101 Chương 101
Mẹ Chương còn muốn ỷ vào thân phận trưởng bối áp đặt Liễu Diệp, đồng thời cảm thấy mình không sai, là Liễu Diệp quá ỷ thế hiếp người, vậy mà động thủ với bà.
Vừa mới ngã ngồi xuống, cũng thật là đau.
- Trưởng bối? Bà đầu tiên phải có bộ dáng của trưởng bối đã, già mà không đứng đắn còn muốn người khác tôn trọng mình!
Liễu Diệp không nghĩ tới mình còn chưa đi khỏi hai phút, liền có người bắt nạt Tần Tuyết cùng Diệp Thịnh.
Mình còn đảm bảo trước mặt chồng mình và Diệp Chân sẽ chăm sóc tốt hai vợ chồng họ, kết quả đảo mắt họ đã bị bà già này bắt nạt rồi, trong lòng cô cũng thật lo lắng.
- Sao lại thế này?
Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi tới, một thân trang phục đơn giản, bên người đi theo một cô gái ăn mặc thật thời thượng, ôn hòa hỏi.
- Tiểu Diệp, có chuyện gì vậy?
- Cô.
Liễu Diệp gọi một tiếng, mang theo vợ chồng Diệp Chân đi đến bên người mình, khinh thường nhìn mẹ Chương.
- Còn không phải người phụ nữ này, ở trước mặt cháu bắt nạt ông bà thông gia, còn ở Tần gia muốn sắp xếp con dâu nhà chúng ta, ra cửa sao miệng lại bẩn như thế chứ!
Mẹ Chương bị Liễu Diệp nói một đống như vậy, không biết là tức giận hay là do bị nhục nhã mà đứng tại chỗ không ngừng run run.
Mấy người này ...
Mấy người này thật ngang ngược vô lý! Bà ta rõ ràng không nói sai cái gì, bọn họ lại liên kết bắt nạt bà ta, ở trước mặt nhiều người như vậy nhục nhã bà ta!
Tần Chí nhìn mẹ Chương, trên người lộ ra một cổ không phóng khoáng, bởi vì quan hệ với Đường Đường bà vẫn nhận ra mẹ Chương.
- Đây không phải là mẹ chồng Đường Đường sao?
Trên mặt Tần Chí hiện lên ý cười, nhưng lại chưa đạt tới đáy mắt.
- Hình như ngài đối với con dâu Tần gia chúng ta lựa chọn, rất có ý kiến?
Mẹ Chương đại khái không biết, Tần gia có đặc tính chính là bênh vực người mình, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngốc nghếch giữ gìn người trong nhà là được rồi!
- Bà ta có thể có ý kiến gì a mẹ, con nhìn bà ta chính là ước gì tự mình làm đấy.
Cô gái trẻ tuổi mở miệng, đáy mắt khinh thường.
- Khẳng định là thấy anh họ Duẫn Đông thương chị dâu Diệp Chân như vậy, trong lòng không cam lòng a! Trong nhà có mẹ chồng tốt như vậy, về sau chuyện gà bay chó sủa khẳng định sẽ rất nhiều, Đường Đường chị ấy thật đáng thương a.
- Ồn ào cái gì đâu?
Trương Thanh cùng lão thái thái từ xa đã nhìn thấy bọn họ tụ tập ở đây, ôm hai bảo bảo đến đây, mẹ Chương đã đỏ hết mặt không chịu được đứng tại đây.
- Không có gì, đều là hiểu lầm.
- Hiểu lầm ...
Liễu Diệp còn muốn nói cái gì lại bị Tần Tuyết khuyên lại.
- Xác thật là hiểu lầm mà thôi, vừa mới gặp phải nói mấy câu thôi.
Tần Tuyết đều nói như vậy rồi, Liễu Diệp cũng không dám nói gì, thuận tiện nói sang chuyện khác, Tần Tuyết từ trong lòng ngực lão thái thái ôm cháu gái ra, lão thái thái ôm lâu vậy cũng mệt mỏi rồi.
- Nha, tiểu Thịnh Hoan mệt nhọc rồi.
Bảo bảo híp mắt không ngừng ngáp dài, hai nắm tay nắm chặt, đầu nhỏ mềm oặt dựa vào trong ngực bà ngoại.
- Đều nói là song bào thai tâm ý tương thông, xem ra thật là đúng.
Lão thái thái nhéo nhéo nắm tay hai chắt, ánh mắt rất từ ái.
- Ngay cả thời gian ngủ cũng giống nhau đâu.
- Đúng vậy, song bào thai thật thú vị đâu.
Trương Thanh cũng cười một tiếng.
- Mẹ, phòng bếp cũng làm bữa trưa sắp xong rồi, gọi bọn họ xuống ăn cơm thôi.
- Được.
Lúc Tần Duẫn Đông cùng Diệp Chân đến biệt thự chính ăn cơm, đã không nhìn thấy cả nhà Chương Cao Thành, Liễu Diệp nói là mẹ Chương không thoải mái nên đi trước rồi.
Kỳ thật trong lòng họ đều rõ ràng, còn không phải là do chuyện xảy ra ở trong hoa viên, mẹ Chương không có mặt mũi ở lại.
Diệp Chân không biết chuyện vừa xảy ra, tưởng là thân thể mẹ Chương có vấn đề thật, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc trước cô và Chương Cao Thành ly hôn, trở mặt khó coi như vậy, hiện tại muốn bọn họ cùng ăn một bàn, vẫn là rất xấu hổ.
Diệp Chân vừa mới biết được từ chỗ Tần Duẫn Đông, hóa ra Tần gia và Đường gia có thể xem là thân thích xa, nhưng tính lên đều là miễn cưỡng, chẳng qua mấy năm gần đây qua lại nhiều.
Vợ chồng họ dọn ra ngoài, về sau không cần gặp mặt cũng không cần qua lại với nhau.
Từ lúc ngồi xuống ăn cơm. Diệp Chân chưa nhìn thấy bố chồng trong truyền thuyết kia, những người khác tựa hồ cũng không để ý, nói cũng không nói đến.
Phỏng chừng là không muốn nhìn thấy cô con dâu này, nhắm mắt làm ngơ. Tần Duẫn Đông vừa ngồi xuống bàn ăn đã múc cho Diệp Chân một chén canh, nếm thử hương vị cùng độ nóng đã đủ mới đưa đến tay cô.
- Uống chén canh trước đi, không nóng.
Canh này thật tốt cho dạ dày.
Diệp Chân thích ăn tôm và cua, Tần Duẫn Đông lột xong đặt vào bát cho cô, giống như đã làm rất nhiều lần quen thuộc rồi. Biết được khẩu vị của cô.
Kết hôn sau, anh vẫn luôn nuông chiều cô, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ đều kiên nhẫn chăm sóc cô, săn sóc cô làm phụ nữ mang thai sinh con vất vả.
Nếu bình thường anh làm như vậy, Diệp Chân khả năng còn làm nũng với anh, nhưng bây giờ trước mặt nhiều người như vậy, cô lại đỏ mặt.
Liễu Diệp còn muốn trêu chọc họ một câu, nhưng nhìn bộ dáng e lệ của Diệp Chân, cũng chưa nói gì, ánh mắt vẫn mang theo ý cười.
Diệp Chân càng thẹn thùng.
- Đều tại anh a, chị dâu cười cho kìa.
Diệp Chân vỗ vào chân anh, nói vào tai anh một câu. Nhìn cô gái e lệ thẹn thùng bên cạnh, Tần Duẫn Đông thiếu chút nữa không phản ứng lại đây.
- Tiểu yêu tinh, không phải em thích chồng hầu hạ em như vậy sao?
Nếu không có nhiều người như vậy, anh khẳng định lại muốn hôn lên cái miệng nhỏ của cô, hôn đến cô không thở nổi.
- Ai muốn anh.
Thanh âm cô gái nhỏ như muỗi tiếp tục làm nũng, trên bàn ăn uống linh đình tự nhiên nghe không được, nói đến là tâm anh ngứa ngáy, tiếng nói trầm thấp.
- Ngoan một chút, ăn cơm đi.
- Hừ.
Trên bàn cơm, Trương Thanh tặng Diệp Chân một vòng cổ phỉ thúy thật quý giá.
-Tiểu Chân, con gả cho Duẫn Đông một thời gian rồi, người mẹ chồng như mẹ còn chưa đưa cho con cái gì.
- Mẹ, cái này quá quý trọng rồi.
Diệp Chân lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc vòng cổ phỉ thúy lớn như vậy, hơn nữa rất đẹp, theo bản năng từ chối.
- Con không cần đâu.
- Con cầm đi, đây là mẹ tặng cho các con quà tân hôn.
- Mẹ cho con, con liền cầm đi.
Trương Thanh nhét vào trên tay cô, Diệp Chân lúc này mới nhận lấy, nói câu cảm ơn mẹ.
Lão thái thái cũng cười tủm tỉm lấy ra viên kim cương to như trứng bồ câu, đưa cho cô, Diệp Chân thiếu chút nữa bị viên kim cương lóe mù mắt.
- Em dâu, đây là chị cho em, không so sánh được với mẹ và bà nội, em không chê liền cầm dùng.
Liễu Diệp cười khanh khách, đưa lên chìa khóa của một chiếc siêu xe.
- Cảm ... cảm ơn chị dâu.
Quà của những người khác cô đều nhận lấy khẳng định không thể không nể mặt Liễu Diệp được. Diệp Chân bỗng nhiên cảm thấy mình một đêm phất lên.
Những món quà đó đều sang quý, nhưng những người ở đây tựa như đưa cục đá không đáng tiền cho cô. Như vậy đều làm Tần Tuyết không nói lên lời, nghĩ thầm con gái mình thật đúng là bình tĩnh, nếu là bà đều phải lo lắng ở trên đường có phải sẽ bị cướp hay không.
Ăn cơm xong, Tần Tuyết mang hai bảo bảo lên lầu đi ngủ.