Trở về truyện

Lửa Trong Mưa - Chương 4: Bước Đầu Thành Công

Lửa Trong Mưa

4 Chương 4: Bước đầu thành công

5 giờ sáng, trên sân thường căn nhà Minh đang ở, một thân hình không quá vạm vỡ nhưng vẫn nổi lên những đường cơ bắp săn chắc. Người đó không ai khác chính là Minh, hắn đang kéo xà đơn.

Không luyện tập nhiều như lúc trước, hiện tại Minh chỉ tự tập một buổi thể lực và một buổi thể hình mỗi tuần, tuy tần suất tập ít nhưng cộng với việc siêng chơi thể thao giúp hắn giữ được cơ thể thỏe mạnh, nhanh nhẹn và ‘sung mãn’.

Cuộc sống thảnh thơi nhàn hạ tạo nên một vỏ bọc hoàn hảo, không ai biết rằng Minh là một tay lập trình đẳng cấp, kể cả Thảo.



Ngồi ở trạm xe buýt, cầm ổ bánh mì nhai hồn nhiên khiến hắn thú hút nhiều ánh mắt xung quanh, nhưng hắn mặc kệ, cứ vô tư ăn tiếp. Xe buýt tới, mọi người chen nhau lên cho kịp giờ, chỉ còn lại hắn với ổ nửa ổ bánh mì đang ngắn dần. Chiếc xe lăn bánh chạy đi là một chiếc xe buýt khác tấp vào ngay, Minh lên xe đi về hàng ghế cuối, hàng ghế có một người đàn ông tóc bạc, cũng là hành khách duy nhất trước khi Minh lên xe.

“Cậu cũng thú vị đấy, ăn bánh mì trong khi kiếm được vài chục triệu mỗi tháng. ”Người đàn ông cất tiếng khi Minh vừa ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Tiền bạc khiến con người ta thay đổi, tôi cũng thế!” Minh vừa nhai vừa trả lời.

Người đàn ông cười: “Ăn ổ bánh mì mười lăm ngàn, thay vì ổ mười ngàn như trước đây. Một sự thay đổi to lớn!” Rồi cả hai cùng cười.


Người đàn ông lấy trong túi áo ra một tờ giấy nhỏ đưa cho Minh. Hắn cầm lấy rồi cố nhớ hàng chữ duy nhất trên đó, là đường link của một trang web. Xem xong Minh trả lại tờ giấy, không nói thêm câu nào, hắn xuống xe ở trạm kế tiếp.

Vài tháng trước Minh gặp người này, gã là bạn của ông hàng xóm đã giúp Minh hồi nhỏ, ông hàng xóm giới thiệu gã với Minh. Một người lạ măt bí ẩn khiến Minh cẩn thận dè chừng, nhưng vài ngày sau hắn đã đồng ý. Bởi dù chưa tìm được bất cứ thông tin gì về người đàn ông bí ẩn kia, nhưng Minh tin ông hàng xóm của mình, hắn cũng đoán được gã kia làm việc cho chính phủ và thỏa thuận làm hắn cảm thấy thích thú.

Điều kiện duy nhất là giữ bí mật các cuộc gặp mặt và ‘việc hợp tác’ của hai người, ngoài ra không ràng buộc bất cứ điều gì. Minh mã hóa dữ liệu giúp hắn, ngược lại Minh có thể nhận tiền thù lao hoặc yêu cầu ‘trợ giúp’.

Và lần gần nhất yêu cầu của Minh được thực hiện, đó là báo trước ‘đợt kiểm tra’ khi Minh đang ở trong khác sạn Sao Mai lần trước.

Trở về nhà và làm việc mới nhận tới gần trưa mới xong, ổ bánh mì từ sáng không ngăn được cơn kêu réo của cái bụng.

“Con Thảo thì đi vắng, ăn tiệm thì không thích, mà tự nấu thì mất công …”

Minh lười nhác định nhịn luôn tới chiều, bất chợt nhớ tới Ngọc Lan.

“Đúng rồi, đi ăn ké.” Nghĩ là làm, Minh liền thay đồ rồi qua nhà Ngọc Lan. Nhớ tới cảnh tượng hôm trước, hình ảnh thân thể ngọt nước của Ngọc Lan hiện ra khiến hắn phấn chấn lên hẳn.


Sau một hồi lạng lách đánh võng cũng tới, Minh đứng trước cánh cổng đóng kín mới thấy mình hồ đồ. “Không hỏi trước lỡ người ta không ở nhà thì ngu người.”

Đưa tay bấm chuông, Minh thầm vái trời vái phật cho cánh cổng kia mở ra, và cánh cổng mở ra thật.

Ngọc Lan đang chuẩn bị nấu ăn thì nghe tiếng chuông cửa, do dự rồi mở cổng sau khi thấy người bên ngoài là Minh qua camera.

“Hì, chào chị, em qua ăn cơm ké.”

“Em vào đi!” Ngọc Lan nhoẻn miệng cười.

Ngọc Lan tiếp tục nấu nướng, còn Minh ngồi ở bàn ăn, mắt không rời khỏi bờ mông săn chắc đung đưa theo từng cử động của nàng.

Không phải Ngọc Lan tập trung nấu nướng mà quên mất Minh đằng sau, thực sự nàng biết hắn đang nhìn mình chằm chằm qua hình ảnh phản chiếu của chiếc giá bằng inox sáng bóng treo trên tường. Nhớ lại sự lộ liễu mất kiểm soát lần trước khiến nàng ngại quá không dám quay lại, cứ hí hoáy trên bếp tạo điều kiện cho Minh no mắt.


Minh mải mê chiêm ngưỡng thân hình chuẩn mực, bộ đồ mặc ở nhà là áo thun ba lỗ và quần đùi ngắn càng tôn dáng đẹp của Ngọc Lan.

Minh thầm so sánh Ngọc Lan với các cô gái mà hắn từng gặp. Dù xếp vào hàng ‘máy bay’ nhưng Ngọc Lan hơn hẳn các cô gái kia, để giữ được vóc dáng và nhan sắc như thế này chắc hẳn phải có một chế độ hà khắc.

“Nay chị có tới phòng tập không?” Minh hỏi đánh lạc hướng để khỏi gây mất thiện cảm.

“Không, chị chỉ tập một tuần ba buổi thôi, hôm nay nghỉ, chiều đi bơi.”

Dọn cơm lên bàn, hai người ngồi đối diện nhau, hắn vừa ăn vừa lén nhìn gương mặt dịu dàng phía trước, một cảm giác khó tả trong lòng hắn trổi lên, cảm giác mà dường như đã lâu hắn không có.

“Là yêu sao?” Tim hắn đập rộn ràng khi vừa nghĩ tới đó.

Ngọc Lan ăn một cách tự nhiên, nhưng thực sự là nàng đang cố tỏ ra tự nhiên, bởi ngồi đối diện với Minh, nàng bối rối một cách lạ lùng. Nhiều năm qua chưa có ai khiến nàng như vậy, mỗi lần gặp hắn nàng như mất kiểm soát, gương mặt của hắn đang dần che mờ một gương mặt khác trong lòng nàng.

“Chị Lan đẹp quá!” Minh thốt lên thật lòng.

Ngọc Lan ngượng ngùng không nói.

Ăn xong rồi cũng phải về, Minh không muốn nhưng không tìm được lý do để ở lại.

“Chiều em rảnh không?” Ngọc Lan hỏi khi chuẩn bị khóa cổng.

“Em rảnh, có gì không chị?”


“Vậy…có muốn đi bơi không?” Ngọc Lan đỏ mặt, cứ như nàng đang hẹn họ.

“Có…” Minh ngẩn ngơ đáp lại.

“Vậy chiều bốn giờ qua chị rồi cùng đi.”

“Được, bốn giờ em qua.”

Minh như vừa tìm ra được lục địa thứ 7, một nguồn động lực mạnh mẽ xuất hiện trong người hắn, nhưng cố bình tĩnh chạy xe thật chậm, phải giữ an toàn để chiều còn đi với người đẹp.

Trở vào trong nhà, Ngọc Lan cũng không hiểu rõ mình tại sao mình lại làm như vậy. Bao năm qua nàng chưa từng có cảm giác với bất kì người đàn ông nào, kể cả Nguyên.

Bốn giờ kém năm phút Minh có mặt trước cổng nhà Ngọc Lan. Hắn luôn đúng giờ, đó là nguyên tắc của hắn, với hắn, đến sớm năm phút là đúng giờ, đến đúng giờ đã là muộn, mà đến muộn thì…

Ngọc Lan cũng không ngần ngại đi chung xe với hắn, tầm tuổi nàng không còn quá quan trọng về vật chất bên ngoài.

Tới một hồ bơi lớn của thành phố, Minh tự hào trước bao ánh nhìn xunh quanh khi Ngọc Lan đi cạnh hắn.

Mặc bộ đồ bơi kín đáo nhưng Ngọc Lan vẫn nổi bật giữa đám đông, mỉm cười với hắn rồi nàng hòa vào hồ nước mát lạnh.

Minh cũng xuống nước, hắn chỉ bơi vài vòng rồi cùng đám thanh niên khác nhìn về phía góc hồ, nơi Ngọc Lan và các cô gái trẻ đẹp trong những bộ bikini đang đùa nghịch vui vẻ, nàng không hề kém cạnh một cô gái nào, thậm chí là người đẹp nhất trong đám.

Tắm xong, lấy xe ra về, Minh nhận được những ánh mắt biểu lộ chung một cảm xúc từ đám đàn ông: gato. Nhiều anh chàng tỏ ra sang chảnh bắt chuyện làm quen nhưng Ngọc Lan đều né tránh khéo léo, điều đó làm Minh nhận ra rằng Ngọc Lan có một sự quan tâm đặc biệt với hắn.

Nhìn những chiếc xe kia, nhìn lại chiếc wave của mình, Minh thầm quyết định: “Phải đổi xe. Chở người đẹp bằng xe xấu thì khác nào xúc phạm người đẹp!”

Hiếm có được cơ hội như hôm nay, Minh phát huy hết công suất của cái miệng để Ngọc Lan chịu đi chơi thêm chút nữa với hắn. Đưa nàng đi khắp nơi, ăn những món vỉa hè đơn giản mà ngon miệng. Hai người cười nói, trò chuyện vui vẻ như đã quen từ lâu.

“Em đưa chị tới chỗ này được không?” Ngọc Lan hỏi Minh.

“Được chứ! Chị muốn đi đâu để em đưa đi?”

“Vậy em chở chị tới…”

Minh đưa Ngọc Lan tới địa chỉ mà nàng nói, đó là nhà của một gia đình khá giả. Dựng xe cách xa ngôi nhà một đoạn, Minh và Ngọc Lan ngồi bên nhau như một đôi tình nhân, nhưng hắn biết Ngọc Lan đang chú ý quan sát ngôi nhà kia, hắn cũng không hỏi mà chỉ ngồi im ngắm nàng.

Ngồi bên nhau một lúc lâu, Minh cũng đưa mắt nhìn qua phía căn nhà kia vì có một thanh niên chạc tuổi Minh vừa dừng xe trước cổng, một cô gái trẻ trong nhà ra mở cửa cho thanh niên kia. Ánh mắt Ngọc Lan long lanh đầy cảm xúc nhìn hai người đó cho tới khi họ vào trong.

Minh đang suy đoán và gần như chắc chắn mình đoán đúng nhưng vẫn không hỏi Ngọc Lan. Thấy ánh mắt tiếc nuối của nàng vẫn nhìn về phía căn nhà, Minh do dự rồi hỏi:

“Về chưa chị?”

“Ừ…về thôi!”

Minh đưa Ngọc Lan về nhà, nàng ngồi sát hắn hơn.

Đứng trước cổng, trao nhau ánh mắt lưu luyến.

“Chị ngủ ngon! Bữa sau rảnh…em đưa chị đi chơi nữa nha!” Minh cảm thấy tự tin.

“Ừ…vậy…em về đi, muộn rồi!

Minh đi xa, Ngọc Lan mới khóa cổng vào nhà.

Một chiếc taxi đậu gần đó, người ngồi bên trong khẽ cười rồi ra hiệu cho tài xế chạy đi. Nếu người này xuống xe ngay lúc nãy, thì có lẽ Minh và Ngọc Lan sẽ một phen hốt hoảng, vì người này chính là Nguyên.

Đứng dưới dòng nước mát trong phòng tắm, Ngọc Lan tỉnh táo hơn. Nhắm mắt suy nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra, mỗi khi gặp Minh nàng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Nàng không rõ cảm giác với Minh là gì, từng hành động, cử chỉ, giọng nói của hắn làm trỗi dậy trong nàng một khao khát mãnh liệt. Hắn không ngại chuyện nàng hơn hắn nhiều tuổi, nàng cảm nhận được hắn cũng có sự quan tâm đặc biệt dành cho mình.

“Hay là mình đang hồi xuân? Ha, già rồi mà còn mơ mộng.” Ngọc Lan tự hỏi rồi tự cười chính mình.



Minh vừa lái xe vừa tủm tỉm cười như ngáo. Hắn rời khỏi nhà Ngọc Lan với niềm vui bất tận, dù từ trước tới nay hắn chưa từng thích ‘máy bay’, nhưng từ khi gặp Ngọc Lan hắn lại muốn ở bên nàng. Biết có chút tình cảm thật sự nhưng những đường nét cơ thể Ngọc Lan cũng làm hắn nhiều lần rạo rực ham muốn.

Kéttt…

Minh đạp thắng lết bánh tấp vào lề, nụ cười trên môi biến mất, mắt hắn nhìn về phía trước. Cách đó không xa, một cô gái cực xinh đẹp đang đứng trước cổng của một căn nhà cao tầng, chính là cô nàng tiểu thư hắn đã thấy bữa trước. Nhưng hôm nay tiểu thư không đứng chờ xe tới đón mà cô bé đi xe đạp điện.

Minh đứng ngắm nàng tiểu thư xinh đẹp ngời ngợi kia, một vẻ đẹp thanh thoát trong sáng mà kiêu sa. Nàng như đang lóng ngóng và lo lắng, nhìn về cả hai phía của con đường, quay lại nhìn lên căn nhà cao tầng kia, rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh.

“Đang chờ ai sao?” Minh lầm bầm.

Rồi cô bé nhìn về phía Minh đang đứng, sự lo lắng tăng lên, nàng đứng sát vào cánh cổng.

“Gì thế?” Minh tự hỏi rồi giật mình nhận ra con đường này hiện giờ rất vắng, mà phía trước như có mấy bóng đen đang ngồi trong góc tường tối. Còn phía Minh đường cũng tối, mà hắn lại đứng nhìn chằm chằm thế này, đứa con gái nào mà không sợ.

“Cứ thế này càng làm cho mình thêm đáng nghi.” Minh quyết định tới chỗ cô bé tiểu thư.

Dừng xe trước căn nhà cô bé đang đứng, cố làm một vẻ mặt ngây thơ vô số tội, Minh cười tươi và hỏi: “Nay không có ai đón à?”

Cô bé không trả lời, chỉ nhìn hắn đề phòng.

“Tại sao không vào nhà mà đứng đây?” Minh hỏi tiếp.

Nàng vẫn không nói gì.

“Giờ anh đi về đó, nếu muốn thì đi cùng.” Minh nói toẹt huỵch không vòng vo nữa, tay chỉ về phía trước.

Vẫn không nói gì, nhưng dường như cô bé đang phân vân, sự lo lắng vẫn còn trên gương mặt xinh đẹp.

Minh chơi bài liều, làm bộ lạnh lùng nổ máy xe định chạy đi. Và hắn đã thành công, cô bé gấp gáp đẩy xe đạp điện chạy theo.

Thật ra Minh cũng đang lo lắng, trong góc tối kia hắn đếm được tới bốn cái đầu. Lần lượt cảnh tưởng bốn thằng cầm kim tiêm, dao kiếm… lao ra chặn đường hiện lên trong đầu hắn, và cái đầu ảo tưởng của hắn cũng không thể thiếu được cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng hai người đi qua mà không có gì xảy ra.

Chạy chầm chậm theo cô bé, Minh mải mê chiêm ngưỡng thân hình mảnh mai từ phía sau. Tóc xõa bay trong gió, đôi vai nhỏ rung lên theo nhịp xóc của xe, chiếc áo bó sát ôm lấy bờ eo thon gọn không chút mỡ, bên dưới là đôi mông tròn cũng đang rung nhẹ trên yên xe. Cô bé như đang chạy hết ga, có vẻ vẫn đề phòng kẻ đang đi phía sau, nhưng tập trung chạy nhanh mà nàng quên mất chiếc váy ngắn nhiều lần bị gió thổi tốc lên, cặp đùi non hiện ra mà không hay biết. Nàng cũng không biết rằng mỗi khi gió kéo chiếc váy lên cao, đằng sau có kẻ nhiều lần loạng quạng suýt té.

Rồi cô bé dừng trước cổng một căn biệt thự hoành tráng. Cánh cổng liền mở ra, người mở cổng cúi chào cô bé rồi nhanh chóng dắt xe giùm.

Cũng vẫn là không nói gì, cô bé chỉ quay lại nhìn vẻ mặt vừa tiếc nuối, vừa ngẩn ngơ của Minh một cái rồi đi thẳng vào trong, cánh cổng đóng lại.

“Người gì mà…” Minh chán nản quay xe chạy đi.

Ngay lúc đó, có một người đứng trên sân thượng của căn biệt thự quan sát Minh từ lúc đưa cô bé tiểu thư về tới, cầm ly rượu đưa lên môi nhấp một ngụm rồi khẽ nhếch miệng cười.

Về nhà tắm rồi chui vào chăn, hôm nay hắn vui thực sự, với Ngọc Lan, với cô bé tiểu thư. Tuy có vẻ thất bại với cô tiểu thư nhưng vạn sự khởi đầu nan, lần sau có duyên gặp lại sẽ dễ làm quen hơn, Minh mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.

***

Một tuần trôi qua, Minh thường đi ăn ké ở nhà Ngọc Lan khi Thảo không có nhà. Hắn và Ngọc Lan trở nên thân thiết hơn khi có thêm một buổi đi chơi cùng nhau. Cả hai đều cảm thấy mỗi lần gặp mặt là hình ảnh người kia lại khắc sâu vào tâm trí, không thể nào dứt ra được.

“Năm phút nữa tao qua.” Minh đang nói chuyện điện thoại với Thảo. Dạo này hắn thấy Thảo có gì đó là lạ, như đang gặp chuyện gì khó giải quyết nhưng cố giấu hắn. Tuy Thảo vẫn tự nhiên với hắn như cũ, nhưng là bạn thân, Minh nhận ra điều đó. Lấy lí do rửa chiếc Exciter mới mua, Minh rủ rê dụ dỗ mãi mới hẹn được Thảo.

Hai đứa kéo nhau đi xõa khắp nơi, chủ yếu vẫn là ăn uống.

“Vào sở thú chơi đi!” Thảo nói khi đang cầm cây kẹo bông xé từng miếng cho vào miệng.

“Giờ mày…lại thích thể loại ‘thú’ à?” Minh cười cợt kéo dài chữ thú.

Thảo liếc mắt một cái sắc lẹm rồi đưa tay nhéo mạnh vào eo hắn, khiến tên này la oai oái đưa tay lên xoa, chiếc xe mất thăng bằng lảo đảo khiến người đi đường một phen hú vía.

Vào sở thú, xem thú thì ít mà chụp hình thì nhiều. Loanh quanh chán chê, cả hai kiếm một chỗ ngồi nghỉ. Ánh mắt Thảo đầy vẻ ngưỡng mộ khi thấy một anh chàng đang xoa bóp chân cho bạn gái vì đi nhiều mà lại mang giày cao gót.

“Thế mới là đàn ông chứ!” Thảo vẫn đang chăm chú nhìn cặp đôi kia.

“Thế mới là đàn ông? Thế mới là đàn ông? Vậy chứ tao là cái giống gì?” Minh cảm thấy bất công.

Thảo lại liếc hắn, rồi đưa đôi chân ngắn lên ý bảo Minh làm giống anh chàng kia.

“Éo…mày có phải người yêu tao đâu mà bắt tao làm!” Minh giãy nảy phản đối.

Câu nói đó của Minh như chạm tới nổi buồn của Thảo. Nét buồn thoáng qua trên gương mặt dễ thương rồi tan biến ngay, nhưng điều đó không qua được đôi mắt của Minh, bởi suốt buổi đi chơi, hắn đều để ý Thảo từng chút một. Lý do là hắn muốn biết Thảo có chuyện gì, nhưng không muốn hỏi thẳng vì nếu thực sự có chuyện tới mức giấu hắn, hỏi thẳng sẽ càng làm Thảo giấu diếm thêm không chịu chia sẻ. Lý do thứ hai là hôm nay Thảo diện đồ và trang điểm, vẻ dễ thương tột độ khiến Minh không muốn rời mắt.

“Không lẽ nó thích mình? Vậy người yêu nó thì sao?” Minh tự thông tự sướng.

Thảo không nói, vẫn tiếp tục nhìn cặp đôi kia, còn hắn vẫn lén nhìn Thảo. Rồi cũng một cơn gió thoáng qua, làn tóc đen mềm mại bay theo gió. Minh chết lặng, bên dưới mái tóc kia là một vết bầm tím trên gò má gần mang tai, ngay cả hai chiếc khuyên trên vành tai nhỏ xinh cũng không có, mà là một miếng băng y tế dán lại ngay vị trí của hai chiếc khuyên. Minh nhận ra lý do hôm nay Thảo xõa tóc là để che đi chỗ đó.

“Bị cướp? Nếu bị cướp nó sẽ nói ngay. Hay là…” Minh tự hỏi.

Một cơn tức giận cuồn cuộn dâng lên khi hắn vừa nghĩ tới chỗ “Hay là”. Bởi hôm trước Minh có thấy người yêu tới rước Thảo, hắn ngồi trong xe nên Minh không thấy mặt, chỉ thấy cánh tay gác lên cửa xe, mà ngón tay cũng cuốn băng y tế. Một lý do hoàn hảo để giải thích cho vết bầm trên mặt Thảo, đó là một cái tát từ gã kia, và hai chiếc khuyên tai đã làm bị thương cả Thảo lẫn tay hắn.

Xót xa, đau lòng, tức giận… Minh cắn chặt răng kìm nén.

Hắn không hỏi vào chuyện đó, cố tỏ ra tự nhiên hết sức có thể, bởi Minh biết cũng còn chưa chắc chuyện có đúng như hắn vừa đoán hay không.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.