Trở về truyện

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật - CHƯƠNG 14: NGƯỜI GIÁM SÁT CỦA THẦN HẦU PHỦ

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật

14 CHƯƠNG 14: NGƯỜI GIÁM SÁT CỦA THẦN HẦU PHỦ

Hai ngày trước

Ư….ư….a…thoải mái quá…ư…

Tiếng rên sung sướng của một cô gái, nàng sướng tận trời mây khi người đàn ông đem lại cho những khoái cảm nhất

a…..a..chàtruyenc.comếp không chịu nổi nữa rồi…a

Chàng liếm đôi ngọc nhũ căng nõn là của nàng, trườn xuống dưới thám hiểm vùng hiểm bí nhất, lè liếm cắn nhẹ vào nơi bí hiểm. Người con gái quằn quại, nàng thở hổn hển, đôi mắt bị buộc bởi mảnh vải đen. Nàng run rẩy, kẹp chặt chân vào đầu chàng, ngọc thủ mò mẫm vê tóc chàng. Chàng vẫn cố gắng đưa lưỡi mình vào sâu hơn, đánh hột le làm nàng hét lên đầy sung sướng

A….a…thiếp ra….

Cô gái mệt mỏi thả lỏng hai chân, khuôn mặt nhu tình vạn chủng, hơi thở lan xuân. Chàng vẫn không dừng, từ từ đưa luỡi liếm lên, đi qua đôi ngọc nhũ, nhè nhẹ đánh luỡi quanh hột ti, cắn nhẹ

A…..chết thiếp mất


Nàng cắn răng không giám rên to, nhưng chàng lại trườn lên, hôn lên đôi môi mềm mại, tham lam hút hết mật ngọt trong miệng nàng. Nàng ghì đầu chàng, hiến dâng toàn bộ cho chàng. Chàng rời môi, một vệt nước từ khoé miệng nàng chảy ra, nàng thở hổn hển vì nụ hôn kéo dài.

Chàng cắn nhẹ vành tai, kích thích đến tận cùng, nàng tiếp tục cắn răng không cho mình rên to. Chàng cười quỷ dị, ấn đại côn vào, nàng cảm nhận được sức nóng lạ thường, kêu lên

A…..a…nóng quá…ư

Lời chưa dứt, chàng chặn môi nàng, trao cho nụ hôn nồng nàn, khẽ cử động thân hình, bất chợt tăng tốc làm cho nàng rên lên kiều dị, nhưng môi chàng vẫn chặn tiếng rên chỉ thay bằng tiếng kêu “Ưm…ưm..”

“Bạch…bạch”

Tiếng kêu dâm dục kết hợp với không khí dâm đãng, nàng chỉ biết hôm nay mình là tiên, chàng là người đưa nàng lên đỉnh Vu Sơn. Chàng rời môi nàng, vòng tay qua lưng, kéo nàng dựa hẳn vào ngực, nâng kiều đồn lên cao, rồi thả xuống cứ thế cứ thế lặp đi lặp lại một động tác. Tay nàng không tự chủ được đưa ra sau lưng chàng, 5 đầu ngón tay bấu mạnh, cằm ngục vào vai chàng rên lên đầy dâm dục:

a…a…thoải mái quá….a…chàng ơi mạnh nữ lên…a….hãy hành hạ thiếp đi….a….thiếp sướng….

Chàng vận sức lắc mạnh hết cỡ, những tiếng “bạch bạch” vang lên rất to, chàng tìm đôi ngọc nhũ, cắn lên, in rõ vết răng, nàng cảm thấy đau nhưng cái đau sao bù được cái sướng, nàng há hốc mồm, rãi chảy xuống vai chàng, rồi lại cắn một cái thật mạnh lên vai, rùng mình:


A……a…..thiếp chết mất…thiếp……ra…a…….

Giật giật vài cái trên người chàng, bên dưới, một dòng nước trắng đục chảy ra. Chàng ghé tai nàng nói

Hì hì, xin lỗi, nhưng ta chưa ra

Nàng đang thỏa mãn nhưng khi nghe xong câu nói đó, hoảng hốt định nói xin hãy dừng lại thì chàng bất chợt chặn môi nàng, tiếp tục tăng tốc lắc.

a…ưm….ưm.a…

***

Hắn đứng dậy mặc lại quần áo, nhìn kĩ lại người con gái vẫn đang ngủ trên giường, lại một tác phẩm nữa được tạo ra. Hắn mỉm cười đi ra ngoài cửa.


_A, đại gia lần sau lại đến Mộng Mộng lâu nâ nha – Một người phụ nữ trung niên tiến lại gần hắn, ve vãn đôi vai, rồi nũng nịu nói

Hắn cười dâm đãng, nhét cục bạc vào giữa đôi ngọc nhũ căng mọng của người phụ nữ trung niên rồi nói:

_Haha, tất nhiên rồi, nhất định bổn thiếu gia sẽ đến.

Ra khỏi lâu, khuôn mặt hắn thay đổi, từ vẻ mặt dâm dục lập tức thay đổi thành lạnh nhạt. Hai người đàn ông đi đến đón hắn, một người trong đó vừa đến, nói:

_Thiếu chủ, đã xác định được vị trí của Trâu sơ, và Thần Hầu Phủ có gửi một bức thư cho ngài

Gã thiếu chủ gật gù:

_Làm tốt lắm Độc Kê

_Thiếu chủ đừng gọi tôi bằng cái tên đó nữa, hãy cứ gọi là Độc Lão là được rồi – Độc Kê nói xong, liền đưa một túi đồ cho gã thiếu chủ

Hắn mỉm cười lắc đầu, tiếp nhận gói đồ, mở ra chỉ có một chiếc mặt nạ khỉ, và một phong thư có in dấu Thần Hầu phủ, mở phong thư ra đọc:

“Quang Huy, nhận được tin cậu muốn lão phu giúp đỡ, ta cùng Thần Hầu phủ thật là rất vinh hạnh a. Haha, lần sau đến Cuồng Long đế quốc nhớ là đến phủ ta chơi đó. Còn việc cậu nhờ ta, đã chuẩn bị đầy đủ cả, Nam Khang đô đốc Trần Tường đã gửi thư mở đường hết cả, cậu không phải lo về thân phận. Còn trong túi, lão phu gửi đến mặt lạ khỉ của Thần Hầu phủ kèm theo lệnh bài Giám Sát Nhân…bây giờ cậu có chức danh là người giám sát Thần Hầu phủ rồi, lên hành động cho cẩn thận…”

Quang Huy gấp phong thư, chỉ cười:

_Gia Cát tiên sinh thật là, luôn luôn hành sự thật tỉ mỉ, Cẩu Thính, Độc Lão xuất phát thôi.


_Vâng – Hai người Cẩu Thính cùng Độc Kê đáp

***

Ba con người đứng trước cổng đá của Trâu sơ, Độc Kê tặc lưỡi dò xét cổng đá:

_Thật là cũ, xem ra đã trải qua khá lâu rồi

Cẩu Thính cũng ngước lên nhìn, sau đó khẽ liếc Quang Huy, hắn ấp úng nói:

_Ngài chắc chắn toàn bộ chứ?

Quang Huy đưa mặt lạ khỉ lên mặt, hắn đeo xong bước đều vào trong cổng:

_Người làm đại sự không bao giờ chắc chắn, chỉ có kẻ tiểu nhân mới khẳng định một cách dứt khoát chắc chắn.

Cẩu Thính giật mình, nhưng rồi gã cũng theo sát Quang Huy.

CÒN TIẾP

Quang Huy rảo bước trên đoạn đường vào làng, ánh mắt sau tấm mặt nạ bao quát toàn bộ, không một thứ gì có thể thoát khỏi.

Độc Kê ngáp dài hỏi:

_Thiếu chủ ngài thấy xung quanh bố trí thế nào?

Cẩu Thính cũng ngắm nhìn hai hồ nước, hắn nhanh nhảu đáp:

_Đúng thật, chỗ này thật kì lạ, mà kì lạ chỗ nào thế

Độc Kê nghe xong suýt thì cắn vào lưỡi, gã trợn mắt nhì Cẩu Thính sau đó giơ ngón tay lên cổ, làm động tác cứa nhẹ. Cẩu Thính cúi mặt xấu hổ, thầm nghĩ “có mỗi chuyện đó thôi mà cứ nhắc đi nhắc lại”

Quang Huy cười lên ha ha, vỗ vai Cẩu Thính, hắn trả lời:

_Đúng vậy, hai cái hồ này rất kì lạ. Hồ bên trái đào lên được chưa đầy trăm năm, những cây mọc xung quanh cũng đều là cây trăm tuổi, chắc khi mới đào, họ trồng chúng để giữ sạt nở đất. Còn hồ bên phải niên đại không xác định, chắc chắn không phải hồ nhân tạo…

Cẩu Thính vừa nghe vừa nhìn vào hồ bên trái, quả thật ở đó trồng một hàng cây Cổ Mộc* ,gã tò mò hỏi tiếp:

__Tại sao ngài biết hồ bên phải có niên đại rất lâu

*Từ ở đây có nghĩa là cây lâu tầm trăm năm, còn Cổ Thụ là loại cây cổ đại có từ thời Chiến Tranh Kỉ Nguyên – Theo Địa Châu bách khoa toàn thư, mục 4, hồi 72, trang số 7904019467

Quang Huy bước đến sát hồ nước bên phải, hắn đưa tay lên chỉ:

_Hai người các ngươi xem, đoạn bờ mép nước này, chỗ đó tầng đất lộn xộn lồi lõm quá nhiều, còn đi tiếp một đoạn thì lại thấy bờ mép đó bằng phẳng, đây chắc là do có người đã đắp lại, dựa vào cách đắp này cho ta thấy không chỉ một người đắp mà là nhiều và không chỉ một chỗ mà là toàn mép hồ. Nhưng do thời gian bào mòn lên mới xuất hiện chỗ lồi chỗ lõm.

Sau đó Quang Huy cúi xuống, bàn tay móc ít đất từ dưới mép hồ lên, vê trong lòng bàn tay, rồi đưa cho bọn Độc Kê:

_Các ngươi xem, đó chính là Thổ linh lực, họ dùng Thổ Linh lực để đắp lại mép bờ, thời gian đã quá lâu, Thổ linh lực cũng mất tác dụng. Vì thế ta mới nghĩ là hồ nước này có niên đại lâu lắm rồi. Còn vì sao lại không phải hồ nhân tạo, đơn giản thôi

Nói xong, Quang Huy đáp một hòn đá xuống nước, rồi nói:

_Hãy dùng Cảm Vật Cách Không đi

Cả Độc Kê cùng Cẩu Thính nhắm mắt lại, di chuyển tâm của mình nhập vào hòn đá trong hồ, rồi cả hai giật mình, độ sâu của hồ tầm 40 mét nhưng cái mà họ chú ý chính là áp lực nước chèn vào hòn đá. Và còn cảm nhận được chút gì đó nóng. Cả hai cùng đồng thời nhìn sang Quang Huy. Thấy hắn bước đi, cả hai lại vội vàng chạy theo.

_Bên dưới nóng đúng không, ta đã bảo rồi đây không phải hồ nhân tạo cũng như không phải tự nhiên mà là hồ do quái thú Hoả Hùm tạo ra, chắc là trong chiến tranh Cổ Đại. Sức nóng do đã tạo ra cái hồ này, kèm theo sinh vật, thực vật xung quanh đều không mọc được, đến cả một con cá cũng kho lòng sống được. Vì vậy đây là hồ Thú Tạo chứ không phải Nhân tạo, haha

Choáng! Cả bọn Độc Kê không còn từ gì để diễn tả được gã thiếu chủ này, hồ thú tạo nữa chứ, nói chung là nhân tạo đi còn đi lí sự cùn, mà cũng công nhận hắn chỉ cần cảm nhận ít đất mà có thể suy ra được cả nguyên nhân tạo ra, bái phục đã thừa rồi.

“Cà rập…cà rập”

Tiếng cỗ xe ngựa đánh tới, hình như là đi khỏi làng, trên xe chẳng có chất một cái gì, vì vậy Quang Huy nghĩ đây không phải xe ngựa đến mua tượng mà là xe ngựa vận chuyển đồ đến Trâu sơ. Hắn bước đến tấm biển đá khắc bàn đồ, rồi đi tiếp.

Người dân qua lại thấy nhóm ba người khách này, họ rẽ đường cho qua, ai ai cũng nhìn vào tên đeo mặt nạ khỉ, họ biết rằng đây chính là đại nhân vật nào đó đại xá quang lâm đây mà.

Đi đến nhà trưởng làng, Quang Huy sai Cẩu Thính vào thăm hỏi, thì không lâu sau gã đã chạy ra nói không có ai trong nhà. Quang Huy nhíu mày, hắn suy nghĩ một hồi rồi bất chợt nắm tay áo của một người đi ngang qua:

_Huynh đệ, cho hỏi qúy danh

Gã qua đường giật mình nhìn vào Quang Huy thì thấy hắn đeo mặt nạ khỉ, người bắt đầu mềm ra, giọng nói run run:

_Thần Hầu…phủ…đại…nhân hạ dân tên Vũ Kì a…ngài..có việc gì sai bảo?

Quang Huy thấy gã tên Vũ Kì này rất trẻ, lên chỉ cười haha, rồi bỏ tay đang giữ hắn ra, hỏi:

_Huynh đệ không phải sợ, ta đến đây chỉ muốn tìm trưởng làng mà thôi, mong cậu có thể thông báo cho trưởng làng một tin được không?

Vũ Kì nghe xong, hắn liếc liếc mắt nhìn hai người còn lại, rồi cúi mặt xuống, đáp:

_Dạ, tiểu dân đi thông báo ngay

Nói đoạn, hắn tăng tốc chạy mất hút, làm cho Quang Huy không khỏi cười khổ, mình có ăn thịt hắn đâu mà chạy kinh vậy.

Cẩu Thính thấy tên nhóc kia thật buồn cười gã trêu:

_Haha, buồn cười quá, tên kia sao giống Độc Lão Quái nhà ta nha

Độc Kê nghe xong tức giận gân cổ lên quát:

_Cẩu thúi, sao ngươi giám sủa như vậy, không mau mau câm miệng lại, bằng không ta đáp phân cho ngươi ăn đó

Cẩu Thính cũng tức giận đáp trả:

_Hứ, tên Độc rắm nhà ngươi có gì tài giỏi, ngươi không im ta sẽ bắt mấy con rắn trong người ngươi ra để tráng miệng đó

Hai tên cứ thế cãi nhau inh ỏi, Quang Huy ở giữa đành bịt tai lắc đầu. Hai tên này sao cứ nhắm mặt mình mà phun mưa vậy…

HẾT

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.