Trở về truyện

Mẫu Tử Ký - Chương 23 : Mẹ Ghen?

Mẫu Tử Ký

23 Chương 23 : Mẹ Ghen?

"Ôi, đàn ông con trai bị chút thương tích này thì tính là gì chứ, đại trượng phu đổ máu không đổ lệ. Ha ha ha, lần sau cũng đừng đến những chỗ như thế nữa nhé."

Mặc dù bị thương một chút nhưng Thiên Vô Cực vẫn rất lạc quan.

Giờ phút này nếu có người để ý thì nhất định có thể nhìn thấy trong mắt Lâm Tư Tư tràn đầy cảm kích và sùng bái Thiên Vô Cực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên:

"Ừm, chị nghe lời em, chị sẽ không tiếp tục đi nữa."

"Còn có một số lời không biết có nên nói hay không."

Thiên Vô Cực tiếp tục nói.

"Em nói đi."

"Đó là chị cũng đừng liên lạc lại với những người bạn kia nữa, bọn họ đều không phải là những kẻ tốt đẹp gì, chị không biết lúc em tới... Nếu như em đến muộn một phút thì chị cũng đã bị..."


Khuôn mặt của Lâm Tư Tư đã đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, vội vàng bịt miệng Thiên Vô Cực, không cho hắn nói tiếp ra. Thiên Vô Cực lè lưỡi ra liếm lòng bàn tay của cô.

"A..."

Lâm Tư Tư xấu hổ rút bàn tay tuyết trắng đáng yêu tuyết ra:

"Ừm, chị biết rồi, chị sẽ không tiếp tục liên hệ với bọn họ nữa."

Một lát sau, bác sĩ đến đây nói vài câu đơn giản về tình trạng của Thiên Vô Cực, dặn dò vài câu, nói không có việc gì lớn nhưng vẫn phải nằm viện tiêm thuốc kháng viêm vài ngày rồi mới có thể xuất viện. Lúc bác sĩ tới khám bệnh, Lâm Tư Tư nói với Thiên Vô Cực rằng, lúc hắn ngất đi, cô ấy đã gọi cho những người mà hắn gọi điện gần đây. Có dì Mai Nguyệt, Hạ Tĩnh, chắc hẳn chẳng mấy chốc hai người họ sẽ tới đây.

Quả nhiên, sau khi bác sĩ đi không lâu, mẹ hắn đã hấp tấp chạy tới. Nhìn thấy đỉnh đầu của Thiên Vô Cực bị cạo đi một túm tóc, đầu quấn băng gạc, lông mày của bà ấy không tự giác mà nhăn lại, biểu cảm trên khuôn mặt tinh xảo không ổn lắm, giống như đang có nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

"Tiểu Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao con lại bị thương rồi?"

Sau khi Hạ Tĩnh đi hỏi thăm tình trạng của Thiên Vô Cực thì lại vội vàng đi tìm bác sĩ, hỏi một đống vấn đề, cuối cùng đến khi bác sĩ xác nhận vài lần hắn không có vấn đề gì lớn thì bà ấy mới đến tìm hắn, hỏi kỹ càng về chuyện đã xảy ra...


Cứ như vậy, Thiên Vô Cực đã kể cho mẹ mình những chuyện đã phát sinh trải qua, sau khi nghe xong khuôn mặt ban đầu còn rất lo lắng của Hạ Tĩnh dần dần cũng bắt đầu có chút dịu lại...

"Bạn học Lâm Tư Tư, cô nhớ hình như đã từng dạy qua em thì phải."

"Đúng vậy, cô Hạ Tĩnh, lúc ấy cô còn là giáo viên chủ nhiệm của em. Chớp mắt một cái mà đã qua 4,5 năm rồi."

Ngay trong khi Hạ Tĩnh nói chuyện với Lâm Tư Tư, bà ấy không khỏi lén ghé sát đầu bên tai Thiên Vô Cực, lặng lẽ hỏi hắn quan hệ giữa hai người họ là như thế nào?

Thiên Vô Cực đành phải nói cho bà ấy là quan hệ bạn bè.

Hạ Tĩnh không tiếp tục truy hỏi mà chỉ ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với Lâm Tư Tư.

"Lâm Tư Tư, bây giờ em đang học trường đại học vậy?"


"Cô Hạ Tĩnh à, em không còn đi học nữa."

Có lẽ là do ở một chỗ với Hạ Tĩnh cảm thấy không được tự nhiên nên Lâm Tư Tư tìm lý do, nói muốn đi ra ngoài mua đồ, nên đi ra ngoài.

"Mau nói đi, tiểu Thiên, rốt cuộc quan hệ giữa hai người là như thế nào?"

Mẹ hắn mặt không đổi sắc hỏi Thiên Vô Cực, chắc hẳn là bắt đầu muốn trách cứ hắn.

"Thật sự chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà..."

"Bạn bè bình thường mà muộn như vậy còn gọi điện thoại cho con sao? Nếu lạc bạn bè bình thường thì vì sao hết lần này tới lần khác lúc mình gặp nguy hiểm lại gọi điện thoại cho con mà không phải cho cha mẹ hả?"
Hạ Tĩnh nói, bộ ngực bắt đầu kịch liệt phập phồng, biểu tình trên mặt mặt đã biến thành không vui. Thiên Vô Cực không hiểu rốt cuộc bà ấy tức giận là bởi vì không muốn cho hắn yêu sớm hay là nói... chẳng lẽ bà ấy đang ghen sao?

"Tiểu Thiên, năm nay con mới mấy tuổi chứ? Con mới 15 tuổi thôi đấy, mẹ và các thầy cô giáo ở trường đã dạy con thế nào hả? Không được yêu sớm, các con phải giữ khoảng cách, hơn nữa Lâm Tư Tư còn nhỏ như vậy đã không còn đi học nữa, mẹ cũng lo lắng nó có thể sẽ gây ảnh hưởng đến con."

"Mẹ à, bọn con thật sự chỉ là bạn bè bình thường, con không có lừa mẹ mà. Con cũng không phải không nghe lời mẹ, nhưng mà con muốn kết giao bạn bè, chẳng lẽ chuyện này cũng sai sao?"

"Tóm lại, hai đứa phải giữ khoảng cách một chút. Lần này trên đầu con bị thương, mẹ là tới bệnh viện nhìn con, lần tiếp theo sẽ ở đâu? Mẹ cũng không dám tưởng tượng nữa."
"Mẹ, con biết rồi, con đây là thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, mẹ không biết tình huống lúc đó..."

"Thấy việc nghĩa hăng hái làm là chuyện tốt, thế nhưng nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ phải sống tiếp thế nào hả?"

"Mẹ, mẹ đang lo lắng cho con sao?"


"Con là con của mẹ, mẹ không lo lắng con thì đi lo lắng cho ai nữa? Mẹ hi vọng con luôn vui vẻ khỏe mạnh, đừng có lại đi làm những chuyện mạo hiểm như thế này nữa."

"Yên tâm đi, mẹ à, tố chất cơ thể của con rất tốt đấy."

"Còn ở đó mà đắc chí, bác sĩ đã nói, con ít nhất cũng còn phải nằm viện một tuần nữa kìa."

"Không cần đâu. Để con về nhà đi."

"Con là bác sĩ sao? Nghe con hay là nghe bác sĩ, không tiêm thì làm sao đây. Ngày mai mẹ sẽ xin nghỉ học ở trường cho con, con cứ ở bệnh viện dưỡng bệnh thật tốt cho mẹ, ngày mai mẹ cũng xin nghỉ phép đến bệnh viện chăm sóc con."
"Như vậy sao mà được chứ? Mẹ còn phải đi làm nữa mà? Mẹ xin nghỉ phép rồi thì ai đến dạy thay mẹ đây? Hơn nữa trường học cũng sẽ không để cho mẹ nghỉ lâu như thế đâu."

"Nếu thực sự không được thì lúc nào không lên lớp, có thời gian rảnh thì mẹ sẽ đến."

"Thật sự không cần thiết mà, dù sao con có thể tự gánh vác chuyện sinh hoạt cũng chỉ là tiêm một mũi thôi, y tá làm chút là xong."

Mặc dù Thiên Vô Cực có khuyên đến mức nào thì Hạ Tĩnh vẫn khăng khăng muốn ở lại chăm sóc hắn. Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện phiếm thì một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, quần áo mỹ lệ dáng người yêu kiều, sắc vóc thướt tha mềm mại gợi cảm, một vưu vật bước vào phòng bệnh.

"Tiểu Thiên, con không có chuyện gì chứ? Làm nào không?"

Giống như Hạ Tĩnh, Mai Nguyệt vừa bước vào đã bắt đầu lo lắng hỏi dồn dập. Nhưng mà sau khi nhìn thấy mẹ của Thiên Vô Cực cũng đây thì lập tức tiến lại, vội vàng nắm lấy tay bà ấy:
"Chào cô Hạ Tĩnh, tôi là mẹ của học sinh Hắc Tử, bạn thân của tiểu Thiên. Ngày mai nó còn phải đi học nên để tôi đến thay nó hỏi thăm tiểu Thiên một chút."

Mai Nguyệt hẳn là viện một cái lý do, đồng thời bởi vì lần trước hai người kích tình dâm đãng như vậy qua điện thoại nên giờ phút này nhìn thấy Thiên Vô Cực, khuôn mặt tràn đầy xấu hổ. Toàn bộ mặt đều đỏ rực, giống như vừa làm chuyện gì xấu sợ bị người khác phát hiện.

Ba người nói chuyện phiếm một hồi thì Lâm Tư Tư đã quay lại, cô ấy mang theo một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, có lẽ là mua cho Thiên Vô Cực.

Giờ phút này Thiên Vô Cực nhìn ba vưu vật mỹ nữ đang ở trong phòng bệnh của hắn, thât sự cảm thấy đây là thời khắc đỉnh cao của cuộc đời mình, nếu như lúc này có thể làm chuyện gì đó thì chắc chắn sẽ thoải mái đến thăng thiên mất. Ba vị mỹ nữ còn đang mang những tâm trạng khác nhau nên cục diện vẫn có chút xấu hổ.
"Tiểu Thiên, vậy không có chuyện gì nữa thì dì đi trước nhé, có thời gian sẽ đưa Hắc Tử đến thăm con."

Ba người ở bên trong, cuối cùng vẫn là Mai Nguyệt rời đi trước.

"Được rồi, dì Mai Nguyệt, cám ơn dì đã đến thăm, không có chuyện gì nữa ạ, dì về trước đi."

Thiên Vô Cực tạm biệt Mai Nguyệt..

Cứ như vậy, trong ba người phụ nữ, dì Mai Nguyệt là người rời đi đầu tiên, dù sao có Hạ Tĩnh ở đây nên bà cũng không dám ở lại lâu.

"Cô Hạ Tĩnh, nếu không thì cô cũng trở về đi, em sẽ ở chỗ này chăm sóc cho Thiên Vô Cực."

Lúc này Lâm Tư Tư nói.

Mà Hạ Tĩnh cũng đối chọi gay gắt:

"Không cần đâu, Tư Tư, không làm phiền em nữa, em vẫn nên về sớm một chút nghỉ ngơi đi. Cô sẽ chăm sóc tiểu Thiên."

Thiên Vô Cực đành phải nháy mắt mấy cái với Lâm Tư Tư, ra hiệu cho cô ấy đi trước.
"Được ạ, vậy chị về đây, Thiên Vô Cực. Cái này tặng cho em nè, cám ơn em nhé."

Nói rồi đem chiếc mũ lưỡi trai màu đen lúc nãy đưa cho hắn rồi cũng rời đi. Cứ như vậy trong phòng chỉ còn lại Thiên Vô Cực và Hạ Tĩnh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.