Trở về truyện

Ngoại Tình - Chương 100

Ngoại Tình

100 Chương 100

Hiệu suất làm việc Tần Duẫn Đông rất cao, không tới mười phút váy liền được mang tới đây, cả người Diệp Chân còn trần truồng nằm trong ngực anh mặc cho anh vuốt ve, hai người nằm ôm nhau trên sô pha nhỏ hẹp, trần như nhộng.

- Đừng xoa a ~ ưm ~.

Ngực luôn căng trướng bị anh hút sữa ra sau, Diệp Chân liền cảm giác dễ chịu rất nhiều, thế nhưng người đàn ông này bắt đầu không biết mệt, tiếp tục vừa hút vừa xoa vú cô, bàn tay mang theo vết chai mỏng cũng sắc tình vỗ lên da thịt non mềm của cô, nhìn cô ở trong ngực anh nằm liệt thành bãi bùn.

- Ưm, chồng ơi, từ bỏ ~.

- Kêu dâm đãng như vậy, người không biết còn tưởng là anh đang làm em.

Bị Tần Duẫn Đông kịch liệt âu yếm như vậy, núm vú đỏ bừng cũng sướng đến phun sữa, bị anh hút vào trong miệng.

- Vú thật biết phun, tiếp tục a, cho chồng em ăn no no.

- Chồng ơi, chúng ta đừng đùa nữa, mẹ khẳng định đang đi tìm chúng ta.


Diệp Chân ôm lấy cổ người đàn ông trên người, ân ân a a rên rỉ.

- Tha cho em đi chồng ơi, buổi tối ... buổi tối em cho anh làm được không, bây giờ không được ...

- Được, em nói rồi đó.

Người đàn ông dục cầu bất mãn nghe được Diệp Chân bảo đảm như vậy, cuối cùng đại phát từ bi mà buông tha cô, hôn hôn khóe mắt cô.

- Trước buông tha cho em.

Thay nội y và váy mới, Diệp Chân đứng trước gương nhìn thấy sắc mặt mình thật hồng nhuận, vẫn là có chút có tật giật mình.

- Vợ ơi.

Người đàn ông thật mau từ phía sau dán lên, bàn tay vòng qua giao nhau đặt trên bụng cô, ngón tay xấu xa xoa âm đạo cô.


- Buổi tối, chúng ta ở chỗ này một đêm, bảo bảo để cho mẹ chăm sóc, biệt thự này trước kia anh ở, lúc anh rời khỏi Tần gia sau vẫn luôn có người quét dọn.

- Đừng náo loạn.

 Âm đạo Diệp Chân bị anh xoa đến mẫn cảm co rút lại, xoay người ôm lấy bả vai anh, mềm nhũn nằm trong lòng anh làm nũng.

Cô vừa nghe tới anh nói chuyện rời khỏi Tần gia, đột nhiên có chút tò mò.

- Chồng ơi, lúc trước anh ... vì sao lại rời khỏi Tần gia?

- Còn có thể vì cái gì, khả năng trời sinh không hợp bát tự với ba anh, nháo lên liền dọn đi ra.

Tần Duẫn Đông nói một câu qua loa, không nhiều lời, nhưng Diệp Chân cảm giác không đơn giản như anh nói. Anh giống như, là vì cô.


- Nghĩ cái gì?

Thấy Diệp Chân bỗng nhiên không nói lời nào, người đàn ông đem khuôn mặt nhỏ chôn trong ngực anh đào ra, thanh âm trầm thấp nói.

- Đau lòng cho chồng em?

- Vâng.

Ngón tay Diệp Chân xoa lên khuôn mặt tuấn tú của anh, trong ánh mắt hiện lên tình yêu.

- Từ nay về sau, em cùng các bảo bảo sẽ luôn ở bên cạnh anh.

- Được.

Trên mặt anh hiện lên ý cười, anh yêu thảm cô gái trong lòng mình, quả nhiên cùng anh tâm hữu linh tê.

Hai người gắt gao ôm lấy nhau, Diệp Chân nghe tiếng tim đập của anh, ngày càng yêu anh, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cô đều phải ở cùng anh.

Thư phòng Tần gia.

Lão gia tử sắc mặt không vui ngồi trên ghế nhấp một ngụm trà, lão thái thái ở bên cạnh trêu đùa chắt trai cùng chắt gái, đôi mắt nhìn đến hoa lên cũng không chịu buông tay.

- Cái ông già này, mặt ông cũng quá dọa người rồi, đừng dọa trẻ con.


- Bà ồn ào cái gì?

Lão thủ trưởng bị bạn già mắng, cảm giác khí thế của mình nháy mắt không còn, mấy bà lão ngốc này, còn nghĩ để cháu trai cùng hai chắt đã trở lại?

- Thanh Thanh, con còn biết trở về cái nhà này a.

Lão thủ trưởng tiếp tục đen mặt, nhìn con dâu vẫn đứng trước mặt mình.

- Ba, thật xin lỗi.

Trương Thanh ăn nói nhỏ nhẹ mà xin lỗi, biết mình rời nhà nhiều năm như vậy, thật sự thẹn với hai lão nhân vẫn luôn coi mình là con gái này.

- Được rồi, được rồi, Thanh Thanh mấy năm nay cũng không dễ dàng gì.

Lão thái thái nhanh chóng đỡ lời.

- Năm đó Duẫn Đông sinh tử không rõ, vẫn là do con trai ông mới xảy ra chuyện này, Thanh Thanh làm mẹ sao có thể chịu được? Ngay cả tôi năm đó đều ...

Nói tới đây, lão thái thái nhịn không được rơi nước mắt, lão thủ trưởng thật vất vả lạnh mặt cũng hiện lên một tia bất đắc dĩ.

- Đang êm đẹp, bà lại nhắc tới chuyện thương tâm làm gì? Hiện tại, nghiệt tử kia cũng không phải biết sai rồi hay sao, Duẫn Đông cũng tốt đẹp, dựa vào bản lĩnh của mình lên làm thị trưởng, cưới vợ sinh con, chúng ta nên kiêu ngạo mới đúng.

- Ba mẹ, là con bất hiếu.

Trương Thanh nhịn không được nói một câu, lão thủ trưởng lại vẫy vẫy tay.

- Được rồi, hiện tại gia đình đoàn viên là tốt rồi, chuyện trước kia mọi người đừng nhắc lại nữa, giữa trưa thật tốt ăn cơm. Diệp Chân, đứa bé kia không tồi.

- Cô gái nhỏ đó là con nhìn lớn lên, đương nhiên là không tồi.

Nhắc tới con dâu của mình, Trương Thanh rất thích, lại cùng cha mẹ chồng nói chút chuyện mới ôm bảo bảo ra thư phòng.

Lúc này Tần Tuyết còn đang được vợ Tần Chiêu là Liễu Diệp dắt đi dạo khắp nơi, trên đường lại đụng phải mấy thân thích của Tần gia.

- Ông bà thông gia, cháu cùng mấy thân thích nói mấy câu, hai người chờ cháu một chút.

Liễu Diệp nói với vợ chồng Diệp Thịnh.

- Cháu đi đi, chúng tôi ở đây sẽ không chạy loạn.

Tần Tuyết để cô yên tâm. Liễu Diệp tiến lên cùng mấy người phụ nữ nói chuyện.

- Nha, đây không phải là ông bà thông gia sao?

Mẹ Chương một mình ở Tần gia đi dạo quanh, nhìn thấy vợ chồng Diệp Thịnh lẻ loi ở hoa viên xem cá, cố ý tiến đến đây.

- Như thế nào không ai đi cùng hai người, hai người chính là ba mẹ của con dâu Tần gia đâu.

- Thật khéo a, ở đây gặp phải.

Tần Tuyết biết bà ta không có ý tốt, tính toán không để ý tới bà ta, đã biết chuyện của con gái sau, bà đã ghê tởm Chương gia.

Tần Tuyết chào hỏi xong, kéo chồng muốn rời đi, lại bị mẹ Chương chắn trước mặt.

- Sao lại vội vã như vậy? Con gái hai người không phải là gả vào hồng môn sao, bây giờ chức cao, xuân phong đắc ý sao? Sao hai người là cha mẹ đều không được người ta tiếp đãi?

- Nga, tôi đã biết, con gái ông bà là người bình thường, lại là kết hôn lần hai, cả ngày muốn trèo cao không được Tần gia chấp nhận. Bà vẫn là khuyên con bà an phận thủ thường tự mình rời đi, miễn cho cuối cùng bị đuổi ra khỏi Tần gia bị người chế giễu. Nó ở Tần gia một ngày, tôi sẽ không bỏ qua cho nó! Cho nên bà có thể suy nghĩ rõ ràng.

- Vạn Kiều, bà tính là thứ gì a, bà có tư cách có bản lĩnh gì không buông tha con gái tôi?

Tần Tuyết thật buồn cười, con của bà ta có thể cưới thiên kim, Tiểu Chân lại không thể gả cho Tần Duẫn Đông sao? Người đàn bà này sắc mặt cũng thật khó coi.

- Không tin? Bà chờ xem.

Có Đường gia làm chỗ dựa, mẹ Chương thật có đủ tự tin, còn muốn uy hiếp vài câu, lại bị đẩy một cái. Mẹ Chương bị đẩy ngã xuống đất, trực tiếp lảo đảo thành tư thế chó ăn phân, tức giận đến bà ta thẹn quá hóa giận.

- Ai! Ai đẩy tôi?

- Tôi đẩy bà, sao nào? Bà còn muốn đánh tôi?

Liễu Diệp hùng hổ tới, che ở trước mặt vợ chồng Diệp Thịnh, chỉ vào bà ta mà mắng.

- Cư nhiên dám ở Tần gia nói ra nói vào, bà mẹ nó là thứ gì, con dâu Tần gia bà có thể bố trí sao, tin hay không tôi nói cho lão thủ trưởng một phát bắn chết bà!

Nhìn đến là Liễu Diệp, con dâu cả Tần gia, mẹ Chương lập tức trợn mắt há mồm, trong lúc nhất thời giận đến phát run, nhưng lại không dám phát giận với Liễu Diệp.

- Người đàn bà này là khách của ai?

Liễu Diệp còn không có bỏ qua, hỏi người hầu, người hầu nói là của Đường gia, Liễu Diệp lập tức cười lạnh.

- Thật là người nào đều dám trà trộn vào Tần gia, Đường gia thật coi mình là đồ vật gì đây, liền chuyện của Tần gia cũng dám quản? Tôi đi nói với ông nội, xem ông còn mặc kệ không!

Nghe Liễu Diệp nói như vậy, mẹ Chương mới biết mình gặp rắc rối, sợ tới phát run, nếu là liên lụy tới con trai con dâu mình, Đường gia khẳng định sẽ không bỏ qua cho bà ta.

TruyenC

Copyright © 2025 TruyenC.