Trở về truyện

Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu - Chương 52 Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

52 Chương 52 Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

Ta là Văn Linh là đại công chúa của nhân đế tộc(là nhân tộc thuần huyết, thừa hưởng thứ gọi là không có giới hạn, thiên phú, tài năng, tất cả đều không có giới hạn, tồn tại để bảo vệ cổ ma bộ phận), cha ta là vị nhân đế thứ 18 của nhân đế tộc, khi ta sinh ra thì số mệnh đã định ta phải trở thành kẻ canh giữ thứ kia.

Ta cô đơn hàng trăm hàng nghìn năm bên trong chỗ phong ấn của thứ kia, cho đến một ngày, người đó đến, một đứa trẻ con, mặc bộ áo của nhân đế tộc, ngũ quan tinh xẻo, có chút dễ thương cùng mập mạp, một tiểu đáng yêu.

"Chào...chào...hoàng...hoàng...tỷ" ta nhận ra đứa trẻ kia chính là đệ đệ ruột của ta, vì cấm chế kia chỉ cho phép nhân đế tộc vào, trong hàng nghìn năm bên trong đây, ta biết mình có vô số tỷ muội, huynh đệ, họ hàng, nhưng họ chưa bao giờ gặp ta, thay nói đúng hơn họ không quan tâm ta tồn tại.

Đứa trẻ kia vậy mà đến thăm ta, vẻ mặt ngây thơ dễ thương của nó, đã làm tan chảy trái tim đã đóng băng suốt nghìn vạn năm của ta, làm nó trở nên ấm áp.

"Đệ đệ ngoan, đệ tên gì" ta chạy lại gần ngoài cửa phong ấn bế đứa trẻ lên nói, vẻ dễ thương của nó làm đạo tâm của ta rung động.

"Văn...văn....Khang" đứa trẻ ta bế nói, sự dễ thương của nó làm ta quên muốn vấn đề quan trọng, một đứa trẻ như nó sao đến được đây, ta vội vàng hỏi nó:

"Sao đệ đến được đây".

"Đệ...nghe...phụ...hoàng nói....tỷ ở đây, liền...liền mò đến đây...thăm tỷ" nó trả lời lại làm ta có chút ấm lòng, ngoài mẫu thân và phụ thân ta chưa từng gặp qua ai nữa.

Chỉ hai từ "thăm tỷ" thôi mà nó đã hoàn toàn làm ta phùn nổ, đạo tâm ta rung lên, những giọt nước mắt chảy xuống trong vô thức, ta không hiểu tại sao chỉ có nó đến thăm ta suốt nghìn năm phụ thân, phụ mẫu ta tại sao chưa bao giờ thăm ta suốt nghìn vạn năm qua.

Ta cứ như chưa từng tồn tại, chưa từng xuất hiện, chỉ có nó, đứa trẻ đó là người duy nhất đếm thăm ta suốt nghìn vạn năm qua, ta sẽ mãi nhớ tên nó.

Nó bỗng nhiên ôm ta, ta cảm nhận rõ ràng tình cảm của nó dành cho ta, thật sự rất ấm áp, ta cũng ôm chặt nó, sau đó nó còn xoa đầu của ta rồi nói.

"Tỷ đừng...khóc...ta...được... phụ...hoàng...chỉ ...xoa đầu và ôm... sẽ giúp người...khác..tốt ...hơn" đứa trẻ kia nói nở một nụ cười thật tươi, cảm giác ấm áp lan truyền khắp người ta.

"Đệ...phải về....rồi...tạm biệt...tỷ...hôm sau...đệ sẽ quay lại" nó nói rồi ta để nó xuống, đứa trẻ kia chạy đi, còn chào tạm biệt ta trước kia ra khỏi phong ấn.

Suốt thời gian 10 năm nó luôn luôn đến đây tìm ta cùng ta vui chơi, tu luyện, ta rất vui bỗng một ngày ta phát hiện ra cuộc sống của ta không có nó chả khác mấy gì địa ngục, một năm tròn trịa một năm nó không đến.

"Đệ sao chưa thăm tỷ, chẳng lẽ đệ ghét tỷ rồi" ta nhìn ra hướng cửa nói, vô thức mà khóc lên, ta cứ nghĩ về việc nó đã ghét bỏ ta thì nước mắt như suối mà chảy ra không ngừng được.

Bỗng nhiên một thân ảnh to lớn xuất hiện, thân ảnh vừa xuất hiện ta nước mắt nước mũi chảy đầy ra, ta vội vàng chạy lại ôm huynh ấy, huynh ấy trở về rồi, ta vậy mà khóc bên trong lòng của huynh ấy như một đứa trẻ vậy.

"Đệ đi lịch luyện hơi lâu, tỷ có vẻ lo lắng cho đệ lắm nhỉ?" Huynh ấy nói, ta liên tục đập đập tay về lòng ngực của huynh ấy một cách mạnh bạo, má ta phồng lên, nước mắt nước mũi tèm lem hết, ta như đứa trẻ giận hờn huynh ấy.

"Hu...hu...đệ không được...hu...bỏ...ta...nữa" ta khóc lóc nói, ta không hiểu tại sao ta lại như vậy, lại yếu lòng trước huynh ấy nữa, một loại cảm giác lạ vô cùng, mãi sau này ta mới biết đó là gì.

"Ta hứa sẽ không bỏ tỷ nữa" câu nói của huynh ấy làm ta yên tâm, từ ngày hôm đó ta nhận ra mình đã có một thứ tình cảm không phải tình tỷ, đệ với huynh ấy, một loại cảm xúc mới lạ với ta.

Nhiều năm trôi qua thứ tình cảm đó ngày càng phát triển lên, cuối cùng ta nhận ra đó là tình yêu nam nữ, ta dần không kìm chế được nó nữa rồi, có những lúc ta chỉ muốn đứng trước mặt huynh ấy, nói ra mình yêu huynh.

Nhưng ta không đủ dũng khí làm điều đó, ta sợ , sợ nói ra rồi huynh ấy sẽ nhìn ta bằng ánh mắt gì, ánh mắt ghê tởm của một kẻ yêu chính đệ đệ ruột thịt của mình, ta quá sợ đánh mất huynh ấy, là ta quá nhát gan sao?

Nhưng quả thật là vậy, tại sao ta lại nảy sinh tình yêu với đệ đệ mình, ta ước huynh ấy và ta không cùng huyết mạch, không cùng phụ thân và phụ mẫu, để ta nói ra những lời nói sâu thẳm trong tim.

Hàng trăm năm lại trôi qua, tu vi ta đình trệ lại, trong đạo tâm cũng hình thành ra tâm ma, nó là hình ảnh huynh ấy yêu người khác, rồi lấy vợ sinh con, không còn quan tâm ta nữa, không còn đến thăm ta nữa, ta biết muốn phá tâm ma.

Chỉ có cách đối diện với nguồn gốc của tâm ma, đối là những lời thật lòng ta đã giấu sâu trong tim, trong một đêm ta mượn rượu nói ra những lời bên trong lòng với huynh ấy:

"Ta yêu đệ, ta thích đệ, ta muốn ta và đệ sinh con, ta muốn hai ta đời đời kiếp kiếp bên nhau, đệ có thể làm đạo lữ của ta không" huynh ấy như đứng hình tại chỗ, ta đoán rằng câu trả lời là không, ta quay người lại, nước mắt bắt đầu chảy ra không ngừng.

"Có, hãy để ta hãy đạo lữ của muội, ta đã muốn nói nó từ lâu, nhưng ta không đủ dũng

khí, ta sợ muội ghê tởm ta, kẻ yêu tỷ tỷ mình" huynh ấy ôm ta nói, rồi hôn lấy ta, ta cảm nhận ta và huynh hòa nhịp với nhau thông qua nụ hôn, huynh ấy bế ta lên.

Đặt ta xuống giường đá bên trong đây, y phục huynh ấy cởi xuống cơ thể của huynh lộ hết trước mắt ta, thứ kia của huynh ấy sừng sững trước mặt ta, ta cũng bị huynh ấy cởi y phục xuống, để lộ ra cơ thể trần của ta.

Lần đấu tiên bị người khác nhìn cơ thể trần truồng của mình, ta có chút ngại ngùng, rồi ta cũng hết ngại khi huynh ấy ôm lấy ta nâng niu ta, đút thứ kia của mình vào bên trong ta.

Dù biết đây là điều sai trái, nhưng ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tâm ma của ta cũng triệt để biết mất, tuy hơi đau nhưng ta rất hạnh phúc.

Ta và huynh ấy cứ như một thể vậy, ta cảm giác được đây là những giây phút hạnh phúc nhất đời của ta, làm xong ta mặc y phục lại vào, ngồi ôm hắn, giây phút ta mất cảnh giác nhất và cũng là hạ nhiệt nhất, ngay phần ngực của ta nó đau rất đau, kẻ ta yêu nhất đã đâm giữa ngực của ta một dao xuyên tim, hắn lạnh lùng nhìn ta.

"Trò chơi kết thúc" hắn nói, ta đau của thể xác lẫn tâm trí, hắn nhẹ nhàng đi lại chỗ phong ấn, mở nó ra lấy vật bên trong đi, bỏ lại ta.

Ta chết đi 9 phần hồn đầu thai luân hồi, lưu lại 1 phần còn lại để báo cho phụ hoàng, ông ấy tức giận điên cuồng, quỳ xuống trước mặt nhân tổ vì đã phụ lòng ngài canh giữ không kỹ thứ đồ vật kia.

Ông ấy quá thẹn với nhân tổ, với cha ông, ông ấy hét lên, nhân đế tộc sinh ra chỉ để canh giữ thứ kia, nó mất rồi nhân đế tộc thá còn cần, nên ông ấy đã diệt sát toàn bộ nhân đế tộc không còn 1 ai tồn tại.

Ông ấy cũng tạo ra một bí cảnh lưu lại truyền thừa cho hậu thế sau này để công pháp của nhân đế tộc không thất truyền, và đây cũng là lăng mộ của toàn bộ nhân đế tộc.

Ta cũng được ông ấy cho vào bên trong lăng mộ này, hàng triệu năm trôi qua không ngờ lại gặp được chuyển kiếp của mình, càng không ngờ ngươi lại ở bên hắn lần nữa.

Số mệnh đã khiến ta phải yêu hắn, vĩnh viễn yêu hắn, dù bên hắn có là địa ngục thì ta cũng sẽ bên, vì với ta địa ngục thật sự là xa huynh ấy, chỉ cần bên huynh ấy là ta hạnh phúc rồi.

Hồi ức kia kết thúc, Linh Lung cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại yêu Văn Khang sâu sắc như thế, thì ra là duyên số đã định.

Cảm giác thân quen đến lạ từ lần đầu, cảm giác ấm áp khó tả, thì ra từ vô số kiếp trước nàng đã yêu hắn như vậy...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.