Trở về truyện

Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu - Chương 79 Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

79 Chương 79 Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

Lâm Phàm và Hồ Khuyên đang trên đường trở về Việt Long Quốc, với tốc độ xé rách không gian di chuyển của một ý cảnh cường giả như Lâm Phàm thì khoảng 12 tiếng nữa sẽ đến.

Lâm Phàm muốn di chuyển với tốc độ tối đa, nhưng sợ Hồ Khuyên chịu không nổi không gian bị xé rách nhanh chóng, nên Lâm Phàm đành di chuyển bằng xé rách không gian chậm.

Hắn ước có sư phụ Thiên Kiếm của hắn ở đây, lão sẽ đẩy một chưởng giúp hắn di chuyển nhanh chóng hơn, nhưng không có hắn đành tự lực cánh sinh thôi.

"Ngài chậm chút ta sắp chịu không nổi" Hồ Khuyên nói, nàng chỉ là thất cảnh không thể nào chịu nổi cường độ không gian bị cường giả ý cảnh xé rách được, Lâm Phàm nghe thấy đành thở dài giảm tốc độ xuống.

Dù sao nàng ta chỉ là thất cảnh mà cường độ xé rách không gian là của ý cảnh, nếu hắn tăng tốc thêm chút nữa thì có lẽ nhục thể nàng ta chịu không nổi, mà bị không gian đè bẹp thành bã mất.

Đang di chuyển thì, Lâm Phàm bằng giác quan của ý cảnh cảm nhận được có một kẻ cực mạnh đang di chuyển với tốc độ âm thanh đến, kẻ kia sở hữu hai loại đại đạo giống của hắn là Vô địch và kiếm cảnh.

Nhưng của kẻ thần bí mạnh hơn của hắn gấp mấy lần, một kẻ vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ, Lâm Phàm dừng lại bởi vì cảm nhận kẻ kia có địch ý, hắn đẩy Hồ Khuyên đang không hiểu chuyện gì sáng một bên.

Vì kẻ kia đã đến rất rất gần, hướng hắn địch ý phóng đến, Lâm Phàm tạo ra băng kiếm, thủ thế chuẩn bị nghênh chiến sự tấn công của kẻ bí ẩn.

Lúc này không gian trước mặt Lâm Phàm bị xé rách làm đôi, một luồng ào ạt kiếm cảnh đầy sắc bén bộc phát ra, luồng kiếm cảnh này sắc bén hơn của hắn rất nhiều, Lâm Phàm bị bức lùi vào sau mười mấy bước.

Hồ Khuyên thì không mạnh như Lâm Phàm, bị luồng kiếm cảnh kia làm cho quăng xa hàng vạn dặm, cơ thể còn bị trọng thương, ói ra cả máu, nàng chỉ là thất cảnh nhỏ nhoi chịu không nổi uy của ý cảnh cũng là dễ hiểu.

Một nam tử, tuổi khoảng 16, ánh mắt đen đầy sắc bén, mái tóc dài để xả bay phồng bền theo gió, ngũ quan vô cùng sắc xảo, hắn phát ra một khí chất cực kì bất phàm, mặc một bộ y phục xưa cũ.

"Ngươi là ai, sao là tấn công ta" Lâm Phàm tức giận nói vì tháng đang gấp, cổ ma giáo đang thao túng cả đất nước của hắn, vợ thì bị bắt đang đi cứu, đâu ra một thằng chặn đường.

"Ta tên Kiếm Vô Bại, ta muốn khiêu chiến ngươi" Kiếm Vô Bại nói, tay Vô Bại tạo kiếm ra từ không khí, làm Lâm Phàm bất ngờ.

Bởi vì hắn không dùng nguyên tố của mình ra tạo kiếm mà là dùng không khí để tạo, chứng tỏ kiếm cảnh của kẻ này cao hơn của Lâm Phàm gấp 2 lần.

Kiếm cảnh của tên này là vạn vật là kiếm, tất cả là kiếm, hư vô cũng là kiếm, không gì là không phải kiếm của hắn, trong tay hắn chính là kiếm.

Còn của Lâm Phàm chỉ là dùng lực của bản thân để tạo kiếm, thấp hơn ít nhất 2 bậc.

"Ta không rảnh, không đánh" Lâm Phàm không rảnh để chiến đấu, vì hắn phải trở về nhà càng nhanh càng tốt, không hiểu sao lòng hắn càng lúc càng bất an.

"Ta ép ngươi đánh" Vô Bại hét lên tầng tầng cảnh bộc phát ra làm Lâm Phàm buộc phải đánh, hắn sử dụng băng tuyết ý cảnh tạo thành tầng tầng cảnh đối ứng với tầng tầng cảnh của Vô Bại.

"Không tệ nha, ăn thử chiêu này của ta, duy ngã độc tôn kiếm" Vô Bại phóng lên, kiếm trong tay của Vô Bại sắc bén đến cực điểm, một luồng sức mạnh khủng kiếp bộc phát bóp méo không gian, một đòn này dễ dàng giết ý cảnh tắm trọng, nên Lâm Phàm không khinh thường xuất ra chiêu mạnh nhất.

"Thiên vũ kiếm quyết 10 lần vung" Lâm Phàm lấy việc Thố Y Tiên bị bắt để vượt qua, luyện thiên vũ kiếm quyết đến 10 lần vung kiếm, không gian cũng bị đòn đánh của Lâm Phàm làm cho bóp méo.

Cả hai lao về phía nhau với tốc độ xé rách không khí, đế nhân bộ được bật với tốc độ tối đa, hai luồng sức mạnh lao vào nhau.

Khi hai đòn tấn công khủng bố va chạm vào lấy nhau, sức mạnh của cả hai bùng nổ làm không gian xung bị xé rách, những luồng sóng sung kích khủng khiếp bùng nổ, Hồ Khuyên xui xẻo đứng một bên lại bị thổi bay.

Nàng tự nghĩ, đây chính là trận đấu của hai cường giả chân chính sao, rồi lại nghĩ bây giờ quả thật mình quá yếu, chỉ với sóng sung kích đó hai người đó tạo ra cũng không đỡ được.

Lâm Phàm bị đánh cho bức lùi, nhìn tên Kiếm Vô Bại không chút thấm thía gì, Lâm Phàm biết cách biệt của mình và hắn rất lớn, không hiểu sao nhân loại lòi đâu ra một tên ý cảnh mạnh mẽ đến vậy.

"Không tệ nha, thời của ta không ai đỡ được một kiếm duy ngã độc tôn này haha, ngươi là kẻ đầu tiên đó" Vô Bại nói, Lâm Phàm đang rất cảnh giác với Kiếm Vô Bại.

Bởi vì kẻ này rất mạnh vô cùng mạnh, 10 lần vung kiếm của thiên vũ kiếm quyết chỉ ngang với một kiếm duy ngã độc tôn của hắn, Lâm Phàm hiểu tại sao kẻ này tên Kiếm Vô Bại rồi.

Mà sau đòn tấn công vừa nãy tay của Lâm Phàm đã trọng thương rồi, 10 lần vung của thiên vũ kiếm quyết hắn nhận không ít phản phệ rồi, kinh mạch trên tay đứt hơn nửa.

Lâm Phàm lấy ra một viên hồi phục đan cấp thấp, để hồi phục cho cánh tay bị thương của mình, vô địch ý cảnh cũng bật lên.

"Vô địch sao, ta cho ngươi thấy thế nào mới là vô địch" Vô Bại hét lên đầy kích thích khi thấy vô địch ý cảnh của Lâm Phàm, vô địch ý cảnh bật lên, một luồng bá khí áp bức đè ép Lâm Phàm, vô địch của Vô Bại cũng mạnh hơn của Lâm Phàm rất nhiều.

"Nhân chi tôn" Lâm Phàm hết cách bật lên nhân chi tôn để cân bằng uy áp giữa cả hai, sức mạnh đè ép lên cả không gian xung quanh.

"Hahaha không tệ quả thật không tệ" Vô Bại cười lên đầy kích thích, hắn chưa từng, chưa từng cảm nhận kích thích chiến đấu như thế này, lúc này Vô Bại đã công nhận Lâm Phàm chính là một kẻ mạnh rồi.

"Duy ngã độc tôn kiếm, độc tôn chém" Vô Bại lần nữa sử dụng duy ngã độc tôn kiếm, Lâm Phàm quyết định chơi đến cùng, băng kiếm trong tay.

Linh khí 1km xung quanh của hắn cộng hưởng với Lâm Phàm, nhiệt độ giảm xuống âm trăm độ, biển cũng đóng băng lại, băng tuyết ý cảnh điên cuồng bật lên, không khí trăm dặm điên cuồng đóng băng, nhiệt độ đã giảm xuống âm ngàn độ rồi.

Vô địch ý cảnh điên cuồng bộc phát không thua kém gì băng tuyết ý cảnh, luồng sức mạnh khủng lồ, bá khí đè ép không gian đến điên cuồng, luồng bá khí bóp méo cả tầm nhìn.

Kiếm cảnh tạo thành những luồng kiếm khí sắc bén đến cùng cực, không gian như bị xé rách, hắn điên cuồng, nhân chi tôn tạo thành một luồng uy cực mạnh áp đảo cả khí tức của Vô Bại.

"Thiên"

"Vũ".

"Kiếm".

"Quyết".

Khi cả hai đòn tấn công va chạm vào nhau, lập tức bùng nổ, không gian lập tức bị xé tan, luồng sóng sung kích lớn đến nổi làm bốc hơi cả một vùng biển rộng lớn.

Vô Bại lùi lại 10 mấy bước, miệng hộc ra cả máu, bị thương nhẹ, hắn bây giờ cảm thấy vô cùng kích thích, không ngờ lại gặp được một kẻ làm mình bị thương đến ói máu.

"Hahaha, ngươi rất thú vị rất làm ta kích thích hahaha, trong cuộc đời của ta, ngươi chính là kẻ đầu tiên làm ta bị thương" Kiếm Vô Bại như phát điên nói, tay cầm kiếm lần nữa chuẩn bị vung xuống.

Lâm Phàm thì thảm hơn rất nhiều, tay hắn một tay đã phế, một chân gãy, miệng liên tục hộc ra máu không thôi, trọng thương gãy hết xương sườn.

"Tiếc thật, ngươi trọng thương rồi, vậy lần sau chúng ta đánh tiếp" Vô Bại thất vọng nói, nhìn thảm trạng của Lâm Phàm lúc này nếu ăn thêm một kiếm của hắn thì có lẽ hắn sẽ chết.

"Này con yêu kia còn không mau lại đỡ chủ nhân" Vô Bại nói, thời của hắn những yêu tộc đa phần rất yếu, nên thường sẽ làm nô cho nhân loại, hắn nghĩ Hồ Khuyên là nô của Lâm Phàm.

Nghe câu nói của Vô Bại, Hồ Khuyên vội vàng đỡ Lâm Phàm dậy, thấy vậy Vô Bại đành bỏ đi, đợi Lâm Phàm hồi phục rồi hắn sẽ đánh tiếp.

Ma thể này có thể tự động hồi phục nên Vô Bại không cần phải nghỉ ngơi, mà có thể trực tiếp xé rách không gian đi chơi tiếp.

Lâm Phàm lấy ra chục viên hồi phục đan rồi uống vào bên trong, hắn cũng hồi phục được 60% vết thương rồi, sau trận chiến này, Lâm Phàm nhận ra mình còn quá yếu.

Chỉ hai kiếm, hai kiếm, mà Lâm Phàm đã hoàn toàn bại, hắn giờ còn phải mạnh hơn nữa...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.