Trở về truyện

Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu - Chương 54 Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

54 Chương 54 Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

Sau một canh giờ cuối cùng Bích Đào cũng kiệt sức, Văn Khang hắn cũng công nhận người tuổi trẻ như Bích Đào sức lực nhiều hơn thẳng đám người trưởng lão, bị hắn bắn mới một lần đã kiệt sức rồi, mà Bích Đào lại có thể trụ thẳng 1 canh giờ(2 tiếng).

Trong hai năm này Văn Khang không ngừng hấp thu cắn nuốt các tù binh trong ngục của Nguyễn gia, hắn cũng phát hiện ra dị năng hấp thu không có tác dụng thì có thể phân ra làm năng lượng để nâng cấp mấy cái dị năng kia.

Tu vi của dị năng giả của của Văn Khang đạt đến nửa bước cuối cảnh, hắn thông qua song tu nhiều nữ nhân của sắc hoa tông, tu vi võ giả cũng là nửa bước cuối cảnh, chỉ duy nhất tiên giả dẫn chân tại chỗ, phải chi có nhiều nữ tiên giả thì tốt biết mấy.

Cơ thể này cũng dung hòa với 0,7% cổ ma,sắc hoa chân khí bên trong người Văn Khang cũng còn rất nhiều, nhưng tạm thời hắn không dùng đến vì cơ thể nếu tăng độ dung hòa thì sẽ không chịu nổi.

Trong hai năm này cũng nhiều chuyện xảy ra, Minh Diễm và Kiều Bối chính thức bước lên cảnh đầu tiên của thần lộ thoát khỏi phàm nhân lộ, cảnh giới ấy xưng là ý cảnh.

thông qua hấp thu hoặc cảm ngộ đại đạo của thiên địa mà một cuối cảnh phàm nhân sẽ đột phá lên một cảnh giới mới xưng là ý cảnh.

Ý trong ý nghĩa của đại đạo đã hấp thu hoặc cảm ngộ, ý cảnh chia ra làm 10 tiểu cảnh giới, nhất đến thập trọng, trong cảnh giới ý cảnh này linh lực trong cơ thể sẽ bắt đầu chuyển hóa thành thần lực.

Vẻ trẻ trung xinh đẹp của Minh Diễm và Kiều Bối khi lên ý cảnh tăng lên rất nhiều, các da dẻ hai nàng trắng và mềm mại như da em bé vậy, môi không son cũng đỏ, cả hai như thần tiên tỷ tỷ từ cổ tích bước ra.

Cả hai nàng cũng rất được Văn Khang sủng ái hơn các nàng còn lại, ăn mấy nữ đệ tử kia suốt cũng chán, nên hôm nay hắn muốn đổi món nên mới gọi ba thánh nữ của sắc hoa tông.

Cả ba cũng không làm hắn thất vọng, cả ba rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn thẳng các nữ đệ tử nội môn thay tinh anh nhiều, một người nhỏ nhắn, dễ thương, thân hình học sinh hàng phụ huynh.

Một người gương mặt xinh đẹp đầy nét trưởng thành và lạnh lùng, đầy kiêu ngạo, thân hình cung rất quyến rũ, loại này Văn Khang khá thích khi hắn muốn thấy vẻ mặt của các nàng sau khi đã được hắn thuần phục.

Cuối cùng người để lại ấn tượng sâu sắc nhất với Văn Khang, món đồ của hắn bỏ quên, trùng đồng giả, nàng vẫn y như vậy, vẫn lạnh lùng, thân hình bốc lửa như xưa,gương mặt xinh đẹp hơn trước nhiều.

"Cả hai ngươi cùng lên đi" Văn Khang nói, cả hai nàng nuốt nước bọt một cái, nhìn tiểu sư muội cùng các tỷ muội đồng môn và cả các trưởng lão đang nằm la liệt.

"Ta không làm được không" lúc này Nguyệt Ánh nói, làm hắn khá ngạc nhiên, trong mấy hai năm qua dù nhiều đệ tử không muốn song tu với hắn nhưng cũng chả dám nói ra như Nguyệt Ánh.

"Tại sao, lý do" Văn Khang hỏi kèm theo một áp lực lớp, trong lòng thầm nói nữ nhân này thú vị, không hổ là hậu duệ của trùng đồng đại đế năm xưa.

Nhớ lại năm đó hắn không có trí thông minh như lúc này, bị đám cường giả đủ chủng loại của hành tinh này đánh, không biết dùng thần thông, sức mạnh nào, muốn đánh trả thì bị trùng đồng đại đế dùng trùng đồng vô tận ngục tù khống chế.

Nhưng vừa hay lúc đó hắn vô thức kích hoạt vạn ma cổ đồng, nhìn về phía của trùng đồng đại đế làm hắn hoảng loạn cùng ám ảnh, từ đó bắt kì trùng đồng tộc nhân nào nào thức tỉnh trùng đồng cũng hoảng sợ khi thấy vạn ma cổ đồng.

"Ngài có thể trừng phạt ta cái gì cũng được, nhưng ta không muốn làm, ta đã có người mình thích rồi" Nguyệt Ánh nói, Văn Khang còn thấy nàng thú vị hơn.

"Nói xem người ngươi thích là ai" Văn Khang nói, làm nàng chút ngần ngại, nếu nói ra liệu có trước mặt có giết người đó không, sau vài phút ngần ngại cuối cùng Nguyệt Ánh cũng nói ra:

"Là một đối thủ cũ của tôi, thuộc Nguyễn gia" nghe xong Văn Khang suy tư chẳng lẽ người nàng ta nói là mình à.

"Tên kia là đệ tử của cửu đại trưởng lão Nguyễn gia, tên Nguyễn Văn Khang đúng không" Văn Khang nói, làm Nguyệt Ánh bất ngờ sau mà kẻ này biết, vô thức Nguyệt Ánh hỏi:

"Sao ngài biết".

"Ta đoán thôi, vì vài năm trước ta từng đấu với ngươi với tên Văn Khang cũng như tối ngày ngươi ở trong đây thì ngoài ta ra ngươi còn đấu với ai của nguyễn gia nữa cơ chứ" Văn Khang nói sau đó tháo cái mặt nạ ra, gương mặt kia có chút quen mắt với Nguyệt Ánh.

Gương mặt kia xinh đẹp một cách hoàn hảo, cặp mắt đỏ đậm như màu máu, mái tóc trắng tinh, tuy nhiên nó khá khác với trong ký ức của Nguyệt Ánh, gương mặt kia có nét trưởng thành hơn trước, có đôi chút tà dị.

Nguyệt Ánh có chút không tin được, kẻ trước mặt thật sự là hắn sao, quả thật rất giống có lẽ đây mới là hình dạng thật của hắn, nó quá hợp kiểu nam nhân mà Nguyệt Ánh Thích chính là loại mạnh mẽ cùng hoang dại(kiểu thích trai hư, bad boy ấy).

"Nếu người ngươi thích là ta thì không còn lý do nào để ngươi trốn khỏi việc này nữa nhỉ" Văn Khang nói rồi dùng khống ngự đẩy người cả hai nàng ta về phía mình.

Cả hai bị đẩy không chút sức phản kháng, bị đẩy vào bên trong lòng của Văn Khang, cả hai cảm nhận rõ ràng thân thể nam nhân cường tráng tràn đầy dương khí.

Bỗng nhiên Văn Khang ôm lấy eo của Thục Khuê sau đó hạ đầu xuống, môi kề môi, hắn hôn lấy nàng, lưỡi tiếng vào cuốn lấy lưỡi nàng, ngọc dịch trao đổi qua lại giữa hai người, tay của Văn Khang hư hỏng bóp lấy một bên bầu sữa của nàng.

"Ưm ưm ưm...ưm" Thục Khuê rên lên khi được Văn Khang hôn, nhìn hai người kia hôn mà dục hỏa bên trong người Nguyệt Ánh phùn cháy lên, lúc nhìn hắn với Bích Đào nàng đã hứng rồi.

Càng nhìn Thục Khuê cùng Văn Khang hôn càng làm nàng hứng cùng khó chịu hơn, thử nghĩ người trong mộng của mình hôn một người khác trước mặt mình thì không khó chịu cũng khó, nàng muốn cùng hắn hôn thật nồng cháy.

Mà Thục Khuê cũng khó chịu kém gì Nguyệt Ánh, nàng cảm giác như miệng của mình bị tra tấn tàn bạo vậy, cái lưỡi ma quái kia nó cứ quấn lấy không buông lưỡi nàng ra, ngọc dịch trong miệng nàng bị hắn hút hết, rồi truyền dịch của hắn vào bên trong miệng mình.

Sau hồi cuối cùng Văn Khang cũng kết thúc nụ hôn, gương mặt xinh đẹp của Thục Khuê trở nên đỏ ửng, nước mắt cũng đã chảy ra.

"Tiếp theo để nàng nhé" Văn Khang nói, sau đó tay còn lại ôm lấy vòng eo của Nguyệt Ánh, sau đó hạ xuống hôn lấy nàng, Nguyệt Ánh cũng hào hứng khi được Văn Khang hôn, cuối cùng cũng thỏa ước nguyện.

Hắn không vội vàng mà dùng tay chơi đùa với hai nàng trước khi vào món chính, âm đạo của cả hai bị những ngón tay của Văn Khang chọc vào, dâm thủy bắt đầu chảy ra.

Cơ thể của cả hai nàng càng lúc càng nóng, dục hỏa cháy bừng bừng trong cơ thể, cả hai đã sớm nhìn xuống thứ to dài kia của hắn, nhìn rõ ràng nó hơn, cả hai đánh giá nó to quá to, thật sự rất to, to hơn những gì cả hai đã tưởng tượng.

"Ai trước đây" nhìn cả hai nàng Văn Khang nói, cả hai sớm chìm đắm vào bên trong dục vọng rồi nghe hắn nói mà cả hai cứ chỉ vào mình không chịu nhường nhịn đối phương.

Văn Khang hết cách đành đè cả hai ra, để Nguyệt Ánh nằm lên người Thục Khuê sau đó ngắm thẳng âm đạo ướt đẫm của Nguyệt Ánh rồi đâm vào, cơn đau của việc bị xé toạc màng trinh làm nàmg tỉnh khỏi cơn khát tình.

Sau đó rút ra rồi đút vào âm đạo của Thục Khuê tương tự Nguyệt Ánh Thục Khuê cũng tỉnh dậy khỏi cơn khát tình, cả hai nàng rên lên đau đớn.

"Ah...dừng chút...đau...quá".

"Đừng đau...ah...đau".

Văn Khang dừng lại một chút để các nàng hết đau rồi hắn tiếp tục nhấp, thay phiên mà đâm vào bên trong âm đạo của hai người, cả hai sau phút giây đau đớn cũng nhanh chóng cảm nhận được khoái cảm như tỷ muội, trưởng lão, sư phụ của mình.

"Ah...sướng...mạnh...nữa...ah...sướng".

"Ah...mạnh...lên...ah...sướng quá...sướng".

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch.

Tiếng da thịt cùng những tiếng rên phát ra hòa vào với nhau, cả hai triệt để rơi vào khoái cảm nhục dục, côn thịt của Văn Khang cứ ra vào cả hai âm đạo liên tục, mỗi lần hắn rút ra, rồi đâm vào âm đạo các nàng rất mạnh bạo, côn thịt đến tận hoa tâm của hai nàng, những dâm thủy bắn ra như suối, sau hàng chục cú nhấp.

"Ah....ahhhhhhhhhhh" Nguyệt Ánh cùng Thục Khuê rên lên liên hồi, hai nàng ra không biết bao nhiêu lần, Văn Khang vẫn tiếp tục nhấp lấy, cơ thể cả hai ép chặt lấy nhau, những âm thanh da thịt va chạm hòa cũng tiếng rên tiếp vang vọng bên trong phòng.

"Ta bắn đây" Văn nói rồi rút ra, từ quy đầu của côn thịt bắn ra một thứ dịch nhầy nhụa màu trắng, cả hai cảm nhận được thứ này nóng như lửa vậy, cả hai chưa thỏa mãn khi thấy bên trong người còn rất trống trải.

Hai nàng tiếp tục quấn quýt lấy Văn Khang thêm vài canh giờ nữa, cho đến khi tử cung của cả hai chứa đầy tinh dịch cả hắn, cũng như cả hai đã kiệt sức.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.