Trở về truyện

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương 94: Cứu Thành

Ngự Nữ Tâm Kinh

94 Chương 94: Cứu Thành

Bạch Dương đang chuẩn bị nhận lấy đau đớn, chợt thấy phấn quang lóe lên trước mắt, hai tên Dã Thảo Phán Quan kỳ quái kêu lên rồi té trên mặt đất, làn da ửng đỏ như bị lửa thiêu, kêu rên hư hử liên tục, mà kẻ đầu sỏ gây ra là Long Chồn Ục Ục lại khinh thường hướng bọn chúng làm mặt quỷ.

Dù cho Kình Ngư óc bã đậu đi chăng nữa cũng nhìn ra tình thế đã có chút không ổn, một cỗ man lực thường ngày thu phát tùy ý mà giờ không thể nào phát ra nổi sáu thành, tiểu phúc dường như có lửa đốt khiến toàn thân cực kỳ ngứa ngáy, sinh ra ý nghĩ muốn nhảy vào một ao nước lạnh mà ngâm mình, ah, tốt nhất là có một nữ nhân, không, càng nhiều càng tốt... Hắn chợt phát hiện ra chính mình không cách nào tập trung vào cuộc chiến, tranh thủ liếc qua thủ hạ, liền rõ ràng chỉ còn bảy tám tên còn có thể giao thủ, những tên khác không chết thì... thì... Không biết phải hình dung như thế nào cho, hoặc là dùng tay... , hoặc là hai nam nhân giúp nhau...

Tại lúc hắn khẽ giật mình, Nhạc Nhạc nhanh chóng sử dụng một chiêu "Manh Mục" đúng lúc, giống như ánh sáng chói mắt của mặt trời, bắn vào trong mắt Kình Ngư, hai mắt lập tức lâm vào trạng thái mù tạm thời, " ah! Đây là..." Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy bốn phía có vô số kiếm khí bức tới, không thể phân biệt rõ đâu mới thật sự là sát chiêu của địch nhân, trong lúc bối rối, chỉ có thể huy động Song Thiết Hồ Lô bảo hộ lấy hai vị trí trọng yếu là cổ và trước ngực, " bá bá bá ", một vài tiếng da thịt bị cắt vang lên cực khẽ, Kình Ngư chỉ cảm thấy mấy chỗ mạch máu mát lạnh, thầm kinh hô không tốt, xoay người nhanh chóng thối lui ba bốn trượng, lúc này đôi mắt cũng đã có thể nhìn rõ lại.

"Máu, thiệt nhiều máu..." Hắn ngã xuống đất, sợ hãi kêu lên, tay sờ vào mấy mạch máu lớn trên đùi toàn bộ đều bị Nhạc Nhạc cắt đứt, máu tươi như sương mù phung khắp nơi. May là hắn dùng Thiết Hồ Lô chặn chỗ trái tim cùng cổ, bằng không thì một chiêu “Ngân Thương” này của Vương Nhạc Nhạc đủ để cho hắn chảy hết máu mà chết.

Kình Ngư vội vàng điểm mấy đại huyệt, máu phun ra dần dần chậm lại, trong mắt của hắn hiện ra sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào Vương Nhạc Nhạc, " Ngươi hẳn là Vương Nhạc Nhạc?"

Lục nữ sớm đem những tên Dã Thảo Phán Quan đang dâm loạn không chịu nổi trên mặt đất giết sạch, nghe được câu hỏi của Kình Ngư, thay Nhạc Nhạc đáp lại "Coi như ngươi có chút đầu óc, còn biết danh tự của phu quân chúng ta, hừ!" Chúng nữ cực kỳ tự hào mà trừng mắt nhìn hắn, không tưởng được một tên ngu ngốc như hắn mà cũng có thời điểm sợ hãi.

Kình Ngư trừng mắt nhìn miệng vết thương chảy máu không ngớt, cực kỳ không cam lòng quát "Con mẹ nó, đám khốn kiếp kia dám lừa gạt ta, nói Vương Nhạc Nhạc võ công bất quá chỉ là nhất lưu, Kình Ngư ta chính là đặc cấp cao thủ, mà dưới tay hắn rõ ràng không qua được trăm chiêu, thực không nên cùng Dã Lang đoạt... việc này." Hắn cảm giác lực lượng dần dần nhạt nhòa, thân thể cũng càng ngày càng lạnh, Song Thiết Hồ Lô trong tay ngày càng nặng, thân thể lay động vài cái, dần dần vô lực, nửa quỳ trên mặt đất thống khổ chờ đợi tử thần quang lâm.

Nhạc Nhạc lắc đầu thở dài "Ai, tình báo của các ngươi trình độ quá kém rồi, ba tháng trước ta còn có khả năng là nhất lưu, hiện tại nha... Hắc hắc, nhìn ngươi thật khổ sở, tiễn ngươi một đoạn đường a." Truy Tâm Kiếm lóe lên một đạo hồng quang, trên yết hầu của Kình Ngư lưu lại dấu vết thật sâu, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười nhạt, tựa hồ rất cảm kích.

"Ai, giết người còn được người cảm kich trong lòng, chậc chậc! Người đâu mà..." Nhạc Nhạc nhịn không được lại thở dài.

"Người làm sao?" Cung Như Mộng tò mò hỏi.

Nhạc Nhạc cười ha hả, " Người đều chết hết quá! Đi thôi, nhanh lên, bắt được Dương Mãnh, đem về Nam Lăng trọng quân."

Bạch Dương lau mồ hôi lạnh, nhìn xem bảy người một chồn vô cùng nhàn nhã giết chết hơn sáu mươi tên nhất lưu cao thủ, trong nội tâm rung động không cách nào tả được, cả buổi mới đuổi theo sau nói ". Vương công tử... Ah, Tiểu vương gia thật sự là lợi hại, chẳng những anh tuấn tiêu sái, võ công lại càng trác tuyệt bất phàm, có thể hay không rút ra chút thời giờ chỉ điểm tiểu tướng mấy chiêu?"

Nhạc Nhạc ôm Long Chồn Ục Ục, cười hì hì nhìn chằm chằm vào Bạch Dương đang cung kính ti khiêm, nói "Võ công của ta đều là do ta tự nghĩ ra, chỉ sợ không thích hợp cho Bạch tướng quân tu luyện." Nhìn vẻ mặt thất vọng Bạch Dương, lại nói "Mấy vị phu nhân của ta đều là nhất lưu cao thủ, cùng với đặc cấp cao thủ cũng chênh lệch không nhiều, nếu hướng các nàng thỉnh giáo, nói không chừng sẽ có thu hoạch nha."

Bạch Dương nghĩ lại có lí, liền bề bộn đi thỉnh giáo Như Mộng Tiêm Tiêm chúng nữ. Nhạc Nhạc ôm Ục Ục, hắc hắc cười mờ ám, thầm nghĩ "Cuối cùng có thể thanh tĩnh một lúc rồi, oa, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần. Ân, còn chưa thấy qua biển, nghe nói xa trăm dặm phía trước chính là Nam Hải rồi, cách quốc đảo San Hô cũng rất gần, theo sư phụ giảng, San Hô quốc có rất nhiều mỹ nữ dáng người thon dài, mỗi người đều rất nhiệt tình hào phóng..."

"Nhạc Nhạc lang, ngươi đang suy nghĩ gì đấy, nước miếng đều rớt dài tới mặt đất rồi hả?" Cung Như Mộng không biết từ lúc nào đã thoát khỏi Bạch Dương dây dưa, cười hì hì nhìn chằm chằm vào Nhạc Nhạc.

"Ah, cái kia... Đến nơi trú quân là sẽ được ăn ngon á!" Nhạc Nhạc tìm bậy một cớ nói, dù sao hắn cũng cho rằng Như Mộng tư tưởng đơn thuần, nói chút ít lời nói dối đơn giản cũng có thể gạt nàng.

"Oa, hảo a, có đồ ăn ngon rồi." Nhạc Nhạc đang lúc đắc ý đã gạt được Như Mộng, chợt nghe nàng lại nói "Bất quá biểu lộ của Nhạc Nhạc lang, lại giống như lúc cùng chúng ta trên giường..."

Nhạc Nhạc liền ôm nàng, bịt miệng nhỏ của nàng, đầu lưỡi đinh hương mềm mại trơn trượt của Như Mộng thuần thục quấn tới, trong mắt lại hiện lên thần thái giảo hoạt. Long Chồn Ục Ục giống như là phát hiện điều gì, làm mặt quỷ tựa hồ muốn cười nhạo nàng, lại bị Như Mộng dường như vô tình nhổ hai sợi lông tơ, Ục Ục liền hiểu rõ tốt xấu, bề bộn từ trong ngực Nhạc Nhạc nhảy ra, nhảy lên hướng đầu vai Tiêm Tiêm.

Thủ vệ trong quân doang hiển nhiên nhận biết Bạch Dương, hơn nữa còn có lệnh bài Hổ Phù, không người nào dám ngăn trở, lính liên lạc ân cần cung kính đi phía trước dẫn đường.

Bạch Dương hỏi "Dương tướng quân có còn thao luyện binh sĩ?"

Lính liên lạc nghĩ nghĩ một lúc mới nói "Mấy ngày hôm trước vẫn đang thao luyện, bất quá Dương tướng quân hai ngày này sinh bệnh không thể ra gió, thao luyện tạm thời gián đoạn."

"Úc? Sinh bệnh sao, ha ha, ta rất muốn xem xem hắn sinh bệnh gì?" Bạch Dương lộ ra vẻ giận dữ cười lạnh.

Lính liên lạc đã nhìn ra có điều không ổn, liền không dám nói nữa, tăng tốc độ, đi về hướng lều lớn ở trung quân.

"Bẩm báo Dương tướng quân, Bạch tướng quân có việc gấp muốn gặp... Dương tướng quân!" Lính liên lạc hô vài tiếng, không có người đáp lại.

Nhạc Nhạc nói "Không cần hô nữa, bên trong không có người." Tựa hồ muốn xác minh lời của mình, hắn dùng một kiếm rạch lều vải ra, mấy người xông vào, trong lều quả nhiên trống trơn.

Vương Nhạc Nhạc hỏi "Dương Mãnh vào đây từ lúc nào?"

Tên lính kia ngẫm nghĩ, nói "Lúc giữa trưa vẫn ở đây mà."

Bạch Dương hướng cái tên lính kia quát "Truyền mệnh lệnh của ta, nổi trống khẩn cấp triệu tập toàn quân."

"Vâng!" Người nọ đáp ứng một tiếng, vội vã chạy đi, ngay lập tức, tiếng trống trận dồn dập mà vang lên.

Mười vạn người để tập hợp lại phải cần một khoảng thời gian, tướng lãnh từ trung đẳng không rõ ràng cho lắm, đều chạy tới xem xét tình huống, cách thật xa tựu nhìn lều lớn trong trung quân tổn hại, trong nội tâm khôn khéo cũng biết đã xảy ra chuyện, liền rối ren xông vào, chỉ thấy Bạch Dương ngồi ở bàn bên cạnh ghế chủ soái, mà ở giữa chính là vị mỹ mạo thiếu niên ngồi ngay ngắn, chính cười nhẹ nhìn xem chúng tướng khôi giáp không chỉnh tề.

Chúng tướng có chút giật mình, châu đầu ghé tai nhỏ giọng nghị luận, Bạch Dương thấy mọi người đã đến đông đủ, đứng thân cất cao giọng nói "Vị này chính là nghĩa tử Vương Nhạc Nhạc lão Vương gia mới thu nhận, chính là Nam Lăng vương phủ Tiểu vương gia của chúng ta, đây là Vương gia ấn tín cùng Hổ Phù." Hắn đem ra tín vật tại trước mặt chúng tướng đưa qua một lần, chúng tướng xem qua lập tức im lặng, biểu tình biến thành cung kính, nhưng lại rất nghi hoặc nhìn Hổ Phù. Hổ Phù chỉ có lúc chính thức khai chiến mới có thể đem ra dùng, hiện tại... Chẳng lẽ?.

Bạch Dương nhìn lướt qua mọi người, nói "Đúng vậy, Nam Lăng hiện tại xác thực là loạn, bị Lũng Tây Vương vây quanh. Lần này mọi người bị Dương Mãnh điều đến luyện binh, cũng là âm mưu đã tính kế sẵn, hắn đã chạy thoát rồi."

Nói đến đây, phía dưới một tràng tiếng chửi mắng lộn xộn phát ra, Nhạc Nhạc trong lúc hỗn loạn, linh thức nhạy cảm cảm thấy có một đạo ánh mắt ác độc bắn về phía mình, lập tức ngẩng đầu tìm kiếm từ nơi xuất xứ ánh mắt, tại phía ngoài cùng của của đám tướng lĩnh quả nhiên là một tên phó tướng không ngờ đang nhanh chóng cúi thấp đầu, giả bộ chưa có chuyện gì phát sinh.

Vương Nhạc Nhạc hướng Bạch Dương nháy mắt, truyền âm nói "Tên phó tướng kia ngươi quen thuộc sao?"

Bạch Dương nhíu mày suy nghĩ kỹ một chút, chỉ vào người nọ quát "Ngươi tới đây, báo ra danh tự?"

Tên kia thân thể run lên, phát ra hàn ý âm trầm, chỉ là thoáng qua rồi lại khôi phục bình thường, có chút chần chờ chậm rãi đi về hướng Vương Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc cười càng tươi, như con hồ ly nhìn theo hắn, để ý hắn từng bước.

"Thiên Diện Quỷ!" Vương Nhạc Nhạc không khỏi ngạc nhiên hô lớn.

Người nọ nghe xong lại nhanh chóng thối lui nửa bước, lộ ra trạng thái đề phòng, tay phải đã đưa vào túi ngầm bên hông , cả buổi mới xấu hổ cười nói "Ah, ha ha... Thế tử dọa ta kinh hách mà, ta gọi Tiền Chính."

Vương Nhạc Nhạc trong tiếng hô vừa rồi đã dùng tới ám hoặc chi pháp, đối với phản ứng của hắn đều nằm trong dự liệu, nhưng miễn cưỡng vui vẻ, ôm Truy Tâm Kiếm chậm rãi đến gần.

Các tướng lãnh khác không rõ dụng ý củaVương Nhạc Nhạc, nói "Hắn đúng gọi là Tiền Chính, bình thường không quá hay nói chuyện, Tiểu vương gia đừng làm khó xử hắn." Tiền Chính nghe xong cũng liên tục gật đầu, nhu nhược mà cúi cúi người.

"Tiền Chính?" Vương Nhạc Nhạc cười quái dị, từ từ rút ra Truy Tâm Kiếm, nhẹ nhàng đặt ở trên cổ của hắn.

Trong mắt Tiền Chính do dự mấy lần, nhưng vẫn không phản kháng , mặc kệ cho Vương Nhạc Nhạc hành động, " ta... Ta không có phạm quân lệnh, Tiểu vương gia... Ngươi đây là... Làm gì?" Động tác của hắn đều bị Nhạc Nhạc thu hết vào mắt, lại càng làm cho Nhạc Nhạc khẳng định suy đoán của mình.

Có mấy tướng lãnh ngay thẳng phi thường bất mãn, đều trừng mắt nhìn Vương Nhạc Nhạc, đối với việc hắn vừa tới liền khi dễ thủ hạ làm cho phẫn nộ, nếu không phải có Bạch Dương ngăn trở, đã sớm nhào tới phản kháng rồi.

Nhạc Nhạc không để ý tới cảm xúc căm thù của chư tướng, kiếm quang đỏ thẫm không hề có dấu hiệu mà run lên, đem cánh tay phải của Tiền Chính chém xuống. "Ah" Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, từng con mắt lóe lên hung quang, bỗng dưng từ trong khôi giáp nhảy một đạo hắc ảnh bụm lấy chỗ cánh tay đã đứt hướng ngoài lều vọt tới.

Tốc độ của hắn tuyệt không thua cao thủ nhất lưu, chỉ là ngoài cửa ra vào sớm có sáu đạo thân ảnh yểu điệu mỹ lệ đang chờ, hắn không thể không dừng bước lại, quay người cười quái dị nói "Khá lắm, Vương Nhạc Nhạc, ngươi làm thế nào nhận ra ta?"

Chúng tướng nhìn xem diện mạo vẫn là Tiền Chính chất phác, lại biểu lộ ra vẻ dữ tợn độc ác, trong lòng đều là phát lạnh, đều quát lên "Ngươi là ai, lại dám giả mạo tướng lãnh quân ta?"

Vương Nhạc Nhạc lắc đầu, thầm than "Những tướng lãnh này nhất định bị chiến tranh đem đầu làm hỏng rồi, rõ ràng đã thừa nhận là Thiên Diện Quỷ rồi, vậy mà còn hỏi người ta là ai?"

Nhạc Nhạc tự nhiên sẽ không đem bí mật trong tâm thần linh thức nói ra, chỉ là nhìn vào cánh tay đứt của hắn, cười nói "Ta cũng không rõ ràng, chỉ là nhìn ngươi không vừa mắt, muốn chém đứt cánh tay của ngươi mà thôi, ai ngờ ngươi không chịu được đau đớn, tự mình bại lộ thân phận."

Chúng tướng nghe xong, trong lòng càng lạnh, nhìn chằm chằm vào Vương Nhạc Nhạc, dùng ánh mắt như thấy quái vật mà nhìn hắn.

"Ngươi..." Thiên Diện Quỷ nộ hỏa công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, vừa rồi một kiếm kia của Nhạc Nhạc, chẳng những chặt đứt cánh tay của hắn, chân khí cũng theo miệng vết thương xâm nhập vào kinh mạch trong người hắn, nội ngoại thương đều không nhẹ.

"Ah, gia hỏa đáng thương mà, không nên kích động, bởi vì ta còn có việc muốn hỏi ngươi, ngươi nếu chết rồi, ta nên tìm ai hỏi đây?" Vương Nhạc Nhạc vẫn là vẻ mặt tươi cười cợt nhả, bất quá, trong mắt mọi người, dáng tươi cười của hắn giống như chiêu bài của Ác Ma, hướng tới ai cười cười người đó sẽ không gặp may.

"Khục... Hừ, ta sẽ không nói. Ah!" Thiên Diện Quỷ đột nhiên hai mắt tỏa sáng, một vòng phấn hồng đã bắn vào trong mắt của hắn, thần chí lập tức mơ hồ không rõ.

Vương Nhạc Nhạc rất hài lòng về tinh thần lực của mình lực tiến bộ, dùng y hệt thanh âm Ma Huyễn hỏi "Dương Mãnh phải hay là không là ngươi cải trang?"

"Đúng vậy."

" Dương Mãnh thật ở đâu này? Ngươi giả trang làm hắn đã bao lâu?"

" Dương Mãnh thật sớm đã chết rồi, chôn ở trong đại trướng... Ta giả làm hắn đã được hai năm."

"Vương Vân ( con ruột Nam Lăng Vương) làm sao mà chết?" Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ tới việc này, thuận miệng hỏi.

"Trúng độc Túy Bất Tỉnh của ta, đã chết rồi!"

Chúng tướng phải sợ hãi nộ, "Nguyên lai là Tiểu vương gia bị hắn giết, giết chết hắn, vì Vương gia báo thù." Bị bọn hắn hò hét, Thiên Diện Quỷ cũng thanh tỉnh, kinh ngạc nói "Ta vừa rồi làm sao vậy, ngươi đối với ta làm cái gì?"

Nhạc Nhạc thầm mắng những...tướng lãnh này đều là đồ óc bã đậu, vốn thi thuật thôi miên rất khó, vốn còn muốn hỏi điều khác nữa đấy, hiện tại khẳng định không được, tại trước khi Thiên Diện Quỷ còn chưa triệt để tinh tường, Truy Tâm Kiếm ánh một đạo kinh tâm đỏ thẫm, đem hắn chém thành hai khúc.

"Điều binh trở về thành!"

Chúng tướng đều bị thủ đoạn của Nhạc Nhạc chấn phục - khiếp sợ cùng bội phục, nghe được mệnh lệnh của hắn lập tức hành động, từng người tiến vào đội hình, phân phó rút khỏi thung lũng, hướng Nam Lăng gấp rút hành quân.

(Tác giả: cuốn này là võ hiệp, không muốn viết chiến tranh, nhưng cần thiết để phát triển câu chuyện nên chỉ viết sơ lược.)

Trước khi trời tối đã đến dưới thành Nam Lăng, phân bốn vạn tinh binh cùng nhân mã Triều Châu tụ hợp, phát ra tín hiệu, hai đội nhân mã đồng thời phóng tới Nam Lăng. Nam Lăng thành bị vây hai ngày, thủ tướng Địch luân cũng hai ngày không dám nhắm mắt, giám sát công sự phòng ngự, hắn dù trước khi bị vây đã phái ra thám tử đi thỉnh cứu binh, mà hai ngày còn không nghe được động tĩnh gì, hắn có chút bực bội, đúng lúc này, hắn đã nghe được tiếng trống tiến quân công kích, cũng nhìn thấy quân đội nhà mình.

"Truyền lệnh xuống, những cửa thành khác giữ nghiêm, khai mở Nam Môn trước sau cùng giáp kích quân địch..."

Binh sĩ tựa như quân cờ, thuộc về tiêu hao phẩm, trên chiến trường, nhân mạng tựa như cỏ dại, bị lợi khí lạnh như băng thu hoạch, máu chảy như sông, nhuộm đỏ đất cứng.

Quân đội Lũng Tây Vương hiển nhiên không có ngờ tới Nam Lăng đại quân nhanh phản hồi như vậy, ứng phó không kịp, bại cục đã định, chỉ là việc chết nhiều hay ít thôi.

Vương Nhạc Nhạc cũng không có tham gia chiến đấu, hắn đứng ở trên một ngọn núi cao, thở dài nói với chúng nữ sau lưng "Trên giang hồ giết người, do thù hận hay báo oán; mà trên chiến trường giết người, không vì một nguyên do gì, cho nên ta không hạ thủ."

Tiêm Tiêm cười nói "Nhạc Nhạc lang nhất định biết rõ Nam Lăng quân tất thắng mới không hạ thủ được, đúng không?"

"Ha ha, cũng có thể nói như vậy, bất quá ta xác thực không muốn mang binh đánh giặc." Nói nửa câu lại tiếp “Lại nói đến trong quân đội lại không được mang theo nữ nhân, bảo ta sống thế nào!"

Liễu Tiêm Tiêm dựa vào bên cạnh hắn, thản nhiên nói "Nhạc Nhạc lang, thế nhưng mà ngươi là nghĩa tử của Nam Lăng Vương, ngày sau hơn mười vạn binh mã này cuối cùng sẽ về tay ngươi quản lý, đến lúc đó thiên hạ loạn lạc, ngươi có thể nhẫn tâm không mà quản đến bọn họ sao?"

Vương Nhạc Nhạc cười nói "Ta mặc kệ , có thể để cho người khác quản đi. Ha ha, hiện tại đã rối loạn, lần này Tư Đồ thế gia dã tâm đã bạo lộ không thể nghi ngờ. Phía nam dùng Nam Lăng Vương dẫn đầu, tự lập liên minh; phương bắc dùng Lạc Thành dẫn đầu, liền cùn Đông Phương Lam Hải Thành, Đông Bắc Tuyết Vực, sớm có xu thế thành liên minh; mà thảo nguyên biên thùy có 10 vạn thiết kỵ của Kim gia cùng Tư Đồ thế gia gần đây bất hòa, gia nhập phương nào còn chưa biết; Lũng Tây Vương ở miền tây cùng Kiến Nghiệp Thành còn có các tiểu thành khác, đó chính là cơ nghiệp củaTư Đồ thế gia... Mà sang năm chính là kỳ ấu hoàng đăng cơ, Tư Đồ Nghiệp khẳng định động thủ trước đăng cơ đại điển, mà lần này xảy ra loạn ở Nam Lăng, chỉ là cái dây dẫn nổ, chỉ cần một mồi lửa sẽ không thể dập, nếu như nam bắc liên hợp, Tư Đồ Nghiệp kia chỉ có đợi diệt vong a."

"Nam bắc làm thế nào liên hợp đây, Lạc vương gia cùng Nam Lăng Vương không ai phục ai... Ah, phía nam nếu có lời của Nhạc Nhạc lang mà nói..., vậy là tốt rồi xử lý rồi, hơn nữa Nhạc Nhạc lang chính là con rể của Lạc vương gia." Liễu Tiêm Tiêm bỗng nhiên hiểu ra.

Chiến sự đã chấm dứt, thực lực cách biệt quá lớn, quân đội Lũng Tây thảm bại mà về, thương vong hơn phân nửa, Nam Lăng quân đang quét dọn chiến trường.

"Ha ha, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đi xuống xem một chút, để phòng Dã Thảo thừa dịp loạn binh ám sát nghĩa phụ, đi thôi."

Mấy người đi theo Nhạc Nhạc, hướng Nam Lăng Thành phía dưới núi chạy đi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.