Trở về truyện

Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu - Chương 77 Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

77 Chương 77 Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

Thố Minh đại đế nằm trên giường mệt rã rời, tinh thần thì kiệt quệ, những nữ yêu hầu đang chăm sóc ông ta, cơ thể vốn suy kiệt do giúp Lâm Phàm đột phá, tinh thần lại càng kiệt quệ hơn, do nhìn đứa cháu gái duy nhất của mình bị bắt mà không làm gì được.

"Ông yên tâm bằng mọi giá, tôi sẽ cứu cô ấy" Lâm Phàm nhìn lão nói, rồi chuẩn bị rời đi, lòng tự thề mình phải cứu Thố Y Tiên bằng mọi giá.

Lúc hắn đang đi ra cổng của bí cảnh thì một bóng dáng khá quen xuất hiện, cầm lấy tay của hắn, nếu giữ lại, Lâm Phàm quay đầu lại nhìn.

Người đó là Hồ Khuyên, nàng ánh mắt cầu sinh nhìn Lâm Phàm, hắn nhìn nàng ánh mắt khó hiểu, Hồ Khuyên là đại tổng quản nữ yêu hầu, rất được Thố Minh đại đế tin cậy, nàng ta giữ tay hắn mục đích là gì.

"Cho ta theo ngài với, ta biết kẻ kia là ai" Hồ Khuyên giọng cầu khẩn nói, Lâm Phàm nghệ xong liền kích động, hai tay hắn nắm chặt hai tay nàng rồi hỏi:

"Thật sao".

"Ta đau, ngài buông ta ra trước đã".

"Xin lỗi cô".

"Được rồi mọi chuyện là như thế này" Hồ Khuyên bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Lâm Phàm nghe:

"Chị của ta tên là Hồ Duyên, một cường giả chấn thủ 1 trong 5 khu vực đen trên toàn thế giới, là chủ của hồ ly tộc, nửa tháng trước không hiểu sao chị ta bỗng nhiên biến mất không chút tin tức, toàn bộ hồ tộc đã đi tìm nhưng chả có kết quả".

"Cứ như là bốc hơi vậy, mấy ngày trước chị ta dùng một bí pháp truyền tin về cho ta, kẻ bắt mình thuộc về một giáo phái mang tên cổ ma giáo, chị ấy đang bị nhốt trong một pháp trận không thể sử dụng được tu vi, may mà bí thuật này đã được tạo ra sẵn và giữ trong đuôi, phòng trường hợp hồ tộc bị bắt và bị phòng ấn tu vi".

"Chẳng lẽ ý cô muốn nói kẻ bắt chị cô và vợ của ta là một, và điều thuộc cổ ma giáo kia" Lâm Phàm nói, Hồ Khuyên gật đầu, dù không chắc 100%, nhưng ít nhất cũng đến 70%.

"Được chúng ta cùng mục đích vậy cùng đi thử xem, ta muốn xem xem cổ ma giáo kia rốt cuộc là cái quỷ gì" Lâm Phàm nói, hắn cầm tay Hồ Khuyên đi đến cổng bí cảnh, cả hai thoát ra khỏi bí cảnh.

"Ủa mà, cô đi như thế vậy ai quản lý những người hầu" Lâm Phàm thắc mắc hỏi nàng.

"Trước khi đi tôi đã bàn giao tất cả công việc cho một người khác rồi" Hồ Khuyên nói, nàng là con người kỹ lưỡng, nàng trước khi đi nàng đã giao tất cả công việc cho một nữ yêu hầu khác, là bạn thân của mình rồi.

"Được, chúng ta đ..." Đang nói thì Lâm Phàm bỗng nhiên nhớ ra, Hồ Khuyên chưa nói đi đâu, như hiểu ý của Lâm Phàm Hồ Khuyên nói tiếp:

"Theo khí tức của chị ta phát ra khi truyền tin, thì chị ấy đang ở châu á, khu vực cụ thể là đông nam á, đất nước mang tên việt long quốc".

Nghe Hồ Khuyên nói xong, lòng của Lâm Phàm chấn động, đây chả phải quê hương của hắn sao, vậy mà cái thế lực nguy hiểm kia lại hoạt động ở ngay nhà của hắn.

Không biết tiên băng kiếm tông của hắn bị gì không nữa, bỗng thấy Lâm Phàm chầm ngâm suy tư, Hồ Khuyên tò mò hỏi:

"Có việc gì sao".

"Không có gì, chúng ta đi thôi, không chậm trễ được" nói xong Lâm Phàm liền cầm lấy tay của nàng, kéo đi, hắn xé rách không gian đi vào bên trong để di chuyển trở về vào nhà, khoảng cách hơi xa, ít nhất cũng mất vài ngày di chuyển mới đến được.

...bên khác.

Nguyễn gia.

Văn Khang đang ở bên trong một căn phòng, không biết chuyện gì mà, bỗng nhiên gia tộc gọi hắn về gấp, vừa về thì hắn đã bị dẫn đến căn phòng này.

Lúc này có một mùi rất thơm sọc lên não của hắn, một mùi thơm rất đặc trưng hắn biết đây là mùi của ai, hắn nhìn theo hướng mùi thơm phát ra, không sai người đó là Tiên Cơ, nàng đang mặc một bộ đồ ngủ rất gợi cảm, lại thêm thân hình như bốc ra lửa cộng với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, rất khó cưỡng lại sự mị hoặc của Tiên Cơ.

"Gia chủ người gọi ta đến có việc gì không" Văn Khang vẫn giữ được bình tĩnh, vì hắn không phải hắn trước kia, hắn giờ là một tồn tại đứng trên tất cả, ánh mắt hắn bình thản đến lạ.

"Người nhìn chả lẽ không biết, sư phụ" Tiên Cơ bỗng nhiên xuất hiện, ôm lấy cổ của hắn, kéo hắn xuống giường, giờ khắc này nàng chờ đợi cả triệu năm rồi, hắn cười một cái, như hiểu ra tất cả.

Rồi môi hắn hạ xuống đặt lên trên môi nàng, tay hắn mò xuống bóp lấy hai cái bồng đào to tròn của Tiên Cơ, lưỡi của Văn Khang tiến và liên tục tấn công Tiên Cơ một cách nghẹt thở.

"Ưm...ưm" Tiên Cơ rên rỉ khi cảm nhận cơ thể mình liên tục bị hắn tấn công chơi đùa, Văn Khang đang trả thù nàng vì nhận ra, nàng ta biết mình thức tỉnh ký ức rồi mà vẫn giả bộ không biết gì.

Bàn tay hắn như tay ma quỷ vậy, chạm đến đâu, thì da thịt ở đó của Tiên Cơ liền trở nên nhạy cảm một cách lạ thường, cơ thể của nàng nóng hơn bao giờ hết.

Hai cái nhũ cầu trên cùng của bầu sữa của nàng, căng cứng vểnh lên, bên dưới âm vật đã chảy ra ròng rọc dâm thủy, hắn để một tay kích thích nhũ cầu nàng.

Tay còn lại hư hỏng, mò xuống âm vật của nàng, nó bò trườn như rắn, đi qua bụi cỏ rậm rạp của Tiên Cơ rồi, đi xuống cái thác nước của nàng, dùng hai ngón tay móc vào.

Hai ngón tay kia liên tục ma sát bên trong, làm Tiên Cơ vô cùng sướng và ngứa ngáy khó chịu, Văn Khang chưa chịu vào việc chính khi mà Tiên Cơ đã vô cùng hứng rồi.

Miệng hắn hạ xuống cổ nàng, liên tục cắn yêu quanh cổ nàng, sau thêm mấy phút bị chơi đùa, cơ thể Tiên Cơ đã nóng rang lên hết.

"Ưm...ahhhhh" nàng cuối cùng cũng cao trào, dòng âm dịch bắn ra vào tay của Văn Khang, hắn thích thú rút tay về, rồi nếm thử âm dịch của Tiên Cơ.

"Tiếp theo đến màn chính rồi" hắn hấp thu quần áo hoá chúng thành sinh khí xong, liền ôm cơ thể vô lực của Tiên Cơ lên, rồi đưa đầu dương vật ngay vào hai mép âm vật của nàng, dùng lực từ từ đút vào.

"Ah...ahh" Tiên Cơ rên nhẹ khi cảm nhận lớp màn mỏng của mình vừa bị dương vật của Văn Khang đâm thủng, nàng ổn định lại, rồi hắn bắt đầu cử động dương vật bên trong.

"Ah...sướng quá...sư phụ mạnh hơn ah" sau một lúc Tiên Cơ cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là sung sướng của xác thịt, khi từng cú nhấp của Văn Khang là từng lần nàng sung sướng như bay lên chín tầng trời.

Bạch bạch bạch bạch.

Những âm thanh xác thịt và chạm vàng lên một cách mạnh mẽ và nhanh nhẹn, Tiên Cơ bây giờ hoàn toàn thoả mãn được xác thịt và tâm trí, khi ước mơ lớn nhất của nàng là được hoà nhịp với hắn đã làm được.

"Ah...sướng quá sư phụ..ưm" giờ phút lúc này đối với Tiên Cơ như tua chậm gấp ngàn vạn lần, nàng hoàn toàn đắm chìm vào hắn.

Âm vật của nàng càng lúc càng bóp nghẹt lấy dương vật của Văn Khang hơn, càng làm hắn sướng mà đâm mạnh lút sâu vào bên trong âm vật của Tiên Cơ, những dòng dâm thủy và âm dịch liên tục chảy ra.

Sau cả mười mấy tiếng hai cổ thân thể cường đại quấn quýt lấy nhau làm không gian xung quanh bị phá hủy, đồ đạt và những bức tường cũng bị phá hư thì cuối cùng, hắn và Tiên Cơ cũng dừng lại.

Bên trong người Tiên Cơ bây giờ ngập tràn tinh dịch của Văn Khang, hắn ôm Tiên Cơ bên trong lòng, ma khí bên trong cơ thể Văn Khang bay ra tạo thành một chiếc giường để cả hai nằm.

"Tiếp theo chàng muốn gì" Tiên Cơ nằm bên trong lòng của hắn hỏi.

"Nàng giúp ta thâu tóm của đất nước này trước đi, ta muốn tạo ra một lãnh thổ riêng, để chuẩn bị tạo ra một đội quân của ta" Văn Khang trả lời Tiên Cơ.

Hắn biết trên thế giới ngoài kia có rất nhiều kẻ thù cũ của mình đang ẩn cư chờ đợi hắn tái sinh, sau đó liền cho hắn một chém, dưới lượng tài nguyên hiện giờ, tạo ra một đội quân cường đại vì hắn mà tử là không khó.

Với việc Văn Khang có thể thải ra đại đạo thì có thể dễ dàng tạo ra một đội quân có tu vi ít nhất là ý cảnh, Tiên Cơ liền vui vẻ đồng ý làm giúp Văn Khang, hắn sau đó liền hôn nào một cái xem như cảm ơn nàng...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.