có biện pháp khác sao? Đúng là có, chỉ là nàng không nghĩ tới.

Nhạc Nhạc không nghĩ tới Huyết Ảnh sẽ nói như vậy, kinh ngạc thở dài "Nha đầu này thật nóng vôj, bất quá đi theo ta, cũng là chỗ vô cùng nguy hiểm a!" Nói xong, hắn cười xấu xa liếc qua nhũ tiêm đã cứng rắn đứng thẳng trên ngọc nhũ của Tiêm Tiêm.

Tiêm Tiêm mặt trắng không còn chút máu, sẳng giọng "Vừa rồi giày vò người ta còn chưa đủ sao? Ah, ngươi chưa có nói cho ta biết, vợ chồng cường đạo kia vì sao chỉ nghe một câu thơ của ngươi, liền thất kinh, muốn thả chúng ta đi?"

Nhạc Nhạc cũng không trực tiếp trả lời, chỉ đọc lại câu thơ lúc nãy, đến lúc đọc đến "Ngày ", tăng thêm khẩu âm, cũng mập mờ nhìn nàng, cười dâm đãng, "Ah, ngươi thật xấu nha!" Ngoại trừ Cung Như Mộng không rõ, chúng nữ còn lại đều xấu hổ cười, hướng Nhạc Nhạc làm nũng. (Do không có bản gốc nên không hiểu chơi chữ thế nào, mong chư vị thông cảm).

Tư Đồ Bằng thấy Liễu Tiêm Tiêm biến mất, liền nhận ra việc này có quan hệ tới Vương Nhạc Nhạc, trong nội tâm thầm kêu đáng tiếc, hiểu rõ Tiêm Tiêm "Lành ít dữ nhiều", nói không chừng đã nhập miệng sói. Trong người khí chịu, cũng không thèm để ý đến Liễu Côn, mang thủ hạ nhanh rời đi, giục ngựa chạy như bay, tiến thẳng đến Long Cốt Huyện.

Lúc màn đêm vừa buông xuống, hắn mang theo gia tướng, tiến vào khách điếm đã đặt trước. Trương Cường, Chu Thuận tiến đến hồi báo nói ". Thuộc hạ đã liên lạc với tổng chỉ huy của hành động lần này là Tư Đồ Thẳng ( nguyên danh Chu Thẳng, vốn là Ma giáo trưởng lão, đã phản lại Ma Môn), nghe nói tiểu thư đã đến, đi cùng nàng còn có có Hoan Hỉ Giáo Hồ cơ, Vạn Lý Minh hai trưởng lão đã đến..."

Tư Đồ Bằng kinh hãi ngắt lời nói "Ngươi mới vừa nói... Ai đến?"

"Tiểu thư Tư Đồ Mẫn... Ah, câu sau... Hoan Hỉ Giáo Hồ Cơ..."

"Nàng cũng tới, thật sự là không nghĩ đến, có nàng ra tay, cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, chúng ta cũng có phần thắng..." Tư Đồ Bằng ngửa mặt lên trời, lộ ra vẻ tưởng niệm, "Năm đó ở trong phủ, lúc nàng thu Mẫn muội làm đồ đệ, ta từng bái kiến nàng một lần... Đến nay..."

Trương Cường, Chu Thuận vội la lên "Nhị công tử, người làm sao lại chảy máu mũi rồi hả?"

"À?" Tư Đồ Bằng bề bộn lau mũi.

"Ha ha ha, ca ca vẫn là như xưa, nghe được danh tự sư phụ liền chảy máu mũi, sư phụ nếu biết, nhất định sẽ cao hứng thưởng ngươi mấy cái thơm đó!" Một chuỗi thanh âm yêu mị mê người từ ngoài cửa sổ truyền đến.

Tiếng cười là từ cách năm trượng ở ngoài truyền đến, Trương Cường, Chu Thuận còn chưa kịp phản ứng, một làn gió thơm sớm bay vào trong phòng.

Trương Cường Chu Thuận đầu tiên là chứng kiến một đôi chân ngọc đặt lên mặt bàn, da dẻ tinh tế tỉ mỉ nhẵn mịn như mỡ dê, bọn hắn biết rất rõ ràng đó là tiểu thư, không nên nhìn chăm chú một cách vô lễ như vậy, nhưng quản không nổi ánh mắt của mình, ngơ ngác hướng phía trên nhìn tới.

Bắp chân trắng nõn lỏa lồ đến đầu gối, bị một kiện hương liên tục đoạn quần chặn lại, hai người bọn họ liền vội nuốt nước miếng, lướt qua chiếc quần màu hồng nhạt gây chướng mắt, chăm chú nhìn lên eo thon tuyết trắng, bên trên rốn khảm lấy một vòng tròn sáng lấp lánh, đai lưng khảm đầy bảo thạch bảy màu, lại hướng lên trên nữa, ngọc nhũ no đủ phồng căng trong áo ngắn, bởi vì hai người ở vào vị trí từ dưới nhìn lên, có thấy đường nét ẩn hiện của phía dưới ngọc nhũ, hai người gầm nhẹ một tiếng, chậm rãi tới gần nàng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.