Trở về truyện

Mang Thai Hộ - Chương 1: Lần Đầu Gặp Gỡ

Mang Thai Hộ

1 Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Trans+Edit: Team CN

“Cây có rễ mới phát triển tốt, nước có nguồn thì mới chảy, nhà họ Chu tiếp tục xây dựng sự nghiệp, thống nhất dòng họ…”

“Nhớ đến tình máu mủ, nghĩ đến tình nghĩa dòng họ, tổ tiên…”

“Sự hưng thịnh, suy vong của dòng họ, ai có thể chịu trách nhiệm, thế hệ chúng ta hãy là người dạy dỗ, rèn dũa nhân tài, là trụ cột của dòng họ…”

Chu Quân Ngạn thở dài trong lòng, lần này nhà họ Chu thờ cúng tổ tiên, thanh thế to lớn, thật ra là muốn thông báo đến mọi người, anh sẽ trở thành người kế thừa sự nghiệp của nhà họ Chu, tiếp nhận trọng trách tiếp tục phát triển sự nghiệp của dòng họ.

Chu Quân Ngạn năm nay 27 tuổi, là cháu đích tôn của nhà họ Chu, từ nhỏ đã được kỳ vọng rất lớn, đổi lại anh đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người, sau khi tốt nghiệp trường đại học lớn nhất trong nước lại sang nước anh để học thạc sĩ quản trị kinh doanh, ba năm trước về nước kết hôn với con gái nhà họ Đỗ, hai vợ chồng chung sống cũng coi như hoà thuận, tiếc nuối duy nhất là Đỗ Nhược Vân vẫn không mang thai, bà nội vì chuyện này mà nói bóng gió nhiều lần, biểu đạt sự bất mãn của bà, lần trước khi hai vợ chồng trở về nhà họ Chu bà còn mời bác sĩ Phương có tiếng xem mạch cho Đỗ Nhược Vân, bác sĩ Phương nói Đỗ Nhược Vân tử cung lạnh khó có thể thụ thai, phải uống thuốc đông y trong một thời gian dài để điều trị.

Đỗ Nhược Vân cau mày uống hết chén thuốc màu đen vào, nửa năm trôi qua bụng cô ta vẫn không có tin tức gì, cô ta vừa khóc vừa nháo, lần này thờ cúng tổ tiên cũng không trở về.

“Quân Ngạn, vì sao ông trời lại đối xử với em như vậy, không cho em một đứa con?”


Chu Quân Ngạn nhẹ nhàng an ủi: “Nhược Vân, em đừng tự áp lực bản thân quá, chuyện như vậy tốt nhất là cứ thuận theo tự nhiên.”

Cô ta khóc một lúc, đột nhiên kéo vạt áo của người đàn ông nói: “Nếu như em vẫn không thể sinh con, Quân Ngạn chúng ta nhận nuôi một đứa bé đi, chị họ của em nói chúng ta có thể nhận nuôi con của chị ấy, lần trước em đã gặp qua đứa bé rồi, trắng trẻo mập mạp, chúng ta cho chị ấy một chút tiền, chắc chắn chị ấy sẽ không đi nói lung tung. Đó chính là con của chúng ta.”

Chu Quân Ngạn đương nhiên sẽ không đồng ý, anh là cháu đích tôn của nhà họ Chu, sau này con anh sẽ kế thừa toàn bộ sản nghiệp nhà họ Chu, sao có thể nhận nuôi con của người ngoài tới giả mạo?

Nhìn tinh thần của Đỗ Nhược Vân sắp sụp đổ, anh nhẫn nại ôn nhu nói: “Chuyện con cái không vội, chúng ta còn trẻ, từ từ cơ hội sẽ đến, trước tiên em cứ bình tĩnh lại đã.”

Đỗ Nhược Vân vẫn muốn nhận nuôi đứa bé kia bên mình, cọ cọ vai anh nói: “Em nghe nói rất nhiều cặp vợ chồng ban đầu không thể sinh con, nhưng sau khi sau nhận nuôi một đứa con không lâu sau thì mang thai, chúng ta thử xem có được không anh? Nếu như anh không thích, chúng ta có thể đem trả lại.”

Trả lại?

Trong lòng Chu Quân Ngạn cười nhạo, đây là sinh mệnh có ý thức, cũng không phải là chó mèo tuỳ ý nhặt ngoài đường, nuôi một đoạn thời gian còn trả lại cho người ta? Cho dù bản thân định trước sẽ không có con, chờ sau này lớn tuổi, sẽ chọn một người từ con cháu nhà họ Chu để làm người thừa kế, anh tuyệt đối không thể nuôi dưỡng một đứa bé họ ngoại, ngoài miệng anh ứng phó qua loa:

“Đừng suy nghĩ về những chuyện kia nữa, ngủ đi, tháng sau anh về quê thờ cúng tổ tiên, sau khi trở về chúng ta sẽ nói lại chuyện này.”


Một câu về quê thành công chặn miệng của Đỗ Nhược Vân, cô ta thật sự rất chán ghét vẻ mặt thúc giục của bà nội Chu, phép tắc lại nhiều, cô từ nhỏ đã được nuông chiều, học vấn lại cao, chẳng qua là vì cô yêu người đàn ông này nên mới tình nguyện sinh con cho anh, hiện tại bởi vì bản thân cô ta không thể sinh con mà trở thành người có tội đối với nhà họ Chu? Trong lòng lại thầm hối hận ít chuyện trước kia, nếu cô ta sớm biết sẽ gả cho một người đàn ông ưu tú như Chu Quân Ngạn, bản thân thật sự không nên…

Ôi, sờ lên bụng dưới bằng phẳng, cô ta chỉ có thể cầu xin ông trời cho cô ta một đứa con.

**

Biệt thự nhà họ Chu được thiết kế rất tinh xảo, bố cục cầu kỳ, góc mái hiên vểnh lên, gạch và gỗ được chạm khắc vô cùng tinh xảo, rất có khí phách của một nhà đinh giàu có.
Sau khi Chu Quân Ngạn trở về liền ở trong tĩnh viên mà anh ở khi còn trẻ, anh cảm thấy bản thân mình thích giữ gìn những cái đã có, không giống như chi thứ hai, em họ mới sửa lại biệt thự theo kiểu phương tây, sửa bể bơi, thỉnh thoảng gọi mấy người bạn tụ tập, anh càng thích lúc rảnh rỗi ở một mình yên tĩnh đọc sách hơn, có đôi khi ở gần cửa sổ nhìn trăng cũng cảm thấy dễ chịu.

Bạn học kiêm bạn tốt của anh là Thương Hạo thường xuyên trêu ghẹo anh căn bản không giống một thương nhân, sống không khác gì một ông già, anh cũng chỉ mỉm cười cho qua.

Thích và am hiểu trước giờ là hai chuyện khác nhau, nhà họ Chu mấy năm nay dưới sự dẫn dắt của anh mở rộng toàn bộ lĩnh vực, bất động sản, khách sạn đều làm ăn phát đạt, chỉ là nhìn thấy quá nhiều điều xảo quyệt và u ám của giới kinh doanh, nên trong lòng anh càng khát khao sự bình yên hơn, hiện tại vấn đề phiền não nhất của anh chính là vấn đề con cái.
“Cộc cộc” tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ miên man của người đàn ông.


“Vào đi.”

Giang Tư Ninh đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đặt tổ yến lên bàn nhỏ bên ngoài, cúi đầu rũ mắt đứng ở một bên, chờ lát nữa cậu chủ uống xong sẽ thu dọn chén đi.

Ngón tay thon dài trắng nõn của cô gái nhỏ làm cho Chu Quân Ngạn phải ngẩng đầu lên nhìn, cô gái nhỏ này thật sự rất lạ mặt, lông mày của anh khẽ nhíu, thời đại nào rồi, cô gái nhỏ mười mấy tuổi đầu học không lo học cho tốt, lại hết lần này đến lần khác rảnh rỗi chạy tới giúp việc kiếm tiền.

Chỉ có điều, đây không phải là việc mà anh cần quan tâm.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.